Chương 1542 : Khiêu khích.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một đám sinh linh xông tới, chủng tộc nào cũng có, tu vi phân bố từ cảnh giới Thiên Thần đến cảnh giới Độn Nhất.

Bởi vì, việc Hoang trở về đã tạo thành náo động to lớn. Lúc này thấy hắn tranh chấp cùng người khác ở đây thì sao có thể không khiến người ta chú ý chứ.

Đương nhiên, cũng có một đám người đứng chung một chỗ như cùng chung một mối thù với Thạch Hạo.

Mấy người chống đối cũng như quát mắng Thạch Hạo cũng đứng trong nhóm này, tất cả đều cười khẩy về phía Thạch Hạo.

“Cái đám này là ai mà đáng ghét thế!” Thái Âm thỏ ngọc nhỏ giọng nói.

Mấy người trẻ tuổi đi cùng nhau, khi nhìn thấy phía đối diện đen nghìn nghịt đều cau mày, những người kia muốn đối đầu ư? Có thể sẽ phát sinh xung đột sao!

Bình thường, những sinh linh trong sân diễn võ đều là phần tử hiếu chiến. Bọn họ đến đây tu hành cùng bế quan thì ít mà đánh nhau thì nhiều.

Bởi vì, nếu muốn tu hành cũng như bế quan thật sự thì đều sẽ chọn nơi yên tĩnh. Tất cả các tộc đều có những khu tịnh thổ tu luyện rất tốt.

Vì vậy, sinh linh ở đây tuyệt đối đều là những kẻ nóng máu, hiếu chiến, rất dễ gây chuyện!

“Những người xem náo nhiệt đều đến từ các tộc, còn cái đám tu sĩ tụ tập cùng một chỗ, mang theo địch ý và liên tục cười lạnh thì đa số là người theo đuổi của các tộc như Kim gia, Vương gia, hoặc chính là những người trong các đại tộc đó.”

Có người nhận ra thân phận của bọn họ nên lên tiếng nhắc nhở mấy người Thạch Hạo cùng Thái Âm thỏ ngọc.

“Hứ, còn do dự cái gì hả, lấy lệnh bài chiến công của ngươi ra và đi lĩnh chiến công đi, chúng ta muốn xem thử tới tột cùng đã giết được mấy người mà đáng để ngươi đắc ý huênh hoang như thế.” Có người phía đối diện cười gằn.

Cái gọi là lệnh bài chiến công chính là một tấm quân bài*, có thể ghi chép số lượng kẻ địch mà tu sĩ ở Đế quan giết được.
(*): Thẻ bằng xương.

Thạch Hạo vẫn còn nhớ rất rõ, khi hắn lần đầu tiên ra trận thì bên trong chiến trường sa mạc vô ngần có một vị tu sĩ già tặng cho hắn một cái, lúc đó hắn không rõ vì sao nhưng sau khi giết địch thì mới biết được.

“Quá nông cạn, chỉ giết được vài kẻ địch đã tự cho rằng mình lập được công to, dám vội vội vàng vàng đến lĩnh chiến công như thế, thật sự là buồn cưởi.” Một tên khác cười nhạo.

Thạch Hạo lạnh lùng nhìn về phía đối diện. Sau khi biết đám người này thuộc họ Kim, họ Vương cùng với người của những bộ tộc căm thù mình thì ánh mắt của hắn rất lạnh giá, thu hồi lại vẻ ôn hòa.

Cái đám người theo đuổi cùng với dòng chính của các tộc này chưa hề từ bỏ ý định, muốn tiếp tục kiếm chuyện với hắn sao?

Có điều, đám sinh linh lần này thật sự rất mạnh, có tu sĩ cảnh giới Trảm Ngã, lại càng có đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất lạnh lùng đứng nói ấy nhìn Thạch Hạo.

Đương nhiên, những tên đại tu sĩ vẫn tương đối thận trọng, lúc này cũng không đứng ở hàng đầu mà khóe miệng treo một nụ cười gằn, yên lặng nhìn tình thế phát triển.

Nhưng có đầy đủ dấu hiệu cho thấy, mấy tên đang khiêu khích kia là được mấy tên đại tu sĩ khích lệ, bởi vì có bọn họ ở đây nên những người kia không có gì phải lo lắng.

Nếu Hoang ra tay, bọn họ tin chắc đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất sẽ mượn cớ tấn công, cho Hoang biết tay!

Đây là sự mong chờ của số ít kẻ có lòng dạ khó lường, càng là chuyện mà một bộ phận sinh linh thật sự mong ngóng. Có một cái cớ hợp lý để áp chế dũng khí của Thạch Hạo, khiến cho hắn ăn quả đắng thất bại là chuyện mà mấy thế lực lớn tình nguyện nhìn thấy.

“Các ngươi quá phận quá rồi đấy!” Trường Cung Diễn quát lên.

“Chạy về Kim gia, lăn về Vương gia tìm chủ nhân của các ngươi đi!” Thiên Giác nghĩ là người nóng tính, tuy rằng thân thể rất nhỏ những âm thanh lại đinh tai nhức óc.

Một đám người lập tức mang theo hàn ý lạnh lẽo nhìn trừng trừng về phía nó.

“Thế nào, muốn đánh luôn cả ta à?” Thiên Giác nghĩ không yếu thế, trừng lại.

Thạch Hạo cản nó lại, nói: “Ta đi lĩnh chiến công của ta, bọn họ nhổ nước bọt của bọn họ, mặc kệ bọn họ đi, sự thực thắng lời chém gió.”

Thạch Hạo đi về phía một tòa cung điện cách đó không xa, nơi đó có thể kiểm nghiệm quân bài, chứng minh chiến công là thật hay giả.

Khi nghe những lời này thì đám người phía đối diện hơi chấn động trong lòng, vài người trong số đó đã nhanh chóng hiểu được, lần này hơn phân nửa Hoang đã có thu hoạch không nhỏ.

“Chỉ là một tên tu sĩ tuổi còn trẻ thì giết được mấy kẻ địch chứ, ngay cả lúc khi chúng ta giết được đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng chưa hề vội vàng như thế, phải tích góp được hai cái đầu lâu thì mới tới đây. Người trẻ tuổi …. thật sự là dễ kích động.”

Một tên đại tu sĩ tên là La Hàn với dáng vẻ ở độ tuổi trung niên, tóc dài rối tung, đứng ở đó cười nhạt.

Trong mắt bọn họ, mặc dù tư chất của Thạch Hạo hơn người, nhưng dù sao cảnh giới vẫn còn thấp nên chiến công cũng không quá mức kinh thế.

Đương nhiên, hắn nói thế cũng là một loại thăm dò, muốn thông qua vẻ mặt của Thạch Hạo để xem thử hắn giết được bao nhiêu kẻ địch.

“Ông là ông, ta là ta. Ông là kẻ dối trá, ta là người thành thật.” Thạch Hạo lạnh lùng đáp lại như vậy.

Sắc mặt La Hàn lộ ra một tia giận dữ. Bình thường đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cao cao tại thượng, thế hệ trẻ tuổi có mấy người dám nói như thế?

“Ta thấy, có vài người đuôi đã vểnh lên tới trời rồi, ngay cả đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất mà cũng dám lên giọng. Có phải ngươi cảm thấy công lao mình lập được lần này có thể sánh vai với các tiền bối hả?” Một tu sĩ trung niên khác cười gằn, trên đầu đội chiếc mũ Tử kim quan, trên người mặc Tỏa tử giáp, rất là uy mãnh.

Đây cũng là một tên đại tu sĩ, tên là Thích Lâm, tuy là một người theo đuổi của Kim gia nhưng thực lực bản thân cũng rất mạnh, đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất từ lâu.

Rất rõ ràng, đám người kia tự cho là Thạch Hạo không thể lập được chiến công tuyệt thế, dù sao hắn còn quá trẻ.

Đương nhiên, bọn họ đã bài trừ cái rương gỗ mục ra rồi, nếu không, riêng mỗi nó thôi đã không cách nào đánh giá được, chiến công ngập trời.

“Người trẻ tuổi bây giờ quá táo bạo, không một chút trầm ổn, mới được chút công lao đã vểnh đuôi lên tận trời.” La Hàn gật gật đầu.

Hai vị đại tu sĩ đều dồn dập mở miệng nhằm vào Thạch Hạo khiến đám người kia càng lúc càng lấn tới.

“Các ông không cảm thấy bản thân rất quá đáng sao?” Thanh Y mở miệng, ngay cả nàng cũng nhịn không được, bình thường lấy tính tình của nàng tuyệt đối là không nói như vậy.

“Muốn bắt nạt người khác hả, cùng lắm là đánh một trận.” Phần tử hiếu chiến Thiên Giác nghĩ kêu lên.

“Tổ bà nó, có ngon thì lên võ đài Chí tôn, nơi đó hạn chế tu vi, đánh nhau cùng cảnh giới, một mình ta chấp tám người các ông!” Tào Vũ Sinh cũng quát.

Cái tên mập mạp này tuy không cam lòng nhưng vẫn không thật sự muốn bị đại tu sĩ bắt nạt, nên luôn mồm quát tháo muốn đánh nhau cùng cấp.

“Xì!”

La Hàn cùng Thích Lâm đều khẽ cười xì, lắc lắc đầu, càng lúc càng tin chắc là Thạch Hạo không thể nào lập được công lớn trên chiến trường.

“Thật là ngây thơ. Các ngươi cho rằng khi ra chiến trường thì kẻ địch sẽ áp chế tu vi cùng cảnh giới để đánh nhau với các ngươi, quá ngây thơ mà!” Bọn họ cười nhạo.

“Các ông cảm thấy đại tu sĩ là rất đáng gờm phải không?” Thạch Hạo lạnh giọng nói, đám người kia nhiều lần khiêu khích khiến hắn cảm thấy cần phải chỉnh đốn bọn họ lại một trận.

Ngay lúc này, xa xa lại có mấy người đi tới, đều là người quen, cầm đầu là Kim Hỗn cũng Kim Dật, đều là đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, đều là dòng chính của Kim gia.

Ngoài ra, còn có mấy người đi cùng, trong đó có không ít người của Vương gia.

“Ra tay dạy dỗ hắn, đánh hắn bị thương nặng cũng không sao. Theo tin tức đáng tin cậy, bên ngoài cung điện nơi Mạnh Thiên Chính bế quan, hồn đăng treo lơ lửng của hắn sắp tắt rồi. Chắc là không chịu nổi nữa đâu!”

Mấy người này còn chưa đến gần đã bí mật truyền âm, ra hiệu cho đám người La Hàn và Thích Lâm có thể dựa vào lý do này để ra tay, quang minh chính đại dạy dỗ Hoang.

Đồng thời, bọn họ cũng mang đến tin tức Mạnh Thiên Chính sắp chết.

Chuyện này nhất thời khiến cho đám người ở đây càng thêm hăng hái, nếu không bọn họ thật sự cũng không dám làm bậy, trong lòng vẫn vô cùng kiêng kỵ.

Đám người Kim Hỗn, Kim Dật sở dĩ đến đây cũng là vì vẫn không cam lòng, vẫn muốn tìm cơ hội đối phó Thạch Hạo, đồng thời nói không chừng Thạch Hạo đã lập được công lao không nhỏ, có thể làm cho khắp nơi thán phục.

Nếu như trước lúc hắn lĩnh chiến công, bởi vì bản thân chủ động khiêu khích đại tu sĩ mà bị dạy dỗ nghiêm khắc một trận thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hào quang của hắn.

Chuyện này giống như là muốn đụng chạm vào hào quang của Thạch Hạo, là đang có ý định nhằm vào hắn. Người của Kim gia vẫn không hề từ bỏ, trước sau vẫn muốn áp chế hắn một khoảng thời gian.

Đặc biệt, sau khi Kim Triển thua không dậy nổi trước đó, ý nghĩ này của bọn họ càng nặng thêm, ước ao chính mình có thể ra tay trấn áp Thạch Hạo lại.

“Người trẻ tuổi, ngươi đã ngông cuồng coi thường đại tu sĩ như vậy thì ta sẽ hạ mình chỉ dạy cho ngươi đôi chút, thế nào hả?” Sau khi đám người La Hàn được bày mưu thì chuẩn bị ra tay.

“Làm chó của gia tộc Trường Sinh thật sự rất vinh quang sao?” Hiển nhiên, Thạch Hạo cũng thật sự nổi giận, từ sau khi hắn quay lại đây thì nhóm người này vẫn luôn ngăn cản nhằm thẳng vào hắn, đánh bại một tên Kim Triển còn chưa đủ sao?

Những câu nói này tương đối không khách khí khiến sắc mặt đám người kia lập tức tái nhợt.

Thích Lâm lạnh lẽo âm trầm, lạnh giọng nói: “Chúng ta từng cắt qua đầu của đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất nhưng cũng không hề khoe khoang lĩnh chiến công như ngươi, hôm nay, để ta kiểm tra tên nhóc ngươi một chút.”

Hắn không nói hai chữ quyết đấu mà là nói kiểm tra, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy mình làm như vậy đã là lấy lớn hiếp nhỏ rồi, thành ra nói hai chữ kiểm tra là để công nhiên trị tội Thạch Hạo.

“Ông, ông ông, còn có ông, đều tới đây hết cho ta!” Mặt Thạch Hạo không chút cảm xúc chỉ vào đám người La Hàn, Thích Lâm, Kim Hỗn, Kim Dật.

“Người trẻ tuổi, một người kiểm tra ngươi là đủ rồi, ngươi còn không có tư cách chọn thầy.” Thích Lâm lạnh giọng nói.

Thạch Hạo lạnh nhạt nói: “Nếu nói đến kiểm tra, một mình ta cũng có thể xem xét tất cả các ông, ta muốn nhìn một chút cái đám đại tu sĩ các ông có tư cách gì để được người khác tôn kính như vậy, hay chỉ là hữu danh vô thực, chỉ có vẻ bề ngoài. Ta hoài nghi cái mà các ông gọi là giết địch và đạt được chiến công đều chỉ là vô nghĩa, không phải là chiến công mà chính mình đạt được.”