Chương 1708: Không chiến mà khuất phục.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Víu, Phi Tiên thạch hóa thành một vệt lưu quang tựa như ánh sáng Tiên đạo bắn nhanh tới.

Trong lúc đó, hư không rung động, hàng loạt đạo văn nằm dày kín tựa như những gợn sóng, nó mở ra một đại đạo ánh sáng và nhanh chóng tiến tới gần.

Thạch Hạo vung ống tay áo rồi cất thứ này đi, hắn rất thèm thuồng cục đá này đã rất lâu rồi, không nghĩ tới nó sẽ chủ động lao ra như vậy, thế còn phải khách sao làm gì?

Sau khi hắn bắt vào tay thì có thể cảm nhận được trọng lượng của nó, tựa như là một ngọn núi đá thế nhưng với Thạch Hạo hiện tại thì cũng không tính là gì.

“Hả… Phi Tiên thạch!”

“Trời ơi, chí bảo của bộ tộc ta bị Hoang cướp đi rồi!”

Thiên Chi thành như vỡ trận, đây là tổ bảo truyền thừa của tộc này, thế nào cứ vậy bị lấy đi, thật sự không tài nào tiếp thu nổi.

“Vừa nãy chính món chí bảo này tự động lao ra ngoài!”

Có người lên tiếng, bởi vì bọn họ trông rất rõ ràng, đó là sự thật.

Trên tường thành có trân văn và sớm đã được mở ra đại trận bảo vệ, bất cứ người nào cũng khó lòng tiến vào được, vô cùng gian nan.

Nhưng mà, Phi Tiên thạch lại giao hòa với nơi này nên không hề bị ngăn cản, chính nó rời đi thì đại trận cũng không hề bài xích gì cả.

Đại trận tuyệt thế chân chính sẽ có sinh mệnh, sẽ nhận biết được địch ta, trận linh có tehẻ phân rõ kẻ địch lẫn quân mình, cho nên Phi Tiên thạch có thể bay ra ngoài.

Mọi người thấy khó xử, tựa như không phải đang ở hiện thực vậy, chí bảo trong tộc làm sao sẽ ruồng bỏ bọn họ và chạy tới bên cạnh Hoang chứ?

“Không thể nào, hắn nhất định đã dùng bí pháp nào đó để cướp đi tổ bảo của bộ tộc ta!”

“Phi Tiên thạch không phải dùng để ngộ đạo ư, nó có cả linh thức nữa, làm sao lại trốn được chứ?”

Rất nhiều người không tin vào mắt mình, thế nhưng hiện thực lại vừa diễn ra như vậy.

Lão Thiên Nhân cũng há hốc miệng, lão không tài nào nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, cũng sẽ không biết tảng đá này sẽ bỏ chạy như thế.

“Hoang, trả lại chí bảo cho tộc ta!” Có người hét lớn.

“Trả lại đây!”

Rất nhiều người hét lớn, không thể nào để mất thứ này được, không thể để ngoại tộc mang đi được, đây chính là vật thần thánh mà sáu đại Thiên Nhân hợp lực mang về trong tộc.

Nghe nói, vì tranh cướp món chí bảo này mà năm xưa đã máu chảy thành sông, nhật nguyệt ảm đạm, cũng may là Thiên Nhân tộc ở thời đó là mạnh nhất.

Việc này tựa như nhổ sạch râu tóc của người tộc này, làm sao có thể chấp nhận được chứ?

“ha ha…” Thạch Hạo cười lớn rồi dùng tay vuốt ve cục đá này, nhìn sần sùi đơn giản thế nhưng lại có giá trị liên thành, chính là chí bảo hi thế.

Tảng đá này thật sự rất nặng, dù cho nó lấy để nện người khác cũng chăng thành vấn đề, cao thủ mà bị nó đánh trúng thì cũng phải đứt gân gãy xương.

Nhưng mà khi cảm ứng cẩn thận thì Thạch Hạo cũng không hề nhận ra được linh thức gì cả, như không phải thể sinh vật vậy.

Ở trong đó còn có thú khác nữa, đó chính là Tiên Linh Lung, cũng không phải là sản phẩm được tạo từ dấu ấn thần thức của cao thủ cái thế gì.

“Cảm ơn nhá!” Thạch Hạo cười lớn và vẫy vẫy tay về phía Thiên Chi thành.

Phi Tiên thạch nằm trong lòng bàn tay hắn thì trở về hình dáng cổ điển, thế nhưng lại tản mát ra mưa ánh sáng đầy thần kỳ, làm cho tâm tình của người trở nên xao động khó kiềm chế được.

“Nhiệt tình đưa tiễn, từ chối thì bất kính rồi, ta sẽ nhận lấy một cách trân trọng nhất.” Thạch Hạo cười ha hả.

Đám người thổ huyết, từng con mắt đều phun ra lửa.

Thạch Hạo dùng tay xoa xoa Phi Tiên thạch, thứ này có quan hệ với Hư không tiên kim thư, hai vật này đang cộng hưởng lẫn nhau.

“Hả?” Đột nhiên hắn khiếp sợ trừng to cặp mắt, bàn tay bên kia đang cầm Hư không tiên kim thư lại hiện lên một bóng người.

Chuyện này…. làm sao thế?!

Trước kia, tấm Tiên kim thư này tựa như cục gạch vậy, hình dạng cùng kích thước đều y chang nhau, trước giờ vẫn luôn yên tĩnh bất động, không hề có chút biểu hiển nào.

Nếu như có inh văn thì trước kia Tam Tạng cũng sẽ không hào phong tặng cho hắn như thế.

Nên biết, đây chính là vật ở thời đại Đế cũng chết, nếu như có kinh văn thì giá trị vô lượng!

Nghe đâu, chí cường giả của một tộc nào đó ở Tiên vực, là một trong những sinh linh mạnh mẽ Tiên vực, cũng vì đạt được một bộ kinh thứ từ thời đại Đế cũng chết nên mới vô địch thiên hạ.

Thứ này không cách nào muốn có là được, dõi khắp vạn cổ thì có thể có bao nhiêu manh mối chứ?

Về phía Thạch Hạo, có thể sẽ dùng khối tiên kim thư này để luyện khí, thế nhưng không nghĩ rằng nó sẽ có dị động như thế.

“Có biến cố gì rồi!” Hắn cúi đầu quan sát.

Bóng người bên trên Hư không tiên kim thư từ từ ngưng tụ thành hình, đó là một sinh linh hình người đúng ngay ngắn nơi đó, tựa như là một bóng người với gương mặt trơn nhẵn chợt xuất hiện.

Những khu vực khác của khối tiên kim thư trở nên mơ hồ rực rỡ, sương mù lượn lờ, chỉ có mỗi bóng người kia phóng ra đạo tắc cùng với hoa văn đi kèm.

Thạch Hạo rung lên bần bật, lông tóc dựng thẳng, không phải là sợ mà là vui mừng, vật này có bí mật cực lớn, có thể tưởng tượng ra được niềm vui này lớn cỡ nào!

Hiện tại hắn không hề thiếu kinh văn, bởi vì những đại pháp hắn nắm giữ không hề ít, đều đang chờ hắn tăng lên tới cảnh giới cực hạn.

Ví dụ như Bất Diệt kinh văn, đây chính là môn đại pháp hắn muốn luyện thành sớm nhất.

Đáng tiếc rằng, một phần của bộ kinh văn này đã thất lạc ở bên trong Cấm khu của cửu Thiên, và hiện giờ cũng không cách nào đi tìm được, nếu xông bậy vào thì quá nửa sẽ không thể trở ra được.

Thế nhưng, dù vậy thì trong lay hắn cũng còn nhiều đại thần thông và vài môn bí pháp khác nữa, thế nhưng lúc này hắn vẫn mừng khôn tả, thời đại Đế cũng chết ẩn chứa bí mật động trời, đây nếu là một bộ cổ kinh thì hắn có thể vạch trần một góc thần bí của thời đại này.

“Là kinh văn vô thương ư, hay là một bộ sách ghi lại lịch sử nào đó, khà khà!” Hắn rất chờ mong.

Xoạt, hắn thu hồi lại tiên kim thư và cất luôn khối đá kia vào trong túi da thú sau lưng mình.

“Tiểu đạo hữu, Phi Tiên thạch có thể cho ngươi mượn dùng một thát, thế nhưng ngươi lại thu hồi là có ý gì đây?!” Lão Thiên Nhân xị mặt nói.

Hiện giờ, lão không thể giữ bình tĩnh thong dong được nữa mà thật sự rất lo lắng, năm xưa sáu đại Thiên Nhân thái cổ đã hao hết thiên tân vạn khổ, thiếu chút nữa bỏ mạng thì mới có thể mang thứ này từ trong di tích nào đó ra ngoài, hiện tại làm sao có thể để sai lầm xảy ra chứ.

“Hôm nay ta tới đòi nợ, các ông dùng Phi Tiên thạch để trả, đây là chuyện quá bình thường, lẽ nào giờ muốn đổi ý à? Ta sẽ không đồng ý đâu!” Thạch Hạo lên tiếng.

“Tiểu bối, ngươi khinh người quá rồi đó!’ Có nhân vật lão làng nhịn không được hét lớn.

Nhẫn nhịn đã lâu thế nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ nuốt cục tức này vào lòng, chí bảo trong tộc đã thất lạc thì làm sao có thể bình tĩnh được chứ, phải đoạt lại cho bằng được.

“Hoang, ta khuyên ngươi hãy mau mau trả lại đi, nếu không…” Có người hét lớn.

“Nếu không thì thế nào hả, có bản lĩnh thì ra ngoài đây đi, một vuốt của bản tọa cũng đủ đập nát các ngươi thành bánh thịt rồi!” Hoàng Kim sư tử lên tiếng, cái miệng to lớn như chậu máu há rộng, bờm sư tử óng ánh ánh vàng dài tới tận chân, hùng võ vô cùng.

Đám người căm tức thế nhưng vẫn không dám tiến lên, ai có thể chiến một trận chứ?

Rất nhiều người đều biết rằng, một người một sư này có tu vi đáng sợ tới chừng nào, dù cho là lão Tiên Nhân ra ngoài cũng chưa chắc đã có thể chiếm lại được, trừ phi là Chí Tôn đích thân tới!

Hoang có cảnh giới Độn Nhất, tuyệt đối có thể quét sạch tứ phương, không hơn hắn một cảnh giới lớn thì không cách nào đối đầu được!

“Giết ra ngoài, chí bảo của tộc ta làm sao thất lạc ở bên ngoài được chứ?”

“Ngột ngạt quá, khó thở quá, sao chịu đựng nổi chứ!”

Đám người hét lớn, tất cả không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Thạch Hạo thấy thế cũng chỉ nở nụ cười thế nhưng lại rất lạnh, năm ưa hắn đã bị làm nhục ở ngay nơi này, hiện giờ khi thấy bộ dạng như thế của bọn họ thì cũng xem như đã xả được đôi chút cơn giận trong lòng.

Muốn lấy Phi Tiên thạch lại? Ngay cả cửa cũng không dám ra thì còn lâu mới lấy lại được.

“Có đạo hữu nào muốn ra ngoài bàn luận không?” Thạch Hạo hỏi.

“Muốn chọc chết ta đây mà!” Có người la lớn lên thế nhưng không một ai ra khỏi thành cả.

Bởi vì, ai cũng biết một khi ra ngoài thì sẽ có kết quả gì.

“Dùng cổ thành trấn áp hắn!” Có người thì thầm.

Lúc tòa thành trì này phát sáng thì tựa như là một con quái vật khổng lồ phục sinh, phóng thích ra gợn sóng năng lượng đầy khủng khiếp rồi trấn áp về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo mỉm người rồi thân thể lướt sang ngang tựa như một vệt sáng đang di chuyển, bậc nhảy là mấy trăm ngàn dặm, hắn không hề đón đỡ mà chọn lựa né tránh.

“Chớ có làm bậy!” Lão Thiên Nhân lên tiếng.

Bởi vì, tuy rằng tòa thành trì này rất mạnh mẽ thế nhưng cũng tiêu hao cực lỳ lớn, nó chú trọng vào phòng thủ, nếu như truy kích như thế thì quá nửa trước khi bắn trúng mục tiêu thì bản thân đã khô kiệt rồi.

Tin tức ngày hôm đó lan truyền khắp chốn, tứ phương chấn động.

Hoang đi tới Thiên Chi thành, một người một sư khiêu chiến cả Thiên Nhân tộc, kết quả không một ai dám ra khỏi thành, việc này đã khiếp sự tu sĩ tứ phương.

“Ha ha…”

Sau đó Thạch Hạo rời đi chứ không hề công kích thành trì, mang theo Phi Tiên thạch và cưỡi trên lưng Vô Úy sư tử biến mất ở phía chân trời.

Hắn không muốn tàn sát nơi đó, nếu như giết người thì cũng chỉ chém bay đầu lâu của những ai từng nhằm vào hắn khi xưa, thế nhưng hôm nay Thiên Nhân tộc rụt rè không hề ra, cho nên hắn cũng không muốn làm lớn chuyện.

Cứ thế mang chí bảo của tộc này rời đi.

“Rời đi thong dong như thế?” Rất nhiều người ở phía sau nghiếng răng nghiếng lợi nói.

“Thế thì muốn thế nào, muốn chiến một trận với hắn à, cũng chỉ uổng mạng mà thôi. Mặt khác, để ta nhắc cho ngươi nhớ, năm tháng hoàng kim của hắn đang bắt đầu, tương lai sẽ là thời đại của hắn, Thiên Nhân tộc ta nếu lại không chết không thôi với hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị diệt tộc!” Có người thở dài.

Lời này vừa ra đã khiến mọi người chấn kinh, trên dưới toàn Thiên Nhân tộc cảm thấy lạnh giá.

“Năm đó, nếu không phải có những chuyện kia thì đáng lẻ hắn sẽ đứng chung một chỗ với chúng ta rồi!” CÓ người hối vận vô cùng.

Một ít người trong cuộc trước kia thì sắc mặt đầy khó coi, nếu như không phải bọn họ dòn ép thì làm sao bị đẩy tới một bước này, dù cho có hối hận thì cũng đã muộn.

“Vân Hi, ngươi có nhớ nhà không, đã rời hạ giới nhiều năm rồi có muốn trở xuống đó không?” Lão Thiên Nhân lên tiếng.

“Dạ?” Vân Hi giật mình.

“Phi Tiên thạch kia rất quan trọng với tộc ta, trước kia ngươi cũng có mối quan hệ không tệ với Hoang, ta hi vọng ngươi sẽ cố hết sức để bù đắp quan hệ vữa tộc ta với hắn…” Lão Thiên Nhân nói thế đã khiến cho tất cả tộc nhân đều chấn kinh.

“Các ngươi đã nghe được gì chưa, không chiến mà vẫn phải khuất phục, Hoang quân lâm Thiên Chi thành và mang chí bảo của bọn họ!”

“Trời ơi, Hoang càng ngày càng độc ác mà, ngay cả Thiên Nhân tộc từng có huy hoàng vô cùng cũng chịu thua ư?”

Rất nhiều tu sĩ của các thế lực lớn ở ngoại giới đều bàn luận sôi nổi, dẫn tới sóng lớn mênh mông.

Chuyện này không cách nào che giấu được, rất nhanh đã truyền khắp nơi rồi.

“Vầy thì chúng ta phải làm sao chứ, giáo ta từng ngăn chặn Hoang, ra tay cũng rất dữ dội với hắn, vậy hắn có tìm tới tận nhà để trả thù không đây?”

“Hỏng rồi, trước đây không lâu bộ tộc ta từng có người mắng chửi Hoang, nếu như truyền tới tai hắn thì liệu sẽ bị diệt tộc không ta?”

Người người tự nhột, bởi vì Hoang quá độc ác và tàn nhẫn, ngay cả Thiên Nhân tộc mà cũng dám động thì còn thứ gì hắn không dám trêu vào chứ.

“Nghe nói, Thiên Nhân tộc hối hận vô cùng, đang muốn chủ động hòa hoãn lại mỗi quan hệ với Hoang, nghe nói còn muốn làm thông gia với nhau nữa kia, ngay cả minh châu của tộc mình cũng phái đi.”

“Giờ mà còn đi đâu nữa, lần này Thiên Nhân tộc đã ném sạch mặt mũi rồi.”

Bốn phía đều bàn luận sôi nổi, ai ai cũng nói về vấn đề này.

Thạch Hạo rời đi và tiến thẳng tới một khu cổ địa, nơi đó có thông tin về con đường xuống hạ giới, và hắn muốn tới đó để xác minh tra xét rõ ràng!

=============== Mấy nay bận quá, giờ mới có thời gian lên chương 😀