Chương 506: Phân vân!

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lớp sóng thứ nhất chưa xong lớp thứ hai đã xô đến.

Sau khi ba mươi tám vị bình dân hầu dâng văn thư lên, tiếp ngay sau đó là rất nhiều những đạt quan quý nhân vương công thái thần thái tiểu quan sử của thành Thượng Kinh. Thân phận của những người này là trông lên chẳng bằng ai, nhưng trông xuống cũng có khối đứa không bằng mình. Điều quan trọng nhất là, số lượng đông đảo. Khi có đến ba, bốn trăm bức văn thư được gửi lên lục bộ ủng hộ việc phong hầu của Phương Vân, lại một lần nữa gây lên sự chẩn động ở các phương.

Ba, bổn trăm vương công quý tộc, đại tiểu quan sử gần như đều là có con cái nhậm chức dưới quyền của Phương Vân. Những người này đều là những nho gia theo lề thói tam thê tứ thiếp, con cái hàng đàn, nhưng những đứa có thể đến học cung để học tập thì không hề có ngoại lệ, đều rất được coi trọng.

Phương Vân kéo những học tử của học cung này đến dưới chướng của mình. Đồng nghĩa với việc những người này đều là cùng trên một chiến tuyến với mình, in lên người dấu ấn của Phương Vân. Sau này, kể cả ngộ nhỡ hắn ngã xuống thì dấu ấn trên người họ cũng là không thể xóa đi được.

Nếu như để sau này bị đàn áp, chi bằng hiện giờ ra tay trước, càng huống hồ trước đó có ba mươi tám vương hầu dâng văn thư lên, họ ăn theo cũng là cảm thầy yên tâm hơn nhiều.

… Đó được gọi là một người đắc đạo, chó gà cũng được thơm lây. Phương Gia nếu như đắc thế, những đứa con theo Phương Vân đi chinh chiến đó chắc chắn cũng là được hưởng phúc theo, càng huống hồ Phương Gia còn lâu mới đến mức bị ngã xuống.

Việc Trung Tín Hầu cùng với ba mươi bảy vị vương hầu khác dâng văn thư lên càng là làm nặng thêm trọng lượng của Phương Gia trong lòng họ, cho nên mới có chuyện sau khi ba mươi tám vương hầu dâng thư, tiếp ngay sau đó là một loạt những vương công đại thần khác dâng theo.

Tất cả những điều này, đều là được tiến hành dưới sự tiếp ý của Phương Vân.

Trong phủ của Trung Tín Hầu.

Cửa phòng được đẩy mở ra. Trương Anh bước qua cửa, khom người hành lễ, nói một cách cung kính: “Phụ thân đại nhân, thái tử điện hạ đợi ở bên ngoài yêu cầu người ra ngoài gặp hắn”

– Do dự một lúc, Trương Anh tiếp tục nói:“Phụ thân….. thái tử điện hạ, tinh thần hình như rất kích động”.

Trên án thư, Trung Tín Hầu đang viết cái gì đó nghe thấy như vậy, bút lông dừng lại, hồi lâu bất động dường như đang phải đối mặt với một sự mâu thuẫn nào đó. Cho đến khi tách một tiêngs, một giọt mực nhỏ xuống giấy, tạo nên một vết đen thì lúc này ông mới như tỉnh lại.

“Anh Nhi”. Trung Tín Hầu giơ tay trái ra, đưa một bức thư đã chuẩn bị sẵn trên bàn đưa cho Trương Anh nói: “Đưa bức thư này cho thái tử, nói ta đột nhiên bệnh nặng không tiện gặp ông ta, thấy thư như thấy người”.

Về việc thái tử Lưu Tú đến đây, Trung Tín Hầu dường như là đã có dự liệu sẵn đến thư cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả.

“Vâng thưa phụ thân”. Trương Anh gật gật đầu, cầm lấy bức thư, quay người bước nhanh ra ngoài

Bên ngoài Trung Tín Hầu phủ, một đội đưa rước được tổ thành từ các cung nữ trẻ tuổi thái giám và cẩm y vệ đứng sừng sững bên ngoài trung tâm của đội nghi trượng này là một chiêc xe ngựa bằng đồng được kéo bởi tám con tuấn mã.

Xe ngựa của thiên tử thì dùng chín con ngựa kéo, còn xe ngựa của thái tử thì dùng tám con.

– Trong chiếc xe ngựa này, thái tử Lưu Tú đang nhắm mắt ngồi bất động sắc mặt u ám, hắn trước giờ luôn rất tôn trọng Trung Tín Hầu, cũng rất tín nhiệm ông ta, không ngờ, không ngờ lần này Trung Tín Hầu lại chém hắn một nhát đao.

Ông ta có sức mạnh như vậy nhưng trước giờ chưa từng biểu hiện ra, lập trường hiện nay giữa hắn và Phương Vân, ông ta cũng là không phải là không biết. Ông ta không ngờ lại giúp Phương Vân như vậy, thái tử Lưu Tú rất phẫn nộ, không phải chỉ là vì Trung Tín Hầu giúp Phương Vân, mà càng là vì đây như một sự phản bội.

Thái tử Lưu Tú không ra khỏi xe, hắn đang đợi, đợi Trung Tín Hầu bước ra ngoài giải thích với hắn. Trên mặt hăn hơi có sắc đỏ, cho thấy rõ ràng đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống.

“Thái tử điện hạ”. Những tiếng bước chân vang đến từ bên ngoài xe ngựa: “Phụ thân thần cảm thấy trong người không được khỏe, đang nằm trên giường bệnh, chỉ sợ không có cách nào ra ngoài nghênh tiếp. Đây là bức thư phụ thân thần viết cho thái tử điện hạ, nói là sau khi điện hạ xem xong tự khắc sẽ hiểu”.

Giọng nói của Trương Anh vang lên bên ngoài cửa sổ xe, hắn đứng bên cạnh xe ngựa, cúi đầu cung kính.

– Lưu Tú đột nhiên mở mắt ra, trong mắt toát lên nộ hỏa. Hắn đến đây rồi mà Trung Tín Hầu lại dám lấy cớ tránh mặt không tiếp, quả thực là không biết điều. Hắn cũng là muốn xem ông ta có lý do gì.

“Mang thư đến đây”.

Lưu Tú giơ một cánh tay ra ngoài cửa sổ xe, lập tức có thái giám cầm lấy bức thư từ chỗ Trương Anh đưa cho hắn.

“Roęt.”.

Lưu Tú lập tức xé phong bì, lấy bức thư từ trong ra, do quá phẫn nộ cho nên hắn không nhìn thấy bức thư không bị niêm phong.

“Thần. Trương Nhân bái kiến thái tử điện hạ…”. Câu đầu tiên của Trung Tín Hầu không phải là “tội thân”, cũng không phải là “vi thân”, mà là “thần”. Đọc xong bức thư, nộ hỏa trong lòng Lưu Tú bỗng nhiên biến mất.

Lưu Tú bất giác thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Trung Tín Hầu Trương Nhân trong thư không giải thích nhiều về hành vi của mình, cũng không tìm cớ này nọ, quy kết lại chỉ có một câu: “Thân tại tù lung, tình phi đắc kỷ” (thân trong ngục tù, vạn bất đắc dĩ mà thôi).

Bình dân hầu của đại Chu chưa chắc chỉ biết đến lợi ích bản thân. Giống như bè phái quý tộc hầu không hi vọng con cháu của mình trở thành những tên buôn trâu bán ngựa ngang bằng với quý tộc hầu. Bình dân hầu cũng không hi vọng con cháu đời sau của mình lúc sinh ra đã định sẵn phải sống cuộc sống cuốc đẩt trồng rau.

Cũng là như vậy, những người khác nhau nói ra tự nhiên là có hiệu quả khác nhau. Bức thư này của Trung Tín Hầu, nói một cách hợp tình hợp lý, gần như là đánh trúng tâm lý của Lưu Tú. Đọc xong bức thư, Lưu Tú cũng là cảm thấy động lòng, nộ khí trong người cũng tan đi không ít.

“Được rồi được rồi…”. Lưu Tú thở dài một hơi, gấp bức thư lại, để vào trong người, tiếp giá về Đông Cung.” Ba mươi tám bức văn thư của các vương hầu, cộng thêm văn thư của vô sổ các quan lại lớn nhỏ, sự chấn động mà nó gây nên đủ để quan lại các cấp của lục bộ xem xét lại việc phong hầu cho Phương Vân”.

Phương Gia nhất môn tam hầu, những tiếng nói phản đổi là không ít. Nhưng những tiếng nói ủng hộ cũng là không ít. Ba mươi tám vương hầu liên minh viết thư ủng hộ, sức nặng không hề tầm thường bất kỳ ai cũng không thể xem thường.

Một số những người cảm giác nhạy bén thì trực tiếp cảm thấy, chuyện phong hầu của Phương Vân bắt đầu diễn biển cực kỳ phức tạp. Không chỉ có xen lẫn sự xung đột “đạo quân thần”, mà còn xen vào cả sự đối địch và mâu thuẫn giữa hai thế lực vương hầu của triều Chu, đã là vô cùng khó xử lý.

Trong nha môn binh bộ, đèn sáng trưng bên ngoài nha môn được canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc này đại đường binh bộ được đóng kín mười mấy ngọn dầu, soi cho không gian trong đại đường sáng như ban ngày. Quan lại các cấp của binh bộ đều tập trung ở đây. Trừ thái sử của binh bộ ra, thái sử của sử bộ, công bộ, lễ bộ, hộ bộ toàn bộ đều tập trung ở đây.

Trong lục bộ, binh bộ là đặc thù nhất, ngoài việc binh bộ là cơ quan thông nhau giữa nho gia và binh gia ra còn bởi vì phía sau lưng binh bộ, người chủ sự thật sự chính là một trong sổ Tam Công – Thái Bảo. Cho nên các đại thần của lục bộ, sau khi không ra quyết định được về vấn đề của Phương Vân, đã lựa chọn phương án cùng nhau thảo luận tại binh bộ.

Quanh những chiếc bàn lớn, mấy chục quan lại lớn nhỏ của lục bộ đang ngồi đối diện với nhau, to nhỏ bàn bạc với nhau.

– “Lý đại nhân, ông là hình bộ thượng thư, không biết hình bộ các công có định luận gì về lần phong hầu này của Phương Vân không?”.

Binh bộ thượng thư Trương Văn đột nhiên nói

Hình bộ thượng thư Lý Cư lắc lắc đầu nói: “Phương Vân hoàn toàn không có tư liệu gì ở hình bộ. Lý lịch của hắn mọi người cũng đều biết rõ. Nếu như luận thân thế thanh bạch hắn tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta đều biết, cái chúng ta thảo luận bây giờ không phải là điều đó…”.

– Lý Cư đang nói đến đây thì dừng lại, khi bị tam đường hội thẩm phản đối Dương Hoằng hắn cũng là một trong những chủ thẫm. Về việc Phương Vân, ấn tượng của ông ta về Phương Vân cũng là không tồi.

“Thư phản đổi của nho sinh các nơi ta nghĩ cách các vị đều nhận được. Nhưng hiện giờ tướng quân các nơi của triều đình cũng có văn thư gửi lên trên”. Sử bộ thượng thư Triệu Khắc Kỷ cầm trong tay một tập dầy các bức văn thư, nói

Nhìn thấy tập văn thư trong tay Triệu Khắc Kỷ, đám đông đều là cảm thấy có chút ưu sầu, thời gian này các loại văn thư tẩu chương được gửi lên liên tục, nha môn các bộ suýt chút nữa không có chỗ cất.

Lục bộ trước giờ thương nghị chuyện phong hầu đều là tiến hành độc lập, cực kỳ ít bị ảnh hưởng của bên ngoài. Nhưng chuyện này đã không còn là chuyện mà lục bộ có thể độc lập giải quyết được. Trong bọn họ, thầy giáo của rất nhiều người cũng đã bị cuốn vào bên trong.

“Con thứ của Phương Gia được phong hầu, có liên quan đến quá nhiều người..”

Lễ bộ thượng thư Trương Công than thở nói. Lễ vi quốc gia chi bản, trong lục bộ lễ bộ là thủ cựu nhất, về cơ bản đều là những lão nho.

Lễ bộ thi hành sự việc trước giờ đều là chiếu theo quy củ để hành sự. Chiếu theo quy củ, chuyện Phương Vân phong hầu chắc chắn là không có vấn đề gì bất luận là chiến công, hay là phẩm hạnh đều là không có vấn đề. Nhưng chuyện này lộ ra xung đột với “quân thần chi đạo”. Thậm chí xen lẫn vào cuộc chiến tranh chấp giữa các vương hầu, đều là lớp lão nho của lễ bộ, mâu thuẫn giằng xé trong lòng.

Trong lục bộ, xung động về tâm lý mà lễ bộ phải chịu thực ra là lớn nhất.

“Đúng vậy, đúng vậy…”. Lễ bộ thượng thư Trương Công nói một câu làm cho đám đông trong đại đường đều cảm thấy cảm khái đến lễ bộ lão thần trước giờ không nói chuyện tình cảm, thủ cực cũng nói ra được những lời nhân tình thể thái như này, có thể thấy phía sau chuyện phong hầu của Phương Vân quả thực là không đơn giản chút nào.

“Bất luận thể nào, chuyện này không được kéo dài quá lâu. Kể cả không thể nhanh chóng có kết quả, thì ít nhất cũng phải có một đối sách không biết chuyện này nên làm như thế nào?”

Binh bộ thượng thư Nguyên Kiệm nói.

Trong đại đường một bầu không khí im lặng, đám đông đều lộ ra nét trầm tư. “Không cách nào cả, chuyện này chỉ có thể nhờ tam công giải quyết thôi”.

Hình bộ thượng thư Lý Cư từng có kinh nghiệm về chuyện này, sau khi im lặng một hồi lập tức đề nghị nói

Trong đại đường lại là một bầu không khí yên tĩnh, không có ai nói gì, nhờ tam công quyết định hoàn toàn không phải là chuyện vinh quang gì. Tự hào là quan viên lục bộ, bước đầu tiên của việc phong hầu là được quyết định bởi họ, đó là nguyên tắc, mình không quyết định được, cái gì cũng hỏi tam công, chỉ có thể cho thấy lục bộ vô dụng có lỗi với hoàng ân.

Cho nên biết rõ là hỏi ý kiến tam công sẽ có được câu trả lời, nhưng cũng không có ai lập tức đề nghị như vậy. . “Hết cách, chỉ có thể như này thôi”.

Sử bộ thượng thư Triệu Khắc Kỷ nhìn đống văn thư chất đống trên bàn, nói “Cũng đành như thế này thôi”.

Sau một hồi lâu im lặng, lục bộ quyết định một cách khó khăn như vậy, hoàn toàn không phải là do các văn thư hoặc tẩu chương phản đối của thế giới bên ngoài. Mà là do bản thân những quan viên của lục bộ này đã có lời đồng ý với chuyện phong hầu của Phương Vân. Do sự nghi hoặc không quyết của bản thân, cho nên khi nguyên nhân bên ngoài tác dụng vào, thì lại trở nên càng là khó quyết định.

Rất nhanh một bức thư của lục bộ được gửi đến điện Thái Hòa, nơi tam công ở.

Tuy nhiên không giống với dự đoán của mọi người, trước giờ tam công đều là phê duyệt rất nhanh, nhưng lần trả lời này lại chậm đến ba ngày, cho đến tận sáng sớm ngày thứ tư, lời hồi đáp của tam công mới được đưa đến binh bộ.

“Triệu Phương Vân hồi kinh nghe chất vấn” .

Đây là quyết định của tam công, lục bộ chấn động. Sự chấn động này hoàn toàn không phải là từ quyết định của tam công, mà là điều ẩn giấu sau quyết định này. Chuyện phong hầu của Phương Vân, đến tam công cũng không thể quyết định dứt khoát được.ܚ Cũng tức là nói đến bản thân tam công cũng có sự phân vân đối với việc có phong hầu cho Phương Vân hay không! Điểm này mới là điều làm cho các quan sử của lục bộ cảm thấy chấn động.