Chương 503. Mạch ngầm

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– “Công Tích, thứ tử Phương gia ngươi đã gặp qua. hắn từng được Phu từ ngoại lệ triệu kiên, là kẻ có duyên với Nho gia ta. Chuyện này, ngươi thấy sao?”

Bên cạnh bàn lão giả thanh quắc Trần Thanh Quắc hỏi.

Lăng Công Tích hơi nháy mắt, do dự một chút rồi nói: “Phương Vân, mọi người đều đã gặp qua. Ấn tượng của ta với hắn cũng không tệ. Có điều, một nhà bạ hầu thực sự là một chuyện trọng đại. Ở tình cảm cá nhân, ta tán thành Phương Vân phong hầu, nhưng…”

Lăng Công Tích liếc mắt nhìn Quách Bá Tề, không nói gì nữa. Nhưng hết thảy mọi người đều biết ông ta muốn nói gì.

“Hiểu Trực, ngươi thì sao?” Trần Thanh Quắc lại hỏi

“Ý tứ của ta rất đơn giản. Phương gia phong hầu đổi với triều đình chỉ có lợi, không có hại. Về phần nói đến chuyện loạn thần tặc tử… Cương thường mà chính thì thiên hạ chính. Cương thường phế thì thiên hạ phế. Điều này không liên quan gì đến chuyện Phương gia phong hầu hay không. Cho nên, ta hoàn toàn tán thành chuyện phong hầu của thứ tử Phương gia.”

Quan điểm của Dương Hiếu Trực, tương đổi rõ ràng và đơn giản, không chút nào vòng vo.

Dương Hiểu Trực vừa nói ra như vậy, những người khác liền thấy tâm thần chẩn động có phân đăm chiêu.
“Quý Hành ngươi thì sao?” Trần Thanh Quắc lại hỏi

“Lễ không được bỏ. Đạo quân thần không được bỏ. Cương thường càng không thể bỏ. Ta không tán thành việc thứ tử Phương gia phong hầu!”

Môi hơi nhếch, gương mặt chỉ hơi chút biểu lộ, Cảnh Quý Hành nói ra rất đơn giản, lại sáng tỏ, thăng thăm.
Về mặt tư tưởng Cảnh Quý Hành vốn dĩ thuộc về loại cũ kỹ, thủ cựu. Mọi người đối với những gì hắn vừa nói thực sự cảm thầy không có gì bất ngờ.

“Bá tể, còn ngươi thì sao?” ‘.’

Trần Thanh Quắc vừa nói ra, lập tức ánh mắt của mọi người liền hướng về phía vị lão sư của Phương Vân. Hết thảy mọi việc, có thể liên quan đến việc Phương Vân phong hậu, tác dụng lớn nhất cũng chỉ có vị này mà thôi.

Lục bộ phong hầu, lời nói của Quách Bá Tề, có thể tạo ra tác dụng cực lớn.

Quách Bá Tể nghe thể mí mắt hơi giật giật, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Đang trong lúc các bằng hữu thắc mắc, Quách Bá Tê thở dài lắc đầu: “Ta không biết…”

Hết thảy mọi người đều ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra cái gì đó, ánh mắt liền lộ ra vẻ đã hiểu được. Một cái thở dài đã chân chính nói hết được ý nghĩ phức tạp trong nội tâm Quách Bá Tể. Ngay cả ông là lão sư của Phương Vân mà còn khó quyết định như vậy, như thế chuyện phức tạp đến mức độ nào, có thể thấy được.

Nho gia mặc

Trong phủ Trấn Quốc Hầu.

“Làm sao bây giờ? Ta cùng Phương Dận đã tranh đấu nhiều năm như vậy, nếu Phương gia đắc thể sợ rằng người đó phó đầu tiên sẽ là ta!

Trong đại đường, Bình Đỉnh Hầu Dương Hưng đứng ngồi không yên. Phương Vân không hề ẩn nhẫn như phụ thân lại không lỗ mãng thẳng như ruột ngựa giống Phương Lâm. Người này vừa tinh thông binh pháp, mưu lược, lòng dạ còn sâu sắc, thủ đoạn càng thêm kịch liệt, trước nay báo thù đều rất kịch liệt.

Hắn từng mấy lần thiết kế như mượn tay người khác để diệt trừ người này nhưng đều thất bại. Hơn nữa còn bị người này ức hiếp tận vào cửa phủ, ngay cả Hiên Hoa phu nhân là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng cũng bị một tay Phương Vân buộc tội thực sự mất hết cả mặt mũi.

Dương Hoằng đối với Phương Vân, vừa là thống hận lại vừa là sợ hãi. Phương Vân này trưởng thành quá nhanh chóng khiến cho hắn sợ. Lây hành vi của Phương Vân, một khi phong hầu thành công chỉ sợ hắn sẽ là người thứ nhât chịu thiệt thòi.
Hiện tại hắn là hầu gia, Phương Vân chỉ là tướng quân. Nếu nói Phương Vân xuất thủ đối phó hắn, chính là phạm thượng, tổn hại cương thường đạo lý, là tội lớn. Nhưng nếu Phương Vân phong hầu, thì hai người sẽ ngang hàng nhau, tình huống sẽ không đơn giản nữa.

Một khi không dính vào tội phạm thượng Phương Vân sẽ không còn lo trước lo sau, Dương Hưng thậm chí không dám nghĩ Phương Vân sẽ đối phó với hắn thế nào.

“Dương huynh, an tâm một chút, đừng quá buồn. Phương Vân phong hầu, mới trong chốc lát đã khiển thiên hạ rung động ngay cả Nho gia cũng đưa tấu chương lên phản đổi. Nếu hắn muốn phong hầu, không phải là chuyện dễ dàng”,
Đổi diện với Dương Hưng, một gã nam tử mặt trắng chậm rãi nói. Gương mặt hắn có vài phần tuấn lãng của võ tướng lại có vài phần khí độ nho nhã của văn thần. Không phải là kẻ phàm tục.

Người này, chính là Trấn Quốc Hầu Lý Dục. Con trai của Dương Hưng Dương Khiêm được Vịnh Nhạc quận chúa chỉ định kết hôn với con gái của Lý Dục, bởi thế hai nhà có quan hệ thông gia.

Sau khi tin tức Phương Vân phong hầu được truyền ra, Dương Hưng đương nhiên phải chạy ngay đến phủ Trân Quôc Hầu.

– “Lý Dục! Không thể nói như vậy! Mục tiêu của gã thứ tử Phương gia kia chính là ta. Phủ Trấn Quốc Hầu ngươi cơ bản chưa từng chính diện xung đột với hắn. Đã không liên quan đương nhiên muốn nói sao chẳng được. Có điều, người ta thường nói một cây làm chẳng lên non. Lúc trước trục xuất Phương Dận cũng không phải chỉ có mình ta.”

Hai mắt Dương Hưng đỏ hồng. Hắn bị ép buộc mà nóng nảy, liền lập tức nói ra không hề có kỵ: “Cho dù là khi trước trục xuất Phương Dận sắc phong quý tộc hay là tác động để lão già Lưu Chính Huân ra mặt sau này ngươi đều có phần. Đừng tưởng rằng ta ngã là ngươi không sao. Lấy tâm tính của tên thứ tử Phương gia kia, ngươi cũng sẽ không khá giả đâu!”

Không lo không buồn, nắm trong tay đại cục mới có thể ung dung bình tĩnh, giảng khí độ, giảng uy nghiêm. Còn hiện tại lửa cháy đến chân. Dương Hưng đương nhiên sẽ không thể khách sáo nữa. Từ sau khi phát hiện Phương Dận là một con sói ẩn nhẫn. Dương Hưng đã mất đi khí độ núi lở trước mặt không biển sắc, luôn chuyện trò vui vẻ.

Hai hàng lông mày Lý Dục hơi cau lại. Dương Hưng nói một cách thẳng thừng khiển cho hắn hơi tức giận: “Dương Hưng, ngươi quá đáng rồi! Phương gia một nhà ba hầu, đối với toàn bộ quý tộc hầu chúng ta đều là một uy hiếp. Lúc trước chèn ép Phương Dận cũng không phải chỉ có mình ta. Ta cũng như ngươi không hề hi vọng nhìn thấy Phương gia một nhà ba hầu, quyền thể lật trời. Lúc này nên làm, không phải là oán trách nhau, mà là làm thể nào để ngăn cản việc thứ tử Phương gia phong hầu. Từ khi trục xuất Phương Dận thì chúng ta đã vào tình cảnh đâm lao phải theo lao, đâu thể nào có ý nghĩ muốn trốn tránh chứ?”
Nghe Trấn Quốc Hầu Lý Dục nói như vậy, oán giận trong lòng Dương Hưng lập tức giảm đi không ít. Hít thật sâu một hơi, Dương Hưng chắp tay nói:

“Lý huynh chớ trách chuyện này, thực sự quan hệ quá lớn, thứ cho Dương mỗ thất thố. Quý tộc hầu chúng ta giống như tay chân quang vinh cùng hưởng, tai nạn cùng chịu. Bình dân hầu quyền thế ngày một lớn. Phương gia lại một nhà ba hầu, quý tộc hầu chúng ta sợ rằng chẳng khác sông ngày càng cạn nước, ngày càng cấp bách rồi! Tương lai hạ xuống ngang hàng với bình dân hầu, thì hậu thế sẽ lại chẳng khác nào trâu ngựa gồng thân kéo cày, thực sự là hổ thẹn lắm. Hi vọng Lý huynh suy nghĩ sâu xa!”

Dương Hưng tỉnh táo lại, rốt cục nói năng dễ nghe hơn. Hắn vừa nói ra lời này, thực sự đã ít nhiều đại biểu cho ý nghĩ của quý tộc hầu. Từ lúc Đại Chu lập quốc, quý tộc hầu đã rất ít, đặc quyền tương đổi lớn. Nhưng theo thời gian, con cháu đông đúc, các đời qua đi, quyền lực không tránh khỏi bị suy yếu dần.

Hiện tại so với lúc mới lập quốc, quyền lực của quý tộc hầu đã suy yếu rất nhiều. Hôm nay sô lượng bình dân hầu đã nhiều hơn rất nhiều so với quý tộc hầu.

Phương gia chỉ là đại biểu cho một loại xu thể của Đại Chu. Toàn bộ bình dân hầu, không ai không hi vọng có thể được sắc phong quý tộc. Nhưng là, khi hết thảy đều được phong là quý tộc, quý tộc sẽ không phải là quý tộc nữa!
Một vương triều, lại xuất hiện cả trăm cả ngàn quý tộc, thì quý tộc đã chẳng khác gì bình dân. Thường nói chim đầu đàn dễ bị bắn. Phương gia là vương hầu có thực quyền đứng đầu trong bình dân hầu, đại biểu cho xu thế tranh chấp quyền lực giữa bình dân hầu và quý tộc hầu.

Phương gia, nếu một nhà ba hầu, quyền lực sẽ át cả quý tộc hầu, như vậy tương lai bình dân hầu tấn chức quý tộc, e rằng sẽ trở thành một xu hướng phát triển. Một khi xuấn hiện tình huống như vậy, con cháu quý tộc hầu nhất mạnh, thực rất có khả năng xuất hiện tình trạng như lời Dương Hưng nói phải gồng sức cày bừa như trâu như ngựa mới có thể nuôi sống bản thân.
– Loại tình huống như thế, không ai nguyện ý thấy. Đây là cơ sở để đại bộ phận quý tộc hầu chèn ép Phương gia. Mà không chỉ là Phương gia, toàn bộ bình dân hầu, đều phải bị chèn ép!

“Chuyện chúng ta phải làm bây giờ, chính là lôi kéo Mãng Hoang Hầu. Khi trước cáo buộc Phương Dận. Mãng Hoang Hầu đã không đếm xỉa đến. Sau đến khi Phương Lâm phong hầu, Mãng Hoang Hầu cũng không nói một lời. Mãng Hoang Hầu được thánh ân quan tâm. Đứng đầu quý tộc hầu chúng ta. Dương huynh, nếu thực sư muốn đối phó Phương gia, chúng ta phải lôi kéo Mãng Hoang Hầu đầu tiên. Như vậy mới có thể hình thành đại thể chân chính tạo thành uy hiếp với Phương gia!”

Trấn Quốc Hầu Lý Dục trầm ngâm chốc lát, nói một câu kiên quyết. Quý tộc hầu nhất mạch cũng không phải bền chắc như thép, phe phái đông đảo. Là thế lực lớn nhất nhưng trên phương diện Phương gia, Mãng Hoang Hầu vẫn im lặng không mở miệng. Điều này khiến cho quý tộc hầu nhất mạch xuất hiện một cái khe hở cực lớn, thiếu thanh thế, thiểu khí thế không thực sự tạo thành uy hiếp trí mạng với Phương gia!

Mãng Hoang Hầu tích lũy nhiều năm, thể lực khổng lồ, trong hoàng cung cũng có ảnh hưởng. Tổ tiên Mãng Hoang Hầu đã từng có nữ tử gia nhập thâm cung, cao nhất từng làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Hiện tại trong hoàng cung còn có không ít những hoàng tử, hoàng nữ mang huyết thống của Mãng Hoang Hầu. Hơn nữa đổi với các thân vương, Mãng Hoang Hầu cũng đều có liên hệ.

Nếu Mãng Hoang Hầu đăng đàn lên tiếng, lập tức có thể tạo được ảnh hưởng cực đại đến quyết nghị của Lục bộ!

Dừng một chút, mắt lộ vẻ trầm tư, Trần Quốc Hầu Lý Dục lại nói tiếp: “Nghe nói Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt đang lôi kéo Phương Vân. Lần này Phương Vân rời bếm hắn đã xuất lực không ít. Mà công văn đề nghị Phương Vân phong hầu cũng đều là trên danh nghĩa Triều Tịch Hầu người của hắn. Hiện tại hắn đang lấy được danh tiếng cực lớn trong hoàng thấy không thể đắc tội. Có điều, nếu như có thể lôi kéo được Mãng Hoang Hầu, lợi dụng các thân vương lên tiếng áp chế thì vẫn có thể giải quyết thuận lợi. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không phải đắc tội hắn!”

Dương Hưng nghe thể ánh mắt ngời sáng, có cảm giác như vừa bị dội một thùng nước lạnh lên đầu, tỉnh lại, cảm thấy hiểu ra mọi chuyện. Nguyên bản gương mặt nhăn nhún cũng đã có chút trầm tĩnh. Có điều vẫn có nét bất an như trước:

“Lý huynh nói rất đúng. Hoàng tử Lưu Triệt danh vọng cực cao, không nên đắc tội. Lợi dụng các đại thân vương áp chế là biện pháp tốt nhất. Phương gia một nhà ba hầu, chỉ bằng quý tộc hầu nhất mạch, sợ rằng tiếng nói chưa đủ. Nếu có thể lôi kéo được các vị thân vương, tổng đốc có trong mình dòng máu hoàng thẩt, chuyện này có lẽ sẽ có biến hóa. Hơn nữa hiện tại Nho gia cũng đang vì hắn mà tranh luận. Nếu chuyện này làm tốt, Phương Vân thực rất có khả năng bị trục xuất. Chỉ cần Phương gia không thể một nhà ba hầu, chúng ta đối phó với chúng thực không phải là không có cách!”

Dương Hưng càng nói trong óc càng thêm thông thấu, đến cuối cùng, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ tươi cười. Đây cũng là người ta nhập cục mê muội. Khi đối phó Phương Dận, chỉ cần quý tộc hầu nhất mạch cũng đã dư dả. Điểm này, có thể nhìn ra được khi Phương Dận bị trục xuất tấn phong quý tộc hầu.

Đến lúc này, nếu không phải Lý Dục đề cập đến, Dương Hưng đã quên mất trong triều đình còn có những thần vương quyền cao chức trọng. Thân vương Đại Chu sở hữu huyết thống hoàng thất, tranh chấp giữa quý tộc và bình dân hầu, với bọn họ mà nói thực cũng không có gì gọi là ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân. Cho nên rất ít thân vương tham dự vào. Có điều, không có xung đột lợi ích thiết thân thì cũng không thể nói là không lôi kéo được. Trên thực tế, có rất nhiều thân vương và quý tộc hầu có quan hệ không kém. Dù sao, trên phương diện huyết mạch hai bên ít nhất cũng chỉ chênh lệch chút ít.

Chí ít là không giống như bình dân hầu!