Chương 1770 : Ôm cây đợi thỏ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lông mày Thạch Hạo lập tức nhăn lại, lại lần nữa nghe thấy Tần Hạo bị thương nặng, đó là đệ đệ của hắn, lại bị ức hiếp như vậy, trong lòng hắn có một ngọn lửa giận đang bốc lên.

Khách đến từ Tiên vực quả thật hiếp người quá đáng.

Đứng trước cánh cửa này chốc lát, Thạch Hạo ánh mắt lóe lên, sau đó ánh mắt vô cùng thâm thúy, hắn chuyển thân rời đi, không hề tiến vào.

“Ân, ta sao lại giống như nghe thấy một tiếng thở dài, chính là ở phía sau cánh cửa này.”

“Chắc là không, ta còn nghĩ đó là ảo giác thôi, vừa rồi giống như vừa nhìn thấy một cái bóng lưng, giống như u linh lóe qua rồi biến mất.”

“Không phải là đại hung gì đó từ hạ giới lên đây chứ, nghe đồn đó là một mảnh lao tù, những sinh linh nhốt trong đó đều là từ thời thái cổ đại hung đại ác.”

Sau cánh cửa đó, một đám người đều hai mắt nhìn nhau, cảm thấy sóng lưng lạnh lẽo.

“Câm miệng, ai cho các ngươi ở đây bàn luận hả, nếu như dưới đó có người lên đây, cũng sẽ bị các ngươi kinh sợ chạy đi mất, cạm bẫy trận pháp bố trí trước cánh cửa này còn có tác dụng gì nữa!” Một vị lão giả chạy tới hét lớn với bọn họ.

Thạch Hạo không hề tiến vào, dọc theo con đường này quay về, nhưng lại không hề quay về Hư Thần Giới, dừng lại ở một tòa tế đàn cách cánh cửa đó không xa.

Nơi đây được gọi là đàn Đồng Tước, là một tòa đài cao, có thể sử dụng như là lôi đài.

Năm xưa, khi hắn lần đầu tiên tới đây, từng ở nơi này triển khai đại chiến với đám người Đằng Nhất, Chân Cổ, chuyện cũ như vẫn còn ở ngay trước mắt.

Vốn hắn còn tính vô thanh vô thức tiến vào Linh Giới, đi tìm hiểu một chút tình hình hiện tại, xem xem làm cách nào dẫn dụ huynh trưởng của Y Lạc tiến vào Hư Thần Giới, sau đó giết chết y.

Hiện giờ phụ cận giới môn đều có người, nếu như tùy tiện xông loạn, khẳng định sẽ đả thảo kinh xà.

“Thế thì ôm cây đợi thỏ vậy, đợi thêm một đoạn thời gian xem sao.” Thạch Hạo ngồi ở nơi đó đợi chờ.

Hắn tin rằng, Y Lạc, Húc Huy đi lâu như vậy không quay lại, khẳng định sẽ khiến cho những người trên đó nôn nóng, huynh trưởng của gã tự phụ như vậy, quá nửa sẽ xuống đây tìm kiếm.

“Muốn khiêu chiến ta, nhưng lại đi vũ nhục đệ đệ của ta, người này kiêu ngạo tự phụ, có lẽ y sẽ dám đi vào Hư Thần Giới mà không hề tránh né.” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn đưa ra loại phán đoán như vậy. Đối phương biết rõ hắn chiến tích phi phàm, còn dám làm ra loại chuyện như vậy, có thể thấy y rất cường thế cũng như rất háo danh, điều này hiểu nhiên là y muốn giẫm lên người hắn mà đi lên.

Linh Giới, Y Hải gần đây vô cùng cao ngạo, vang danh Cửu Thiên Thập Địa.

Bởi vì, y từng ra tay mấy lần, ngoại trừ ở thế giới thực từng mấy lần đánh bại những cường giả trẻ tuổi từng tham chiến ở Biên Hoang ra, còn từng ở Linh Giới liên tục phá vỡ mấy kỷ lục.

Nếu như không phải bị sứ giả Tiên vực cảnh cáo, y sẽ còn tiếp tục khiêu chiến không ngừng, mục tiêu có mấy người, ví như Thập Quan Vương, Tiểu Thiên Vương, Trùng Đồng…, đều là đối tượng y muốn khiêu chiến.

Thậm chí, dù là Trường Sinh thế gia cùng với sứ giả có giao tình mật thiết cũng là mục tiêu mà y khiêu chiến. Y từng nghe đồn Vương Trường Sinh có đứa con thứ mười, hiện tại đã xuất thế rồi.

Các đại thế gia năm xưa lo lắng Dị vực xâm chiếm hủy diệt Cửu Thiên, nên đều lưu lại hạt giống mạnh nhất trong gia tộc, niêm phong một số tinh anh trong tộc mình. Kỷ nguyên này đại họa Dị vực ngoài ý muốn lui binh, dẫn đến rất nhiều “cổ nhân” xuất thế.

Sau khi bị sứ giả cảnh cáo, Y Hải không thể không thu tay, sau đó tiến vào Linh Giới xuất kích. Liên tục phá vỡ một số kỷ lục cổ đại, chiến lực kinh người.

Những ngày gần đây, y liên tục tham quan mấy đại thế gia khác nhau, đều là được họ mời tới, được tiếp đãi long trọng, tặng cho y các loại kỳ trân dị bảo, hy vọng y có thể chiếu cố gia tộc bọn họ một chút.

Dù sao cũng là khách đến từ Tiên vực, khiến cho các đại đạo thống không thể không lôi kéo, hy vọng có thể giúp đỡ gia tộc mình một chút.

Gần đây, Y Hải từng tiến vào Tiên Điện, uống rượu ở trong đó, trò chuyện vui vẻ với những cường giả trong Tiên Điện, bởi vì nơi này là nơi Tàn Tiên bế quan, y cũng không dám càn rỡ.

“Đáng tiếc thật, Hoang bị đại nhân ở đây phế bỏ, nếu không, dù cho ta có bị sứ giả trách phạt cũng muốn đánh cho hắn rơi đài!” Y Hải nói.

“Y huynh thiên tư ngút trời, đánh đâu thắng đó, nếu như Hoang vẫn còn ở đây, cũng chỉ có thể tránh lui, không dám đụng đến huynh đâu, hắn sao có thể sánh vai với thiên kiêu của Tiên vực?”

“Đệ đệ của hắn bị ta giáo huấn một phen, nửa năm cũng không thể xuống giường được, toàn thân xương cốt đều gãy vỡ, bị lực lượng quy tắc ăn mòn, cũng coi như là cho nhất mạch bọn chúng một phen giáo huấn.” Y Hải ha ha cười lớn.

Những lời nói này được lão bộc của Tiên Điện truyền ra ngoài, khiến cho ngoại giới chấn động.

Hiển nhiên, sinh linh của Tiên Điện là muốn mượn điều này dập tắt một số thành phần đang làm loạn. Tàn Tiên xuất thủ phế bỏ Hoang đi, sự việc này dẫn phát phong ba rất lớn. Tuy rằng các giáo không dám nhiều lời, nhưng trong bóng tối vẫn có rất nhiều người không hiểu, cũng có một nhóm người trong lòng phẫn nộ. Ai cũng biết, Hoang ở Biên Hoang lập nên đại công lao cái thế! Hiện tại Tiên Điện tung ra tin tức như vậy, muốn thể hiện rõ cho thế nhân biết, ngay cả người Tiên vực cũng bất mãn với Thạch Hạo, thể hiện rõ một loại thái độ.

Y Hải rời khỏi Tiên Điện, tự nhiên có rất nhiều đạo thống đi mời y, cố hết sức lôi kéo làm quen. Hiện tại cánh cửa Tiên vực đã mở, sẽ lựa chọn hạt giống tinh anh. Đại giáo nào mà không muốn đưa người của mình vào, nhưng chân chính lôi đài chiến đấu, có thể chọn ra được bao nhiêu người? Cho nên, bọn họ muốn thông qua quan hệ khác, đưa người của mình vào Tiên vực.

Cho nên, các giáo cũng cố hết sức nịnh nọt, mở tiệc chiêu đãi Y Hải, thuận theo ý của y.

“Đại nhân đến từ Tiên vực, tương đối mà nói, Ba Ngàn Châu tự nhiên coi như là một vùng đất bần hàn, không thể nào so sánh với nơi ở của Chân Tiên được. Nên cường giả ở giới này tự nhiên cũng không thể nào so sánh với đại nhân đến từ Tiên vực được, chênh lệch quá xa rồi.”

“Không sai, cho dù là Hoang danh chấn Thập Địa, quét ngang Cửu Thiên, nhưng so với đại nhân Y Hải vẫn còn kém quá xa. Hắn không thể nào thắng nổi một trận đâu”

Y Hải nghe được liền cười lớn nói: “Thật là đáng tiếc, hắn đã bị phế rồi.”

“Hắn may mắn bị phế đi mới đúng, nhờ vậy mới có thể bảo toàn chút danh tiếng cuối cùng cho mình, nếu như thật sự thảm bại, thế thì quá khó coi rồi.” Có người phụ họa.

“Thật là đáng tiếc, ta từng đi tìm thân đệ đệ của hắn, thiên tư quả thật bất phàm, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại kém quá xa, chỉ là giá đỗ nuôi trồng trong nhà kính mà thôi, bị ta đánh vỡ xương cốt, giáo huấn một phen. Niệm tình Ngũ Hành Sơn mới tha cho hắn một mạng.” Y Hải cười nói.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tần tộc có Ngũ Hành Sơn, khiến khách đến từ Tiên Vực cũng kiêng kỵ, thậm chí có thể nói là phải cho chút mặt mũi, điều này khiến cho mọi người đều chấn kinh và nghi hoặc.

“Năm xưa, Ngũ Hành Sơn ở Tiên vực cũng từng có tiếng tăm không nhỏ.” Y Hải nói, bất quá lại không hề nói quá nhiều.

Y Hải đang đợi, đã qua một ngày một đêm rồi, muội muội của y Y Lạc vẫn còn chưa quay về.

Điều này khiến y cau mày, vị Vương trẻ tuổi của Tiên vực dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận, cần phải khám phá ra bí mật trong Hư Thần Giới, không được thất bại.

“Không được, ta phải đi tới đó một phen!” Y có chút bất an khẽ nói.

“Đại nhân muốn đi Hư Thần Giới?” Có người hỏi.

“Không sai, Húc Huy và muội muội của ta hiện tại vẫn chưa quay về. Ta không yên tâm, phải đi xem xem.” Y Hải đáp.

Bọn họ nói với bên ngoài là muốn đi du ngoạn Cửu Thiên Thập Địa, nhưng lại không có biện pháp tiến vào Bát vực ở hạ giới. Liền từ thông đạo ở Linh giới đi xuống, đi tìm hiểu một phen.

“Hoặc có lẽ, bọn họ cảm thấy hạ giới phong cảnh tú lệ, phong thổ không tồi, ở thêm một ngày không chừng. À, có lẽ họ đang ở nơi đó khiêu chiến tứ phương cũng không chừng.” Có người nói.

“Thế càng tốt, ta cũng đi Hư Thần Giới. À, nếu như đụng phải Hoang càng tốt hơn nữa. Đáng tiếc, tính toán thời gian, hắn có lẽ đã bị phế rồi.” Y Hải đứng dậy nói.

“Đại nhân nói đùa. Người đã vô địch rồi.”

“Chỉ là ta có chút tiếc nuối, không có chân chính động thủ với Hoang. Haizz! Bất quá, thông qua đệ đệ hắn, ta thấy, ta đối với nhất mạch bọn họ rất thất vọng, bất quá chỉ là như vậy mà thôi. Lần này đi Hư Thần Giới, thật hy vọng có thể gặp được hắn.” Y Hải cảm thán.

Vào ngày này, y trực tiếp đi vào Linh Giới.

Chỗ giới môn, rất nhiều người đều đứng dậy hành lễ với y.

Y Hải gật đầu cười cười, chứ không hề nói nhiều, trực tiếp đi vào Hư Thần Giới.

“Ân, quên nói với vị đại nhân đó, không lâu trước nơi này có dị động, tựa như có người đang thở dài.”

“Thôi đi, có thể là ảo giác của chúng ta mà thôi, lại nói, nếu như thật có gì cũng không cần phải lo lắng, vị đại nhân đó không phải muốn khiêu chiến Hoang sao, y tự tin bản thân vô địch.”

Những người này khẽ thảo luận.

Trên đàn Đồng Tước, Thạch Hạo yên tĩnh ngồi đó, một chút cũng không gấp gáp, hắn tin tưởng huynh trưởng của Y Lạc nhất định sẽ xuống nơi này, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi.

Hắn nghe được tiếng bước chân, có người tới rồi!

“Ân?!” Y Hải dừng bước, nhìn thấy có người trên đàn Đồng Tước đang đưa lưng về phía Y, người đó rất bình tĩnh tùy ý ngồi ở nơi đó.

“Ngươi là ai, ở nơi này làm gì?” Y hỏi.

“Ôm cây đợi thỏ, chờ ngươi.” Thạch Hạo đáp, chưa hề đứng dậy.

Y Hải nét mặt trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, đối phương thản nhiên trực tiếp như vậy, coi y không ra gì!

“Ngươi có lẽ biết ta là ai?” Tiếng nói Y lạnh lẽo.

“Một con thỏ con mà thôi, đợi ngươi lâu lắm rồi.” Thạch Hạo bình thản trả lời.

“Ngươi… muốn chết hả?” Tiếng nói Y Hải lạnh lùng, lộ ra vẻ tàn nhẫn, sau khi tới Cửu Thiên Thập Địa, còn chưa có ai dám bất kính với y như vậy.

“Ngươi là Hoang, đúng không?” Y vẫn chưa hề mất đi vẻ bình tĩnh mà trước tiên đưa ra suy đoán như vậy.

Thạch Hạo đứng dậy quay người lại, lạnh lùng nhìn y. Sát khí nhất thời tuông ra mạnh mẽ.

“Không sai, có lẽ chính là ngươi, cùng với tên tiểu tử Tần gia kia tướng mạo có chút giống nhau. Đáng tiếc a, tên đệ đệ bất tài của ngươi quá yếu rồi, ta chỉ cần một tay cũng có thể đánh nát hắn, đánh vỡ kinh mạch toàn thân hắn, rất dễ dàng đạp hắn dưới chân, rất khiến ta thất vọng. Không biết ngươi cái tên làm ca ca này có thể mạnh hơn hắn bao nhiêu!” Y Hải cười lạnh nói.

Những lời này là y cố ý nói ra, y đang quan sát phản ứng của Thạch Hạo. Kỳ thực, y đã ý thức được, có thể gặp phải một tên địch nhân không thể tưởng tượng nổi, so với dự liệu của y còn đáng sợ hơn nhiều.

“Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!” Thạch Hạo chỉ nói một lời này, liền trực tiếp xuất thủ.

“Rất tốt, ngươi vẫn chưa hề bị phế đi, hôm này ta tới xuất thủ, khiến ngươi sớm bị phế đi!” Y Hải hét lớn xông thẳng tới hắn, đối chiến kịch liệt với Thạch Hạo.

Không thể không nói, người này thiên tư ngút trời, so với Húc Huy và Y Lạc mạnh mẽ hơn rất nhiều, thật sự phi thường dũng mãnh, tiên khí lượn lờ, chấn vỡ đàn Đồng Tước.

Ầm ầm ầm!

Nơi này giống như xuất hiện thiên kiếp tận thế, lôi quang chói mắt, trật từ thần liên đan xen, nhấn chìm đàn Đồng Tước.

Thạch Hạo kinh ngạc, người này thật sự phi thường cường đại, vượt qua dự liệu của hắn, xem ra trong Tiên vực cũng có nhân vật phi phàm.

Cho tới hôm nay, có mấy người cùng thời đại có thể cùng hắn chiến đấu tới mức này? Trận chiến này đã đánh hơn trăm hiệp rồi.

Bất quá cũng chỉ có thể tới mức này thôi, Thạch Hạo không muốn trì hoãn nữa, quyền đầu phát sáng, giống như một vầng mặt trời nổ ra, lôi đình xuất kích, áp bức Y Hải chấn kinh, không thể không liều mạng.

Đáng tiếc, sau thêm mười chiêu nữa, bảo thuật của y bị đánh tan, thần quang bị đánh thủng, bùm một tiếng, miệng trúng ngay một quyền.

Phía chỗ cửa tiến vào Linh Giới, khi một tiếng động lớn vang lên, dọa cho đám người ở nơi này nhảy dựng lên.

“Phát sinh chuyện gì?” Đám người này đều la lên.

“Răng, một cái răng mang theo máu!” Có người thốt lên.

“Đang đang đang!”

Nơi cửa Linh Giới, lần nữa phát ra tiếng động, khiến người khác choáng váng.

Mười mấy cái răng bay ra, đều mang theo máu.

“Ta sao lại cảm thấy, giống như là răng của vị đại nhân trẻ tuổi đó, đây… “

Bởi vì, những cái răng này rất đặc biệt, trong vẻ trắng sáng mang theo tia xích quang, không lâu trước đây Y Hải từ nơi này xuống hạ giới, bọn họ ấn tượng sâu đậm, vị sinh linh tới từ Tiên Vực, hàm răng trắng sáng có lôi điện xích quang lưu chuyển, rất là kỳ dị.

“Trời ạ, thật là răng của vị đại nhân đó, là ai làm, ai đã đánh vị đại nhân này thành bộ dạng như vậy?!”

“Đông!”

Một khắc sau, mấy khối xương bay ra, mang theo tia máu tanh hồng, lượn lờ xích quang, đập lên trên giới môn, cảnh tượng này khiến toàn thân bọn họ phát lạnh, lông tóc đừng dựng đứng.