Chương 1807: Kết hôn

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Hi, những năm gần đây tựa như mây trôi nước chảy, cho người ta cảm giác như thần tiên xuất trần, nhu hòa yên ắng, bình lặng đi vào trong núi hái thuốc, tựa như là tiên nữ lạc lối chốn nhân gian.

Nhưng hôm nay hai gò má trắng muốt mà mỹ lệ của nàng, lại hơi đỏ lên, sắc mặt khẽ biến, không thể bảo trì sự bình tĩnh, bị cái tin tức đột ngột này làm kinh sợ.

Tần Di Ninh tới bảo, muốn nàng gả cho Thạch Hạo!

Mặc dù sớm đã có giác ngộ như vậy, thế nhưng nhoáng một cái đã trải qua rất nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay mới có một tin tức như thế, vẫn khiến cho nàng run sợ một hồi.

Lòng có chút bối rối, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng nàng vẫn cảm thấy quá “đột nhiên”.

Có nên đáp ứng không? Nàng đi theo hắn tới hạ giới, vốn là muốn chăm sóc Hoang tu vi đã bị phế bỏ, muốn bên cạnh không rời bỏ hắn, để đền bù cho hắn.

Thế nhưng là, ai lại có thể nghĩ tới,đạo hạnh của Thạch Hạo không những không mất, mà một mực chống cự tới cùng, cho đến ngày nay, hắn vẫn khỏe mạnh như cũ!

Cái này giống như là một con bất tử Tiểu Cường, tai nạn lớn như vậy, Diệt Tiên Chú a, có thể phế bỏ cả Chân Tiên, hắn lại có thể chống được, để cho người ta khó có thể tin nổi.

Nàng chưa từng được tự tay chăm sóc Thạch Hạo, đã từng nghĩ tới muốn rời đi, nhưng lại bị Tần Di Ninh ngăn cản, lý do chỉ có một cái, Thạch Hạo cũng chưa thoát khỏi Diệt Tiên Chú, tùy thời cũng sẽ bị phế bỏ.

Bây giờ, Tần Di Ninh tiến thêm một bước, muốn nàng gả cho Thạch Hạo.

Vô luận như thế nào, đạo lữ đối với một vị nữ tu tới nói, đều có ý nghĩa không hề bình thường, nàng không cách nào bình tĩnh được, lại có loại xúc động muốn chạy trốn.

Tần Di Ninh lưu nàng lại.

Có lẽ, nữ nhân là hiểu rõ nữ nhân nhất, hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Vân Hi suy nghĩ lại những chuyện đã qua, nghĩ đến từng li từng tí, nàng và Thạch Hạo từ lúc mới đầu đã đấu vật, kề tai nói nhỏ, càng về sau lại trở thành bằng hữu, tri kỷ.

Cuối cùng. nàng và hắn còn sinh tử đồng hành. Thạch Hạo thủ hộ nàng, xuyên qua bình nguyên huyết sắc, hộ tống nàng trở về Thiên Nhân Tộc. Trong thời gian trong hồi ức này, khiến cho nàng rất trân quý, khó có thể quên.

Chỉ là, những chuyện đã qua ở Thiên Nhân Tộc, giống như là một cây kiếm, cắt đứt rất nhiều hình ảnh đẹp đẽ giữa hai người.

Sau khi biết Thạch Hạo bị phế. Thân trúng phải Diệt Tiên Chú. Nàng không hề do dự, khăng khăng muốn đi theo, chính là muốn đền bù lại những hình ảnh đẹp đẽ đã bị cắt nát kia.

Chuyện cũ đã qua đi, nhưng bây giờ ngoái đầu nhìn lại. Nàng tự hỏi lòng mình. Nàng có thể xác định, nàng không chán ghét Thạch Hạo, đi cùng với hắn nàng đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Nàng biết, mình đã thích hắn.

Thế nhưng là, năm đó dù sao cũng đã phát sinh một số sự tình, bây giờ thật sự sẽ trở thành đạo lữ của hắn sao?

Vân Hi biết. Thạch Hạo một đường hát vang, quật khởi ở hạ giới, leo qua Cửu Thiên, chiến qua ở Biên Hoang. Hắn tuyệt đối không chỉ có một vị hồng nhan tri kỷ, có thể bỏ qua sao?

Cái gọi là bỏ qua, cũng là nói đủ loại vấn đề mà ngày sau nàng và cả Thạch Hạo đều phải đối mặt.

Bởi vì, tương lai những cô gái đó lại xuất hiện thì sẽ ra sao? Nàng nên lựa chọn như thế nào, có thể hay không vui vẻ thoải mái bỏ qua. Mà Thạch Hạo hắn có thể quên đi những hồng nhan kia hay không. Tối thiểu nhất, nàng biết có một người gọi là Hỏa Linh Nhi, bây giờ mặc dù sinh tử không rõ, nhưng ở trong lòng Thạch Hạo vẫn còn lưu lại ấn ký rất sâu.

Vân Hi, tâm tình có chút phức tạp, có chút mâu thuẫn, cũng có chút vui vẻ.

Cuối cùng, nàng đáp ứng.

Tần Di Ninh lập tức cười rộ.

Nơi xa, Xích Long toàn thân hỏa hồng, xích hà lượn lờ, đang lắc đầu vẫy đuôi, ở nơi đó lớn tiếng la hét: “Trời đất bao la, lão nương là lớn nhất!”

Cái này rõ ràng là đang cười nhạo tên sư phụ tiện nghi của nó, ở nơi đó cố ý khiêu khích Thạch Hạo.

Bởi vì nó biết, cuộc hôn nhân này chính là do Tần Di Ninh thúc giục mà thành.

Thạch Hạo mặc dù đạo hạnh cực sâu, nhưng đối mặt đầu với con rồng này vẫn là không thể nhẫn. Trên thực tế, hắn không muốn nhẫn, một cước đá ra, đầu Chân Long này. . . lại bay đi mất hút!

“Ta Xích Long đại nhân, sẽ còn trở lại!” Nơi chân trời truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nó.

Toàn bộ Thạch thôn đều náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, vô cùng vui mừng và rực rỡ. Bọn nhỏ theo hắn từ Biên Hoang trở về, bây giờ tất cả đều đã lớn rồi.

Thạch thôn, xưa đâu bằng nay, thực lực cường đại, căn cơ kinh người!

Hậu đại của Thạch thôn thiên phú rất tốt, mà đám hài tử đến từ Biên Hoang kia thì lại càng siêu tuyệt. Bọn chúng là hậu đại của bảy Vương ở Biên Hoang, bây giờ lớn lên, một số đã trở thành cao thủ không thể nào xem thường được.

Với thực lực tổng hợp mà nói, Thạch thôn đã có thể quét ngang hạ giới!

Một cái thôn xóm mà thôi, ẩn núp ở bên trong Đại Hoang, lại có thể khí thôn sơn hà.

“Ca ca, ngươi rốt cục phải thành thân rồi.” Thanh phong tới rồi, đang cười vui mừng, phát ra lời cao hứng từ tận đáy lòng. Y là Nhân Hoàng Thạch quốc, bây giờ hậu đại sớm đã có không ít rồi.

Chu Yếm vò đầu bứt tai, mà Tiểu Hồng Điểu đối thủ cũ của nó —— hậu duệ của Chu Tước, cũng từ trong tổ địa Hỏa Quốc chạy đến.

Hoàng kim sư tử ánh mắt phức tạp, cùng Hoang đi xuống hạ giới đã nhiều năm, tận mắt nhìn thấy hắn quật khởi nhanh đến cỡ nào, bây giờ đã là cảnh giới Độn Nhất đại viên mãn.

Làm cho nó chịu không nổi nhất chính là, Hoang còn không vừa lòng, muốn đánh vỡ thần thoại, muốn xông vào Chí Tôn cảnh. Trước năm trăm năm trở thành Chí Tôn là một bức tường cấm kỵ, hắn muốn đánh vỡ nó?

Nếu không đủ năm trăm năm mà trở thành Chí Tôn, cái này. . . khiến nó có loại sợ hãi như bị hù chết vậy!

“Ha ha, mới mấy chục tuổi đã muốn trở thành Chí Tôn, thật sự sắp xuất hiện sao? Xem ra, ta cũng phải tranh thủ thời gian tu hành, sớm ngày luyện thành Đại Vương Bá Thần quyền!” Tam hắc thò đầu ra nhìn, vẻ mặt hèn mọn nói.

“Là Đại Vương Bát Thần Quyền a?” Đại Hồng Điểu vẻ mặt khinh thường nói, rất cao ngạo, trực tiếp thi triển một cái Phượng Hoàng giương cánh, đẩy Đại Hắc Quy qua một bên.

Đám Cửu Đầu Sư Tử, Thiên Thiên Quận Chủ đều tới, còn có một đám người của Bổ Thiên Các, tỉ như Hạ U Vũ, “Tài hoa xuất chúng” Tiêu Thiên…

Cho đến ngày nay, Thạch thôn cũng không sợ bị tiết lộ vị trí, bây giờ ở hạ giới còn có ai có thể tiến đánh bọn họ? Một đám hài tử đã trưởng thành, chiến lực nơi đây tăng lên tới chóng mặt!

Dù cho không có đám người Thạch Hạo, chỉ là đám hài tử lớn lên kia cũng đủ để bình thiên hạ rồi!

“Quên đi tất cả, tâm không chấp niệm, liền có thể trở thành Chí Tôn sao?” Thạch Hạo đang tự hỏi.

Thời gian không chờ hắn, thời gian của hắn thật không nhiều lắm, nếu như không thể nhanh chóng quật khởi, hết thảy đều thành không!

Vì vậy, Thạch Hạo sầu lo, nôn nóng, nghĩ hết mọi biện pháp, muốn nhanh chóng đột phá ở trên con đường này.

Thế nhưng nếu đánh tan chấp niệm trong lòng, là nhất định có thể trở thành Chí Tôn sao?

Hắn thật sự có thể quên đi tất cả sao?

Thạch Hạo đang tĩnh tâm, quên lãng đi bí thuật, quên hết đại pháp, phảng phất như là phàm nhân, để cho tâm của bản thân dần dần bình thản xuống.

Sau đó không lâu, tâm hắn bình hòa lại, hắn đang suy tư, hắn đang suy nghĩ. Chủ Cấm Khu vạch ra thiếu sót của hắn, nói hắn chấp niệm quá sâu, muốn tẩu hỏa nhập ma, vậy thật sự nhất định phải chém đi chấp niệm sao?

Hắn hiện tại đang thực hiện, đang cố gắng quên đi tất cả, buông bỏ trói buộc, bao gồm cả tình cảm, để cải biến bản thân.

Hắn cảm thấy bản thân đang đánh tan chấp niệm, bí thuật, đại pháp đều quên mất. Mà những nữ tử ngày xưa hắn quen biết, thân ảnh phảng phất cũng trở nên mơ hồ.

Nhưng chỗ sâu nhất trong lòng rõ ràng có chua xót a!

“Kia là Thanh Y. . .”

Một sát na xuất thần, sâu trong đáy lòng, liền toát ra một thân ảnh, sao có thể quên! ?

Rất nhanh, hắn lại vô tình đánh tan, hắn muốn quên mất, muốn trở thành Chí Tôn. Thời gian không đủ, hắn muốn nhanh chóng quật khởi, không thể lãng phí thời gian.

Nếu như có thể cho hắn ngàn năm, cho hắn vạn năm, hắn sẽ không lựa chọn như thế, sẽ không đi con đường này.

Đánh tan chấp niệm!

Thạch Hạo đang thực hiện.

Chỉ là quá trình này có chút phức tạp, rất nguy hiểm.

Hắn đang lãng quên, chém đi rất nhiều chấp niệm, thế nhưng chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn lại ẩn ẩn có chút đau nhức.

Thạch Hạo minh bạch, có nhiều thứ kỳ thật khó mà cắt đứt a.

Quả nhiên, rất nhanh lại hiện lên thân ảnh vị nữ tử của Hỏa tộc kia.

Nhất niệm hiện, nhất niệm tán, nhất niệm lại hiện.

Phá vỡ chấp niệm vốn có, nhưng lại chôn xuống tâm niệm càng sâu. Cuối cùng, Hỏa Tang hoa tàn lụi, hoa vũ đầy trời, thân ảnh đứng lặng yên chờ đợi dưới gốc cây kia giống như trở thành tâm niệm cả đời khó phá vỡ.

“Diệt!”

Thạch Hạo hét lên một tiếng, ma diệt hết thảy chấp niệm, hắn kiên quyết bước ra một bước kia, hắn phải đi về phía trước.

Mà trước sát na cuối cùng, hắn đã lập thệ, nếu như không thể thành công, không bước ra một bước kia, hắn liền sẽ đi ngược lại con đường cũ!

Cái gọi là phản kỳ đạo, đó chính là, đã có chấp niệm khó tiêu, vậy liền không cần tiêu, không cần phá nữa, hắn muốn nhất niệm trảm vạn đạo!

Con đường kia chính là mang theo chấp niệm, diệt tận ngăn cản, chính là lấy chấp niệm phá vỡ tất cả, thành tựu Chí Tôn!

Nhất niệm trảm vạn đạo!

Đây là lựa chọn cuối cùng của hắn.

Mà bây giờ, hắn tựa hồ bước ra một bước kia, đánh tan tất cả chấp niệm, ánh mắt bình thản, nhìn về phía Thạch thôn đang vô cùng náo nhiệt, đi về phía thiếu nữ đang đợi hắn.

Một ngày này, Thạch Hạo thành hôn, tới rất nhiều tân khách, trong thôn vô cùng náo nhiệt. Mọi người nâng ly cạn chén, tộc trưởng Thạch Vân Phong cao hứng không ngậm miệng được, bọn nhỏ cũng đang cười, giành trước đến mời rượu.

Tân khách rất nhiều, đến từ ngoại giới, thậm chí có đại yêu, có thần linh Hải tộc này nọ.

“Đó là… đúng rồi là con chim kia!” Hoàng kim sư tử nổi giận, nó thấy được tên gia hỏa lưu lại một đống phân chim trên mũi nó, con Ngũ Sắc Tước lớn chừng bàn tay đã xuất hiện.

Một con chim nhỏ kỳ dị, mỏ chim đang ngậm lấy một tiểu đỉnh trắng noãn như ngọc, ném vào Thạch thôn, sau đó quay thân lại chạy đi!

Rất nhiều người đều không rõ, không biết Hoàng Kim Sư Tử vì sao lại nổi giận.

Chỉ có người của Thạch thôn minh bạch, con chim kia thần kỳ đến cỡ nào, đều kinh hô kêu lên.

Thạch Hạo thì nhìn chằm chằm cái tiểu đỉnh trên mặt đất kia. Hắn nhớ rõ, năm đó lúc bảy thần hạ giới. Hắn đi nghênh chiến, mang theo một cái đỉnh đồng trong thôn đi chiến đấu, kết quả chiếc đỉnh kia rạn nứt, lộ ra một cái đỉnh trắng noãn ở bên trong.

Cuối cùng, chiếc bạch đỉnh kia biến mất trong hư không.

Hắn không thể nào nghĩ đến, Ngũ Sắc Tước hôm nay lại mang nó trở về.