Chương 1740: Thạch thôn đầy ấm áp

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Về tới nhà rồi, Thạch Hạo hai mắt đỏ hoe, đứng lặng người một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh lại đôi chút.

“Đại ca, đi thôi, chúng ta tới rồi, thật không nghĩ tới nơi đây lại đẹp như vậy. Ồ, bên kia là một bầy Thiên Mã, trắng bóng như tuyết, không có một sợi lông tạp, ấy da, bên trong còn có long lân, không phải là lân phiến bình thường đâu nha.” Đại hắc quy đứng bên cạnh kêu lên.

“Bùm!”

Thạch Hạo vỗ vào cái nồi đen của nó, khiến cho nó mắt trắng dã, tu sĩ Độn Nhất cảnh giới chỉ cần lộ ra chút tu vi ba động, cũng khiến cho nó chịu không nổi.

“Thành thật chút đi, đừng có la lớn quá.”

Thạch Hạo bước về phía trước, cách Thạch thôn còn vài dặm đường, trong lòng hắn nôn nóng, cuối cùng cũng quay lại rồi, quả thật không dễ dàng gì.

Cách đó không xa, có một gò đất nhỏ. Khi đi qua nó, Thạch Hạo dừng lại đôi chút, năm xưa thiên hạ cũng đều lan truyền Tiểu Thạch đã chết, bát hoang chấn động, hắn từng bị chôn ở đây hơn một năm.

“Không biết Ngũ Sắc tước có còn không.” Thạch Hạo muốn làm rõ lai lịch của nó.

Bởi vì, lần đó Thạch Hạo có thể phục sinh, là có liên quan đến hạt giống mà nó gắp tới. Hạt giống đó gieo trồng trên phần mộ của hắn toả ra sinh cơ bừng bừng, mới có thể khiến hắn phục sinh quay về.

Ngũ Sắc tước rất thần bí, từ khi Thạch Hạo hiểu chuyện, nó đã ở trong thôn rồi, thỉnh thoảng đôi khi cũng biến mất.

Nếu như nói, ai có thể ăn hiếp Thạch Hạo, thì chỉ có nó mà thôi.

Khi còn nhỏ, mỗi lần đuổi theo Ngũ Sắc tước đều không có kết quả, luôn luôn bị té ngã, ngã tới hắn nước mắt tèm nhem, khi lớn lên rồi vẫn như cũ không thể bắt được con chim cổ quái đó.

Gần tới rồi, đã nhìn thấy người trong thôn.

Liền ngay bên ngoài thôn thôi, có một số người ra vào, hình ảnh này quá quen thuộc. Đó chính là đội ngũ đi săn vừa mới quay về với tràn đầy thu hoạch, vác theo rất nhiều hung thú khổng lồ, đi vào trong thôn.

Đó điều là những người bạn bè thuở nhỏ, là đám Đại Tráng bọn họ, thân thể cao lớn, hiện giờ đã trở thành thủ lĩnh của đội săn bắt, bọn họ đều trưởng thành rồi!

Trước thôn, trồng rất nhiều cây Liễu, rất mềm mại và xanh mướt.

Thôn nhân ở nơi này hoài niệm Liễu thần sao, nơi cây Liễu cắm rễ có một cái tế đàn, trở thành nơi thần thánh nhất trong thôn, không ai dám chiếm dụng nơi này. Thôn nhân còn hy vọng Liễu thần sẽ quay về sao?

Trong thôn rất náo nhiệt. Bởi vì, đội ngũ săn bắn đã quay về rồi.

Một số trẻ con đang chạy nhảy, đều như những tiểu gia hoả, từ ba bốn tuổi tới mười tuổi… Chúng nó vô cùng hoạt bát, nhưng mà Thạch Hạo một đứa cũng không biết.

Đám trẻ con đó khẳng định là được sinh ra sau khi hắn rời đi, đều rất hiếu động, thể chất rất mạnh, rất ít trẻ con có thể nhảy cao như vậy, đều mạnh hơn cha bọn chúng.

Thạch Hạo về tới đầu thôn, sau lưng dẫn theo đại hắc quy.

Đại hắc quy đứng thẳng lưng mà đi, lưng đeo theo cái nồi đen, tay chân dài bất thường, trong vô cùng dũng mãnh.

“A, yêu ma vào thôn kìa, mau đi đánh yêu quái a!”

“Làm gì có yêu quái, thôn chúng ta có trận pháp do Liễu thần bố trí, yêu ma quỷ quái gì cũng phải tránh lui, trẻ con không nên nói bậy bạ.” Có người lớn trách mắng.

“Thật mà, mau nhìn đi, một con vương bát đản, đen hơn đống phân lừa, đang nhe răng trừng mắt, nó qua đây kìa!” Có trẻ con ba bốn tuổi nói lớn.

Đầu thôn, đại hắc quy tức không chịu được, cái mắt đen sắp tái xanh rồi.

Nó quả thật đang nhe răng, trợn mắt. Bởi vì đám trẻ con này quả thật không hề biết ăn nói gì cả. Nó tuy rằng là huyền quy, nhưng cũng không thể hét lớn ngay trước mặt kêu nó là vương bát đản a?

Gặp phải Thạch Hạo cũng thôi đi, nó nhịn vậy. Nhưng mà một đám thỏ con cũng lại la hét nhảy nhót trước mặt nó, tự nhiên khiến nó trợn trừng mắt nhưng cũng không biết phải làm sao.

Đặc biệt là, vế phía sau, cái gì gọi là đen hơn đống phân lừa, nó nghe được muốn thổ huyết đương trường.

Trong thôn, nam nữ già trẻ lớn bé đều đang vây quanh đội ngũ săn bắn, cuối cùng cũng có không ít người quay đầu lại nhìn về phía đầu thôn.

Nhất thời, trong thôn đều yên lặng đi, tất cả người lớn đều ngây người ra, giống như là hoá thạch vậy.

Thôn nhân đều nhìn qua, mỗi người đều khó nói nên lời, nhìn về phía bóng hình ở đầu thôn.

Một vị thiếu niên, dáng người cao thẳng, mặt mũi tuấn tú, trông chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nét mặt ôn hoà cùng đôi mắt trong veo đang từng bước đi đến.

Nhiều năm qua đi, ít nhất cũng phải hơn mười năm, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt này, còn có thể gặp được người này, đám người lớn đều phát ngốc, không dám tin tưởng.

Chỉ có một đám trẻ con, rất không hiểu, cũng rất do dự, lại có chút khẩn trương, ngẩng đầu lên, kéo kéo góc áo của người lớn, nhẹ giọng khẩn trương hỏi: “Mẹ, hắn là đại yêu ma sao, thúc, bác bọn họ đều sợ hãi sao, tại sao không mở miệng nữa.”

“Gia gia, đây là một tên đại yêu ma hình người sao, ngay cả tuỳ tùng của hắn cũng đen cũng hung dữ như vậy, hắn có thể xông qua pháp trận đi vào trong thôn chúng ta sao, thật quá đáng sợ đi.” Một đám trẻ con lộ ra vẻ sợ hãi nói.

“Nhóc tỳ!” Rốt cuộc, có ngươi lớn kêu lên, chạy thẳng ra đầu thôn.

Còn có một số người trực tiếp hét đám trẻ con trước mặt. “Cái gì mà yêu ma, đó là thúc thúc của các ngươi, là vị thúc thúc dựa vào bản thân đánh thẳng lên thượng giới!”

“Đồ mắc toi, chớ có nói lung tung!” Còn có người vỗ vào mông đứa trẻ còn đang chảy mũi nói.

Tất cả nam nữ lớn bé đều xông ra ngoài, hò hét, rống lớn vô cùng ồn ào. Đặc biệt là một đám thanh niên trai tráng hai ba mươi tuổi là hung hăng nhất, sau đó điên cuồng đánh đập rồi quăng Thạch Hạo lên không trung.

“Thật là ngươi rồi, ngươi… đã quay về rồi!”

“Để ta cắn một miếng, quả thật là người thật thịt thật, không phải giả đâu!”

“Tiểu tử ngươi đi là đi hơn mười năm, lại có thể đột ngột xuất hiện như vậy!”

“Nhóc tỳ, mau, để ta nhìn xem xem, ngươi có chỗ nào thay đổi không!”

Một đám người quá kích động, ai ai cũng chen nhau xông đến, bao vây lấy Thạch Hạo, giống như là nằm mộng vậy, khó có thể tin hôm nay lại gặp được hắn.

Còn có người hét lên tên lúc nhỏ của Hắn – Nhóc tỳ, rất thân thiết.

Thạch Hạo sóng mũi cay cay, trong mắt nóng rực, loại cảm giác này thật là tốt, hắn quay về rồi, gặp được nhiều người thân như vậy, mười năm bôn ba bên ngoài, toàn bộ cảm giác thất vọng, vô lực, hối tiếc cũng đều biến mất rồi, cảm giác ấm áp từ đầu đến chân, tràn đầy năng lượng.

Cái gì Biên Hoang đẫm máu, chiến bại quay về, gì mà mắt trừng trừng nhìn người từng quen biết rời xa, chỉ có thể chết lặng, mọi thứ đều rời xa rồi.

Hắn hiện tại chỉ có sự ấm áp, những cảm xúc tiêu cực, những cay đắng, những nhọc nhằn, toàn bộ đều biến mất, đều qua đi. Hắn ở nơi này rất vui vẻ, rất cao hứng.

“Woa aaa, ngươi là tiểu thúc thúc trong truyền thuyết của chúng ta sao?”

Một đám tiểu gia hoả đang kéo lấy ống quần của Thạch Hạo, ngẩng đầu lên, trên mặt nhỏ tràn đầy kích động, hai mắt đều cười tươi như hoa vậy.

“Trời ạ, còn sống, vị tiểu thúc trong truyền thuyết vẫn còn sống xuất hiện rồi, woa aaa!” Một tiểu gia hoả bốn năm tuổi khác, xem Thạch Hạo như một cây đại thụ, đang nổ lực bò lên trên người hắn.

“Thật sao, đây chính Tiểu Thạch thúc thúc a, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, cuối cùng còn chạy lên thượng giới gây hoạ sao. Thật vui quá đi, quá cao hứng rồi, ta đã gặp được Tiểu Thạch thúc thúc trong truyền thuyết!” Một đứa trẻ khác vừa hét vừa nhảy, ở nơi đó kêu rộn lên, trên mặt đầy vẻ kích động.

Thạch Hạo cứng họng, đây là dạy bảo tụi nhỏ như thế nào vậy, hắn ở hạ giới đã trở thành lưu manh sao? Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, năm xưa hắn quả thật đều khiến cho các đại giáo đối địch phải đau đầu, là một nhân vật phiền phức.

“Haha, thật là quá tốt rồi, không nghĩ tới huynh đệ của chúng ta còn có ngày gặp lại, ta còn nghĩ ngươi sẽ ở trên thượng giới truy tìm Tiên đạo, không còn quay về nữa rồi.” Đại Tráng thân cao gần một trượng, vỗ vai Thạch Hạo nói, còn ra sức ôm chặt hắn, trong mắt xuất hiện nước mắt.

“Đúng a, ta nghe rằng sau khi đi thượng giới, muốn quay về thật sự quá khó khăn, căn bản không thể nào, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta kiếp này còn có thể gặp lại, còn có thể họp mặt nhau!” Nhị Mãnh vô cùng kích động.

Bì Hầu, Hổ Tử… Một đám người đều có cảm xúc như vậy, tròng mắt đỏ hoe, bạn thuở nhỏ hơn mười năm mới gặp lại, bọn họ làm sao quên được Thạch Hạo? Nếu không nhờ hắn, Thạch thôn làm sao có thể có bộ dạng như vậy, linh dược đầy đất, lớn mạnh theo năm tháng, ngoại giới không ai dám mạo phạm.

“Hài tử, để ta xem một chút, trưởng thành rồi a, còn cao hơn thúc nữa, chỉ là quá thanh tú, vẫn giống một tên nhóc con, dung mạo không có thay đổi gì cả.” Thạch Lâm Hổ xông lên trước nói.

“Haha, thật là quá tốt rồi, Tiểu Thạch của chúng ta quay về rồi.” Thạch Phi Giao đấm vài cái vào ngực Thạch Hạo.

Hai người này là thủ lĩnh năm xưa của đội săn bắt, hiện tại đã từ chức rồi, giao cho Đại Tráng và Hổ Tử bọn họ.

Thạch Hạo rất vui mừng, hai mắt hơi đỏ lên, chào hỏi các vị trưởng bối.

Một đám đại thẩm cũng tới rồi, nghe được tin tức, toàn bộ đều đi đến, vô cùng nhiệt tình, vừa nhéo mặt, vừa kéo mạnh cánh tay, khiến cho mặt dày như Thạch Hạo cũng nhịn không được đỏ hết cả lên.

“Hài tử, hài tử ở đâu?”

Vào lúc này, một đám người lớn tuổi nhất trong thôn sau khi nghe được tin tức, với sự giúp đỡ của đám hài tử cũng vội vàng đi tới đầu thôn dù bước chân đi đã không còn vững.

“Gia gia, tộc trưởng gia gia!”

Thạch Hạo kêu lớn, đi ra khỏi đám người, xông tới trước đỡ lấy vị lão nhân đi trước nhất, chính là lão tộc trưởng Thạch Vân Phong, cũng là người nuôi hắn lớn.

“Hài tử, ngươi cuối cùng cũng quay về rồi, ta không nghĩ rằng lúc còn sống, còn có thể gặp được con!” Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong rất kích động, lệ nóng chảy dài trên khuôn mặt.

Lão không có con cái, cả đời ở trong thôn chưa từng lập gia đình. Lão nuôi lớn Thạch Hạo, xem hắn như máu mũ của mình, lúc này tâm tình kich động vô cùng.