Chương 521: Kỳ cao nhất chiêu

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Chư vị đại nhân. Phương Vân lòng dạ khó lường, câu kết với người trong tà đạo, chuy này tội chứng rành rành, chức vị Vương Hầu của đại Chu ta nêu rơi vào tay người này ! tuyệt đối không phải là phúc của giang sơn xã tắc, hi vọng các vị đại nhân suy nghĩ cho kỹ.

Dương Hưng ánh mắt như bốc lửa, nhìn lên phía lục bộ thượng thư trên đại đường, nói

Dựa vào danh vọng của Bình Đỉnh Hầu, lời này vừa được nói ra lập tức làm cho cả đại đường huyên náo, tât cả các đại nho đều lập tức như bị kích động, nhìn về phía Phương Vân, sự chấn động này còn khiếp hơn cả khi Phương Vân thể hiện tài năng ăn nói sắc xảo của mình.

“Chuyện này là thật sao?”

Hình bộ thượng thư Lý Cư Chính buột miệng thốt lên, thần sắc vô cùng kích động coi trọng nhất là nghĩ khí hào nhiên, ngẩng đầu không hổ thẹn với trời cúi đầu không thẹn với đất, nho gia gét cay gét đắng người trong tà đạo, Phương Vân thân là đại tướng qu của triều đình, sau này là nhân vật được phong hầu, nếu như có liên quan đến người trong đạo, vậy thì chuyện này chắc chắn là sẽ khác

Người trong nho gia chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho hắn.

Quần nho đứng kín trong đại đường, tất cả đều nhìn về phía Phương Vân, ánh mắt sắt lạnh bén như gươm đao.

“Chuyện này là sự thật. nếu như không phải là có quan hệ trọng đại thì Dương mỗ dám xuât ngôn bừa bãi…Nếu như mây vị đại nhân không phiên thì ta muôn gọi mấy nguời lên đây đối chất.”

Dương Hưng nói. “Nhanh gọi bọn họ vào.”

Lý Cư Chính nói. Trong đại đường binh bộ, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành đại đường của hình bộ. Trong lục bộ thì hình bộ nắm giữ hình luật. Dương Hưng tô cáo Phương Vân câu kết với tà đạo, chuyện này chính là rơi vào trong phạm vi xử lý của ông Lý Cư Chính gần như lập tức tiêp quản luôn đại đường.

Dương Hưng tố cáo Phương Vân câu kết tà đạo, gây nên sức chẩn động cực lớn đổi v Lý Cư Chính. Năm đó tam đường hội thẩm phản đổi võ hầu, ẩn tượng của Lý Cư Chính v Phương Vân là cực kỳ sâu sắc, cũng là nhìn chuẩn đứa con trai thứ này của Tứ Phương Hi đến nỗi lần này nghe nói Phương Vân được phong hầu trong lòng vừa cảm thấy kích độ vừa cảm thấy vui mừng.

Chính vì cực kỳ yêu quý Phương Vân, cho nên khi nghe nói Phương Vân có câu kết với tà đạo, thì ông ta cũng là người cảm thấy đau lòng nhất.

“Nhanh đi đi.”

Dương Hưng nói xong, lập tức có nha dịch của binh bộ nhận lệnh rời đi. Dương Hưng cười lạnh lùng một tiêng, đưa măt nhìn Phương Vân, chỉ thây Phương Vân cúi đầu không rõ làm gì khiến cho người ta không đoán biêt được lúc này trong đầu hăn đang nghĩ gì.

“Hừm, đợi hai nhân chứng xuất hiện, ta xem ngươi còn có thể giả vờ được đến khi nào.

Dương Hưng cười thầm trong lòng, nếu như không có sự chắc chắn thì sao hắn dám nói lời như này trên đại đường.

“Đại nhân, đã đưa người đến rồi.”

Một lát sau, nha dịch của binh bộ quay lại, cùng với hai người, hai người này một người có đôi mắt âm u, trên người loáng thoáng có một luông tà khí dường như là người trong đạo, còn người còn lại không ngờ lại là một thị vệ trong phủ của bình yêu đại tướng quân Hoài An

“Haha ha ha, ”

nhìn thấy hai người này bước vào. Dương Hưng lập tức cười lớn, chỉ phía Phương Vân:

“Phương Vân, cho dù ngươi có ăn nói giảo biện như nào đi nữa thì hệ nay cũng không thể nào thoát được pháp võng chư vị đại nhân.”

Dương Hưng quay người lại, mặt quay về phía quần nho trong đại đường, chắp tay nói

“Thiên Ma tông chủ của tà đạo có một vị thiên kim, được gọi là Thiên Ma công chu Phương Vân sau khi được phong là bình yêu đại tướng quân của Hoài An. đã có qua lại với cô gái này. Thiên Ma công chúa ra vào phủ bình yêu đại tướng quân như là chỗ không người, Không những thể còn là cười nói tình tứ với Phương Vân. Hai kẻ này chắc chắn lòng khôn lường. Phương Vân tự cho rằng mình đã rất kín đáo, nhưng không biết là chuyện này sớm đã bị một hộ vệ trong phủ của hắn phát hiện.”

“Cũng may đại Chu ta thiên mệnh sở quy, có hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ hết mực trung thành. Phương Vân tuy một tay che cả bầu trời ở Hoài An. nhưng lại không che được nhãn tâm. Vị tráng sĩ này sau khi biết chuyện Phương Vân được phong hầu, đã lo lắng cho gia sơn xã tắc bị hắn làm vấy bẩn, cũng lo lắng các vị đại nhân nhất thời không phát giác ra bị hắn lừa gạt, cho nên mới mạo hiểm như này chạy ra khỏi thành Hoài An, tiển vào kinh thành để nói cho ta biết.”

Trên đại đường, quần nho lại một lần nữa huyên náo. Dương Hưng nhìn thấy hết phản ứng của những người có mặt ở đại điện, trong lòng mừng thầm.

Hắn lên kế hoạch đã lâu, cuối cùng dùng đến chiêu này, quả nhiên hiệu quả không kém chút nào.

Phương Vân tuy không tham gia khoa cử, nhưng văn thơ mà hắn làm từ lâu đã lưu truy ra ngoài người trong thiên hạ đều biêt con thứ của Phương Gia tuy là người trong quân nhưng về phương diện thi ca, cũng là có trình độ cực kỳ cao thâm.

Câu chuyện Phương Vân dùng ba bài thơ khuyên ông ngoại của mình hồi tâm chuyểr từ lâu đã được truyên tụng khắp thiên hạ. Chính vì chuyện này mà rất nhiều người đều có hảo cảm đôi với Phương Vân.

– Triều đình hiện nay được nắm giữ chủ yếu bởi nho gia, Dương Hưng biết rất rõ, muốn đôi phó với Phương Vân thì đầu tiên phải căt đứt môi quan hệ giữa hắn với nho gia, và hiện giờ mục đích của hắn đã đạt được.

Các đại nho trên đại đường, bao gồm cả thượng thư lục bộ, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân lập tức giông như là dao rọc xương.

“Dưới đường là kẻ nào, nói tên ra, những lời Bình Đinh Hầu nói có phải là sự tình không? Chuyện phong hầu có quan hệ trọng đại ngươi không được phép giầu giêm, như cũng không được u miệt vu khống trọng thần triều đình, sự thật như nào ngươi nhanh nói đi”

Lý Cư Chính nói một cách lạnh lùng.

Tên hộ vệ này là bộ hạ của Phương Vân, nếu như hắn xác nhận những lời Dương Hưng nói là đúng thì sẽ là cực kỳ bất lợi cho Phương Vân.

Người hộ vệ được gọi vào này thân người to trên tám thước, trên mặt có râu quai nón, nghe thấy Lý Cư Chính nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên liệc nhìn Phương Vân trong măt khẽ lóe lên ánh sáng sắc lạnh tiếp đó “phụp” một tiếng quỳ xuông, hành lễ nói một cách cung kính:

“Chư vị đại nhân minh giám, Phương tướng quân hết lòng trung thành với triều đình tuyệt đối không hề cấu kết với người trong tà đạo.”

Lời này vừa được nói ra, trong ngoài đại đường lại là một sự huyên náo ầm ĩ, những người tập trung bên ngoài cửa đại đường binh bộ càng là hô lên thành tiếng, gặp phải sự thay đổi mang tính hài kịch như này, quần nho trong ngoài đường đều là thần sắc phong phú đăch sắc, không biết nên phản ứng thế nào.

Về phần Dương Hưng, hắn vốn dĩ đang đợi tên hộ vệ này vạch trần tội trạng của Phương Vân, nghe thấy lời này liên loạng choạng lùi về sau mấy bước, gần như là không dám tin vào tai mình.

Quân đội triều đình được điều động liên tục, bộ hạ của nhau được điều động chạy gi thoa, không ai dám tự tin nói bộ hạ của mình không có ai là tai măt của người khác.

Phương Vân thiểu niên anh hùng hắn dựa vào doanh trại số hai bảy nhất cử thành da tại Thu Hoang, sau khi được phong tướng quân, doanh trạisố hai bảy của hắn càng là khó thể nhận thêm các thể lực khác, chỉ là con cờ này của Dương Hưng từ trước đã được đ trong quân của Phương Vân rồi. Từ sớm khi Phương Vân được điều đến doanh trại số 1 bảy thì trong đó đã có thám tử của hắn.

Cũng tức là nói trước lúc Phương Vân vào quân ngũ, thì Dương Hưng đã hoàn thà công việc bố trí mạng lưới tình báo của mình trong quân đội Phương Vân chỉ là vào nhị doanh trại này mà thôi. Từ Thu Hoang điều vào thành Tây Nhĩ. Dương Hưng có thể b chính xác vị trí của Phương Vân, việc phái cường giả Thiên Tà Tông đến hành thích cũng không thể không nói đến thông tin tình báo của con cờ này.

Chỉ dựa vào điểm này, thì có thể nhận định rằng con cờ này tuyệt đối không thể nào q phục Phương Vân. Không những thể trong mấy năm này Dương Hưng cũng liên tục qu tâm chú ý, nếu như không xác định chắc chắn là con cờ này chưa bị Phương Vân phát hi thì hắn tuyệt đối không thể nào hành sự một cách lỗ mãng như thể này được. Nhưng chính hắn tự tin như vậy cho nên khi Dương Hưng nghe thấy tên thám tử mà hắn xem như tế phúc này nói ra những lời như vậy thì hắn càng là không thể nào chấp nhận được, gần như không dám tin vào tai của mình.

“Ngươi nói cái gì?”

Dương Hưng kinh ngạc nói.

“Phương tướng quân hết lòng trung thành với triều đình tuyệt đối không bao giờ câu kết với người trong tà đạo.”

Người hộ vệ này lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.

– – Dương Hưng hai măt trợn tròn, thân săc nhìn cực kỳ dễ sợ, gần như chỉ hận không đánh một chưởng chết tươi tên hộ vệ này, nhưng Dương Hưng băt buộc phải tự khắc chế bản thân, đây là đại đường của binh bộ, là nơi quân nho tụ tập, chứ không phải là cái sân vườn nhà hắn, chôn mấy người cũng là không có chuyện gì cả.

“Được, được. Phương Vân, ngươi quả nhiên là lợi hại…” Dương Hưng hít sâu một hơi, nhìn về phía Phương Vân, nói một cách tức tối

Phương Vân lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên thần sắc ung dung tự tại khóe miệ khẽ nhểch lên, nhìn như cười mà không phải cười, nói:

“Hầu gia, ta biết ngài với phụ thân Phương Dận của ta vì chuyện quân quyền mà có tranh chấp với nhau trong quân đội ta cũng biết ông xem ta như cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ đi càng sớm càng tốt. Chỉ là không thể ngờ được rằng ông lại có tâm tư ác độc như vậy, không ngờ lại xấu xa đến mức như thế này, dám đứng trước mặt các vị đại nhân của lục bộ u miệt vu khổng trọng thần của triều đình! Dương Hưng, ông quả thực quá làm ta thất vọng.”

Câu nói cuối cùng Phương Vân không gọi ông ta là hầu gia mà gọi trực tiếp tên của ông ta.

Dương Hưng nói hắn có câu kết với người trong tà đạo, Phương Vân nói Dương Hưng có ý muôn báo thù riêng mà hãm hại mình, lúc này đây hai người đã hoàn toàn chơi bài ngửa với nhau, không còn nước cứu vãn.

Phương Vân đưa mắt nhìn một lượt quanh đại đường, cuối cùng khẽ lướt qua người hộ vệ đó, ánh mắt hai người chạm nhau, đều là khẽ gật đầu một cách không ai có thể nhận:

Phương Vân ở lâu trong doanh trại thành Hoài An lại biết rõ quân vụ của đại Chu, s
có thể không đề phòng thủ đoạn này của Dương Hưng.

Doanh trại số hai bảy có gần mười vạn binh mã, nếu như là trước đây, Phương Vân tỉ sự không có cách nào điêu trả ra được rôt cuộc là có thám tử của ai trà trộn vào không còn những người nào mới thật sự là trung thành với mình.

Nhưng sau khi Phương Vân chiêu mộ Triệu Bá Ngôn, hiện nay dưới chướng hắn có mấy chục vạn thiêu thân còn nhiều hơn cả bộ hạ của Phương Vân, lại cộng thêm những tai mắt đã phục vụ lâu trong quân doanh của Phương Gia, đồng thời lại còn có một phần nhân tình của Tông Nhân phủ, mượn sức mạnh của Tông Nhân phủ để điều ra.

ܢܠ
Mười mấy vạn Thiêu thân thể lực của Phương Gia trong quân đội thể lực Tông Nhân phủ, cả ba kết hợp lại với nhau, nguồn sức mạnh này quả thực là quá khổng lồ, đừng nói là lai lịch xuất thân của mười vạn người, ngay đển việc những người này lúc nhỏ từng làm cái gì đều là có thể điều tra một cách rõ ràng

Chuyện này từ lâu trước khi Phương Vân được phong làm bình yêu đại tướng quân thì đã có người phụ trách điều tra, đồng thời khi Phương Vân âm mưu bí mật với Trung Tín Hầu thì hai người đã từng nói đến điểm này, cái được gọi là ngày phòng đêm phòng không khó bằng phòng trộm trong nhà. Những người khác muốn đổi phó với Phương Gia, đồng thời muốn đánh một đòn chí mạng thì bắt buộc phải là hạ thủ từ bên trong

Phương Vân có mười mấy vạn Thiêu thân thủ hạ, những người này nếu như toàn lực phát động thì muôn tìm ra con cờ mà Dương Hưng đặt ở trong quân thì quả thực cũng là không khó khăn gì cho lăm.

Huyền công biển hóa, lại cộng thêm một số cách thức khác, muốn đóng giả thành người khác quả thực là cũng không phải là không thê.

Dương Hưng xét cho cùng thì cũng là có chút năng lực, lập tức nhận ra được điều then chôt trong đó, hăn biêt người đang quỳ dưới đại đường này chỉ sợ đã là bị thay đôi thành người khác, nhưng điêu này tuyệt đôi không thể mở miệng nói ra được.

Tên hộ vệ này là thuộc hạ của Phương Vận chứ không phải là người của hăn. Phương Vân tự nhiên là có tính quyền uy nhât chứ không phải là một người ngoài như hăn nói mà
được. い。

Dương Hưng lập tức hiểu ra, hôm nay không thể lợi dụng điểm này để công kích Phương Vân, nhưng kê này không thành thì còn kế khác