Chương 1730: Chuẩn bị

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Về nhà!” Thạch Tử Lăng nặng nề gật đầu, nhìn trưởng tử của mình, trong lòng chua xót khó có thể bình yên được.

Trưởng tử tư chất hơn ngươi, được xưng là tu sĩ Độn Nhất cảnh trẻ tuổi nhất, cường đại nhất trong kỷ nguyên này, phá vỡ kỷ lục, sáng tạo thần thoại, kết quả lại rơi vào tình cảnh như thế này.

Trong mắt phu phụ hai người, tao ngộ của trưởng tử quá thê thảm, vốn có thể cải biên lịch sử, trở thành tồn tại vô địch, trên cao nhìn xuống Cửu Thiên Thập Địa, cao cao tại thương, kết quả lại bị người khác phế đi, quá tàn khốc.

“Về nhà, chúng ta về nhà, không bao giờ quay lại nữa!” Tần Di Ninh khóc nói.

Tuy rằng mấy ngày gần đây, ngoại giới đều đang lan truyền uy danh của Thạch Hạo, hắn một đường quét ngang vô số môn phái, áp chế các phương, ai dám không tuân. Nhưng mà Tần Di Ninh rất đau lòng, cảm thấy trong lòng khổ sở, bởi vì bà biết rằng, đó là sáng lạn và huy hoàng cuối cùng của trưởng tử, kỳ hạn một tháng rất nhanh sẽ qua đi!

“Ca ca, đệ ở Ba Ngàn châu đợi huynh quay lại!” Tần Hạo nói.

Ở phía sau, Tần Trường Sinh thở dài, đạo hạnh bị chém, tu vi bị phế, không lâu sau Thạch Hạo liền trở thành phàm nhân, hơn nữa là vĩnh viễn, kiếp này không thể tiếp tục tu luyện, thì làm sao quay lại?

“Sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại, chúng ta sẽ vì đại ca ca báo thù!”

Một đám hài tử, hơn trăm đứa, bọn nó cũng đang khóc, nắm chặt quyền đầu, từng đứa đều đang lau nước mắt nói.

Đó chính là những thiếu niên theo Thạch Hạo từ Biên Hoang tới đây, có nam có nữ, lớn nhất chỉ mười mấy tuổi, nhỏ thì vừa mới tập đi, từng đứa ánh mắt đỏ hoe, đều rất đau lòng.

Đồng thời chúng nó cũng ẩn ẩn toát lên vẻ kiên nghị, muốn quật khởi, muốn quay lại vì Thạch Hạo mà báo thù, muốn giết chết tên Tàn Tiên đó.

“Không biết trải qua bao nhiêu năm rồi, Bát vực hiện tại như thế nào nhỉ.” Thạch Hạo thì thào.

Lần trước, tuy rằng từng đi qua Hư Thần giới, nhưng là đi đi vội vàng, cũng không kịp đi tìm hiểu chi tiết thì phía sau có người muốn chặt đứt đường lui của hắn, muốn khoá chết hắn trong Hư Thần giới, hắn không thể không mau chóng rời khỏi.

Tần Thạch nhìn phía Tần Trường Sinh muốn từ chỗ y hiểu rõ một chút tình hình nơi hạ giới hiện tại như thế nào.

Bởi vì, hắn biết, ở Ba Ngàn châu có một số đại giáo đỉnh cấp có thủ đoạn đặc biệt, có thể câu thông hạ giới, tìm hiểu chút tình hình.

Tần Trường Sinh lắc đầu, cười khổ nói: “Hiện tại bất đồng, không thể chiến thiên ý, căn bản không thể đưa người xuống dưới.”

Y cân nhắc một chút rồi nói: “Hai ngươi đi theo ta.”

Sâu bên trong Tần tộc, trước một ngọn núi cổ lão, một một vùng năng lượng hỗn độn cuộn trào, nơi đó rất mơ hồ và thần bí.

Đây là một vùng không gian không ổn định, đang rung chuyển kịch liệt.

“Đây chính là một vùng không gian tiếp điểm kỳ dị mà ta tìm được. Nếu là niên đại bình thường, có thể thông qua nơi đây, truyền pháp lực xuống hạ giới, nhưng hiện tại rất khó, làm không được.” Tần Trường Sinh nói.

Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, nơi đây giống như một bức tường thuỷ tinh, đầy vết nứt, quan sát kỹ hơn, phảng phất có thể nhìn thấy thế giới phía sau nó.

“Hình chiếu pháp lực?” Thạch Hạo hỏi.

“Đúng, năm xưa có thể truyền pháp lực xuống, hiển diện ở hạ giới, nhưng hiện tại không được rồi.” Tần Trường Sinh nói.

Thạch Hạo quan sát, đây quả thật là một không gian tiếp điểm, không quá ổn định, nhưng quả thật không thể xuyên thủng được.

“Nếu như mà cường hoành xông qua, sẽ gặp phải phản phệ, thiên ý như đao, chém nguyên thần ngươi, rất khủng bố!” Tần Trường Sinh nói.

Hiện tại không phải lúc, thế gian này không giống như nhiều năm trước, không thể tuỳ tiện hành động được nữa.

Thạch Hạo gật đầu, hắn sớm đã biết rõ, thế gian ngày nay không thể chiến thiên ý, không thể đi ngược với pháp tắc của đại thế giới mà đi xuống Bát vực, sẽ bị quy tắc trong cõi u minh trừng phạt.

Chứ nếu không, năm xưa cái gọi là bảy thần hạ giới, cũng không phải gian nan đến vậy.

Thạch Hạo gật đầu, ngay cả nhân vật như Tần Trường Sinh cũng không thể câu thông hạ giới, đây cũng tính là chuyện tốt, chứng minh thượng giới rất khó can thiệp tới Bát vực hạ giới.

Không lâu sau, bảo khố của Tần tộc toàn bộ mở ra, ngân quang sáng lạn, lưu quang cuồn cuộn, thần quang ngút trời.

Đây điều là do cái giáo phái mới đưa tới gần đây, có một đống thiên tài địa bảo, có thần binh pháp khí, có thần cốt tuyệt thế, còn có trận kỳ đạo đài, còn có dược thảo quý hiếm…

Đừng nói người khác, cho dù là Thạch Hạo thì hai mắt cũng phát sáng nói: “Nhiều như vậy?”

Lập tức phải rời đi rồi, hiện tại liền bắt đầu thu dọn, toàn bộ đều mang xuống hạ giới.

“Bản thân ngươi gần đây bắt người ta dâng lên lễ vật gấp mười lần, chẳng lẽ ngươi không ngờ tới sao?” Tần Trường Sinh cười nói.

“Haha… Tốt!” Thạch Hạo cười lớn.

Hắn gần đây cũng không hề nôn nóng, u sầu, tâm trạng vẫn luôn bình thường, giống như trước đây, loại thần kinh dày như vậy khiến người khác nói không nên lời.

Bởi vì, người khác đều vì hắn mà thương cảm và hối tiếc, bản thân hắn lại không hề chìm đắm trong đó.

Một rương lại một rương, đều là thần liệu, đủ để kiến tạo nên mấy cái giáo phái đỉnh cấp, đây chính là thu hoạch gần đây của Thạch Hạo, thật sự quá kinh người.

Sự thât là đồ vật so với nơi đây còn nhiều hơn, còn có một số dược điền, bị thu vào trong pháp khí không gian.

Ví như, trên thân Hoàng Kim sư tử có mấy kiện pháp khí đặc biệt, chuyên môn dùng để lưu trữ đám dược điền thần thảo.

Có thể nói, lúc Thạch Hạo đối phó đám môn phái đó là đào cả ba tấc đất, đến dược thổ trong dược điền cũng lấy đi sạch, đóng gói mang đi, vô cùng triệt để.

“Đi thôi.”

Thạch Hạo thở dài, mang toàn bộ đồ đạc lên trên chiến thuyền khổng lồ, hơn trăm hài tử đó sớm đã đứng ở phía trước, mặt mài từng đứa đều kích động đỏ ửng lên.

Trên mặt bọn chúng mang theo nước mắt cũng có nụ cười, phải đi đến một thế giới mới rồi. Bọn chúng phải ở nơi đó quật khởi, tu thành thần thông mạnh mẽ, quay về vì ca ca báo thù.

“Ngươi thật muốn đi?” Thạch Hạo nhìn về phía một thiếu nữ tử y, chính là Vân Hi.

Nàng dáng ngọc yêu kiều, y phục tung bay tử khí mịt mờ tựa như tiên nữ đang cưỡi gió bay đi.

Không thể không nói, Vân Hi quả thật rất đẹp, không hổ là minh châu sáng loá nhất của Thiên Nhân tộc, mái tóc mượt mà mềm mại, nước da trắng ngần, gương mặt trái xoan đầy vẻ kiên nghị, hai con ngươi giống như pha lê đen mang theo sương mù mờ ảo, rất mông lung. Nàng ra sức gật đầu, cố ý muốn cùng hắn về hạ giới.

“Hài tử, tới chỗ ta này.” Tần Di Ninh nói, gần đây tuy rằng thương cảm, nhưng lúc này lại nở nụ cười hiếm có, kéo theo Vân Hi, giống như đối xử với một người con dâu ngoan hiền, ánh mắt phát sáng đó khiến cho thiếu nữ Thiên Nhân tộc vô cùng xấu hổ.

Thạch Hạo quay đầu, nhìn Hoàng Kim sư tử, nhãn thần âm trầm bất định, lộ ra thần sắc phứt tạp.

“Người… Muốn làm gì?” Đầu sư tử này vô cùng mẫn cảm, dự cảm được có chút nguy hiểm, nó không thể không lui lại, lông màu hoàng kim toàn thân đều dựng đứng.

Mấy ngày nay, trong lòng nó vô cùng cao hứng và hưng phấn, bởi vì Hoang đã bị phế, nó xem ra, thời cơ tới rồi, hoặc là có thể thoát khốn rồi!

Thời hạn một tháng, đối với thuần huyết Vô Uý sư tử mà nói, vô cùng ngắn ngủi, nó có thể im lặng chờ đợi, kiên nhẫn vượt qua đoạn thời gian này.

Nếu mà thật sự tới ngày đó, nó có thể giải quyết món nợ cũ với Hoang rồi!

“Ngươi có phải là rất cao hứng, đợi tới khi ta bị phế?” Thạch Hạo hỏi.

“Không có, ngươi sao lại nghĩ như vậy? Hiện tại chúng ta đang đi trên cùng một chiến tuyến, sớm đã vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, có lợi cùng hưởng, có phúc cùng chia rồi!” Hoàng Kim sử tử chính nghĩa lớn tiếng nói.

“Ta cảm thấy đây không phải lời thật lòng của ngươi, ngươi không phải là muốn đợi xuống tới hạ giới rồi giết chết ta sao?” Thạch Hạo nhìn nó nói.

Khi những lời này vừa nói ra, rất nhiều người sắc mặt biến đổi, bao gồm đám người Thạch Tử Lăng, Vân Hi, bởi vì chuyện này có khả năng thành sự thật, trước đây là do họ sơ suất, xém tí nữa quên mất đi mối đại hoạ này.

“Ta thấy trước tiên nên ăn một bữa thịt sư tử nướng, sau đó mới rời đi.” Thạch Hạo nói.

Keeng!

Tần Hạo rất trực tiếp, trong tay cầm một thanh chiến mâu màu bạc, trực tiếp chỉ thẳng tới mi tâm của Hoàng Kim sư tử, muốn thay ca ca xuất thủ.

Hoàng Kim sư tử đồng tử co rút, lông tóc dựng đứng, nó rất khẩn trương, không phải vì sát ý của Tần Hạo, mà là quyết định của Hoang, nó vô cùng thấp thỏm lo âu.

“Hoang, người không thể làm như vậy, ta theo ngươi bao lâu nay, chưa bao giờ có lòng muốn hại ngươi, ngược lại giúp ngươi xuất chiến rất nhiều lần!” Nó chết cũng không dám thừa nhận.

“Nể tình ngươi đã theo ta một đoạn thời gian, ta cũng không muốn thật sự giết chết ngươi. Nhưng mà, đem ngươi xuống hạ giới như vậy, quá nguy hiểm, ngươi có thể sẽ trở thành một mầm thảm hoạ.” Thạch Hạo nói.

Khi mọi người nghe xong, đều âm thầm thở dài, xem ra Hoang thật sự đã bị phế, không thể có kỳ tích phát sinh, hắn không giống như giả vờ, chứ nếu không cũng sẽ không nói ra những lời này.

“Không thành vấn đề, ta nơi đây có một kiện thần vật, có thể giải quyết vấn đề này.” Tần Trường Sinh nói.

Y mở lòng bàn tay ra, bên trong có một quyển sách khổ. Khi mở nó ra, pháp lực ngập tràn, quy tắc đan xen mang theo vô số vụ khí kim sắc (sương mù màu vàng).