Chương 680: Bỏ Chạy

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vạn Ma Điện, Tam Tượng pháp khí đỉnh cấp, vật trấn phái của thượng cổ Đế Ma Tông uy lực không gì địch nổi!

Chị một kiện mà kiện ma đạo thánh khí này đã đánh xuyên tể đàn, ngay cả địa cung ở dưới đất cũng bị kích xuyên. Thân lực giam cầm không gian ở nơi này lập tức bị đánh tan, làm nổi bật ma uy khủng bộ không gì địch nổi của nó.

Kiện ma đạo thánh khí này bày ra uy lực toàn diện, cũng có nghĩa là Đế Ma thái tử chính thức bắt đầu giam giữ nơi này và tất cả cường giả ở trong Viên cổ tiểu thế giới.

Sắc mặt của Phương Vân lập tức sầm xuống.

“Quan Quân hầu, quả nhiên không hổ là Quan Quân hầu, ngay cả thái tử điện hạ của chúng ta cũng vô cùng khâm phục. Cho rằng ngươi là kình địch ngày sau. Đương nhiên, nếu như ngươi có thể tiếp tục sống sót.”

Một giọng nói già nua từ trên không vang xuống đồng thời một cỗ khí có cường đại khóa chặt thân thể hắn. Tựa hồ như chỉ cần hắn vọng động sẽ dẫn tới một kích lôi đình.

Phương Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy địa cung vỡ ra một vết nứt to đùng như miệng giếng. Thông qua vết nứt, có thể nhìn thấy mây đen dày đặc, điện xẹt sấm sét, cảnh tượng của ngày diệt vong ở trên trời.

Mà ở trong vết nứt, Đế Ma Tông trưởng lão mà Phương Vân từng gặp đang từ từ bay xuống. Ở phía sau lão, có hai người trẻ tuổi đi cùng.

“Thì ra là hai người các ngươi”.

Phương Vân nhìn hai người ở phía sau lão già rồi cười lạnh.

“Hắc hắc, là chúng ta thì sao! Ngươi không phải là rất lợi hại ư? Trong Vạn Ma Điện còn dám sinh cường, giết chóc bừa bãi! Ngươi rất giỏi! Hắc, không ngờ cũng có ngày hôm nay”.

Thượng Cổ Phệ Ma đạo truyền nhân, Lý Tri Tiêu cười tà ác: “Phong thủy xoay vần, hôm nay tới lượt nhà ta. Phương Vân, Viễn cổ tiểu thế giới này chính là nơi táng thân của ngươi. Ngày này năm sau, nếu tâm tình tốt, ta sẽ thắp cho ngươi một nén hương.”

Bên cạnh Lý Trị Tiêu, Triệu Vị Ương đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn Phương Vân. Ánh mắt giống như là nhìn người chết.

“Chỉ bằng vào hai người các ngươi ư? Hừ, ta muốn giết các ngươi chẳng cần phải tốn nhiều sức!”

Phương Vân liếc Lý Tri Tiêu, trong mắt hào quang tỏa bốn phía.

Lý Trị Tiêu bị Phương Vân liếc một cái, cảm thấy chột dạ. Cũng bởi vì lúc Phương Vân cường hành kích sát Dạ Vô Ưu, quá kiêu ngạo bá đạo, tạo cho hắn ấn tượng rất sâu. Khiển cho tới giờ trong lòng vẫn còn bị ám ảnh.

Có điều, hắn rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức cười lạnh, nói: “Phương Vân, ngươi dám dọa ta ư? Đế Ma thái từ sớm đã có lời, cảnh giới của ngươi không cao. Chỉ có ngũ phẩm, hiện tại chân lực tiêu hao nhiều, đã lâm vào cảnh ắt phải chết rồi. Mấy người chúng ta, chính là tới để thu thập ngươi.”

Phương Vân lắc đầu: “Thượng Cổ Phệ Ma đạo và Huyết Ma tông tốt xấu gì cũng là thượng cổ đại phái. Đáng tiếc lại thu nhận hai tên phế vật các ngươi. Người thật sự muốn báo thù cho hai tên gia hỏa đó thì ta lúc nào cũng hoan nghênh. Chỉ đáng tiếc, hai người các ngươi lại không có gan đó. Chỉ dámy thế Đế Ma thái tử mà cáo mượn oai hùm. Đúng là một đám phế vật!”

“Ngươi…”

Lý Triều Tiêu đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận. Bọn chúng hiện tại nương tựa vào Để Ma tông không phải là giả, nhưng bị Phương Vân vạch trần như vậy, hạ thấp tới mức như đám sâu bọ ký sinh, thì vẫn có chút không chịu nổi.

“Tiểu tử giỏi!”

Bên cạnh, lão già tóc trắng thân hình khôi ngô bước lên một bước, mở miệng nói: “Thái tử đã nhận lời của các ngươi, đã thực hiện rồi. Hiện tại, đại sự quan trọng mau giải quyết tên tiểu tử này đi, sau đó tới Vạn Ma điện phụ trợ thái tử thu thập cường giả các phái!”

“Vâng! Trưởng lão!”

Lý Trị Tiêu, Triệu Vị Ương vẻ mặt nghiêm lại, không dám nói nhiều. Lúc này vẫn là lấy lão già này làm chủ. Chỉ dựa vào hai người bọn chúng thì không nắm chắc có thể giết được Phương Vân.

Lão già tóc trắng quay đầu lại nhìn Phương Vân, trầm giọng nói: “Lần trước ở đại hội Ma Đạo, ta đã từng gặp người, tuy là đối địch, nhưng ta cũng không thể không bội phục ngươi. Một người còn trẻ như vậy không ngờ lại có thực lực tiếp cận Mệnh Tinh cảnh, không thể không khiến người ta thán phục. Để tỏ lòng tôn kính, một lát nữa, ta sẽ cho ngươi một cái chết vinh dự. Ngươi nếu có yêu cầu gì thì chỉ cần không quá khó, có lẽ ta cũng có thể thay thái tử đáp ứng ngươi.”

“Ha ha!” Phương Vân cười khẽ: “Xin tâm lĩnh hảo ý của người yêu cầu thì không cần, bởi vì ta vẫn chưa chuẩn bị chết”.

Lão gia tóc trắng nghe thấy vậy, thần sắc hơi biến đổi, nhưng lập tức lại nhịn, lắc đầu nói: “Ngươi không có cơ hội đầu. Vạn Ma Điện ở đây, đừng nói là người chân khí hao tổn, thực lực giảm mạnh. Cho dù là người ở thời kỳ toàn thịnh cũng không chịu nổi một kích của Vạn Ma Điện. Hiện tại, thông đạo để rời khỏi nơi này đã toàn bộ bị cắt đứt rồi. Ngươi nếu muốn chạy thì e rằng sẽ phải rất thất vọng đó!”.

“Vậy ư? Nhưng ta lại muốn thử xem.”

Trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng Phương Vân đã bắn đi như điện. Phương hướng chính là thi thể của Diệp Khải Long. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong lúc nhấc tay, thủ chưởng vỗ một cái, phong ấn Phá Nhật Khung đã bị trọng thương lại, tạm thời ném vào trong Thiên địa vạn hóa chung.

Phong ấn võ giá thành khối lỗi, cần tiêu hao rất nhiều năng lực. Với tình hình của Phương Vân lúc này rõ ràng là không thể nào chịu được chân khí tiêu hao khi phong ấn một cường giả Bán bộ Mệnh Tinh.

“Đáng chết! Tên gia hỏa giảo hoạt này!”

Lý Tri Tiêu, Triệu Vị Ương chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, trong lòng tức giận muốn chết.

“Người trẻ tuổi, ngươi đã lựa chọn như vậy thì cũng không trách được ta.”

Lão già tóc trắng tựa hồ như sớm đã đoán được Phương Vân sẽ có hành động này. Người vẫn bất động chỉ có tay phải ấn một cái, ma khí hỗn độn cuồn cuộn phá thể bay ra, hóa thành ngàn vạn ma quỷ, ma thần, ập về phía Phương Vân.

“Ông!”

Trên hư không ánh sáng lóe lên, Phương Vân phát động Ức Vạn Không Gian Độn Hình Đại Pháp, chỉ loáng một cái đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh Diệp Khải Long, đơn chương quét một cái, lập tức quét Diệp Khải Long vào trong Thiên địa vạn hóa chung.

Vạn Ma Điện là Tam Tượng pháp khí, đánh xuyên tế đàn và địa cung ở dưới đất, đồng thời vào lúc giải trì cấm chế cầm cố không gian ở dưới đất, chẳng khác nào giải trì tất cả cấm chế đối với Ức Vạn Không Gian Độn Hinh Đại Pháp mà Phương Vân thi triển, khiến hắn có thể tùy tâm sở dục thao khống Tát thủ đồng của Thương Khung ma quân.

“Tìm chết!”

Rất bất ngờ, trong một cái nháy máy, thi thể của Diệp Khải Long đã bị Phương Vân quét vào trong Thiên địa vạn hóa chung. Lão già tóc trắng lập tức nổi giận, lật lòng bàn tay một cái, trời đất lập tức tối sầm, một pho Hỗn độn đế ma hiện lên ở đằng sau, đánh ra một quyền.

Phương Vân đang muốn giở lại trò cũ, một lần nữa thi triển Ức Vạn Không Gian Độn Hình Đại Pháp thì đột nhiên có một cỗ khí tức đang sợ khoá chặt hắn.

“Không ồn! Vạn Ma Điện khí linh đã chú ý tới nơi này rồi!”

Phương Vân thân hình cứng đờ, trong lòng lạnh toát. Loại pháp khí này muốn hủy diệt hắn thì quả thực là giống như đè chết một con kiến vậy.Vào lúc này mà Vạn Ma Điện chú ý tới hắn, hiểu nhiên mục đích rõ ràng nếu như lão già tóc trắng xác định không thể kích sát hắn, vậy thì Vạn Ma Điện sẽ tự mình ra tay hủy diệt hắn.

Vạn Ma Điện chính là Tam Tượng pháp khí theo lý mà nói, căn bản không thể chú ý tới hắn. Khả năng duy nhất chỉ có người thao khống Vạn Ma Điện là Đế Ma thái tử mới chú ý tới mình.

Trên mặt đất, tụ tập rất nhiều cường gia của các môn các phái, Đế Ma thái tử rõ ràng không thể nào quan tâm được tới mình, nhưng đây không phải là tuyệt đối. Nếu như lão gia tóc trắng cũng không đối phó được mình, nhiều nhiên y chỉ có thể tự mình xuất thủ thôi.

Phương Vân tính toán, Đế Ma thái tử cho rằng nơi này đã bị Vạn Ma Điện giam giữ, hiện tại giống như là một cái lồng sắt, có chắp cánh cũng khó bay, cho nên mới không vội đối phó mình.

“Nếu như người thật sự nghĩ vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi!”

Phương Vân híp mắt lại, trong mắt lấp lánh những tia sáng. Tinh thần của hắn trong nháy mắt mở rộng ra, quét qua địa cung cơ hồ đã biến thành đồng hoang tàn, trong lòng lập tức có chủ ý.

Thân hình Phương Vân đột nhiên khựng lại, đồng thời, trong lúc điện quang hóa thạch, một đại đỉnh bằng đồng xanh khổng lồ nằm ngang trước người Phương Vân, che lấy cả người hắn.

“Ông!”

Một quyền của Hỗn độn đế ma đánh trúng lên đại đỉnh bằng đồng xanh, phát ra tiếng ong ong hồng chu đại lữ. Phương Vân thở ra một ngụm máu, cả người và định giống như là đạn pháo, bay vọt ra sau, đập thẳng vào cửa lớn hình vòm màu xanh, lóe lên một cái rồi biến mất không thấy đâu.

Lão già tóc trắng tựa hồ như không dám tin vào mắt mình, lộ ra vẻ cực kỳ chấn kinh, ngay cả Lý Tri Tiêu và Triệu Vị ương cũng biển sắc.

“Đáng chết, để ta đuổi theo hắn!” “Đuổi! Đuổi tới cùng, ta muốn mạng của hắn!” Hai người thân hình bắn đi, nhanh chóng đuổi theo.

“Đợi đã!”

Lão gia tóc trắng áo bào phất phơ, trong nháy mắt đã xông tới trước cửa hình vòm trước bọn chúng rồi ngăn chúng lại: “Nơi này chính là từ địa, người xông vào, chỉ có chết chứ không có sống!”

Tựa hồ như sợ hãi người không tin, lão già tóc trắng búng tay một cái, một bộ pháp khí bắn ra. Còn chưa tới gần màng sáng của cửa hình vòng màu xanh thì đã bốn một tiếng phát ra tiếng nổ, hóa thành khói xanh, ngay cả tro bụi cũng không còn.

“Sao lại thế được? Ngài cũng nhìn thấy đó, hắn rõ ràng đã xông vào trong cửa này!”

Lý Tri Tiêu nói, mắt của hắn đỏ rực lên.

“Không sai. Chúng ta và Phương Vân không đội trời chung, tuyệt không thể để cho hắn đào thoát”.

Triệu Vị Ương khó lắm mới lộ ra ý chí không thể thay đổi: “Trưởng lão nếu thật sự có ý, không tiện cùng chúng tôi xông vào trong triệt để trám sát tên tiểu tử này.”

Trưởng lão tóc trắng lắc đầu: “Có phải tử địa hay không, không phải là ta nói, mà là trước khi đi, Vạn Ma sư thúc đã dặn”.

Lý Tri Tiêu, Triệu Vị Ương run bắn lên. Nhìn lão già tóc trắng với vẻ không dám tin.

Bọn chúng theo Đế Ma thái tử lâu ngày, đương nhiên biết rằng Vạn Ma sư thúc trong miệng lão già này kỳ thực chính là khí linh của Vạn Ma Điện, ngay cả ông ta cũng nói vậy thì chắc là chuẩn xác.

Rõ ràng, kiện Tam Tượng pháp khí này sớm đã cảm giác được sự quỷ dị của cửa hình vòm. Cho nên trước chuyện đã nhắc nhở lão già tóc tăng ngàn vạn lần không được chạm vào cánh cửa hình tròn.

Rầm.

Đột nhiên một vật nặng từ trên trời giáng xuống trước mặt mọi người. Chính là thi thể của một võ gia. Những cuộc chém giết ngoài địa cung càng lúc càng kịch liệt.

Nhìn thấy cô thị thể từ trên không rơi xuống này, trong lòng lão già tóc trăng rung động thò tay ra hút một cái, trực tiếp ném thi thể vào trong cánh cửa hình vòng màu xanh. Chị thấy ánh sáng xanh lóe lên, trong mắt mọi người, cỗ thi thể đó dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy vang lên tạch tạch rồi nhanh chóng hóa thành khói xanh.

Lý Tri Tiêu, Triệu Vị Ương trong lòng kinh hãi, không còn dị nghị gì nữa.

“Đáng hận thật! Rõ ràng là có thể tự tay đâm chết hắn, không ngờ lại để hắn trốn thoát”.

Lý Trị Tiêu mặt mày phẫn hận và bất cam.

Lão già tóc trắng lắc lắc đầu: “Yên tâm đi, hắn không sống được đâu, ta tuy không biết hắn làm thế nào mà xuyên qua cấm chế. Nhưng Vạn Ma sư thúc sớm đã tính rồi. Sau cánh cửa này chính là nơi đại hung cửu tử nhất sinh, hắn không sống không được bao lâu đầu”.

“Thật ư?”

Sau khi thấy lão già tóc trắng gật đầu, hai người mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

“Được rồi, đi thôi, thái tử điện hạ đã gọi chúng ta rồi” Lão già tóc trắng nói.

“Vâng, trưởng lão”.

Hai người vội vàng vâng dạ, lập tức phá không bay ra ngoài.

Trước khi đi, lão già quay đầu lại nhìn cánh cửa hình vòm ở phía sau, trong mắt lóe lên dị sắc không dễ phát giác.

Tiểu tử này… cũng có chút bá lực.

Lão già thầm nghĩ trong lòng rồi lập tức phá không bay ra.