Chương 1672: Quyết chiến mở ra.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Giết sạch sành sanh, một người không tha, chém chết bọn chúng, để ta xem Đế quan sẽ bảo vệ ra sao.”

Hắn lên tiếng nói, mái tóc rối tung dính đầy máu tươi, đó cũng không phải là máu của hắn mà do sau khi giết chết lão Chí Tôn của Đế quan bên ngoài vực ngoại bắn trúng.

Từng giọt máu một nhỏ xuống quần áo hắn rồi lăn tròn bốc cháy trong hư không, trở thành tinh khí bản nguyên nhất, tiếp đó là bị hắn hấp thụ.

Con ngươi của người này bắn ra tia điện từng bước ép về trước, là nhân vật thủ lĩnh hiện tại của dị vực, chỉ huy những Chí Tôn khác ép về đám người bên phía Đế quan.

“Chờ ngày này lâu quá rồi, rốt cuộc cũng phá tan quan này!” Chí Tôn Đế

tộc với hình thể to lớn lên tiếng, mỗi bước tiến đều mang theo tiếng gió mạnh.

Mà bên ngoài cơ thể của hắn lại có một chùm ánh đỏ lan tỏa rồi cháy hừng hực, trở thành một vòng thần hoàn óng ánh đỏ sậm pha lẫn viền vàng.

Đồng thời, trong đó còn có từng viên xác ngôi sao tựa như mặt trời, mặt trăng, hình tinh… không ngừng bốc cháy, từng luồng tinh khí không ngừng tó vào trong thể nội hắn.

Ngoài ra, ở giữa những xác ngôi sao đó còn có xác của một ông lão đang chìm nổi, đầy ghê rợn.

Đó chính là lão Chí Tôn của Đế quan, lúc ở ngoại vực đã bị Đế tộc dùng quyền đánh xuyên thân thể nên mới bị hạ gục, máu tươi tưới vực ngoại rồi nung nấu những thiên thể xung quanh.

“A, sư phụ!”

“Tổ sư!”

Trên tường thành Đế quan chợt có người khóc lóc tha thiết.

Mọi người trông thấy đều khiếp sợ, bởi vì, cảnh tượng xuất hiện ở bên trong vòng thần hoàn đang bao bọc cơ thể Đế tộc kia không phải chỉ là dị tượng thuần túy, chắc chắn là chuyện đã từng xảy ra.

Đệ nhất cao thủ Tiên viện đã tới, người quản lý Thánh viện cũng xuất hiện, còn có một bà lão thần bí, bọn họ cùng đứng sát bên người của Mạnh Thiên Chính và muốn cùng nhau tiến lùi, cùng nhau sống chết.

Ngoài ra, hào quang lan tỏa và lại có người tiến tới, một nam và một nữa, là vô địch giả còn sống sót trong thế gia trường sinh.

“Năm tháng dài đằng đẵng qua đi như vậy sớm có lời đồn, bọn họ đã nằm xuống lâu lắm rồi, không nghĩ rằng vẫn còn sống!”

Bên trong Đế quan chợt có một vị tiếng tăm lừng lẫy khiếp sợ thì thầm.

“Ồ, lời đồn gì thế, nói nhanh đi, chứ không sẽ không có cơ hội đâu.” Chí Tôn Đế tộc của dị vực không thèm để ý, chậm rãi cất bước, mạnh mẽ ép người.

Bên trong vòng thần hoàn rực rỡ ấy tựa như là một vùng vũ trụ tả tơi, những bộ xác khô quắc của Chí Tôn không ngừng bồng bềnh bên trong.

Trông hắn rất đáng sợ, tựa như là đại ma vương đã giãy khỏi gông xiềng và giết thẳng từ cửu u lên.

Thời khắc này, bất kể là Đế quan hay là người xuất chiến của dị vực, ai nấy đều run rẩy, bị khí tức của hắn đè ép.

“Rốt cuộc cũng tới ngày hôm nay, ra tay đi!” Bên phía Đế quan, ông lão của Tiên viện thở dài.

“Ha ha, cũng được, các vị nên lên đường rồi, tiễn tất cả mọi người đi vãng sanh!” Chí Tôn Đế tộc nở nụ cười thế nhưng lại rất lạnh và cũng rất tàn khốc.

Tất cả mọi người đều biết, đây là một cuộc quyết chiến cực lớn!

Can hệ rất lớn lao, thắng thì sống, bại không chỉ vong mà dù ngay Đế quan cùng cửu Thiên thập Địa cũng sẽ luân hãm, trong thế giới lớn ấy sẽ ngập tràn sông máu.

“Giết!”

Đại chiến bùng phát, cuộc quyết đấu đáng sợ nhất đã bắt đầu.

Ầm!

Bọn họ bay lên trời, tiến vào chiến trường vực ngoại!

Bên phía Đế quan, mấy vị Chí Tôn cũng không hề lưỡng lự, khống chế pháp lực xuất ra tiên khí.

Một giây sau, Thập Giới đồ, đại kỳ Thiết Huyết Tiên cổ, Cửu Hoàng lô, chiến kích Trường Sinh của Vương gia… toàn bộ vọt lên, đánh giết hướng cường giả của dị vực.

Nếu là cuộc huyết chiến cuối cùng, như vậy tôn chỉ chính là giết chết địch thủ.

Gì mà đơn đấu độc đấu, gì mà quyết đấu công bằng, song phương sẽ chẳng thèm để ý tới, mục tiêu là giết cho bằng được đối thủ.

Bên phía dị vực tất nhiên cũng là như thế, trước tiên là khống chế những pháp khí kia, ví như là túi Càn Khôn, cây búa hư hao mang theo lôi điện, cốt đao…

Những thứ này đều tản ra tiên quang xung kích kịch liệt khiến vực ngoại run lắc, khe lớn lít nhít nhanh chóng lan tràn và xé rách tinh vực.

Ầm ầm!

Giây lát sau, từng ngôi sao nổ tung.

Đây là cuộc chiến long trời lở đất, ảnh hưởng rất sâu.

Bên trong sa mạc vô ngần, người của song phương đều đang xem cuộc chiến, sắc mặt của từng người trẻ tuổi không có tư cách ra

tay kia đều trắng bệch.

“Thật là mạnh.”

Xa xa có một chiếc chiến xa, đó là một vài Táng sĩ trẻ tuổi tới từ Táng khu đang đứng quan chiến, ai cũng mang theo tiếng thở dài cùng lời bình luận thăm thẳm.

Tranh đấu liều mạng, đại chiến thê thảm đã mở ra.

Ai cũng biết, chờ những người này trở về từ vực ngoại thì sẽ mang theo câu trả lời cho vận mệnh của Đế quan, ai có thể sống sót, phương nào có thể thắng được?

Lúc này, tu sĩ của dị vực rất là bình tĩnh thế nhưng sinh linh của Đế quan lại cồn cào không thôi, từng người chảy đầy mồ hôi lạnh, nôn nóng bất lan.

Bởi vì bọn họ biết, Chí Tôn bên phía Đế quan quá ít, cơ bản không cách nào so sánh được với dị vực, trên khía cạnh nhân số thì đã tuyệt đối yếu rồi, nhất định lành ít dữ nhiều!

Ầm!

Đột nhiên, bầu trời hừng hực, ánh lửa bốc cháy cũng kèm theo gợn sóng đầy đáng sợ.

Một chùm sáng lan tỏa bốc cháy đè ép cả trời xanh, chói mắt vô cùng, áp lực mênh mông càn quét không gian.

“Mặt trời nổ tung rồi!’ Có người hét lớn.

Đó chính là mặt trời của Biên hoang, lúc này nó bị cuộc đại chiến của sinh linh ở vực ngoại chấn cho nổ tung.

Ánh sáng vô tận tựa như sóng biển vỗ bờ càn quét vực ngoại.

Tiếp đó, ầm ầm, toàn bộ ánh sáng biến mất, tất cả chìm trong bóng tối.

Mặt trời bị đánh nổ, rất nhiều thiên thể hóa thành bụi trần, bên trên bị thanh tẩy toàn bộ, thiên địa rơi vào trong bóng tối.

Thế nhưng, loại đen tối này, loại ngột ngạt này rất nhanh sau đó bị phá vỡ, bởi vì cuộc chiến Chí Tôn quá khốc liệt, ánh sáng mà bọn họ phát ra đã đốt cháy chư thiên, nó còn sáng rực hơn cả mặt trời.

Vù vù, những tiên khí rung lên bần bật rồi bắt đầu giằng co tựa như đang đối kháng với nhau, hình thành nên một tràng vực đáng sợ, hóa thành kết giới.

“Tuy rằng người ít thế nhưng thủ đoạn cũng lại có thừa.” Âm thanh của Chí Tôn Đế tộc lạnh lẽo vang lên trong vực ngoại, sát khí càng ngày càng nồng đậm.

Bỗng nhiên mọi người đều kinh ngạc, bởi vì tu sĩ trên Đế quan thông qua trận pháp cũng như các loại thần kính thì nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài dị vực, phát hiện bên này lại nhiều thêm hai ba người.

Xem ra, Chí Tôn ẩn nấp trong cửu Thiên thập Địa đều đã xuất động tới đây liều mạng, bởi vì bọn họ đều hiểu một đạo lý, tổ chim rớt thì trứng cũng chẳng còn.

Mặt đất, bên trong sa mạc vô ngần.

Vị Chí Tôn Đế tộc từng đánh cờ với Mạnh Thiên Chính không ngừng chấn động, hắn muốn đánh tan phong ấn thế nhưng nơi miệng không ngừng ứa máu tươi, không cách nào đứng lên được.

Sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, sinh mệnh đang bị đốt cháy, nếu tiếp tục còn như vậy thì sẽ bỏ mạng.

Đây chính là thủ đoạn kinh người, trong quá trình đánh cờ thì Mạnh Thiên Chính đã giải quyết được một vị Đế tộc!

Đại chiến ngoài vực ngoại càng tàn khốc hơn, vô cùng thê thảm.

“A…”

Một tiếng đau đớn truyền khắp, chấn động non sông.

Dù cho trong sa mạc thì cũng nghe rất rõ ràng, một lão Chí Tôn như muốn bỏ mình, dừng chân ở cuối cuộc đời.

Phụt!

Quả nhiên, mưa máu tầm tã, thiên địa chấn động vương vãi xuống dới.

Đương nhiên, lúc ở giữa không trung thì những giọt máu đó bốc cháy và sấy khô, chưa từng rơi vào sa mạc vô ngần, nếu không chắc chắn sẽ thêm một hồi tai nạn nữa. mang tính chất hủy diệt.

“A!”

Thác Cổ Ngự Long hét lớn, gào thét, đó chính là lão Chí Tôn của gia tộc bon jhọ, là tổ tiên của hắn, cứ thế chết trận.

Có thể thấy được, một vị Chí Tôn của dị vực rất ung dung, một tay xuyên thủng Chí Tôn của gia tộc Thác Cổ rồi móc trái tim ra, nhẹ nhàn bình tĩnh.

Tiếp đó, hắn chỉ ra một điểm xuyên thủng mi tâm của lão Chí Tôn đang bị giam cầm kia, huyết dịch bắn lên rất cao!

“Đế tộc, không chỉ một vị Đế tộc!”

Có người sắc mặt trắng bệch gần như tuyệt vọng, không đành lòng chứng kiến những chuyện này, vầy thì làm sao dám nhìn về phía vực ngoại chứ?

Nơi đó ngoại trừ Đế tộc đang chiến đấu với Mạnh Thiên Chính ra thì lại xuất hiện thêm một người nữa, có thêm người thứ ba nữa hay không đây, làm sao mà chiến giờ?

Cục diện thảm thiết nhất đã tới khiến người ta ủ rủ, trong lòng ngâọ tràn mù mịt, khó có thể ôm hi vọng gì.

“Giết!”

Mạnh Thiên Chính rống lớn, tóc đen phấp phới mang theo sát khí cùng với lửa giận vô biên, chiến khiến sôi trào.

Xung quanh hắn nằm dày đặc ký hiệu, vận dụng hàng loạt thần thông mạnh mẽ nhất liều mạng với Đế tộc, đồng thời cũng xuất thủ đối với những sinh linh xung quanh.

Bất Diệt kinh khiến cho bàn tay của Mạnh Thiên Chính trở nên óng ánh, quét ngang càn khôn, thoải mái nhẹ nhàng, đẩy lùi ra Đế tộc.

Ầm!

Càn khôn vỡ nát, chiến trường vực ngoại bị hủy hoại.

Mạnh Thiên Chính không tiếc trả giá lớn, phun ra một ngụm máu tươi rồi hóa thành phù văn nằm dày trên hai tay mình, hắn giết thẳng về một người ở phương hướng kia.

Va chạm đầy khốc liệt, chém giết đầy thê thảm, bụp, hắn đánh nổ một vị Chí Tôn thành sương máu.

“Nạp mạng đi!”

Vị Chí Tôn Đế tộc đang động thủ với Mạnh Thiên Chính lúc trước hét lớn, cảm thấy mặt mày đen xì, dưới sự kiềm chế của mình mà Mạnh Thiên Chính lại còn có thể đánh giết người khác.

“Có cùng rứt giậu, giãy giụa trước khi chết, dù cho ngươi có liều mạng thì cũng khó mà thay đổi được kết quả.” Chí Tôn Đế tộc của dị vực mở lời.

“Vù!”

Một lát sau, bên người Mạnh Thiên Chính xuất hiện một cây cung lớn mang theo ánh máu, mang theo sát khí, dây cung vừa kéo đã chấn động cả thương vũ.

Bởi vì, có vài món tiên khí đang đối kháng cùng với nhau nên không bị mọi người điều khiển.

Đây chính là pháp khí của Mạnh Thiên Chính đã đi theo hắn từ thời niên thiếu, sát khí vô lượng, chỉ vì hăm đó Mạnh Thiên Chính đi theo con đường Lấy thân làm chủng và xảy ra chuyện ngoại ý muốn, vào bước cuối cùng gần như thân tử đạo tiêu thì chiếc cung lớn này cũng vắng lặng theo hắn, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Mãi cho tới tận đời này, lúc cùng đại chiến với sinh linh dị vực ở Biên hoang thì nó mới lần nữa hiện ra trong nhân gian.

Ầm ầm!

Dây cung phát ra như tiếng sấm nổ, chấn động tất cả mọi người gần đó.

Mạnh Thiên Chính giương cung, dùng pháp tắc làm mũi tên, bắn giết sinh linh quanh đó.

Xoẹt!

Thần tiễn cái thế, sát khí vô cung!

Thời khắc này, sinh linh của dị vực kinh sợ, Mạnh Thiên Chính đang chinh chiến với Đế tộc ấy vậy lại còn có thể tìm ra được cơ hội để bắn giết những Chí Tôn khác.

PHụt!

Có người trúng tên, trong giây lát đó thì thân thể nổ tung, nguyên thần hóa thành mưa ánh sáng, cứ thế bị bắn nổ và bỏ mạng.

Loại sức chiến đấu này khiến người khác phải sợ hãi, Mạnh Thiên Chính là chiến ma ư? Lúc này, hắn khoác lên mình giáp trụ màu vàng, tay cầm cung lớn muốn bắn nát bầu trời.

“Mạnh Thiên Chính, ngươi muốn chết!’ Cường giả Đế tộc cười lạnh đồng thời công kích đầy điên cuồng.

Boong!

Một mũi tên của Mạnh Thiên Chính bắn thẳng về phía hắn, chấn cho binh khí trong tay hắn văng lên rất cao và lòng bàn tay tê rần.

Tiếp đó, lại thêm mũi tên nữa bay tới đánh nát thiên địa, phù, bắn thủng bả vai của một cường giả Đế tộc, tuy rằng không phải nơi yếu hại thế nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.

“A…”

Chí Tôn Đế tộc gào thét đầy tức giận cũng như sợ hãi, nơi bả vai của hắn nổ tung, mái tươi chảy dài nhuộm đỏ nửa người, thân thể lảo đảo về sau.

“Trận chiến này, mặc kệ kết quả ra làm sao thì cũng phải khiến các ngươi nhuộm đỏ tinh không, trả cái giá phải trả!” Mạnh Thiên Chính lên tiếng, khí sát phạt càng kinh khủng hơn.

Phụt!

Hóa máu chói mắt, xa xa lại có một vị Chí Tôn chết đi, là thuộc cửu Thiên, chết trận ở ngoại vực.

Chiến đấu quá tàn khốc, tất cả mọi người đều giết tới đỏ cả mắt, trận chiến này chắc chắn sẽ có rất nhiều Chí Tôn bỏ mạng, sẽ rất khủng khiếp.

Mọi người biết, không lâu sau trận chiến này sẽ kết thúc, thế nhưng kết quả tàn khốc sẽ in hằn mãi mãi.