Chương 1694: Vùng đất nguyền rủa

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phần cuối dòng sông, đó chính là Mộ tiên!

Khoảng cách còn rất xa nên không thể nào thấy được nơi đó, ngoài ra xung quanh còn là ánh chớp đan dệt, gợn sóng kỳ lạ đan xen quấy phá thần thức cùng quan sát của người khác.

Nước sông óng ánh đầy rực rỡ chạy trôi về nơi xa trong hư không.

Năm xưa, Thạch Hạo tốn rất nhiều ngày mới có thể tới chỗ cần tới, vì con đường này quá gian na và ngập tràn nguy cơ.

Ở đây, không chỉ có sấm chớp mà còn có sức mạnh nguyền rủa đầy đáng sợ, chúng ăn mòn thân thể cùng thần hồn đầy cực đoan, khó lòng phòng bị, hơi một tí sẽ bỏ mạng ngay.

Thạch Hạo bay lên không và đi tới phía trên trời cao, phá tan ánh chớp và cất bước bên bờ sông dài rồi cẩn thận cảm ứng.

Bởi vì, bên trong con sông này còn có những vật khác nữa, trong lúc tình cờ sẽ có những bộ xác ướp cổ trôi theo nước sống, vô cùng thần bí và đáng sợ.

Hiển nhiên, trong dòng sông bay này đều là thần thi, chẳng hề có thứ phàm tục gì, đều là những cao thủ không tầm thường từ thời kỳ thượng cổ cho tới hiện tại, không xót thứ gì cả.

Có một vài bộ xác ướp cổ vô cùng xa xưa, tựa như được kéo ra từ trong những khu nghĩa trang từ thời kỳ đầu kỷ nguyên vậy.

Thạch Hạo vô cùng cẩn thận, bởi vì, giữa sông có nguyền rủa đầy đáng sợ, năm xưa thiếu chút nữa đã vứt đạo, cửu tử nhất sinh thì mới tới được phần cuối.

Bây giờ, tuy rằng tu vi của hắn mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, thế nhưng, ở đây đều vô dụng!

Bởi vì, sức mạnh nguyền rủa của nơi này sẽ dựa vào độ cao thâm của cảnh giới để biến mạnh yếu!

Sức mạnh nguyền rủa của nơi này tỉ lệ thuận với tu vi của kẻ xâm nhập, đều nhằm vào tất cả sinh linh.

Cho nên, tuy rằng Ba ngàn châu có cao thủ thế nhưng không ai chịu tới đây để tìm hiểu nghiên cứu, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân, bởi vì từng có một ít lão giáo chủ vô cùng nổi danh bỏ mạng nơi đây.

Bên trong dòng sông có một người ăn mặc đạo bào màu vàng óng của thời thượng cổ trông rất là sống động, râu dài trắng bạc, rất có thể là một vị đại năng của ngày xưa.

Còn có thể thấy được, bên trong nước có những mãnh thú thời cổ đại như Thao Thiết, Đào Ngột… với hình thể khổng lồ, tinh lực như biển, tới nay tựa như vẫn còn sống sinh mệnh.

Trên thực tế chúng sớm đã chết rồi, con sông kỳ lạ này có thể ăn mòn mọi kẻ xâm nhập, thế nhưng thi thoảng sẽ tản ra uy thế mơ hồ của những cường giả xưa kia.

Thạch Hạo sau khi tới nơi này thì tốc độ giảm chậm, thủ thế phòng bị.

“Tỉnh lại đi nào.” Thạch Hạo gọi Hoàng điệp.

Năm đó, con Hoàng điệp màu vàng này từng cùng hắn đi qua con đường này, ngoan cường sống sót, đương nhiên cũng phải cộng thêm Đả Thần Thạch nữa.

Hoàng điệp chắp chắp miệng tựa như một đứa bé thèm ngủ, lẩm bẩm muốn Thạch Hạo che chở nó, tạm thời đường quấy phá giấc ngủ đẹp của mình.

Thạch Hạo sững người, hai tên này sao lại có cùng một tính cách chứ.

Đi dọc theo dòng sông thì gặp phải một khu phế tích, vốn rằng là một tòa thành ở trong hư không, nhưng hiện giờ chỉ còn lại những đoạn gạch tường vỡ nát đang lơ lửng trên không trung.

Ngoài ra, còn có một tấm bia đá!

Trên thực tế, tấm bia này vô cùng to lớn và bắt mắt, dù đứng rất xa cũng có thể thấy được, khiến người khác dễ dàng bỏ qua tòa thành cổ kia.

Thạch Hạo cảm thấy tấm bia này chẳng hề đơn giản chút nào, có thể kiểm tra tiềm lực của tu sĩ, năm xưa hắn từng lưu danh trên tấm bia này, cao cao tại thượng, dùng cái tên Hoang để đứng hàng đệ nhất.

hắn không có dừng chân mà nhanh chóng rời khỏi nơi này, hướng về phía trước mà đi.

“Răng rắc!”

Sấm vang chớp giật, khủng khiếp vô cùng, người bình thường không cách nào chống đỡ nỗi.

Thạch Hạo rất bình tĩnh, hiện giờ thần thông Lôi đạo của hắn đã đại thành, ngay cả Lôi trì xuất hiện ở trong hư không cũng bị hắn đoạt được cho nên sẽ không sợ những ánh điện này, hắn tựa như là thần linh cất bước bên trong màn ánh sáng tia chớp ấy.

Cả người hắn như khoác lên một vô giáp trụ, thần thánh vô cùng, như Trích tiên cất bước trong nhân thế.

Thạch Hạo cau màu, hắn cảm nhận được, tu vi tăng cao thì sẽ nhận lấy sức mạnh nguyền rủa càng lớn, càng khủng khiếp hơn.

Nếu so với năm đó, mức độ nguy hiểm của hiện tại không hề yếu hơn chút nào!

“Cũng quái dị thật đó!”

Hắn thầm than đồng thời suy nghĩ một chút, sau cùng đã đưa Đả Thần Thạch cùng Hoàng điệp vào pháp khí không gian rồi nhét vào trong cơ thể mình.

Hai tên thần ngủ này đã từng qua đây nên cũng không cần tôi luyện thêm làm gì, để cho thỏa đáng thì vẫn không nên cho chúng trải nghiệm thêm làm gì.

Ầm ầm!

Thân thể hắn phát sáng chống trả, dùng đạo hạnh của bản thân, dùng pháp lực của chính mình đánh tan ngăn cản sức mạnh nguyền rủa này.

Tiếp đó không lâu, bên ngoài thân thể Thạch Hạo xuất hiện những hoa văn vô cùng chói mắt, đó là dấu ấn nguyền rủa đang hiện lên trên người hắn, lúc này hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ.

Về sau, mỗi lần cất bước đều cực kỳ khó khăn.

Ầm ầm

Hư không bị hắn đạp nát, lúc hắn cất bước thì bàn chân phóng thích ra thần lực khủng khiếp chống lại nguyền rủa, kết quả là giâm vỡ trời cao.

Con sông này chảy xuôi trong hư không, năm xưa hắn đã tốn rất nhiều ngày và hiện giờ cũng tốn kha khá thời gian rồi, trong lúc tiến lên hắn đều thể ngộ cảm thụ đại đạo nơi này.

Đã từng có người thành Tiên ở đây, kết quả là bỏ mạng.

KHông biết là bị lôi đình Tiên đạo giết chết hay là có sinh vật gì đó quấy phá dẫn tới Ma tôn ôm hận, tới hiện tại cũng là một điều bí ẩn.

Có hàng loạt lời đồn thổi từ ngày xưa và tới lúc này đã trở thành thần thoại, có rất nhiều lời giải thích nên không thể phân biệt thật giả.

Sau một ngày, lúc Thạch Hạo đang yên lặng tìm hiểu đạo tắc nơi đây thì ầm, bởi vì trên cơ thể của hắn nằm dày đặc hoa văn xinh đẹp, quá kỳ lạ.

Có thể tưởng tượng ra được hắn đang phải chịu đựng sức mạnh nguyền rủa mạnh tới mức nào, nghiêm trọng tới cỡ nào, hết sức kinh người.

Nếu đổi lại là những sinh linh cùng cấp khác thì sớm đã bỏ mạng, thế nhưng, Thạch Hạo vẫn có thể kiên trì, không gặp phải sự ăn mòn chí mạng.

Vù vù!

Đột nhiên, bên trong dòng sông óng ánh có một sinh linh nhảy lên, nó tựa như là lão thi cả ngàn vạn năm với móng tay đen kịt dài ngoằn, tựa như là những móc sắt đầy sắc bén.

Nó bị dòng sông đẩy lên rồi vồ giết phía Thạch Hạo.

Chuyện này thực sự rất kỳ lại, thi thể giữa dòng sông lại có thể công kích?

Thạch Hạo cảm thấy, những thứ này sớm đã mất mạng và không nên có những phản ứng như thế này mới đúng.

Ầm!

Hắn đấm ra một quyền đầy thô bạo, mang theo một luồng sức mạnh dương cương đánh lên trên móng vuốt của lão thi kia, chấn cho nó nổ tung tàn cốt rơi vào giữa dòng sông.

Trực tiếp như vậy, hiện giờ Thạch Hạo đang ở cảnh giới Độn Nhất, có thể quét ngang cường địch đương đại, không sợ gì cả, đơn giản và trực tiếp nghiền ép là được.

Nhưng, rất nhanh sau hắn phát hiện được phiền phức, sức mạnh nguyền rủa của phụ cận chợt tăng mạnh.

“Đúng là phiền phức thật mà!”

Thạch Hạo nhíu mày, xung quanh dòng sông này có hàng loạt nguy hiểm.

Ầm ầm!

Cuối cùng, Thạch Hạo tạo ra một màn ánh sáng, đó là ánh sáng của Luân Hải, là nơi đó đang phát sáng và cánh cửa nơi thể nội mở rộng, phóng thích ra tiềm lực mạnh mẽ thuộc về chính mình.

Vào lúc này, sức mạnh nguền rủa bị ngăn chặn, hắn có tư thế vạn pháp bất xâm.

Việc này có quan hệ với việc mở ra bảo tàng thân thể, thể chất tiềm lực của bản thân đều vượt qua trước kia, dù cho là sức mạnh nguyền rủa có liên quan với tu vi thì hiện giờ hắn cũng thong dong hơn trước rất nhiều.

Ngoài ra, chính bởi vì năm xưa hắn từng chống qua nguyền rủa này rồi nên thể nội có kháng thể, cho nên Thạch Hạo lần nữa tới đây tuy rằng có nguy cơ nhưng vẫn có thể chịu được, có thể xông vào!

Ầm ầm ầm!

Bên ngoài thân Thạch Hạo phát sáng đầy óng ánh, tựa như là một vị Chiến tiên được một trăm lẻ tám vòng thần hoàn bao phủ xuất thế, không cách nào nói ra được vẻ siêu nhiên cùng mạnh mẽ, hắn cứ thế tiến tới.

Răng rắc!

Tiếng vang như sấm chớp truyền ra thế nhưng đó không phải là sấm chớp, mà là sức mạnh nguyền rủa đang phóng thích, bạo nổ bên trên thân thể của Thạch Hạo, ầm ầm đầy điếc tai.

Thế nhưng, lần này cũng không có thương tổn tới hắn, thân thể tuy rằng chấn động thế nhưng hắn vẫn kiên định tiếp tục cất bước.

Mài giũa qua nhiều năm như vậy đã khiến cho thể phách cùng thần hồn của hắn đều tăng vọt về chất, không riêng là sự tinh tiến của đạo hạnh cùng pháp lực mà còn là tiền lực của bản thân nữa.

Lần này, hắn không còn bóng đen của tử vong bao phủ nữa, thong dong hơn trước rất nhiều.

Ở Biên hoang hắn có thể giết Đế tộc thì đã đủ chứng minh trong cùng một cảnh giới hiện tại, hắn có thể quét ngang mọi đối thủ.

Vì vậy, tuy rằng nguyền rủa ở nơi này tỉ lệ thuận với thực lực nhưng Thạch Hạo vẫn chẳng sợ, từng bước tiến lên!

Rốt cuộc cũng đã tới, nơi xa xa hắn nhìn thấy được một ngôi mộ rất cao rất lớn, màu vàng đất rất xa xưa thế nhưng nơi đó không hề yên tĩnh chút nào, có ánh điện, có nguyền rủa, còn có khí tức đại đạo đầy đáng sợ nữa!

Ngôi mộ này quá to lớn, được xây lên từ đống đất màu vàng.

Dòng sông lớn óng ánh kia từ trong hư không chảy vào trong mộ lớn, sau đó là biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Chuyện này rất kỳ lạ, ngôi mộ kia tựa như là một thế giới có thể chứa đựng vạn vật trong thiên địa.

Sông lớn cuồn cuộn, mang theo sức mạnh nguyền rủa cứ thế tiến vào trong mộ.

Ngoài ra, bên trên ngôi mộ vàng to cao như núi kia còn có một vài cọng thực vật, tất cả đều là đại dược hi hữu mang theo thuộc tính Lôi điện, tí tách ánh điện.

“Ông nội!”

Đột nhiên Thạch Hạo hét lớn, bởi vì, hắn nhìn thấy phía trước ngôi mộ lớn kia có một ông lão ngồi ngay ngắn.

Hắn chính là Thập Ngũ gia, thật sự đang ở nơi đây.

Về việc tổ phụ của mình có thể tới được đây thì Thạch Hạo cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì, bởi vì năm xưa khi Thạch Trung Thiên bị người đuổi giết đã chạy trốn tới bên cạnh dòng sông lớn này, từng gặp phải nguyền rủa và còn sống.

Mà trên người của Thạch Trung Thiên lại có chân huyết của Ma tôn, thì lại càng thêm không lo nữa.

Nhiều năm trôi qua, Thạch Trung Thiên biến hóa khá lớn, hắn với dáng vẻ trẻ tuổi, đầu với mái tóc đen dày, ngoài ra cánh tay cụt sớm đã mọc lại hoàn hỏa như trước.

Thạch Trung Thiên của hiện tại, tinh lực mạnh mẽ, dáng vẻ trr tuổi, nhìn về ngoài tuổi tác sợ còn nhỏ hơn cả Thạch Tử Lăng, trông chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi.

Trên người của hắn đang phát sinh một chuyện, từng giọt máu đỏ sẫm từ bên trong dòng sông, từ bên trong ngôi mộ lớn đất vàng kia bốc lên hóa thành sương máu bao phủ lấy Thập Ngũ gia.

“Đó là… A Man ư?”

Rất nhanh hắn lại nhìn thấy được một thiếu nữ đang ở phía trên ngôi mộ lớn, đi kèm là một quan tài ngọc!