Chương 522: Vũ hầu, tông lệnh

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Phương Vân, phụ từ Phương gia nhà các người quả nhiên không phải là hạng tầm thường, cha ngươi tâm kể thâm sâu, không ngờ thủ đoạn của ngươi còn lợi hại hơn cả ông ta. Chỉ là đáng tiếc, tất cả đều không dùng với con đường đúng đắn…Trần Tuyết, nói với mọi người trước đi, thân phận của ngươi thì như thế nào”

Dương Hưng đưa ánh mắt nhìn về phía người đàn ông có ánh mắt âm u đang ở dưới đại đường.

Người đàn ông có tên là Trần Tuyết này quỳ trên mặt đất, nghe thấy Dương Hưng nói vậy thì ngång đầu lên, trong ánh măt lóe lên ý thù hận, nói lớn:

“Bình Đỉnh Hâu, ông nhât định phải nói lời giữ lây lời, chỉ cân ta nói ra tât cả các bí mật thì ông phải tha cho ta một con đường sông.”

Phương Vân chắp tay sau lưng, đứng thẳng người. Nghe thẩy Dương Hưng nói vậy liền cười thầm trong lòng, hắn tu luyện mật pháp của Thiên Tà tông phái chỉ cần nhìn người này một cái là lập tức có thể biết là người của Thiên Tà tông phái Dương Hưng chó càn cắn giậu, không ngờ lại bức ép hắn diễn trò này, nếu như đồi thành người không biết sự tình thì chỉ cần nhìn hai người biểu diễn thôi có khi là tin ngay được.

“Ngươi chỉ cần nói thật, lấy công chuộc tội thì ta sẽ phế đi tà công của ngươi thôi chư vị đại nhân tự nhiên sẽ thamạng cho ngươi.” Dương Hưng trầm giọng xuông, nói

“Không sai nếu như phể đi tà công của ngươi, âu cũng là có thể tha mạng cho ngươi.”

Lý Cư Chính nói ông ta chấp chưởng hình bộ, lời nói có trọng lượng nhất, nho gia đều là căm ghét người trong tà đạo, nhưng cũng không phải là không nói lý, chỉ cân có thể phê đi tà công cả tà quy chính thì cũng không phải là không thê tha thứ.

Trần Tuyết cúi đầu không nói gì, gần như là trải qua một sự giằng xé về tâm lý rất khó khăn. mới đột nhiên ngâng đầu lên, chỉ về phía Phương Vân. nghiên răng nói:

“Chư vị đại nhân. Phương Vân quả thực là có mỗi quan hệ hợp tác với Thiên Tà Tông của chúng ta, ta từng nghe lén được lời của trường lão trong phái được biết Tông chủ và chu vị thái thượng trưởng lão đều có kế hoạch mượn quyền thể của Phương Gia để thâm nhập vào triều đình mưu đồ cực lớn. Việc phụ tử Phương Gia tiến cảnh nhanh như vậy thực ra đều là do có sự ủng hộ của Thiên Tà Tông ở phía sau.”

Thủ đoạn này quả thực không thể nói là không hiểm độc, sự trỗi dậy của Phương Gia gần như chỉ là chuyện trong vòng mấy năm. Phương Vân. Phương Lâm càng là chỉ trong thời gian vài năm đạt đến đằng cấp “phong vương bái hầu” mà người bình thường phải cần thời gian rất dài mới có thể thực hiện được. Trong thiên hạ này có vô số người khâm phục và ngưỡng mộ. Nhưng hiện nay, Dương Hưng không ngờ lại quy kết điều này là do có sự ủng hộ của Thiên Tà Tông ở sau lưng.

“Ha ha ha.”

Phương Vân cuối cùng cũng cười lớn, nói:

“Dương Hưng, xem ra, ông quả thật là chó cùng bứt giậu, không ngờ lại giở ra cái thủ đoạn trẻ con này, ông không phải là chỉ trích triều đình ta có người câu kết với tà đạo sao? Vậy bây giờ ta nói với ông người này rốt cuộc là ai.”

Giọng nói vừa dứt, Phương Vân liền vẫy vẫy tay, binh bộ đại đường lập tức có ánh sáng lóe lên, một lão giả mặc áo đen, tóc bạc phơ, mặt mũi lạnh tanh xuất hiện trên đại đường.

Trên người người này từng đám khói đen cuồn cuộn chảy, tà khí thao thiên, vừa mới xuất hiện liên lập tức toát ra một uy lực cực lớn.

Lúc này đây trình độ cao thấp về nho học liền được thể hiện ra, quần nho trong đại đường, dưới sự cảm ứng của khí cơ, ai nẩy mặt đều biển sắc, lập tức có người đứng không vững trực tiếp lùi về sau. Còn các thượng thư của lục bộ cũng là thân người lắc lư, thần sắc kinh hoàng dường như là chịu một lực xung kích cực lớn.

Những người không bị ảnh hưởng chỉ có những đại nho bảy tám mươi tuổi quyền cao chức trọng và một số những người bình thường. Không giống với các đại nho, sức mạnh tinh thần của người bình thường rất yểu, cho nên thành ra không có bất kỳ cảm nhận gì đối với nguồn áp lực này cả.

Cường giả cảnh giới Thiên Trùng là chư hầu, bá chủ trong giới võ đạo, người bị Phương Vân phong ân này chính là một thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông phái một cường giả Thiên Trùng tứ phẩm.

. Cỡ tà khí mạnh như này nếu như được phát huy hết cỡ, chỉ sợ đến một tòa thành trì cũng đều có thể dễ dàng bị phá hủy. Những người có mặt trong đại đường tuy đều là những nho gia có trình độ nho học cực cao, mở mồm quát một tiếng có thể làm cho cao thủ tà đạo biển thành cát bụi.

Nhưng khi đối mặt với cường giả Thiên Trùng tứ phẩm thì lập tức cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nếu như so sánh ra, cường giả Thiên Trùng tứ phẩm tồn tại cùng đẳng cấp với đại phu quang lộc nhât phâm của Tư Chính Các là Vinh Đình.

Những lão nho danh nho trong đại đường, bao gồm cả sáu vị thượng thư lục bộ tuy cũng là những người có hào khí thông thân tâm nhưng khi đôi diện với một nhân vật như này thì vân là đăng câp không băng.

“Chư vị đại nhân không cân thiêt phải kinh hãi người này đã bị ta không chê.”

Phương Vân tâm niệm nhất động không chể thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông lại, thu lại áp lực của hắn toát ra.

“Thánh địa hoàng thành tà đạo tặc tử, dám xuất hiện ở đây, đúng là to gan.”

Một tiếng hét từ bầu không trung vang đến, lúc đầu thì vẫn là ở nơi cực xa, chỉ trong nháy mắt đã gần sát bên tai giọng nói vừa dứt thì chỉ nghe thấy những tiếng vạt áo loạt soạt thoáng cái đã có mấy chục vị cung phụng của hoàng thấy thân người mặc áo trắng toát lướt qua không trung lao vào trong đại đường.

. Người đi đầu râu tóc đen như mực, mắt sáng như sao, trong con mắt có một luồng khítức bât mộ nhiuy.

Phương Vân đưa mắt nhìn một cái lập tức cảm giác ra đây là cường giả của cấp Thiên Trùng.

Trong số hơn mười cung phụng của hoàng thất này, thấp thì là cấp Thiên Tượng, cao thì là câp Thiên Trùng ai mây đều thần thái nặng nề, nhìn về phía Phương Vân và vị thái thượng trường lão của Thiên Tà Tông, …” N

Chính ngay khoảnh khắc Phương Vân triệu vị thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông này ra thì đã có một luồng tà khí xung thiên toát ra xa ngoàimấy chục dặm đều có thể nhìn thây, huông hô là ở trong kinh thành này. Những hộ vệ của hoàng cung này gần như là đông thời bị kinh động. Hoàng thành trọng địa, trước giờ chính là tử địa của tà đạo. Nhưng hiện nay lại xuât hiện trong hoàng thành một cách quang minh chính đại, chuyện này chắc chắn là hiểm có cho nên lập tức kinh động đến sự chú ý của những công phụng hoàng thất này.

Nhưng cường giả Thiên Trùng tứ phẩm vẫn không phải là người mà họ có thể đổi phó được, cho nên cả đám chỉ vây quanh chứ không tâm công ra sức phòng bị.

Thần thức của Phương Vân quét quanh một vòng lập tức cảm giác thấy lấy binh bộ làm trung tâm. cả kinh thành dường như đều đã bị kinh động các tổp cẩm quân tràn đến đây từ bổn phương tám hướng, trong lúc tiến thoái hữuý vô ý hình thành lên một vòng vây, vây kín lấy cả nha môn binh bộ, hiện ra một năng lực chiến đấu cực lớn.

Cũng trong cùng một thời gian, rất nhiều các lực lượng bảo vệ ẩn nấp trong kinh thành cũng là đều bị kinh động các cường giả lao đên từ các nơi của kinh thành, những người này đêu là không hê có ngoại lệ, trên người đều là có dầu hiệu của hoàng gia.

“Rất tốt, những người bị kinh động càng nhiều càng tốt.”

Phương Vân cảm nhận được tình hình đang diễn ta, tự nhủ trong lòng, sau đó dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn về phía Dương Hưng, trong lòng nghĩ thầm:

“Dương Hưng. chuyện đến nước này, ngươi cũng đến lúc xuống sân khẩu rồi lần này ta sẽ giải quyết đẹp nhà ngươi.”

Dương Hưng lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hắn không thể nào biết được Phương Vân đang muốn làm trò gì hắn không ngờ hắn độc, Phương Vân còn độc hơn hắn, không ngờ còn lôi ra được một thái thượng trưởng lão của Thiên Tà tông phái.

Không giống với hắn. Phương Gia căn bản không câu kết với Thiên Tà tông phái còn Dương Hưng thì thật sự mới là kẻ câu kêt với Thiên Tà tông phái Lúc này đây, hăn sử dụng thủ đoạn này trước mặt Phương Vân lập tức trở thành âu trĩ và mực cười.

“Nha môn binh bộ sao lại có khí tức tà khí xuất hiện”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chớp mắt cái liền có một người đáp xuống từ trên không trung Thân Vũ Hầu mặc trên người hoa phục, trên lưng khoác chiêc áo choàng đang bước ra khỏi hư không xuât hiện trong nha môn binh bộ.

“Bái kiến vũ hầu.”

Quần nho trong đại đường nhìn thấy Thần Vũ Hầu đều lộ ra thần sắc kinh động ào ào cúi đầu hành lê, nho gia và binh bộ tuy chia thành hai phái nhưng tước chê của triều đại Chu lại không có sự phân chia về hai phái. A.

– Địa vị của Thần Vũ Hầu là vô cùng hiển hách, ngay như một số đại thần trong triều khi thây ông ta thì cũng là đều phải cúi chào hành lê, cũng như vậy, khi tam công lộ diện thì vũ hầu cũng phảikhom người hành lễ, đó chính là tước chế.

Thân Vũ Hầu đưa măt đảo quanh một vòng lập tức ánh măt dừng lại trên người của thái thượng trường lão Thiên Tà tông phái ngay sau đó cười lạnh lùng một tiêng:

“Một tên Thiên Trùng tứ phâm nhãi nhép mà cũng dám hôn xược trong kinh thành đúng là không biêt sống chết.”

– Thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông cũng được xem là nhân vật cấp bá chủ chư hầu của võ đạo, nhưng đặt trước nhân vật như Thân Vũ Hầu, thì vân là chưa đủ tư cách.

Giơ bàn tay ra. Thần Vũ Hầu lập tức tóm lấy thái thượng trưởng lão của Thiên Tà tông phái không hê cho Phương vần có cơ hội phản kháng

Phương Vân nhìn thấy một cách rõ ràng khi Thần Vũ Hầu vừa ra tay, không gian xung quanh thái thượng trưởng lão lập tức thoát khỏi bầu hư không không ngờ là trực tiêp phong âm luôn ông ta.

“Vũ hầu xin hãy khoan…”

Phương Vân vội vàng nói. Nhưng kẻ như vũ hầu sao có thể nghe lời hăn được, năm ngón tay xòe ra, lập tức nhôt thái thượng trưởng lão Thiên Tà tông vào bàn tay, trực tiêp đưa đi.

“Vũ hầu hà tẩt phải vội vã, chuyện này tự sẽ có Tông Nhân Phủ của ta đến giải quyết, đầu có cân Vũ hầu phải hao tâm tôn sức.”
Một giọng nói uể oải vạng lên từ trong không trung, chớp mắt cái một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuôi săc mặt trăng như bạch ngọc, vẻ mặt tuân mĩ đáp xuông từ không trung.

Người đàn ông trung niên này hất tay một cái, một luồng sức mạnh vô hình lướt qua không trung phongân của Thân Vũ Hầu lập tức bị phá vỡ.

“Hóa ra là Tông Lệnh của Tông Nhân phủ, thể nào, một tên thái thượng trưởng lão của tà đạo nhãi nhép cũng làm ngài kinh động sao?”

Thần Vũ Hầu thấy Tông Lệnh của Tông Nhân phủ xuất thủ hóa giải phong ẩn của mình thì cũng là không thèm xuất thủ nữa, hai tay chắp sau lưng, thần thái điềm đạm, nói

“Ha ha, Tông Nhân Phủ chúng ta tự nhiên là không so sánh được với vũ hầu, ta trấn thủ ở kinh thành đã lâu, đây cũng là lần đầu tiên phát hiện ra võ giả tà đạo cảnh giới Thiên Trùng trong thành không nhưng thể kẻ này còn có liên quan đến vương hầu trong triều, chuyện thú vị như này, sao có thểbỏ qua được.” ܠ

Tông Lệnh Tông Nhân phủ nói hoàn toàn không thèm để ý đến sự khiêu khích trong lời nói của Thâm Vũ Hầu.

Vũ hầu chấp chưởng sở quân cơ, là đường đường chính chính không giống với Tông Nhân phủ. Tông Nhân Phủ đều là chơi những bài âm hiêm, ít khi lộ mặt chính diện. Sự khiêu khích của Thân Vũ Hầu đôi với loại người như Tông Lệnh là không hê có bât kỳ ý nghĩa nào.

Bởi thể căn bản là không thèm để ý.

“Ta thân là vũ hầu, cũng có quyền lợi được bảo vệ cho kinh thành kinh thành xuất hiện người trong tà đạo, tự nhiên cũng là quy cho ta xử lý, thê nào, ngài muôn tranh với ta một võ giả tà đạo sao?” Thần Vũ Hầu nói

“Ha ha, Vũ hầu tại sao không hỏi thứ tử của Phương Gia, cường giả tà đạo Thiên Trùng tứ phẩm này hình như là do hắn gọi ra, do đó hắn có quyền xử lý trước tiên, Vũ hầu tại sao lại không hỏi hắn, là muốn để cho sở quân cơ đem đi hay là do người của Tông Nhân phủ chúng ta đưa đi.”

Tông Lệnh nói Thần Vũ Hầu hơi híp mắt lại, trầm từ một lát, rồi nhìn về phía Phương Vân nói:

”Phương Vân, ngươi là tướng quân của Sở quận cơ, tên tà đạo này ngươi định xử lý như thê nào? Giao cho sở quân cơ hay là giao cho Tông Nhận phủ?” Trong lời nói của Thần Vũ Hầu, lại một lần nữa đề cấp đên thân phận của Phương Vân nằm dưới sự khổng chế của sở quân cơ