Chương 1722: Áp chế Tiên Điện

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chí Tôn tập kích nhưng Hoang đã chặn lại được, hơn nữa còn khiến lão giả của Tiên Điện ho ra máu, thân thể bay ngang qua, chấn động các giáo.

Tiên Điện xưng vương xưng bá, từ năm tháng thái cổ tới hiện tại, nó là một con quái vật khổng lồ chưa từng suy bại, một mực cường thịnh trên cao nhìn xuống Ba Ngàn châu.

Đặc biệt sau khi truyền ra nơi đó còn có Tàn Tiên, ai lại không sợ, ai lại dám bất kính? Cho dù trường sinh hoàng triều trên Cửu thiên cũng kiêng kỵ không muốn trêu chọc.

Nhưng mà hôm nay chính vào lúc này, một người trẻ tuổi ứng chiến, ra tay không chút cố kỵ, kịch chiến với Chí Tôn của Tiên Điện quên cả sống chết, nhưng chưa từng chịu thiệt.

khi sương mù tản đi, lão giả của Tiên Điện liền lộ ra bộ mặt thật, lão tóc trắng như tuyết, gương mặt đỏ ửng, khoé miệng có vết máu, ánh mắt lạnh lẽo.

Cuộc đối kích vừa rồi, khiến lão khí huyết trào ngược, xương cốt toàn thân kiên cố bất diệt vang lên từng hồi, xém tí đoạn liệt.

“Vị đạo hữu kia, nếu đã tới rồi thì buông tay đánh một trận đi!” Chí Tôn Tiên Điện mắt nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói.

Trong bóng tối, hai vị Chí Tôn nhằm vào lão, khiến đáy mắt lão vô cùng âm lãnh, sát ý nổi lên, đương thời Tàn Tiên vi Tôn, ai dám tranh phong? Tới hôm nay vẫn còn có người dám khiêu khích tôn nghiêm của Tiên Điện sao?

Bất quá, trong bóng tối không ai hồi đáp, hai vị Chí Tôn cũng không có nhảy ra.

“Lão thất phu, ngươi không được rồi sao?” Thạch Hạo nói, ngôn ngữ khinh mạn, khiêu kích lão Chí Tôn của Tiên Điện.

“Ha ha, ha ha, thời đại mà lão phu xưng hùng, không biết tổ tiên của ngươi đang ở nơi đâu!” Lão cười lạnh đáp.

“Không sợ gió lớn đứt lưỡi sao, cho dù là Tàn Tiên xuất thế, lão già đó cũng không dám nói mình cổ lão xa xưa hơn Thạch tộc!” Thạch Hạo nói

Vẻ mặt Chí Tôn Tiên Điện ngưng trọng, đích thật như vậy, Thạch tộc không giống với tộc khác, là chủng tộc kéo dài từ kỷ nguyên trước, có lai lịch to lớn.

Đáng tiếc, bộ tộc này đều tổn thất ở Biên Hoang, nếu không thì Trường Sinh gia tộc sao thiếu bọn họ được? Năm xưa là một chủng tộc phong Vương.

“Trách chỉ có thể trách tổ tiên ngươi không sáng suốt, tự tìm diệt vong!” Lão giả Tiên Điện cười ha hả nói, mang theo ý lạnh cùng với vẻ trào phúng.

Ầm!

Vực ngoại, Thạch Hạo huy động đại kỳ oanh sát về phía trước, mái tóc tung bay. Ánh mắt vô cùng lăng lệ, hắn đã động chân nộ rồi.

Một trận chiến ở Biên Hoang, bộ tộc phong Vương đã lập xuống chiến công hiển hách, kết quả lại bị đối xử bất công, Thạch tộc lại bị phán ngược lại là đời sau tội huyết!

Có thể nói, đám phán xét giả đứng sau màn này có Tiên Điện, có quan hệ lớn lao với Tàn Tiên, khiến cho Thạch tộc hàm oan và bi phẫn qua năm tháng dài đăng đẵng, thật sự bất công.

Đặc biệt là, hiện tại lão giả của Tiên Điện còn nói ra như vậy, khiến cho Thạch Hạo nổi lên sát ý vô tận.

“Lão khốn nạn, cách đây không lâu Biên Hoang đại chiến, dị tộc xâm lược, ông ở chỗ nào, sao không dám nghênh chiến, co ro ở hậu phương, hiện tại còn có mặt mũi đề cập chuyện cũ, ông là cái thá gì, dám nhục mạ tổ tiên ta? So ra mà nói, Tiên Điện của ông đều là đám tiểu nhân tham sống sợ chết, chỉ dám bá đạo trong tổ của mình, sau khi đại chiến Biên Hoang kết thúc thì mới nhảy ra hung hăng, có đạo thống như vậy, thật sự là sự sỉ nhục của Ba Ngàn châu!”

Thạch Hạo chửi bới, đại kỳ trong tay tung bay phần phật, cuồng phong nổi lên, từng khoả lại từng khoả ngôi sao to lớn ở vực ngoại bị thổi tung bay đầy trời.

Trong tiếng lộp bộp, một ngôi sao lớn bị nứt vỡ, nổ tung, uy lực cực kỳ kinh khủng.

Boong!

Thanh Đồng Tiên Điện phát sáng bay lên nghênh chiến, cản lại Thiết Huyết Chiến Kỳ, hai bên Tiên vụ dâng trào, thần quang vạn trượng, giống như một mảng đại dương bất hủ đang sôi sục.

Tiên khí va chạm, Chí Tôn tham chiến, loại chiến đấu này dĩ nhiên vô cùng nguy hiểm.

Thạch Hạo rơi vào trong nguy cơ, dù sao đối phương cũng là một vị Chí Tôn, còn hắn chỉ là tu sĩ Đạo Nhất cảnh giới mà thôi.

Tương đối mà nói, muốn vượt cấp chiến đấu là chuyện không thể!

Chí Tôn, là một lãnh vực cực kỳ thần bí, sự mạnh mẽ của bọn họ là không cần bàn cãi, trong lãnh vực nhân đạo không thể vượt qua. Bơi vì chỉ cần sinh linh đã tới cảnh giới này, thì mới có khả năng chạm được tới Tiên Đạo.

Nhìn khắp Cửu Thiên Thập Địa, từ cổ chí kim, ức vạn tu sĩ, hiện giờ lại có mấy vị Chí Tôn? Họ đều là nhất đại Thiên Kiêu sinh ra vào những thời kỳ khác nhau.

Họ đều là những nhân vật chính trong thời đại của mình.

Nhân vật như vậy, nếu bị người khác vượt cấp khiêu chiến, nghịch tập giết chết, thì làm sao có thể xưng là Chí Tôn?

Cho nên, hiện tại sau khi lão giả của Tiên Điện triệu hồi Thanh Đồng Tiên Điện, tình cảnh của Thạch Hạo liền lập tức gay go hơn nhiều, vô cùng nguy hiểm

“Tiểu bối, nạp mạng đi!” Lão giả hét lớn, lấy đồng điện ngăn cản đại kỳ, hai kiện tiên vật tiên quang vô thượng, tựa như hải dương rít gào, sôi trào mãnh liệt.

Đồng thời, lão đưa ra một bàn tay chộp về phía Thạch Hạo, trên mặt nở ra nụ cười dữ tợn.

Bởi vì, lão phát hiện hai đại Chí Tôn trong bóng tối đã kiêng kỵ, kiêng kỵ Tàn tiên xuất thế, nên không tiếp tục ra tay. Ngay cả Ngũ Hành Sơn của Tần tộc sau khi chấn động kịch liệt cũng đều yên tĩnh trở lại.

Lão cho rằng, quá nữa là Tàn Tiên ở nơi căn cơ của Tiên Điện phát ra ý niệm, chấn kinh bọn họ.

Quả thực vừa rồi, giữa thiên địa phát sinh một cổ gợn sóng kỳ lạ, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại kinh sợ không ít cự đầu, đó là ý chí của Tàn Tiên đã thức tỉnh.

Hoặc là vị tồn tại đang ngủ đông kia sẽ xuất thế!

Khi tình hình chiến đấu đang căng thẳng, tình cảnh của Thạch Hạo càng đáng lo ngại. Đột nhiên, thiên địa rung chuyển một trận, lão giả của Tiên Điện kịch chấn, trong miệng phun máu.

Lão lông tóc dựng đứng, vô cùng sợ hãi. Bởi vì hai vị Chí Tôn trong bóng tối lại ra tay, lần này khác với trước đây, lần này là không chết không thôi, quyết lấy mạng lão?

Hai người đó muốn cùng lão quyết chiến?

Ầm ầm!

Hai tia sáng xuất hiện, mang theo tiên khí cùng với ánh sáng an lành chém về phía lão, tránh cũng không thể tránh, vô cùng nguy hiểm.

Đồng thời, thiên địa run rẩy kịch liệt, Ngũ Hành Sơn ở sâu bên trong Tần tộc xuất hiện bay lên, mang theo uy áp bàng bạc bay về phía vực ngoại, muốn trấn áp xuống. Đây không phải là Tiên khí thông thường, ở phía trên Ngũ Hành Sơn xuất hiện một đạo thân ảnh, có một sinh linh muốn xuất thế!

Đồng thời, đại kỳ trong tay Thạch Hạo bay phần phật, quấn quanh lấy Thanh Đồng Tiên Điện. Sau đó một cánh tay khác cầm Tiên Kiếm Đại La sáng lạn vô cùng chói mắt, chém mạnh về phía trước.

“Các ngươi dám!”

Lão giả Tiên Điện hét lớn, vẻ mặt biến đổi, lão tưởng hai vị Chí Tôn, còn có người Tần tộc đã sợ rồi, kiêng kỵ Tàn Tiên. Ai có thể nghĩ tới, đó bất quá chỉ là cảnh bình yên trước giông bão, bọn họ thật dám giết lão!

“Bùm!”

Đối phương công kích quá nhanh, cho dù lão né tránh kịp thời nhưng vẫn trúng chiêu. Ít nhất là hai công kích thâm hậu của hai vị Chí Tôn khiến lão tránh cũng không thể tránh được.

Trong âm thanh ầm ầm, lão không chỉ miệng ho ra máu, mà thân thể cũng đang chảy máu, đang run rẩy.

Đương nhiên, mỗi đe doạ lớn nhất là ngọn núi Ngũ Hành Sơn kỳ dị đó, phảng phất như một vị Chân Tiên bị giải khai phong ấn, chấn sát về hương lão, vô cùng kinh khủng.

Ầm ầm!

Vào thời khắc quan trọng, lão tránh khỏi Ngũ Hành Sơn, bị bí thuật của hai vị Chí Tôn tập kích. Cơ thể rung lên bần bật, máu tươi bắn tung toá, huỷ diệt rất nhiều ngôi sao ở vực ngoại.

Xoẹt!

Lão xông về phía Thanh Đồng Tiên Điện muốn bay vào trong, né tránh sự truy giết của ngoại giới.

“Lão gia hoả, ngươi còn muốn làm con rùa rút đầu sao?” Thạch Hạo huy động cây đại kỳ, ngăn căn lão. Bởi vì Thiết Huyết Chiến Kỳ đang quấn lấy Thanh Đồng Tiên Điện.

Ầm!

Thanh Đồng Tiên Điện rung chuyển kịch liệt, thoát khỏi lá cờ, lộ ra cửa vào. Lão giả Tiên Điện một lời cũng không nói, bỏ chạy vào bên trong.

Boong!

Nhưng mà đúng lúc này Ngũ Hành Sơn phát sáng, phóng ra ngũ đạo Tiên quang bắn tới, khiến cho Thanh Đồng Tiên Điện run lên bần bật làm cho lão giả đứng bên trong Tiên Điện cơ thể cũng run lên theo, trên người tràn ngập vết rách, máu phun xối xả

Xoẹt!

Cùng một thời gian, Đại La Kiếm Thai không mấy bắt mắt trong tay Thạch Hạo quang mang đại thịnh, bắn ra một đạo kiếm quang, xé rách cương khí hộ thể của lão giả, rồi xuyên thủng thân thể lão, khiến lão hét lên thảm thiết.

“Ngươi… Các người!”

Lão quay đầu lại căm tức nhìn Thạch Hạo, bởi vì lão biết hai vị Chí Tôn trong bóng tối đang gia trì thần kiếm, làm trọng thương lão, vết thương này quá nghiêm trọng rồi, đã thương tới bản nguyên của lão.

“Grào!”

Lão tức giận gầm lên, bên ngoài cơ thể nở rộ phù văn, bốc cháy hừng hực hòng né tránh sát kiếp.

Bởi vì, bí thuật trước đó hai vị Chí Tôn phát ra vẫn luôn quấn lấy lão, có bộ phận chân khí chưa hề tiêu tan, như giòi ở trong xương. Hiện giờ lại bùng phát hoá thành thần kiếm, muốn chém đứt cơ thể lão.

Phụt!

Trong phút chốc, lão bảo hộ nơi yếu hại, hai cánh tay rơi rụng sau đó vỡ nát hoá thành huyết vụ

Giống như con thằn lằn đứt đuôi vậy, lão dùng hành động như thế để tự vệ.

Điều này thật quá chật vật, cũng quá uất ức. Ít nhất đối với một vị Chí Tôn mà nói, đây là sỉ nhục không thể chịu đựng nổi, không ngờ lại gặp kiếp nạn như vậy

“Boong!”

Cửa Thanh Động Tiên Điện đóng kín lại, vừa khéo che đi tầm mắt của người như bên ngoài.

Lão giả của Tiên Điện nộ hoả xung thiên, lão là Chí Tôn, không ngờ lại phải chịu cảnh nhục nhã như vậy, làm sao có thể chấp nhận được chứ?

“Cổ Tổ, người nếu có thể hành động, xin mời xuất thế!” Lão giả của Tiên Điện nói nhỏ, sau đó ngâm tụng một loại cổ kinh, như muốn triệu hồi, câu thông với nơi căn cơ Tiên Điện.

Nơi đó có Tàn Tiên, kỳ thực thân thể đang trầm miên, nhưng có một đạo ý chí đang thức tỉnh, cảm nhận mọi thứ ở ngoại giới, tờ pháp chỉ trước đó là do nó truyền xuống.

Bùm!

Giữa thiên địa, dường như có tiếng Tiên cổ vang lên, chấn động Ba Ngàn châu, một toà thần điện xuất hiện, như muốn xuất thế, phảng phất như có hàng trăm ngàn vạn thiên binh đang gào thết.

Trong khoảng khắc, một nơi nào đó ở Ba Ngàn châu, nơi đó Tiên quang dâng trào, toả ra hàng tỷ màu sắc an lành, có một luồng Tiên đạo khí tức che kín bầu trời, xông thẳng lên cao.

“Tàn tiên… Xuất thế rồi!”

Thời khắc này, cho dù là giáo chủ cũng đang run rẩy, có người run run giọng nói.