Chương 523: Phương Lâm thoái hôn

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bất luận là Thân Vũ Hầu hay là Tông Lệnh của Tông Nhân phủ, đều là được tồn tại như một bá chủ của triều đại Chu, địa vị của Thân Vũ Hầu, thậm chí còn là ở trên Thiên Vũ Hầu.

Hai người này, bất luận là ai thì Phương Vân cũng đều là không thể so sánh được, dựa vào địa vị của Thân Vũ Hầu, năm đó đại chiến Mãng Hoang đến Dương Hoăng đã được phong làm Anh Võ Hầu hắn cũng không xem ra gì càng huống hồ là Phương Vân.

Lúc này nghe thấy Tông Lệnh của Tông Nhân phủ giao quyền quyết định vào tay Phương Vân, lúc này mới đưa ánh măt nhìn về phía Phương Vân, nhưng thái độ vẫn cao cao tại thượng như kiêu vô cùng ân huệ đưa ánh măt nhìn một con kiến vậy.

Võ đạo, tu vi càng cao thì ngạo khí càng cao, ánh mắt cũng càng cao, giống như Trấn Điện Hầu, ở chiến trường thời thượng cổ, đối với bậc vương hầu bên cạnh Thập Tam hoàng tử đều là không coi ra gì. Thân Vũ Hầu cũng là như vậy

Thực lực của Phương Vân cũng xem là không tồi nhưng vẫn là có khoảng cách khá xa với Thân Vũ Hầu, loại người này võ đạo khủng khiếp không nói trong tay còn có thánh khí của hoàng thất, kể cả là cao thủ cùng đẳng cấp, thì cũng không phải là ốthủ của hắn, càng huống hồ là Phương Vân.

Phương Vân khẽ liếc nhìn hai người, trong lòng ngầm suy nghĩ cân nhắc.

Một cường giả Thiên Trùng tứ phẩm có tác dụng vừa lớn vừa nhỏ đối với hắn, dựa vào thực lực của hắn hiện nay, trải qua một thời gian nữa rồi bước vào cảnh giới Thiên trùng nhị phẩm, loại cường giả tứ phẩm Thiên Xung này muốn phong ấn thì cũng không còn là vấn đề gì lớn cả, kể cả thả một tên ra thì cũng không thành vấn đề.

Nhưng loại cường giả Thiên Trùng tứ phẩm như thếnày xét cho cùng là có sức mạnh lực lớn, thời khắc then chốt không biêt chừng có thê phát huy được tác dụng ngoài mong đợi, nếu không phải là cân thiết quá thì Phương Vân cũng là không muốn mất đi.

Trầm Ngâm một hồi Phương Vân mở miệng nói:

“Tên thái thượng trưởng lão của Thiên Tà tông phái này, có mối quan hệ trọng đại trong ký ức của ông ta có ẩn chứa rất nhiều bí mật của Thiên Tà tông môn, trong đó có cả sự thật về việc Bình Đỉnh Hầu câu kết với Thiên Tà tông phái còn cần phải công pháp dò tìm ký ức cực lớn mới có thể lôi ra được. Còn về việc tên thái thượng trưởng lão Thiên Tà tông phái này sẽ thuộc về ai, Phương Vân cũng không dám cuồng vọng đề ra ý kiến gì, triều đình có luật pháp của triều đình, quân ngũ có luật pháp của quân ngũ. Thuộc hạ cho rằng chuyện của Thiên Tà tông phái quan hệ trọng đại cần phải tiếp tục truy tìm tung tích thì mới được. Hiện nay thời đại chiến loạn, sở quân cơ có nhiều sự vụ quan trọng khác, chỉ sợ không thể duy trì theo dõi chi bằng để cho Tông Nhân Phủ xử lý, không biết ý của võ hầu thể nào?”

Phương Vân nói hoàn toàn không nhắc đến việc thái thượng trưởng lão sẽ giao cho ai, không thê giao cho ai, chỉ nói việc này cần phải tiếp tục làm rõ, sở quân cơ bận việc cho nên khó xử lý được, vô hình chung cũng là tạo thế lui cho Thân Vũ Hầu.

Thần Vũ Hầu đưa mắt nhìn Phương vân một cái, trong mắt lộ ra nét khác lạ chỉ có hắn mới hiêu, hơi gật gật đầu

– Câu chuyện về Phương Vân ở Thiên Vũ Hầu phủ từ lâu đã được lưu truyền rộng rãi đến nôi trong các võ hầu danh tiếng của hắn là cực kém, đều cho rằng Phương Vân là kẻ vô pháp vô thiên, trong măt không coi ai ra gì

Hôm nay nếu như Phương Vân được phong hầu, chỉ sợ ngoài Vũ Mục ra cũng là phải đắc tội với một số võ hầu trong kinh thành là cực kỳ bất lợi đối với hắn.

Nhưng hiện nay thì khác, tuy không thể đưa tên cường giả tà đạo Thiên Trùng tứ phẩm này về, nhưng cách nhìn của hắn đối với Phương Vân đã được cải thiện không ít, ít nhất thì không phải là ấn tượng về một thằng nhãi con bên con không sợ hô, không biêt trời cao đât dày là gì

“Ha haha, đổi phó với tà phái bên ngoài chính là sở trường của Tông Nhân phủ chúng ta. Thân Vũ Hâu, tên thái thượng trưởng lão của Thiên Tà tông phái này, xem ra giao cho chúng ta xử lý chắc là càng thích hợp hơn phải không?”

Bạch Y Tông Lệnh cười một tiếng, nói tiếp đó giơ tay ra, trưởng lão Thiên Tà tông phái lập tức thu nhỏ lại, biến thành nhỏ băng hạt bụi bay vào trong ông tay áo của Bạch Y Tông Lệnh.

: “Dương Hưng, chuyện này quan hệ trọng đại chỉ sợ ngươi phải đi cùng ta một chuyển đên Tông Nhân phủ rôi…”

– Bạch Y Tông Lệnh sau khi thu lấy thái thượng trưởng lão Thiên Tà tông phái liền quay đầu lại, nhìn Dương Hưng cười nhạt, nói.

Dương Hưng lập tức mặt biển sắc, giống như mặt của người đã chết rồi giống như một phú ông giàu mứt đố đổ vách bỗng sau một đêm biến thành kẻ tay trắng.

“Phương Vân, ta kể cả có chết cũng sẽ không tha cho ngươi…”

Dương Hưng lúc này nhìn về phía Phương Vân, ngiển răng nghiến lợi, ánh mắt căm hờn nhìn hắn nới

“Lúc này rồi mà vẫn còn dám nói những lời ngông cuồng năm đó ngươi sao lên được vị trí Vương Hầu vậy?”

Phương Vân vẫn chưa kịp nói gì thì Bạch Y Tông Lệnh đã cười phá lên, khua khua tay. Dương Hưng liền biển thành nhỏ như một con chim, chui vào trong ống tay áo của ông ta.

– “Thân Vũ Hầu, Dương Hưng tuy là thuộc về sở quân cơ, nhưng hiện nay có liên quan đến vụ án Thiên Tà tông phái chắc ngài không phiên khi ta đưa hắn đi chứ?” Bạch Y Tông Lệnh nhìn Thần Vũ Hầu, nói

“Hừm.” Thần Vũ Hầu hùm một tiếng lạnh lùng, quay người lại một bước bay lên biến mất trong không trung quay về Thần Vũ Hầu phủ, hiền nhiên là mặc nhận hành động của Tông Lệnh Tông Nhân phủ.

“Ha hahaha…”

Thấy Thần Vũ Hầu rời đi. Tông Lệnh lập tức cười lớn.

“Phương Vân, làm tốt lắm, tên tà đạo này sau khi ta rút hết trí nhớ của hắn sẽ trả lại cho ngươi

“Một giọng nói nhỏ như tiếng kiến kêu truyền vào tai của Phương Vân. Lúc Phương Vân quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Bạch Y Tông Lệnh đang mỉm cười gật đầu với hắn, lập tức một luồng sức mạnh vô hình vây lấy mấy dặm xung quanh, đám người trong phạm vi này đều toàn bộ bị xóa đi ký ức về chuyện ban nãy.”

Kinh thành dưới chân thiên tử, xuất hiện người trong tà đạo, đổi với triều đình mà nói xét cho cùng thì cũng không phải là chuyện hay ho gì, dân thường rât khó có thể chấp nhận những chuyện như thế này, việc xóa đi ký ức của họ rõ ràng là cần thiết.

Lập tức, trong phạm vi cực lớn của nha môn binh bộ, đám đông ào ào trở nên đờ đẫn. ngay sau đó liên giông như vừa tỉnh lại saụ cơn mê, cảm thây trong đầu như mất đi một số ký ức nào đó, chỉ là thời gian không phải là rât dài cho nên cũng có rât ít người đê ý.

“Chuyện ngày hôm nay đến đây là kết thúc, quyết định của lục bộ trong vài ngày nữa sẽ được công bố, mọi người đều giải tán đi.”

Thượng thư của lục bộ sau khi thương nghị với nhau một hồi đột nhiên binh bộ thượng thư Liêu Nguyên Kiệm nói Bạch Y Tông nhân dùng chiêu xóa ký ức của những người xung quanh nhưng ký ức của Phương Vân và lục bộ thượng thưthì vân là được giữ lại.

“Vâng, chư vị đại nhân, mời.”

Quần nho lúc này mới tỉnh ra, nói. Ký ức của họ vẫn chỉ dừng ở giai đoạn thời gian Phương Vân khẩu chiến đánh bại quân nho.
Lục bộ thượng thư cũng không nói nhiều nữa, chỉnh sửa lại quan phục đứng dậy, nối đuôi nhau rời đi biến mất ở phía sau binh bộ.

Phương Vân cười thầm trong lòng, lập tức bước ra bên ngoài đám người bên ngoài lập tức vang lên những tiêng hoan hô kinh thiên động địa.

“Tuyệt lắm, tiểu hầu gia tuyệt lắm…”

“Phương Gia ai cũng là anh hùng, không ngờ tiểu hầu gia ngoài chiến công hiển hách ra còn có kinh văn đây người, đêm danh nho thiên hạ cũng không phải là đôi thủ.”

“Đại trượng phu, lĩnh binh ra bên ngoài đánh trận chinh phạt giết địch, há có thể bị gò bó bởi bút nghiên. Phương tướng quân. nói hay lắm…”

Đám đông hoan hô ầm trời trong ký ức của họ chỉ có thời gian biện luận, trong đầu của họ Dương Hưng chính là như chưa từng xuất hiện.

Đối với những người bình thường này mà nói thấy Phương Vân thiếu niên nhỏ tuổi mà có thể nói cho những lão nho tinh thông điên cô này im bặt không nói lại được gì, là một chuyện cực kỳ sảng khoái cùng với đó cũng là cảm thấy cực kỳ kính phục Phương Vân.

Chỉ có Phương Vân biết, thực ra chuyện làm hắn sảng khoái nhất ở đây, chính là việc vừa nãy giải quyết được tên Dương Hưng kia. Binh pháp chi đạo, thượng đảng phạt mưu, hạ đảng phạt binh một cuộc sát phạt thật sự, không hề nhìn thấy nửa giọt máu, bút mực với nhau, giết địch một cách vô hình Phương Vân đúng là vận dụng được đạo lý này ở cảnh giới cao nhât.

Hồi nhớ lại, Phương Vân biết rõ ràng Bình Đỉnh Hầu cấu kết với Thiên Tà tông phái nhưng lại là như không biêt gì, cho đến lúc này vừa nãy khi xuất thủ, còn không phải là chờ đợi phát đánh chí mạng này, gieo một lân hạt thu hoạch dài lâu.

“Chuyện về Dương Hưng, cũng xem là được giải quyết một cách triệt để rồi đây, những việc tiêp theo chỉ sợ là Dương Gia sẽ bị giết cả nhà quý tộc hầu của triều đại Chu, từ nay bớt đi một tên rôi.”

Phương Vân bước ra ngoài còn về chuyện của Thiên Ma công chúa, Phương Vân âu cũng là không lo lăng lắm, những người biêt đêu là tâm phúc của hăn, còn một người nữa là Từ Chính Long.

Từ Chính Long lúc đó không đích thân truy sát Thiên Ma công chúa, hiện giờ càng là sẽ không tố cáo hắn. Không những thế trong một thời gian rất dài hắn sẽ không quay lại thành Hoài An, không những thế một khi được phong hầu, hắn lập tức sẽ trở thành nhân vật được các nơi quan tâm chú ý, trước khi có được thực lực lớn mạnh Phương Vân sẽ không có liên hệ gì với người trong tà đạo.

“Đi…”

– Phương Vân bước lên xe ngựa trong những tiếng hoan hô ầm trời rời khỏi binh bộ. Hắn biết, từ giờ trở đi, hăm sẽ có danh vọng cực cao trong lớp sĩ tử thiên hạ với thân phận là võ tướng binh gia.

“Cái gì đại ca muốn đẩy lùi hôn sự với Phúc Khang công chúa một cách vô thời hạn.”

Phương Vân vừa quay trở về Phương Gia, đang chuẩn bị nói với mẫu thân và huynh trưởng tin tức ở binh bộ, không ngờ lại vừa hay nghe được thông tin này.

“Đúng vậy, Phúc Khang công chúa đã nói với ta rồi bọn huynh thỉnh cầu hoàng thất cho bọn huynh được tổ chức hôn lễ ở Man Hoang đã bị hoàng thất từ chối. Tình hình của phụ thân đệ cũng biết đấy, phụ thân tuyệt đổi không thể nào quay trở về kinh thành được, cho nên ta đã thỉnh cầu tạm thời chưa tổ chức hôn lễ với Phúc Khang công chúa kéo dài hôn sự một cách vô thời hạn.”

Trong phòng của Phương Vân, Phương Lâm ngồi bên cạnh bàn, nói một cách bình đạm, rõ ràng quyết định này của hắn không phải là sự sốc nổi nhất thời mà là đã có suy nghĩ cân thậm từ trước đó.

Phương Vân kinh ngạc nhìn đại ca mình. Khẩu chiến quần hùng oanh liệt trở về, vốn dĩ là một chuyện cực kỳ đáng mừng.

Phương Vân thậm chí có thể đoán định lục bộ chắc chắn sẽ thông qua. Ai ngờ khi vừa quay trở về thì lại nghe được quyết định này của đại ca mình. Đại ca Phương Lâm của hắn phải trải qua biết bao gian khổ mới đến được với Phúc Khang công chúa, đến cuối cùng lại xuất hiện trắc trở như thế này

Hít sâu một hơi. Phương Vân cổ gắng lấy hết sức bình tĩnh nói: “Đại ca, chuyện này, thân nương có biết không?”

Phương Lâm lắc lắc đầu: “Vẫn chưa biết, cho nên ta mới đến tìm đệ, nói với đệ trước. Chuyện này ta đã từng nghĩ rồi chuyện giữa ta với Phúc Khang công chúa, đã có được sự thừa nhận của nhân hoàng và võ mục, đó là điều quan trọng nhất. Từ nay về sau ta với Phúc Khang công chúa có thể quang minh chính đại mà qua lại với nhau, chỉ cần hai người có thể được ở bên nhau, còn về những việc khác đều có thể đặt một bên. Ta đã nói chuyện với Phúc Khang công chúa rồi cô ấy là một người đạt lý, chuyện này cô ấy cũng có thể hiêu được.”

Phương Vân im lặng không nói gì, mắt hắn hơi híp lại ánh mắt nhấp nháy, lại bắt đầu suy nghĩ theo thói quen. Bất luận thể nào. Sự việc vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, thì hắn đều không muốn đại ca hắn và Phúc Khang công chúa gặp phải trắc trở như thế này.