Chương 1497 : Diệt sạch.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhóm nhân mã này tiến tới rất nhanh, bọn họ cũng chỉ là một đội nhỏ trong đại quân mạo hiểm xông vào rùng rậm Thiên Thú, không nghĩ rằng lại có thể tìm thấy Hoang!

Xét về một khía cạnh khác thì dị vực rất quan tâm tới rương gỗ mục này, không tiếc mọi thứ để nhóm người này mạo hiểm tính mạng tiến vào trong tuyệt địa hung hiểm đấy.

Đội ngũ này vô cùng may mắn, sau khi bọn họ tiến vào thì không ngờ lại gặp được Hoang!

Mặc cho bà lão kia lo lắng trong lòng, quát mắng người trẻ tuổi kia thì sau khi bà ta nhìn thấy chiếc rương gỗ mục nơi tay Thạch Hạo thì trở nên kích thích, hô hấp dồn dập.

Bên trong núi rừng, bụi gai rậm rạp, ban đầu còn có thể che kín thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều thấy được thứ đang nằm trong tay Thạch Hạo.

“Ha ha… Đúng là đi mòn gót sắt chẳng thấy đâu, tới khi gặp được chẳng tốn công phu, vật chúng ta muốn tìm ở đây rồi!” Một vương tộc tuổi còn trẻ cười lớn đầy ngông cuồng.

Ngay cả bà lão cùng với một vài nhân vật lớn tuổi cũng khó mà bình tĩnh được, từng người đều kinh ngạc thốt lên.

“Thật không nghĩ tới Hoang lại thành công đoạt được cổ khí vô thượng này!”

“Thiên vận đang nằm ở phía chúng ta, nhất định Đế quan sẽ bị phá, ha ha…”

Cả nhóm người đều phấn chấn và đầy kích động, đây là công lao cái thế, bọn họ cảm thấy mình quá may mắn, dị vực điều động nhiều đội ngũ như vậy mà không ngờ chính bọn họ lại đụng trúng Hoang.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thạch Hạo với ánh mặt đỏ rực.

“Đúng rồi, nghe nói chiếc rương này trước kia rơi vào trong tay của một gốc Trường Sinh thụ, đó là một cây tiên dược đó nhen, Hoang, nếu như ngươi không muốn đau khổ thì giao ngay ra đây!” Một người trẻ tuổi lớn tiếng nói.

Bọn họ nhanh chóng hành động, vây kín nơi này, phòng ngừa Thạch Hạo bỏ chạy.

“Ha ha, long vận* đại đạo, đây quả là lần xuất kích sảng khoái nhất, tuy rằng Hoang đã đạt được chiếc rương gỗ này, thế nhưng cũng chỉ làm màu mà thôi!” Lúc này, một trung niên cười lớn, mất đi vẻ trầm ổn vốn có.
*số mệnh hưng thịnh.

Nhóm sinh linh này cũng không có quá nhiều người trẻ tuổi, chủ yếu là trung niên và lão niên.

Bởi vì bọn họ biết, thiên phú của Hoang cực cao, điều động các thế hệ trẻ tuổi thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, hơn nữa còn không thể ngăn cản được hắn.

Cho lên, lần hành động này đều là đại cao thủ cả!

“Ra tay bắt hắn lại, nhanh nhanh về phục mệnh, vì hắn mà đã tạo nên động tĩnh quá lớn rồi, chỉ một tên nhóc cảnh giới Hư Đạo hỉ mũi chưa sạch mà lại khiến cả giới ta phải ra quân ồ ạt như vậy, đúng là hưng sư động chúng.”

Một trung niên nói đồng thời ép sát về trước, muốn bắt giết ngay Thạch Hạo.

“Chờ một chút!” Bà lão trước kia hơi bình tĩnh lại, bởi vì lòng bất an càng thêm mãnh liệt.

Bà ta đang ở giai đoạn đại thành của cảnh giới Độn Nhất, không chỉ là cao thủ số một trong đội ngũ này mà cũng là cao thủ số một của mấy nhóm binh mã khi tiến vào trong rừng rậm Thiên Thú này.

“Có gì mà lo lắng chứ?” Một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói.

“Tiền bối, làm sao vậy ạ?” Có người trung niên hỏi.

“Con chuột kia có vẻ kỳ lạ, khả năng là cường giả siêu cấp đó, vả lại còn có cành khô kia nữa, chúng khiến ta sợ hãi!” Vẻ mặt của bà lão trở nên nghiêm túc.

Lúc này, Thiên thử thoi thóp cực kỳ suy yếu, nó bị một cành cây khô đâm xuyên, máu tươi ròng ròng, như muốn bỏ mạng ngay lập tức.

Nó từ lâu đã không còn chút khí tức cường giả nào nữa, cơ bản không cách nào cảm ứng được đạo hạnh của cảnh giới Độn Nhất, rồi còn cành cây khô kia cũng như vậy, nó đã khôi phục lại vẻ khô héo, không còn các mảnh vỡ quy tắc đại đạo nữa.

“Chỉ là một con chuột thôi chứ có gì mà đáng sợ, nếu là cao thủ siêu cấp thì chỉ cần một tát đập chết là được!” Một người trẻ tuổi không phục

“Mặc kệ như thế nào đi nữa thì Hoang cũng đang ở đó, chiếc rương gỗ mục cũng đang ở đó, mang đi!” Người trung niên kia quyết đoán xuất thủ.

Hắn vung tay chộp về phía trước hòng tiêu diệt Hoang cũng như cướp đi chiếc rương gỗ mục ấy, mặc kệ nơi này có điểm khác thường gì hay không thì trước tiên cứ lấy được thứ này cái đã, nhanh chóng đưa thứ cần thiết tới tay là quan trọng nhất.

Tuy rằng những người khác cũng cẩn thận không ít thế nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ tới, tai nạn đột nhiên lại xuất hiện như vậy.

“Xoẹt”

Tiếp sau đó, sâu bên trong khu rừng ấy chợt có một cành khô vọt lại!

Quá nhanh, khiến người khác khó mà tránh né.

“A…” Người trung niên xuất thủ trước tiên kia là người đầu tiên hét thảm, hắn bị một cành cây xuyên thủng cơ thể và ghim chặt ở nơi ấy, máu tươi dâng trào.

“Đó là thứ quỷ gì vậy, giết!’ Có người gầm lên.

Kết quả, khi pháp lực mãnh liệt lan tràn, bọn họ liều mạng công kích thì một hồi tai ương giáng lâm.

Lần này, ba mươi mấy cành cây khô lao tới, chúng rung động ầm ầm, mang theo mảnh vỡ đại đạo kèm theo thần quang quy tắc, tựa như là mấy trăm chiếc chiến xa chuyển động ầm ầm, nghiền ép tiến thẳng lên trời cao.

Luồng thanh thế này vượt xa mấy lần so với dĩ vãng!

“Ngu xuẩn, lại dám công kích và động thủ ở nơi đây!” Thiên thử mở mắt, tuy rằng rất suy yếu thế nhưng nó đang chờ cơ hội để chạy trốn.

Phụt phụt phụt…

Liên miên huyết quang bắn lên, phàm là những tu sĩ ra tay đều bị xuyên thủng, không phải vì bọn họ không mạnh mà do cành khô kia quá kinh người, tựa như là chiến mâu bất hủ xuyên thấu thân thể bọn họ.

Khu vực này lập tức bị dòng máu nhuộm đỏ.

Tai nạn như vầy tất nhiên sẽ tạo ra những giãy giụa cùng với phản kháng, toàn bộ sinh linh tới từ dị vực đều xuất thủ.

Kết quả là, tất cả mọi người đều bị đâm xuyên!

Bao gồm cả bà lão kia, bà ta bị một cành khô to lớn nhất đâm xuyên thân thể, dù cho có giãy giụa thì vẫn càng lúc càng suy yếu, ngay cả nguyên thần cũng bị giam trong thân thể không cách nào chạy trốn được.

Giữa chiến trường chỉ còn lại mỗi Thạch Hạo, hắn mặc giáp trụ Lôi Đế, tay cầm Vạn Linh đồ thế nhưng không hề có động thủ, hết thảy đều thủ thế phòng bị.

Nhưng mà, hiện giờ cũng chỉ còn mình hắn toàn mạng.

Kết quả này khiến người khác khó lòng tiếp thu được!

Một đám tu sĩ dị vực, đã trải qua từ vui mừng tới sợ hãi, chênh lệch quá to lớn, cả nhóm người này không hề tin, mới vừa rồi còn dâng trào nhiệt huyết, vô cùng kích động, thế nhưng hiện tại sinh mệnh lại đang hấp hối, tính mạng khó lòng giữ được.

“Ta nguyện vĩnh tù* với rừng rậm Thiên thú, nghe theo sự sai khiến, sẽ đi luân hồi!” Đột nhiên con Thiên thử kia run rẩy niệm thành tiếng như vậy, nói xong những câu này thì lại tụng tiếp một đoạn thần chú thần bí khác nữa.
(*): Vĩnh viễn bị cầm tù.

Vèo!

Chuyện kỳ quái phát sinh, nó đã thoát vây, cành cây khô héo kia rút lui mà Thiên thử lại hóa thành một vệt ánh sáng, một đường hầm không gian được tách ra và nhằm về phương xa.

Trong nhất thời tựa như thời không hỗn loạn, vô tình bọn họ thấy được, phía cuối con đường ấy, con Thiên thử đó tiến vào trong một chiếc ao lượn kín sương mù bên trên một đỉnh núi.

Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, bên trong chiếc ao kia có một tấm bia đó, hắn liếc sơ qua thì bên trên có khắc ba chữ của thời đại Tiên cổ: Ao Luân Hồi!

Con Thiên thử này đi luân hồi ư? Hắn không hề tin đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chuyện này không quá hiện thực chút nào.

Rừng rậm Thiên Thú này quá bất hợp lý mà!

Mấy người của dị vực cũng khiếp sợ, tính mạng của bọn họ đang hấp hối thế nhưng vừa nãy cũng đã có vài người nhìn thấy được những chữ kia, ai nấy đều nghẹn họng trừng mắt cả.

Phụt!

Có người bên trên cành khô kia hóa thành tro bụi, tử vong ngay tại chỗ.

“A, không!” Những người khác sợ hãi hét lên.

“Ta nguyện vĩnh tù với rùng rậm Thiên Thú, nghe theo sự sai khiến, đi vào luân hồi!” Bào lão kia mô phỏng theo những lời nói vừa nãy.

Chỉ là, đoạn thần chú phía sau bà ta cũng không hề biết, không cách nào tiếp tục như con Thiên thử kia.

Phụt!

Cuối cùng, trong lúc bà lão này thất thần thì nơi mi tâm bắn ra một nhúm hoa máu, thần thức tựa như mất đi và rơi xuống khỏi cành khô kia.

Vẻ mặt bà ta trở nên mê man, không biết bản thân là gì, tựa như linh hồn đã rời khỏi thân thể, kế tiếp bà ta tiến về một phương nào đó trong rừng sâu Thiên Thú đồng thời bước đi một bước thì khấu đầu một cái.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, sao lại vậy?

Chỉ có Thạch Hạo mơ hồ đoán được,bên trong rừng rậm Thiên Thú này tụ tập nhiều cao thủ như vậy, ví dụ như những con thiên thú kia, hơn phân nửa đều là như vậy cả!

Sau khi nghĩ tới đây thì Thạch Hạo lạnh run cả người, chuyện này quả nhiên quá khủng khiếp, khiến người khác sợ hãi.

“A…” Có người không chịu đựng nổi nữa, kêu lên đầy sợ hãi.

Bởi vì, bà lão kia là cao thủ đệ nhất trong số bọn họ thế nhưng lại như vậy, đánh mất bản thân, còn khấu đầu trong từng bước đi, tựa như đang hành hương, như muốn yết kiến nhân vật nào đó

Phụt!

Tiếp đó, có một vài người nổ tung rồi hóa thành tro bụi, chết quá thảm.

“Vèo!”

Đột nhiên có một người giơ tay bắn ra một dải cầu vồng ánh sáng, đó là một món pháp khí xông thẳng lên vòm trời, tựa như muốn tiến vào vực ngoại rồi nổ tung, phát sinh ánh sáng óng ánh nhất.

Đó là một pháp khí kỳ dị, tựa như đang truyền đi một loại tin tức nào đó

Hắn đang báo tin với ngoại giới, báo cho họ biết Hoang đang ở nơi này!

Bọn họ sớm đã thống nhất với nhau, bất luận là người nào khi nhìn thấy Thạch Hạo hay là rương gỗ mục thì đều phải truyền đi tin tức như thế này, để vô số cường giả chạy tới săn bắt.

Chỉ là lần này có chút đặc thù, nơi đây quá kỳ lạ, nếu như đám tu sĩ ở ngoại giới thành công tiến vào đây thì hơn nửa sẽ đối mặt với thứ không hề tầm thường chút nào.

Phụt!

Một lát sau, đám người ghim chặt trên cành khô kia đều sợ hãi hét lớn, hơn nửa số người đều đã chết đi.

Mà những tu sĩ còn sót lại đều là cảnh giới Độn Nhất, kết quả từng người đều trống rỗng hai mắt và rơi xuống mặt đất, tiếp đó là bước đi về phương hướng như bà lão đã biến mất kia, vừa đi vừa khấu đầu.

Gặp quỷ rồi!

Thạch Hạo đứng yên ngay tại chỗ chứ không dám làm bậy gì, khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc này đã khiến hắn lạnh toát từ đầu tới chân, lông tơ dựng đứng, hơi lạnh không ngừng bốc lên.

Rừng rậm Thiên Thú còn nguy hiểm gấp mấy chục lần so với tưởng tượng của hắn!

Còn xông vào nữa ư?

Ngoại giới, rất nhiều đội nhân mã phát hiện ra hào quang óng ánh trên vòm trời kia, bọn họ biết, Hoang đang ở rừng rậm Thiên Thú đồng thời cũng đang xác định lại phương vị chính xác.

“Đi bẩm báo ngay, điều động nhân mã vây chặt lấy rừng rậm Thiên Thú, đã xác nhận Hoang đã đạt được chiếc rương kia rồi!”

Tin tức nhanh chóng truyền ra và tạo nên chấn động cực kỳ lớn.

Tiếp đó không lâu, rất nhiều đội ngũ từ dãy núi Thần Dược dồn dập hướng về rừng rậm Thiên Thú.

Trong đó, bao gồm cả thế lực trong Đế quan, bọn họ cũng xuất hiện ở gần đấy.