Chương 656: Đại Điện, Đồng Đỉnh, Cự Phân

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Con đường chìm trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân lộp bộp của Phương Vân.

Một đại điện trống trải nhưng rộng lớn xuất hiện ở trong mắt Phương Vân. Đại điện này có thể dung nạp trên vạn người. Vô số thi hài phủ kín đại điện. Những đám lửa ma trơi lập lòe không ngừng từ trong đó thoát ra. Một loại khí tức hồng hoang cổ xưa từ trong đó tản mác khắp nơi.

Phía trên đại điện, sừng sững một cái đồng đỉnh cực lớn. Trên thân đình có khắc rất nhiều phù lục xa xưa, huyền bí.

Thấy cự định này, mí mắt Phương Vân tức thì giật giật. Kiều văn tự trên đại đỉnh này vô cùng cổ xưa, căn bản không phải là văn tự thời thượng cổ thường dùng mà thậm chí còn xa xưa hơn nữa, nếu để so sánh đúng mức, có lẽ chính là thời viễn cổ.

Phương Vân vừa nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. Thời đại viễn cô sớm đã trở thành truyền thuyết, bất kỳ vật gì lưu truyền lại đều là mối nguy hiểm.

“Trong đại điện có rất nhiều cấm chế, phải hết sức cần thật. Tốt nhất là bay lên trời xẹt qua không trung, đừng chạm vào cấm chế.”

Vạn Tái Giai Không nói.

Phương Vân trầm mặc. Đối với Vạn Tái Giai Không hắn chưa thể tin tưởng dễ dàng như vậy. Tâm thần hơi ngưng trọng tức thì một cỗ tinh thần lực cường đại phá không mà ra, bắn khắp đại điện.

Kết cấu và trạng thái của đại điện lập tức rơi vào trong nhận biết của Phương Vân.

“Không hề có vấn đề gì!”

Một lát sau, Phương Vân mở mắt ra, bật người, bay lên trời, vút đến cự định.

Mười trượng, mười lăm trượng hai mươi trượng…

Không có bất kỳ chuyện gì phát sinh, tưởng như sẽ tiếp cận cự định. Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh. Vạn Tái Giai Không đắc ý cười lớn, tiếng nói của nó đột nhiên vang lên trong đầu Phương Vân:

“Ha ha ha… Tiểu tặc, người bị lừa rồi, nơi này chính là mồ chôn ngươi!”

“Không hay!”

Phương Vân thầm giật mình, một luồng phật lực lập tức bắn vào trong Vạn Tái Giai Không định cấm chế nó. Thế nhưng vẫn chậm, tà binh trung cổ Vạn Tái Giai Không rốt cục đã hiển lộ ra lực lượng cường đại của nó.

“Rất!..”

Một tiếng hút dài âm lãnh, chói tai, chấn động hư không vang lên. Trong tiếng hú dài, một đạo kiếm quang thất luyện từ trong Vận Tải Giai Không phụt ra ngoài. Một điểm này, vừa là nhằm vào Phương Vân, vừa là nhằm vào tượng ma thân trên vách đồng ở bên trên đại điện.

“Ầm!”

Khoảng không mênh mông rung động tựa như một cái hang vừa bị một cự nhân bốc lên. Trong cõi minh minh, sâu trong không gian chợt vang lên một tiếng hô thật lớn. Phương Vân chi cảm thấy trước mắt chợt lóe, một đại thủ không lỗ mang theo khí tức hồng hoang cổ xưa đột nhiên vỗ về phía mình.

Cự chương này, trắng bệch, nắm ngón tay mở rộng mỗi ngón còn lớn hơn cả thân hình Phương Vân. Trên đại thủ cực lớn ấy, gân xanh nổi rõ, từng cỗ lực lượng cuồng bạo mà đáng sợ bắt đầu chấn động. Tựa hồ muốn rằng chỉ một chương này sẽ đập nát cả Phương Vân và đại điện thành phấn mạt.

Thủ chương này, tới quá nhanh. Tuy rằng Phương Vân đã có chuẩn bị ngay khi Vạn Tái Giai Không gây khó dễ, nhưng vẫn thất thố mà không kịp phòng ngự. Chị chớp mắt, cự chương trắng bệch đã vỗ xuống đầu Phương Vân. Từng trận gió lốc cực mạnh gần như muốn xé Phương Vân thành bụi phấn.

“Rầm!”

Trong lúc nguy cấp, Phương Vân miễn cưỡng đề thằng chân khí đánh ra một chưởng. Chỉ nghe ầm một tiếng, Phương Vân lập tức bay thẳng ra ngoài, dữ dội đụng vào một đại trụ màu vàng rất lớn trong đại điện. Lại nghe “ông một tiếng, cả tòa đại điện đều khẽ rung động tựa như muốn sập xuống.

“Rít!

Cùng lúc với tên cự nhân vô danh kia xuất thủ, Vạn Tái Giai Không cũng bắt đầu hành động. Từ trên thân kiếm ảm đạm, một năng lượng đáng sợ bạo phát ra, không ngờ chỉ chốc lát, xé rách cấm chế mà Phương Vân đã bày bố trên thân kiếm. Vào khoảnh khắc Phương Vân bị đánh bay, nó cũng giãy ra, rồi như thiểm điện bay vút đi.

“Rắc rắc rắc!”

Cùng lúc đó, trong đại điện, cuồng phong gào thét, một cỗ lực lượng vô hình, quán thông toàn bộ đại điện. Chi thấy trong đại điện, dày đặc thi hài đột nhiên từng cỗ đứng dậy. Trong vòm xương trắng xóa, từng khối cơ thể, huyết quản, da lông lấy mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng sinh trưởng trở lại.

Chỉ chớp mắt, những cường giá trung cô đã chết qua cả trăm ngàn đời trong đại điện không ngờ lần lượt sống lại. Trên người bọn họ tản mát ra tử khí cường liệt, con ngươi chìm trong u ám.

“Rống…”

Một tiếng gầm như mãnh thú thuở hồng hoang từ sâu trong không gian phát ra, chấn động cả đại điện. Ở phía trước đại đỉnh bằng đồng từng đoàn hư không uốn vặn, sau đó, một cự nhân cao hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện, bước ra.

Ánh mắt hắn tỏa ánh sáng xanh bích, toàn thân tàn ra một cỗ khí tức nguy hiểm mà kinh khủng. Cỗ hơi thở này, áp bách hư không ở xung quanh, khiến cho không gian ở xung quanh không ngừng đổ nát, tạo thành từng đường không gian nứt vỡ uốn vặn màu đen.

“Ha ha ha… Tiểu tặc, người thực cho rằng nơi này có bảo tàng trung cổ gì đó sao? Hừ, trong cung Phan Dương, người lại dám vô lễ với ta. Hôm nay, người nhất định phải chết. Đây chính là đại lễ mà Vạn Tái Giai Không ta tặng cho ngươi!”

Ý niệm của Vạn Tái Giai Không như hư như thực vang lên. Thân kiếm thon dài, chị lóe lên một lần, đã vút qua hơn mười trượng vút về phía đối diện.

“Hừ!”?

Phương Vân liếc mắt nhìn cự nhân đáng sợ đột ngột xuất hiện trong đại điện, cùng với vô số những cường giá trung cổ, vẻ mặt không chút để ý.

“Vạn Tái Giai Không người thực sự cho rằng ta chưa hề chuẩn bị gì hay sao? Ngươi thoát được sao?”

Trong mắt Phương Vân, một tia quang mang sắc nhọn như đao như kiếm hiện lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy từ trên đại trụ màu vàng toàn thân, không hề chịu bất kỳ chút thương thế nào.

“Người thực sự quá coi thường ta rồi. Người nghĩ rằng ta không nắm chắc mà ta dám xông vào nơi này sao?”

Thanh âm ù ù, phảng phất như tiếng sấm sét, quanh quẩn trong đại điện. Vẻ mặt Phương Vân lãnh khốc, chân chợt bước ra một bước, ầm một tiếng, đại điện rung động một luồng khí tức cực độ cuồng bạo, đáng sợ từ trong cơ thể Phương Vân bạo phát ra ngoài.

“Dưới chương của ta, ngươi muốn thoát sao?”

Phương Vân quát lớn một tiếng, tay trái như chậm mà lại rất nhanh, chỉ nhẹ nhàng trảo xuống một trảo, lập tức Vạn Tái Giai Không vừa mới bay vút đi lập tức bắn ngược trở lại, xuất hiện trước người Phương Vân.

Thanh Long Bát Thức, thức thứ nhất, Thanh Long Tham Trảo.

“Vụt!”

Năm ngón tay như kim sắt, vững vàng bắt lấy chuối Vạn Tái Giai Không. Một trăm linh năm thiên long lực điên cuồng cuộn trào rót thẳng vào Vạn Tái Giai Không. Đồng thời, phía sau Phương Vân, quang ảnh biến ảo, một pho tượng phật đà màu đen, tám đầu tám tay, trên đầu có sáu cái sừng nhọn hoắt đứng sừng sững phía sau Phương Vân.

Phật lực có sở hữu tính áp chế đối với tà khí. Tầng tầng kháng cự của Vạn Tái Giai Không hết thảy đều như đậu hũ bị phá nát.

Vạn Tái Giai Không vừa sợ lại vừa giận. Nó cố gắng giãy dụa, cùng lúc một cỗ tinh thần lực kinh khủng một lần nữa như tiếng hung thú hồng hoang ầm ầm tiến vào trong óc Phương Vân:

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi… không ngờ ngươi lại có hơn một trăm thiên long lực.”

“Bí mật mà ngươi không biết còn nhiều lắm. Người nghĩ mỗi thời gian ta trấn áp ngươi, thì ta đang làm cái gì đây?”

Thần sắc lãnh đạm, Phương Vân mở miệng nói. Toàn bộ lực công kích tinh thần của Vạn Tái Giai Không đều bị hắn thu vào trong không gian nằm trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

Phương Vân căn bản không hề tín nhiệm chuôi tà binh trung cổ này. Bởi thế, hắn đã có chuẩn bị và xuất thủ từ trước, không để cho nó biết được toàn bộ thực lực của chính mình.

Từ sau khi rời khỏi cung Phan Dương, tổng cộng Vạn Tái Giai Không đã hai lần thăm dò thực lực của Phương Vân. Lần đầu tiên là cuộc chiến với Hắc Viêm Lão Tổ, lần thứ hai là giao thủ với võ giả Thái Dục của Minh Hoàng. Nhưng là hai lần chiến đấu này, Vạn Tái Giai Không đều không thể phát hiện được, bởi lẽ Phương Vân đã áp chế nó trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

Lấy khả năng Thiên Địa Vạn Hóa Chung, cho dù Vạn Tái Gia không muốn xem xét tình hình bên ngoài, căn bản là không thể.

Vạn Tái Giai Không chỉ biết thực lực của Phương Vân khá mạnh mẽ, lại không hề biết mạnh đến mức nào. Đối với thực lực của Phương Vân, hơn phân nửa nó đều quy lên cái chuông nhỏ đang giam cầm nó. Mãi đến lúc này, nó mới hiểu ra, Phương Vân mạnh mẽ, kinh khủng đến mức nào.

Vạn Tái Giai Không giật mình hoảng sợ, lập tức điên cuồng hét lên rầm rĩ:

“Ngươi trấn áp được ta thì sao nào? Không trốn thoát khỏi nơi này, người vẫn chỉ có một con đường chết!”

“Hống!”

Tựa hồ đáp lại tiếng rống giận của Vạn Tái Giai Không, toàn bộ những cường giả trung cô sống lại trong đại điện, kể cả cự nhân đột nhiên xuất hiện cùng rống lên một tiếng. Khí cơ trong nháy mắt tập trung hết lên người Phương Vân. Một tiếng quát chợt vang tiếp đó cự nhân cổ xưa dẫn đầu xuất thủ.

Ầm ầm, một đám mây màu xanh đậm mặc theo năng lượng hủy diệt, cuồn cuộn hiện lên trên đỉnh đầu cự nhân. Hư không chấn động hư ảnh ma thần định thiên lập địa đột nhiên sừng sững hiện ra phía sau cự nhân, tả ra khí tức mạnh mẽ, cô xưa…

“Xi ô…”.

Trong miệng tên cự nhân, một thanh âm khàn đục mơ hồ phát ra, sau đó thiết quyền của hắn lập tức vung lên. Đám mây xanh đậm cuồn cuộn trên đỉnh đầu lập tức lao như chớp giật đánh về phía Phương Vân. Trong mây xanh, năng lượng ngưng kết, đột nhiên ngưng tụ thành một trường kích màu xanh đậm, dài hơn mười thượng lội quang lấp lóe, mang theo từng hồi tiếng gào thét, bắn về phía Phương Vân.

Trường kích lướt qua, không gì không phá, không gian tựa như tờ giấy, bị xé đối.

“A!”

Trong đại điện, dày đặc võ giả trung cổ, phát ra những tiếng gào thét như xé họng. Từng kẻ bám sát nhau, xuất thủ đánh về phía Phương Vân. Nhất thời, khắp nơi trong đại điện đều là khí tức tử vong.

Nhưng thi hài sống lại này, tuy rằng không cường đại như khi còn sống. Hơn nữa đại bộ phận đều có tu vi ngũ phẩm, lục phẩm. Nhưng khi tập hợp lại, thanh thế như vậy cũng có thể khiến cho một cường giả Thiên Trùng thất phẩm bị đánh đến mức bị thương nặng.

Đối mặt với thế trận như vậy, cho dù là võ giả Thiên Trùng thất phần cũng phải né tránh. Thế nhưng Phương Vân lại không như vậy, bởi vì, hẳn so với đám cường giả ấy, cường đại hơn rất nhiều.

“Ngâm!…”

Phương Vân hú dài một tiếng, trong con ngươi đen kịt của hắn, hiện lên hình ảnh ngược của một đợt công kích phác thiên cái địa đang xông đến:

“Vạn Tái Giai Không ta sẽ cho người kiến thức thực lực chân chính của ta!”

Phương Vân thần sắc lãnh khốc, không hề sợ hãi. Ngón tay đột nhiên bật ra, một cỗ hư ảnh nhàn nhạt như có như không phá thế mà ra, cấp tốc bao trùm đại địa.

Năng lực Thiên Tùng ngũ phẩm…. Không vực!

Sau một khắc, Phương Vân cùng với đám cường giá trung cổ, tên cự nhân vô danh cao vài chục trường thình lình xuất hiện trong một vùng đất, được bao xung quanh bởi những núi non trùng điệp.

Giữa hai bên, nguyên bản khoảng cách hơn mười trương chi nháy mắt, đã kéo dài thành hơn mười dặm.

Phương Vân xuất hiện giữa hư không trong vùng đất ấy, thực lực đột nhiên từ một trăm linh năm thiên long lực, vọt đến một trăm ba mươi thiên long lực đáng sợ.

Gia tăng lực lượng của bản thân… Đây chính là năng lực không vực ban đầu của Phương Vân.

“Thức thứ năm!”

Thần sắc lãnh khốc, tựa như ma thần hàng lâm, Phương Vân bước lên một bước: “Thanh Long Thôn Nhật!”

“Ầm!”

Không gian chấn động một đoàn quang cầu khổng lồ chói lọi hơn cả mặt trời, đột nhiên xuất hiện giữa hư không. Toàn bộ không gian nhất thời sáng như ban ngày. Chỉ nghe một tiếng long ngâm, một chân lông cự đại, đài mấy ngàn dặm vắt ngang giữa thiên địa xuất hiện.

Chân Long ngầm lên, quang đoàn cực lớn lập tức xẹt qua hơn mười dặm không gian, lấy thế không gì không phá, đập thẳng vào đoàn người đối diện. Nơi nó đi qua, người đỗ ngựa ngã, vô số thi hài vừa sống lại, chỉ vừa chạm vào đoàn quang cầu này, lập tức hóa thành tro bụi, phiêu tán trong thiên địa..