Chương 677: Hóa Rồng

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Rồng”.

Cho dù Phương Vân rất trấn định, nhưng nhìn thấy long trào này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Long chúng chính thống chân long, thiên long, thậm chí là phi long sớm đã biến mất rồi. Còn lại chỉ là các loại di chung như giao long, cùng ngư long mà thôi.

Phương Vân lúc ban đầu chỉ cho rằng đây là một con giao long. Nhưng rất nhanh liền xác định, đây quả thật là một con rồng Trong những con rồng mà hắn gặp chưa từng có con rồng nào có được khí thức thần khiết như vậy. Cho dù là Ứng Long mà Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt biến hóa thành cũng còn lâu mới có long khí thuần khiết bằng con rồng này.

Dưới một trào này, Phương Vân lập tức cảm giác được một cỗ uy hiếp cường đại. Nhưng mà, hắn phản ứng cũng không chậm. Thân hình rung lên, hóa thân thành Côn Bằng chỉ xuýt xoát một li, đồng thời né qua kiếm khí của Vệ Ngạo Thương cùng long trào trên đỉnh đầu.

“Thì ra là hai người các ngươi tính kế ta”.

Phương Vân tâm huyết dâng trào, cảm giác được bị người tính kế. Trong lòng sớm đã có phòng bị, cho dù là lúc đối phó Đệ Nhất, cũng lưu lại một phần tâm tư.

Vệ Ngạo Thương cùng long chủng kỳ dị kia, tuy ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng Phương Vân lại sớm đã có chuẩn bị cho nên cũng không thấy bất ngờ.

“Ha ha ha… Diệp Khải Long, không ngờ tên nghiệt long của hai tộc ngươi cũng nhìn trúng tên tiểu tử này”.

Tiếng cười hùng hồn từ phía sau lưng truyền đến, tiếp đó một cỗ ma khí cuồn cuộn ập đến, từ phía sau đánh úp Phương Vân.

“Phá Nhật Khung”.

Phương Vân rốt cục cũng biến sắc, tiếng cười không lạ lẫm gì với hắn. Chính là Đại trưởng lão ân thế của Tứ Cực Ma tông đã từng cùng Ngu Huyền, Tôn Bất Phàm liên thủ vây công hồng hoang cự nhân nọ.

Cùng lúc bị ba gã cường giả đính cao đương thời nhòm ngó, cho dù Phương Vân có trấn định hơn nữa, lúc này cũng không khỏi cảm thấy lông tóc dựng đứng, có loại cảm giác run so.

“Vạn Hóa Chi Chưởng”.

Nguy hiểm sờ sờ trước mắt, Phương Vân đột nhiên đánh ra một chưởng, cùng ma khí cuồn cuộn ở sau lưng oanh kích nhau. Chỉ nghe rầm một tiếng, khí huyết toàn thân Phương Vận chấn động xương cốt toàn thân đều muốn rạn nứt.

Hắn dù sao cũng là vội vàng nghênh địch, khí lực không đủ. Nếu không phải trên người dung hợp được Ngũ Ngục Cốt Hoàng cùng với Phệ ma thần thông cường độ thân thể mạnh mẽ hơn nhiều thì e rằng đã bị thương rồi.

“Ồ”.

Phá Nhật Khu ổ một tiếng, hạ xuống đất. Rút lui vài bước rồi dừng lại. Một cường giả Nửa bước mệnh tinh cố ý đánh lén, cho dù là cường gia cùng cấp cũng phải cố kỵ vài phần. Những người trẻ tuổi trước mắt kia, lại có thể bình yên như không có gì. Ngược lại vào sát na song chưởng giao nhau, rõ ràng còn có một cỗ lực phản chấn cường đại từ trên người đối phương phản chấn tới.

“Khục khẹc khẹc… không hỗ là người có Thương Long mệnh cách. Không ngờ như vậy mà vẫn không thể giết chết được người”.

Trong một tràng cười quái dị, một con Lục chỉ cự long từ trong bóng tối bay ra. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Đây là một công chính thức, toàn thân khoác một lớp áo giáp dày đặc, có vẻ hơi quỷ dị.

Khí huyết của con rồng này vô cùng cường thịnh, chung quanh nó, ám ảnh di động không ngừng phát ra tiếng sóng biển vang dội.

Vệ Ngạo nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia thần sắc cố kỵ. Thần là cường giả liên hợp các cường giả của Bắc Minh lập ra Bắc Cực các. Hắn biết rõ rất nhiều bí mật. Con nghiệt long ở trước mặt chính là bá chủ phía Đông Bắc Minh. Một long chủng chính thống chân chính có huyết mạch chân long.

Trung thổ thần châu, không ngừng chinh chiến cùng hải tộc. Mấy tháng trước, phát sinh chiến đấu trên biển rộng. Có điều, lại không có bao nhiêu người biết rằng Hải thần mà Hải tộc thờ phụng chính là nghiệt long trước mắt này, một sinh mệnh cường đại đã vô hạn tiếp cận Mệnh Tinh cảnh.

Chỉ là không có ai biết rằng lại lịch của con nghiệt long này. Long chủng thuần chính trong thiên địa hầu như đã bị diệt sạch. Nhưng không biết vì sao lại còn lại con nghiệt chủng sáu ngón này.

Từ lúc có võ giả tiến vào Bắc Minh tiềm tu, con rồng này đã chiếm giữ phía Đông Bắc Minh rồi. So với rất nhiều võ giả còn cô lão hơn nhiều.

“Con nghiệt long từ lâu đã tiến vào trung bộ Bắc Minh. Lần này không ngờ lại đích thân ra tay đối phó một người tuổi còn trẻ. Cũng thật kì quái…”

Vệ Ngạo Thương nhìn lướt qua, trong lòng trầm ngâm không nói gì.

Lục chi cự long được gọi Diệp Khải Long, đứng ở phía bên phải. Vệ Ngạo Thương thì tiến lên trước một bước, canh giữ ở bên trái. Phá Nhật Khung canh giữ ở phía sau. Ba người trong lúc vô hình, tạo thành một hình tam giác, vây kín Phương Vân ở bên trong chặn đứt tất cả đường lui của hắn.

Tốc độ của Côn Bằng thiên hạ vô song. Ngay cả kiếm khí của Vệ Ngạo Thương cũng đều bị hắn tránh được. Ở điểm này, ba người đều nghĩ giống nhau, không thể để cho hắn chạy thoát.

Trong địa cung, võ giả còn lại nhìn thấy một màn này. Đặc biệt khi chứng kiến Lục chỉ cự long, lập tức sắc mặt đại biên. Biết rằng không nên ở lại lâu.

“Là hải thần của hải tộc, so với Ngu Huyền còn lợi hại hơn nhiều, đi mau”.

“Người trẻ tuổi này chết chắc rồi, không ngờ lại chọc vào ba sát thần, nhưng mà, hắn rốt cuộc là có lại lịch thế nào vậy?”

“Thanh Long Thôn Nhật. Đây không phải thanh long tuyệt học của Tứ Phương hầu sao?”
Xem ra, hắn chính là Quan Quân hầu của triều đình rồi. Nhưng đáng tiếc, bị con nghiệt long này ngắm trúng…”

Mọi người tâm tư phập phồng. Một lát sau đều rút sạch.

Trong ba người này, bất cứ người nào cũng đều là sát thần, ôn thần khiến người ta kiêng kị. Huống chi là ba người tập trung ở cùng một chỗ. Trong mắt mọi người, Phương Vân đã chết chắc rồi.

Phương Vân đứng ở giữa địa cung bình tức bất động. Mắt hắn hơi híp lại, trong mắt lóe lên hào quang càng đối diện với nguy hiểm, hắn ngược lại càng bình tĩnh.

Trong ba người này, một người là cường gia kiếm đạo đáng sợ. Nếu không phải sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa trên người có Côn Bằng tinh huyết. Lần này, khả năng trực tiếp đã bị một kiếm xuất kỳ bất ý của hắn khiến bị thương nặng Còn kia là một con rồng một cự long hình dáng kỳ dị, toàn thân mặc giáp tạo cho hắn áp lực lớn nhất; Về phần Phá Nhật Khung người này là nửa bước mệnh tinh của Tứ Cực Ma tông tới đây tầm bảo, không biết vì sao lại đột nhiên ra tay với mình.

Ba người này, bất cứ người nào, tại giới võ đạo, đều là nhân vật giậm chân một cái là thiên địa chấn động. Nhưng không ngờ lại đồng thời chú ý tới mình.

Thấy Phương Vân vẫn không nhúc nhích, ba người cũng không để ý. Hiện tại có khí tức cảm ứng. Hắn nếu như vọng động lập tức sẽ phải gặp một kích lôi đình của ba người. Nếu như thông minh, hắn chắc sẽ không tùy tiện động đậy.

“Diệp Khải Long, hải tặc phụng thờ ngươi là hải thần. Tiểu tử này tuy lãnh binh giết không ít tử tôn của người, nhưng với thân phận của người, cũng không cần phải tự mình động thủ, đối phó với tiểu tử này. Không bằng như vậy đi, tặng hắn cho Tử Cực Ma tông chúng ta đi. Ra giá đi, chúng ta trong phạm vi hợp lý sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi”.

Phá Nhật Khung áo bào trắng phất phơ, cao giọng cười nói:

“Hắc, những lời này, Tứ Cực Khung Võ đại đế các ngươi tới nói còn được. Còn người, vẫn chưa đủ tư khách, tiểu tử này ta muốn có”

Lục chỉ cự long toàn thân mặc khải giáp cười nhạo.

“Diệp Khải Long Phá Nhật Khung khóe mắt lóe hàn quang: “Ngươi nếu như muốn tìm cái chết, cứ Tử Cực ma som của chúng ta, thạch thất của lão tổ, trước giờ chưa có ai canh giữ cả. Ngươi có thể ra vào thoải mái, để lão tô cho người mặt mũi”.

Nơi Tứ Cực Khung đại đế tiềm tu chính là Tứ Cực ma sơn. Đây là chuyện mà người thiên hạ ai cũng biết. Hơn nữa, nơi vị Địch Hoang đại đế này cư trú trước giờ không có ai canh giữ, phòng ngự, thủ vệ lỏng lẻo, trong thiên hạ cũng tính là hiếm có.

Có điều không có một ai thật sự ngu xuân tới mức xông vào nơi mà Tứ Cực Khung Đại Đế bế quan. Trên thực tế, loại tồn tại khủng bố như vậy căn bản cũng không cần phải người canh giữ. Tiền vào loại địa phương này thì chỉ có tìm chết.

Diệp Khải Long đương nhiên biết rõ đạo lý này, cho nên hắn đương nhiên không ngu xuân như vậy.

“Trên người tên trẻ tuổi này có Thương Long mệnh cách, ta chỉ cần nuốt hắn, lập tức trở thành đệ nhất chân long sau thời viễn cổ. Bất kể là như thế nào cũng không thể nhường hắn cho Tứ Cực ma tông của các ngươi được”.

Lục chỉ cự long nghiến răng nói như đinh đóng cột: “Có điều, nếu như ngươi có thể giúp ta, có lẽ chờ ta có thành tựu chân long chi lực, có thể cho Bắc Cực các và Tứ Cực ma tông các ngươi một giọt chân long. Đề môn nhân của các ngươi mượn nhờ lực lượng của ta mà hóa thân chân long”.

Phá Nhật Khung ban đầu về mặt còn kinh thường, nhưng nghe tới câu sau, lập tức biến sắc:

“Lời này là thật chứ? Ngươi nuốt thằng nhóc này rồi, thật sự có thể đột phá bách thiên long chi lực, trở thành chân long ư?”

Ba mươi sáu thiên cương thần thú, bảy mươi hai địa cương hung thủy tinh huyết của những thần thú, hung thủ này sau khi dung hợp có thể hóa thân thành hung thủ, thần thú thượng cổ tương ứng, từ đó thực lực tăng mạnh.

Song trừ số ít tinh huyết của thần thú, hung thú ra, tinh huyết của những thần thú, hung thú khác tới cấp Thiên Tượng thì không có tác dụng gì nữa. Còn về phần Thiên Trung thất phầm, trên cơ bản, bao gồm Cửu Anh, Ứng Long, Công Bằng đều có tác dụng không lớn. Mà thứ duy nhất còn có tác dụng chỉ có Chân long chi huyết.

Thế nhưng, chân long trong thiên địa chỉ có chín con. Sau thời viễn cổ, không còn nghe thấy tinh huyết chân long nữa. Cho nên chuyện thi triển thiên tượng chi pháp, hóa thành thành cự long chưa từng được nghe qua Diệp Khải Long nếu quả thật tiến hóa thành chân long, vậy thì hắn chính là chân long duy nhất còn sót lại trong thiên địa. Có được tinh huyết của hắn, chỉ cần hắn thừa nhận, lập tức có thể hóa thân thành chân long, chẳng khác nào có uy lực chân chính của cường giả Mệnh Tinh cảnh, thậm chí còn siêu việt hơn cường giả Mệnh Tinh cảnh cùng cấp Từ Thiên Trùng thất phẩm tới Mệnh Tinh cảnh, nhìn thì chỉ là một bước nhỏ, thậm chí lực lượng chênh lệch nhau chỉ có mấy thiên long chi lực, những khoảng cách chân chính lại xa không thể nào đếm được.

Yêu cầu này của Diệp Khải Long ngay cả Phá Nhật Khung cũng không thể cự tuyệt.

“Ha ha ha…”

Phương Vân đột nhiên cười ha hả: “Một đám ngu ngốc, chỉ mấy tên cường giả Nửa bước mệnh tinh mà muốn mạng của ta, thật đúng là không biết xấu hổ, tự cao tự đại. Các ngươi thật sự cho rằng có thể làm gì được ta ư?”

“Ngươi chạy không thoát đâu? Phá Nhật Khung lắc đầu, không chút tức giận nói: “Trong mắt chúng ta, ngươi đã là một người chết. Đừng nói là ngươi, cho dù là Ngu Huyền, đối diện với ba đại cường giả định cao đương thế, cũng chỉ là người chết”.

“Vậy thì các ngươi sai rồi”.

Mắt Phương Vân lộ ra nụ cười quỷ dị, trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, đột nhiên dùng một loại tự thể kỳ dị, phục người xuống.

“Lệ…”

Tóc dài của Phương Vân bay lên, trong miệng phun ra tiếng gầm giận giữ. Ở đan điền của hắn, chân khí chấn động một đạo tinh mang màu xanh phá thể bay ra, hóa thành cầu vồng kinh thiên, xộc thẳng lên trời.

“Ông”.

Trên bầu trời của viễn cổ tiểu thế giới, mây đen hội tụ, ở trung tâm của mây đen, một cỗ tinh lực cường hoành giáng xuống.

“Thanh Long Thất Túc”.

Lục chi cự long cảm thấy dị trạng đầu tiên, hai mắt đỏ lên, mãnh liệt lao ra, trong lúc vung trảo, lội quang vô tận hội tụ lại, hóa thành một mảng đại dương mênh mông, đánh về phía Phương Vân: “Giết hắn”.

“Muộn rồi? Phương Vân cười to, thân hình chấn động tinh lực, long lực đầy trời giang xuống: “Bát Hoang long thân hộ thể thuật”.

Một đạo tinh thần mênh mông xuyên qua thiên địa, linh hồn của Phương Vân, xuyên thông tầng tầng không gian, vọt tới tầng mây, hóa thành Thương Long, Thanh Long Thất Túc (thanh long bảy chân).

“Gầm…”

Vạn long rít gào, một cỗ long khí thuần khiết từ trong thân thể Phương Vân phát ra. Trên thân thể của hắn đang phục dưới đất, cơ nhục nhuyễn động co quắp, trong nháy mắt, vảy rồng màu xanh dày đặc lan khắp thân thể. Gương mặt hắn vặn vẹo, mọc ra hai cái sống mới, phá thế mà ra…

Hóa rồng.

Hóa long thảo, Thương Long mệnh cách, Bát Hoang long thần hộ thề thuật, hết hợp ba loại năng lực này với nhau. Phương Vân rốt cuộc lần đầu tiên trong lúc thực chiến biến thành Thương Long.

Từng cỗ hồng hoang màu xanh lan rộng ra, bên dưới địa cung, chỗ nào cũng là khí tức uy áp, hùng vĩ, cô lão, mênh mông.