Chương 597: Hỏi

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Con thỏ đưa tay ôm bụng cười, cười rất lớn, có vẻ rất điên cuồng đến mức nước mắt cũng trào cả ra. Ngay khi nó cười lớn, bộ lông cũng từ đen biến thành trắng muốt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Phương Vân vốn dĩ đang sát khí bừng bừng, lúc này, nghe thấy một loạt những tiếng cười chọc tức như thế, không khỏi xấu hổ.

“Hóa ra là tiền bối…”

Phương Vân xấu hổ nói. Con thỏ này chính là cường giả yêu tộc tự xưng là thỏ gia cực kỳ thần bí tại chiến trường thượng cổ khi trước.

“Ha ha, Phương Vân, thực sự là thỏ gia cười chết mất. Lại có cả ma đạo đồng tử công cơ đấy… ha ha ha!”

Con thỏ chỉ vào Phương Vân, nói xong lại cười to một trận.

Phương Vân lắc đầu, trong lòng âm thầm cười khổ một hồi. Bị một con thỏ trêu chọc, đúng là rất bất đắc dĩ. Hơn nửa năm không gặp, khi gặp lại con thỏ này, Phương Vân mới cảm nhận được cảm giác của Trấn Điện Hầu khi trước.

Con thỏ này, căn bản thích giả trư ăn thịt cọp. Lúc trước khi còn ở chiến trường thượng cổ, Phương Vân còn chưa cảm giác được thực lực của nó. Nhưng hiện tại, hắn đã có tu vi Thiên Trùng tam phẩm, có thể một thân một mình giết chết cường giả Thiên Trùng ngũ phẩm, cuối cùng cũng có thêm cảm giác được chút ít thực lực của con thỏ này.

Khí tức của thỏ, tựa như một cơn lốc mãnh liệt nhất, mà không chỉ là một cơn lốc bình thường nó là một cơn lốc phác thiên cái địa, có thể xé nát hết thảy mọi thứ. Trong thân thể nó, tràn ngập một loại năng lực hủy diệt vô cùng đáng sợ. Loại năng lượng này một khi phóng ra ngoài, lập tức có thể xé nát hết thảy, làm cho tất cả những thứ to lớn gì đó, hóa thành hư vô. Bất luận là thứ gì đi nữa cũng không thể tồn tại.

Đó là một loại cảm giác không thể địch nổi, cho dù là Phương Vân hiện tại khi cảm nhận được loại năng lượng này, cũng cảm thấy cực kỳ bị cô lập, tựa như bị trời cao phân phệ vậy.

Chỉ là, cỗ lực lượng này bị một cỗ lực khác đáng sợ hơn phong ấn, khiến cho lực lượng trong cơ thể nhỏ bé của con thỏ, không thể phát huy ra ngoài. Nhưng cho dù là vậy, cũng đủ để con thỏ này quét ngang toàn bộ những tồn tại Thiên Trùng Cảnh.

“Lúc trước ở chiến trường thượng cổ, tiền bối đã từng nói sẽ đến thành Hoài An tìm ta, nhưng ta chờ rất lâu vẫn không thấy hình bóng tiền bối đầu. Không ngờ lại gặp tiền bối ở đây.”

Phương Vân chăm chú nói.

Nghe Phương Vân nhắc đến chiến trường thượng cổ, vẻ mặt của thỏ lập tức không thoải mái, cũng quên đi việc cười cợt Phương Vân.

“Cái tên lão bất tử kia, không ngờ dám đợi sau khi chiến trường thượng cổ xong xuôi, đánh lén ta. Thực sự là đáng hận mà! Thỏ gia ta khi nào chịu thiệt thòi như thế chứ. Cho dù thế nào cũng phải cho hắn ít phiền phức, bằng không thỏ gia ta không thể thoải mái được.”

Vẻ mặt rất không thoải mái, bước hai ba bước, “thỏ gia” đùng đùng nổi giận, ngồi xuống cạnh Phương Vân. Tại phải hơi bóp bóp, lập tức một cây cải củ xuất hiện trong tay nó, tiếp đó mấy cái răng trắng dài chợt lóe lên, rắc một tiếng, cắn một miếng cải.

Phương Vân vẻ mặt mờ mịt. Thỏ gia này chỉ lo hả giận, chớp mắt đã quên mất chuyện mà hắn vừa nói.

Hắn âm thầm lắc đầu, tiếp đó thản nhiên cười, nói: “Tiền bối còn chưa nói vì sao lại xuất hiện ở đại hội ma đạo lần này? Hơn nữa, đại hội ma đạo này hắn là không tiếp nhận yêu tộc.”

Phương Vân vừa nói, vừa chỉ tay về phía yêu thú đứng im lặng như bức tượng trong phòng.

Hắc, ngươi tới được, lẽ nào thỏ gia ta không đến được. Mấy thằng ranh con này, cho đến bây giờ vẫn không chịu an phận, lại còn trốn đến đây tổ chức đại hội ma đạo nữa. Thỏ gia ta thích nhất là những cuộc vui, loại chuyện này, sao ta lại không đến tham gia chứ. Còn ma đạo với yêu tộc như người nói, hừ, chị cần tu luyện ma công, đám người đó sẽ đầu quản là ngươi là yêu, là thú, hay là cầm đây?”

Khi nói đến chữ “cầm”, thỏ nhìn lướt qua Phương Vân đầy thâm ý, có bộ dạng như châm chọc.

“Khęc khęc!”

Đúng vào lúc này, đang đứng ở bên trong cánh cửa, yêu thú đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tại rất không thích hợp. Nghe như là một tiếng một con khi vậy. Nghe thanh âm này, không rõ là phản đối, hay là tán đồng.

“Ấm ĩ cái gì. Khó có khi nào thỏ gia ta ban phát thiện tâm, cho người thành một cao thủ tuyệt thế, ngang dọc trong đại hội ma đạo này. Nếu người còn ấm ỹ nữa, ta sẽ cho người trở về nguyên dạng thả vào trong rừng rậm, cho người tiếp tục làm khi đó!”

Thỏ vặn tay một cái, hung hăng nói. Ở ngoài mấy trượng yêu thú cao hai trượng thân hình nhanh chóng thay đổi, cuối cùng biến thành một con khi đang nhe răng trợn mắt mà nhìn thỏ.

“Hỗn Thiên Viên Vương!”

Phương Vân ngẩn ngơ, nhận ra thân phận của con khỉ này, lập tức cười nói: “Ha ha, Hỗn Thiên Viên Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Trong tứ đại viên vương, Hỗn Thiên Viên Vương trước giờ luôn là kẻ tàn độc nhất. Trận chiến Mãng Hoang Phương Vân cũng đã lãnh giáo sư hung mãnh của con khỉ này. Có điều, thời gian đã qua rất lâu rồi, hiện tại, đối với Phương Vân mà nói, Hôn Thiên Viên Vương không còn gì đáng uy hiếp.

“Chí chí, chí chí!”

Thấy Phương Vân, ánh mắt hầu tử lóe lên hung quang tàn bạo chửi bới vài tiếng. Đáng tiếc là chỉ có những thanh âm chi chi không rõ ràng. Trong mắt nó, chỉ có một người một thỏ đang ngồi cạnh nhau, hiên nhiên là cá mè một lứa, chẳng có ai là người tốt.

“Ha ha!” Phương Vân cười khẽ một tiếng, quay đầu nói: “Yêu tộc có Tứ Đại Viên Vương, sao ngài lại chỉ mang nó theo. Hơn nữa, còn cấm chế thanh âm của nó? Tứ Đại Viên Vương trước giờ đều là gắn bó keo sơn, không biết ba vị viên vương khác đâu rồi?”

“Ba gia hỏa đó thức thời, đều rất dễ bao! Bởi vậy ta để chúng lại Mãng Hoang cả rồi. Chỉ có tên này kiệt ngạo bất tuân, gian ngoan bất phục. Hắc hắc, thỏ gia thích nhất là gia hỏa kiệt ngạo bất tuân, cho nên mới mang nó theo bên cạnh, toàn lực tài bôi nó.”

Thỏ nói, chỉ chỉ về phía hầu từ ở cách đó không xa, bộ dạng như là: “Ngươi cuối cùng cũng thức thời rồi đây!”

Chí chí chí chí!” Nghe đến mấy chữ: “toàn lực tài bồi” hầu từ giống như gà chọi bị xoa rượu, toàn thân run rẩy, trợn mắt nhe nanh, răng trắng hiện cả ra, có vẻ rất ư tức giận, không ngừng chi chi liên hồi.

“Vụt!”

Không biết hầu tử nói cái gì, khiến cho thỏ giận dữ, tay liền vung lên, thư hầu từ lại chỉ còn cỡ năm tấc, rơi vào lòng bàn tay, tùy ý vuốt ve.

“Ngoan nào, ngoan nào!”

Hai tay thỏ, lấy chuẩn độ khiến người ta kinh dị, kéo hai phiến lông xù ở bên mép nó ra hai bên.

Chỉ thấy hầu tử chí chỉ kêu vang, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ra đầm đìa.

“Chí!??

Ở bên cạnh, nhìn thấy thế cực kỳ hoảng sợ. Cái gì là thủ đoạn ma đạo? Uống máu người, ăn thịt người thì đã là cái gì? Đây mới chân chính là thủ đoạn ma đạo.

“Con thỏ này, thật không dễ trêu chọc.”

Phương Vân thầm nghĩ.

Thỏ chà đạp một lúc, khoảng chừng đã nhàm chán, tiện tay ném luôn hầu tư vào trong một không gian chưa rõ.

“Trong khoảng thời gian vừa rồi, võ đạo của ngươi tăng thật quá nhanh. Hắn là người đã đoạt được hết thảy trong tinh huyết của con chim ngốc kia phải không?”

Thỏ đột nhiên nhìn Phương Vân chằm chằm, chăm chú nói.

Năng lực của thỏ, không chỉ đơn thuần là võ đạo. Cái khiến Phương Vân kiêng kỵ nhất, trái lại chính là kiến thức của nó. Con thỏ này tựa hồ đã sống thời gian quá dài, cho nên biết rất nhiều bí ẩn.

“Ừ!” Phương Vân gật đầu, biết nó đang nói đến chuyện ký ức truyền thừa của các bá chủ thượng cổ ẩn chứa trong tinh huyết Côn Bằng.

“Con chim ngốc đó, tuy rằng cuối cùng không thể thoát khỏi số phận, nhưng dù sao trong đời nó, nó đã thử nghiệm được siêu thoát. Thỏ gia ta bội phục nhất ngoại trừ chủ nhân ta, cũng chỉ có nó. Hi vọng ngươi không làm mất đi danh tiếng của nó.”

Thỏ trịnh trọng nói. Không biết nó nhớ đến cái gì, tâm tình có phần trầm xuống.

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm hỏng mất danh tiếng của nó đâu. Có điều, ta cũng có chuẩn tắc của ta, sẽ không bởi bất kỳ thứ gì mà thay đổi. Côn Bằng truy cầu cái gì, đó chính là tự do, siêu thoát. Mà ta, cũng có thứ ta truy cầu. Hai thứ này không hề tương đồng.”

Phương Vân nói.

“Nếu như người thực sự chỉ kế thừa toàn bộ ý chí của con chim ngốc đó, bị ý chí của nó điều khiển, thì thỏ gia ta cũng sẽ không muốn gặp người. Những khối lỗi chịu sự điều khiển của nó ta gặp nhiều lắm rồi. Thật sự không muốn lại nhìn thấy nữa. Ngoài câu thúc này còn có một câu thúc khác… Biển rộng là một dạng câu thúc, bầu trời cũng là một dạng câu thúc, vượt khỏi trời cao, còn có thể có câu thúc mới… Con chim ngốc này cùng với người thừa kế của nó, chính là không thoát được điểm ấy, bởi vậy mà rơi vào kết quả thân tử đạo tiêu.”

Thỏ ngửa đầu lên, có chút thâm trầm, có chút thương cảm nói.

“Ngoài câu thúc này còn có câu thúc khác…”Nghe câu này, Phương Vân hơi rung động trong lòng. Khi con thỏ này tỏ ra chăm chú, thâm trầm đến mức khó tin. Đối với số mệnh Côn Bằng tựa hồ so với ai khác đều hiểu rõ.

Có điều, đáng tiếc là, tuy rằng Phương Vân kế thừa tinh huyết Côn Bằng chiếm được ký ức trong tinh huyết, nhưng cũng không hề có ký ức nào về con thỏ này.

“Ngươi đã thanh từ ký ức trong tinh huyết của Côn Bằng?”

Phương Vân đột nhiên đăm chiêu nói.

“Phải nói rằng chính con chim ngốc đó đã tự xóa đi ký ức về bản thân ta. Trong tinh huyết của nó, không hề lưu lại ký ức về ta đâu!”

Thỏ thản nhiên nói nhưng Phương Vân lại cảm giác được ẩn chứa đó một thứ cảm giác đau khổ nhàn nhạt.

Vốn dĩ hắn cho rằng con thỏ thần bí này, đã xóa đi ký ức của Côn Bằng có liên quan đến nó. Nhưng đáp án lại ngoài dự liệu của hắn.

Phương Vân âm thầm rung động. Thỏ tựa hồ cùng với Côn Bằng là bằng hữu, thế nhưng mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy. Hai mắt hắn híp lại, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ. Đột nhiên, hắn đăm chiêu…

Ý chí của Côn Bằng không cầu không thúc, cực kỳ cường hãn. Kỳ thực, ở một mức độ nào đó, cũng có thể coi đó là cố chấp. Tồn tại cố chấp, thường thường không được thiên địa dung thứ.

Có thể tạo ra sự “phản bội của thỏ và Côn Bằng chỉ sợ cũng chỉ có thể giải thích bằng câu “đạo bất đồng bất tương mưu”. Côn Bằng đã hóa thành mây khói, nhưng thỏ vẫn còn sống. Hai người khác nhau, vừa nhìn đã hiểu.

“Tiểu tử nhà ngươi, thực sự quá mức thông minh. Thật không hiểu, cái con chim ngốc này, một đời muốn thay đổi sinh tử, lại lựa chọn người như ngươi!”

Phương Vân nghe thế, càng thấy mờ mịt.

“Thực sự là yêu quái mà!” Phương Vân lại một lần nữa được lĩnh giáo năng lực gần như là không biết của con thỏ nhỏ này. Nó gần như là một con thỏ vạn năng vậy.

Đột nhiên, trong lòng khẽ động Phương Vân chợt đưa tay ra, đưa Thiên Địa Vạn Hóa Chung ra bên ngoài, nói: “Yêu hoàng tiền bối, ngươi có biết gì lại lịch Thiên Địa Vạn Hóa Chung này của ta không? Lúc trước khi ở chiến trường thượng cổ, tiền bối chỉ liếc mắt đã nhận thấu, hẳn là cũng biết thân phận của chủ nhân Thiên Địa Vạn Hóa Chung này đúng không?”

Vừa nhìn Thiên Địa Vạn Hóa Chung thân hình thỏ chấn động hơi hé miệng, vừa định nói chuyện, đột nhiên ầm ầm ầm.

Bên ngoài Di Ma Hành Cung không gian rung động đất nung nói chuyện, hai cỗ lực lượng kinh khủng ở giữa hư không nặng nề va chạm vào nhau.

Thỏ đang há miệng định nói lại ngậm miệng lại: “Tiểu tử, về chuyện chủ nhân của Thiên Địa Vạn Hóa Chung lấy thực lực hiện tại của người, biết càng ít càng tốt. Nếu người thực sự muốn biết lai lịch chủ nhân trước của Thiên Địa Vạn Hóa Chung thì cái tên Chi Qua Hấu triều Đại Chu ngươi có thể giúp được người.”

Thân hình hơi nhoáng lên, thỏ lập tức phá không rời đi, lao về phía hai cỗ ma khí kinh khủng vừa va chạm vào nhau.