Chương 642: Minh Hoang Náo Động

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng mà, chờ khi Phương Vân lực trong trí nhớ của Huyền Dạ nguyên nhân ra tay với mình thì không khỏi chấn động trong lòng cười khổ một tiếng: “Tự nhiên lại bị hai người bọn họ liên lụy, thế giới này đúng là nhỏ thật!”

Trong trí nhớ của Huyền Dạ, hoàng cung của Minh Hoàng đế quốc bị người ta xông vào, Đan khố cất trong trọng địa hoàng cung cũng bị người ta phá cấm chế, cướp lấy đi, trong số đó còn có thân đan chuẩn bị cho Minh Hoàng thái tử đăng cơ.

Những thân đan này là do Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế để lại cho mỗi hoàng tử Minh Hoang giúp để tăng công lực và tu vi võ đạo của bọn họ, để trấn áp số mệnh của Minh Hoang.

Dù sao thì một Thái tử từ lúc sinh ra đến lúc đăng cơ, thì trong vấn đề thời gian tu luyện, hoàn toàn không thể nào so sánh với các bá chủ võ đạo khác được.

Nhưng có những đạn dược do Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế này thì hoàn toàn lại khác.

Phương Vân thật không ngờ có người lớn gan như vậy, dám chú ý đến những thần đan do Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế chuẩn bị cho thái tử Minh Hoang. Ở một góc độ nào đó, cái này thật ra chính là muốn chết.

Cũng khó trách vì sao Minh Hoàng đế quốc lại xuất động nhiều người như vậy. Mình luyện công trên Minh Hoàng cũng bị cuốn vào đó, còn muốn bị phế công lực, vào tù nhập tội.

Dựa theo ký ức của Huyền Dạ, hai người xông vào trong cung kia, một người dùng cung, một người dùng kiếm. Cường giả hoàng cung Minh Hoàng đại đến, lúc truy đuổi hai người này, không chỉ là không bắt được đối phương ngược lại còn làm chết và bị thương rất nhiều cường giả cung đình.

Phương Vân nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì. Một người dùng cung, một người dùng kiếm, hơn nữa còn có vũ lực rất cao, có thể có thể đánh lui sự truy sát của cường gia Minh Hoang. Thân phận của hai người này hầu như đã trở nên rất sinh động.

“Lạc Thần, Đế Nhất… hai người này tự nhiên đồng thời xông vào trong Minh Hoàng đại lục, mà còn đột nhập vào hoàng cung, xem ra lần giao thủ nửa tháng trước, hai người đều bị thương rất nặng. Đến lúc này thương thế vẫn chưa tốt, bằng không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cướp giật thần đan của Minh Hoang để trị thương”.

Phương Vân vô cùng rõ ràng thần đan không chỉ có thể dùng để tăng cường công lực, đồng thời phần lớn thần đan còn có một năng lực khác, trị liệu những bệnh kín, bệnh không tiện nói ra trong nội thề, triệt để khôi phục.

Từ biểu hiện của Lạc Thần và Đế Nhất lúc xưa cho thấy, hai thiên chi kiêu tử này đều là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo. Bằng không mà nói, lúc đầu Lạc Thân cũng sẽ không vì một Đệ Nhất chưa từng gặp mặt mà bỏ chạy đuổi theo chém giết. Một đường từ Liệt Lộc Viên, đuổi đến biên cảnh của Địch Hoang và Di Hoang lại đuổi tới Minh Hải, Minh Hoàng.

Nếu không phải bất đắc dĩ, hai người này căn bản cũng không nghĩ đến việc xông vào hoàng cung Minh Hoàng cướp lấy thần đan. Dù sao thì hai người này khác với mình, mình có thể nói là ngoại trừ một Thiên Địa vạn hóa chung ra, thì không còn gì khác.

Nhưng hai người kia, một người thì có bối cảnh tông phái thượng cổ, người còn lại chỉ sợ cũng không đơn giản. Thần đan tuy hiểm, nhưng không cần thiết để cho hai người này từ bỏ sự kiêu ngạo mà đi cướp đoạt.

Xông vào trong một nơi tập hợp cường giả Minh Hoàng đế cướp thần đan, nếu làm không tốt thì bỏ mạng bên trong. Dù sao thì một đại tướng quân của Minh Hoàng cũng có tu vi là Thiên Trùng Lục phẩm. Nhưng mà, tham khảo Để Nhất lúc xưa, một mình một người xông vào trong Liệp Lộc Viên, chặt đứt đại quân lệnh kỳ mà xem, thì cũng chỉ có hai tên này mới có thể làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.

“Đế Nhất và Lạc Thần, tự nhiên lại ra tay cướp bóc trong Minh Hoàng hoàng cung, cũng khó trách võ giả Minh Hoang không phải là đối thủ. Ừm, có chút thú vị, lần náo nhiệt này, nói không chừng mình cũng có thể trộm được vài thứ!”

Phương Vân trầm tư không đứng, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại suy nghĩ.

Trong võ đạo không có kẻ địch tuyệt đối. Lạc Thần vì truy sát Đế Nhất mà rời khỏi Liệp Lộc Viên. Hai người lại đại chiến một trận tại biên giới Địch Hoang và Di Hoang hôm nay lại liên thủ đối địch tại Minh Hoang Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng mà vì lợi ích cộng đồng mà tạm thời liên thủ cũng rất bình thường trong tông phái giới.

Ngay cả Phương Vân và Dương Hoằng hai kẻ thù nhau cuối cùng lại có thể uống rượu luận anh hùng nói chuyện thiên hạ. Huống chi là Lạc Thần và Đệ Nhất.

Phương Vân có một trực giác, Lạc Thần có thể vì truy sát Đế Nhất mà đến, nhưng mà Đế Nhất này từ Trung Thô chạy đến Minh Hoang tự hồ không chỉ cướp giật thần đan của thái tử Minh Hoàng đơn giản như vậy được.

Phương Vân cảm thấy hai người bọn họ tựa hồ như vẫn chưa rời khỏi Minh Hoang. Đây là một cảm giác không thể nói bằng lời được, cũng không thể dùng tinh thần võ đạo để chứng minh.

“Thần đạn mà thái tử Minh Hoang dùng để đăng cơ bị Lạc Thần và Đệ Nhất cướp đi. Chuyện này tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng. Ừ, mình tạm thời án binh bất động ẩn dấu một thời gian. Vừa luyện võ công của Thiên Trùng Ngũ phẩm, một bên đợi mọi chuyện phát triển”.

Trong mắt của Phương Vân hiện lên từng đạo quang mang suy tư, sau đó vung tay lên, trốn vào trong Thiên Địa vạn hóa chung Đồng thời còn dùng tốc độ nhanh hơn thời gian để toàn lực tu luyện võ công.

Lúc bước vào trong Thiên Trùng tứ phẩm, Phương Vân trực tiếp đạt đến đỉnh cao của tổ phẩm, có thể bước vào trong Thiên Trùng ngũ phẩm. Cái này cũng là do lực lượng của hắn. Nếu đổi lại là một võ gia khác, cho dù là thiên tài thì cái quá trình này cũng cần một thời gian!

Thiên Trùng ngũ phẩm, đối ứng là Linh Tuệ Phách trong Thất Phách. Đạt được cái này, sẽ có một bước tiến thêm nữa đối với các loại quy tắc và huyền bí, đạt đến một trình độ nào đó. Đồng thời trong chôn u minh, sẽ có một cảm ứng đối với số phận bản thân, có thể cảm thụ được nguy cơ của bản thân.

Thiên Trùng ngũ phẩm, tương đối mà nói thì yêu cầu rất thấp. Chỉ cần công lực đủ là có thể trùng kích Thiên Trùng ngũ phẩm!

Thời gian một ngày một đêm trôi qua, Phương Vân khổ tâm tu luyện trong Thiên Địa vạn hóa chung không để ý đến chuyện bên ngoài. Hắn không biết rằng bởi vì hắn mạnh mẽ phong ấn đại tướng quân Huyền Dạ của Minh Hoàng đã dẫn đến sự tức giận của các bá chủ võ đạo thượng tầng Minh Hoang rất nhiều người đang lùng bắt hắn. Mà trong Minh Hải, có một bá chủ Thiên Tùng Thất phẩm đang tìm kiếm chung quanh, lùng bắt hành tung của hắn.

Trong lúc vô tình, Phương Vân đã tránh được một lần kiếp số.

Công pháp bá đạo trên người Huyền Dạ toàn bộ đều bị Phương Vân hút vào trong nội thể. Dùng Vạn Hóa chân khí đề thôn phệ. Đây là lần đầu tiên Phương Vân thôn phệ võ học cường đại ngoài Trung Thổ.

Huyền Băng phù triệm cực kỳ bá đạo, đung nhập vào Vạn Hóa chân khí của Phương Vân xong tự nhiên lại tăng thêm bốn ngàn vòng tuần hoàn. Làm cho Phương Vân kinh ngạc một phem. Phải biết rằng Đế Vũ tuyệt học cũng chỉ có thể tăng lên năm ngàn vòng tuần hoàn thôi.

“Võ công mà Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế truyền xuống cho võ giả Minh Hoang qua nhiên là lợi hại. Có môn tuyệt học này, đối địch tại Minh Hoàng chí ít sẽ không có hại”.

Phương Vân mở mắt ra, trong lòng bàn tay liên hiện lên một phù triện trắng tuyết tinh xảo. Xung quanh phù triện mơ hồ có những bọt tuyết nhỏ hiện lên, giống như một thế giới băng tuyết thu lại vậy.

Bàn tay vừa thu, hai mắt của Phương Vân cũng khép lại, đắm chìm vào tu luyện. Hắn cảm thấy rằng khoảng một thời gian nữa, bản thân có thể trùng kích Thiện Trùng ngũ phẩm, hoàn thành quy tắc chỉ đạo của ngũ phẩm.

Trong khoảng thời gian Phương Vân giấu mình trong huyết động người tìm kiếm hắn không chỉ có một hai người.

“Tiểu tử này rốt cục đã trốn đi đâu? Nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không tìm được tung tích của hắn!”

Dưới bầu trời âm u, vài tên cường giả có nhãn thần âm lãnh đứng thẳng trên mặt biển, dưới chân là Minh Hải bao la. Mấy người này đương nhiên là thái thượng trưởng lão Thiên Tà tông một đường truy đuổi đến đây rồi.

“Đừng nóng vội, kiên trì một chút. Bây giờ không chỉ chúng ta, Tượng Hoàng cũng đến Bắc Minh rồi. Ngoài ra, còn có rất nhiều cường giả Minh Hoang đang tìm hắn. Hiện tại chỉ cần hắn ta dám phá không rời khỏi Minh Hoang sẽ lập tức bị phát hiện, đến lúc đó chỉ có một con đường chết!”

Sí Diễm Tà Quân dẫn đầu, trầm giọng nói.

“Tiểu tử này đúng là biết gây sự. Chạy đến Minh Hoang rồi tự nhiên còn trêu chọc vào nhiêu cường giả thượng tầng của Minh Hoang! Hắn có thể sống lâu như vậy, đúng là một kỳ tích!” Đồng Tu Tà Quân lạnh lùng nói. Sau khi bọn họ đến Bắc Minh, rất nhanh liền nghe tĩnh trên Minh Hoàng đại lục, cũng biết một cự kình võ đại hàng chữ “Thái” đang tìm kiếm Phương Vân, nhưng nguyên nhân vì sao thì lại không rõ ràng lắm.

“Mỗi người đều có cách xử sự riêng của mình. Có người cúi đầu cho qua, có người thì ngẩng đầu chống đối. Nhưng mà không thể quơ đũa cả nắm, nếu người này mà dễ dàng đối phó, thì bây giờ không đến lượt chúng ta truy sát hắn. Lúc đầu tên Bình Định hầu của Đại Chu kia cũng đủ chém hắn chết rồi. Hắn có thể sống đến bây giờ, thì không chỉ là may mắn đâu. Nếu như coi thường hắn, thì người bị hại chỉ có chúng ta”.

Sí Diễm Tà Quân nói, mí mắt bỗng giật giật hiện lên một tia bất an: “Bây giờ ta có chút lo lắng, phía sau người này có một phần khí vận lớn bảo vệ. Nghe nói hắn được gia phong Quan Quân Hầu, được người của Đại Chu coi trọng. Lịch đại các đời, tất cả đều sủng ái đại thần cả, có một phần số mệnh vương triều. Ta lo lắng, lần này chúng ta tốn nhiều tinh lực như vậy, chỉ sợ là cũng không thể giết chết hắn!”

Lúc này, Đồng Tu Tà Quân và một thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông nghe vậy, cả kinh: “Không đến mức như vậy chứ, khí vận chi đạo, tuy rằng nói là huyền diệu, nhưng mà cũng chỉ đối với võ giả dưới Thiên Trùng cảnh thì mới tương đối rõ ràng thôi. Còn ngoài Thiên Trùng cảnh rỗi, mỗi người đều có tử khí bốc lên, không còn bị số mệnh khống chế nữa. Cái này giống như là một con sư tử, từ trong bầy sói mà nhảy vào trong đàn sư tử, lập tức không còn thấy được nữa. Lẽ nào số mệnh của hắn có thể mạnh hơn chúng ta?”

Sí Diễm Tà Quân im lặng không nói, sau một hồi mới lên tiếng: “Khí vận chỉ đạo, một sáng một tối. Cái mà chúng ta thấy chỉ mặt sáng của số mệnh. Mà bây giờ, chỉ hy vọng là ta lo lắng dư thừa. Bằng không mà nói, đối với những hiểu biết của chúng ta về hắn, nếu như đề cho người này phát triển an toàn trong tương lai, thì sợ rằng Thiên Tà Tông chúng ta sẽ đại họa lâm đầu”.

Nếu Phương Vân chỉ có vũ lực hơn người thì những người này cũng chẳng coi ra gì cả. Dù sao thì cho dù là cường giả Tinh Mệnh cảnh trong tông cũng có người chống đỡ. Nhưng mà thân phận của Phương Vân đã định trước là không giống với người khác.

Con trai của Tứ Phương Hầu Thứ, Quan Quân Hầu Đại Chu, Phó Thống lĩnh mười vạn đại quân chinh tiêu của triều đình, cường giả võ đạo Thiên Trùng cảnh… Một loại danh hiệu này ở trên người, đủ làm cho Thiên Tà Tông cảm thấy uy hiếp, dù sao thì phía sau Phương Vân vẫn còn có cả một triều đình chống đỡ.

Một mai nếu hắn có thể thuyết phục hoàng thất, đem hơn mười vạn đại quân chinh tiêu dẫn lên Thiên Tà sơn, thì Thiên Tà Tổng thật sự đúng là đại họa lâm đầu!