Chương 552: Lần thứ hai tiến vào Tông Nhân phủ

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phương Vân mặc dù biết người Thiên Tà Tông Tử Cực Ma tông rất có khả năng đang mưu đồ đối phó mình, nhưng mà cũng không quá lo lắng. Thiên địa vạn hóa chung có thể ngăn cách tất cả Tiên thiên số thuật thôi diễn. Chỉ cần bọn họ không nắm giữ được hành tung của mình, cho dù phải ra cường giả càng lợi hại, cũng không cách nào đối phó mình.

“Bá Ngôn, Lý Ngọc các ngươi trong khoảng thời gian này chú ý, tận lực không được rời khỏi kinh thành”.

Phương Vân một câu, lập tức làm Triệu Bá Ngôn, Lý Ngọc khẩn trương lên. Nhưng mà, Triệu Bá Ngôn phản ứng rất nhanh:

“Thuộc hạ rõ ràng. Không có chuyện đặc biệt quan trọng thuộc hạ sẽ không rời Hầu phủ”.

Phương Vân gật nhẹ đầu, Thiên địa vạn hóa chung cũng không phải vạn năng. Hắn có thể che đậy Tiên thiên số thuật thôi diễn, nhưng mà không có cách nào ngăn cản những người này, từ trên người thủ hạ mình ra tay. Hiện tại ưu thế duy nhất là, mặc kệ Tứ Cực Ma tông hay Thiên Tà Tông đều là người trong tà đạo.

Trên kinh thành là trung tâm hoàng thành bụng tập trung khí vận một vương triều hơn một nghìn năm, tích lũy vô số cường giả.

Tại ở chỗ sâu trong hoàng cung, còn tọa trấn hoàng gia của cả thiên hạ sâu không thể lường. Ở loại địa phương này, đừng nói là Thái thượng trưởng lão gì, ngay cả Tông chủ tông phái đến đây, cũng muốn có đi mà không có về.

Triệu Bá Ngôn chỉ cần không rời khỏi kinh thành, trên cơ bản chính là không có gì phải

lo.

“Mặt khác, truyền lệnh xuống. Nghiêm mật giám thị trong kinh thành, tất cả thế lực quý tộc hầu, thị vệ, người hầu, thuộc hạ của bọn họ, toàn bộ phải giám thị. Chỉ cần phát hiện bọn họ có người theo dõi hành tung chúng ta, lập tức nghĩ biện pháp giết chết. Nếu như đụng phải đối thủ lợi hại, phải đi tìm Tình Nghĩa hầu. Hắn sẽ giúp các ngươi”.

Tình Nghĩa hầu chính là Phương Lâm, có Phương Lâm ra tay, cường giá dưới Thiên Trùng cảnh, trên cơ bản đều có thể thu phục. Phương Vân sắp đặt kế hoạch, liệu trước tiên cơ. Hiểu rằng Thiên Tà Tông Tứ Cực Ma tông dùng Tiên thiên số thuật dò xét không được mình sẽ nghĩ biện pháp thông qua con đường quý tộc hầu, theo dõi mình.

Những người này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hơn nữa trong quý tộc hầu có một truyền nhân Phật tông ẩn nấp, nếu là hắn ra mặt tác hợp, thật có khả năng cấu kết cùng một chỗ.

“Thuộc hạ rõ ràng. Nhưng mà…” Triệu bá Ngôn chần chờ một chút hỏi: “Chu Hân, Sở Cuồng… có phải…”

Phương Vân khoát tay áo, ngăn Triệu Bá Ngôn nói tiếp:

“Cường giả Thiên Trùng cảnh chiến đấu, bình thường sẽ không liên quan đến người thường. Về phần Chu Hân, Sở Cuồng người cũng không cần phải lo lắng. Ở đây dù sao cũng là Đại Chu triều, có vô số nho sinh tọa trấn. Chu Hân, Sở Cuồng cũng là có quan chức trong người. Bọn họ nếu như đám đối với người có quan chức của triều đình ra tay, vậy thì thật là hồ đồ cực độ. Huống chi, ngồi chờ chết cho tới hiện tại cũng không phải tác phong của ta. Thiên Tà Tông Tứ Cực Ma tông muốn đối phó ta, ta sao có thể để cho bọn họ an phận”.

Triệu Bá Ngôn, Lý Ngọc nghe vậy, nhất tề tinh thần chấn động trong lòng vừa sợ hãi vừa vui mừng. Lý Ngọc mặc dù là xuất thân quân ngũ, nhưng Thiên Tà Tông Tứ Cực Ma tông loại đại phái này vẫn hiểu rõ. Nếu đổi là người khác, nghe nói cao tầng của các phái này muốn đối phó mình, chỉ sợ sớm đã sợ tới mức hồn bất phụ thể. Nhưng Phương Vân bình thản ung dung không nói, lại con muốn phản đòn, đối phó với hai đại phái tà đạo này.

Lý Ngọc giờ khắc này, đối với Phương Vân là chân chính bội phục. Hắn cúi đầu, trong nội tâm thầm nghĩ:

“Hai năm trước, khi hắn xuất hiện ở trước mặt của ta. Vẫn chỉ là một sĩ tử ta tiện tay có thể giết chết, nhưng hai năm qua, hắn đã thăng lên Quan Quân hầu, chấn động thiên hạ, hiền hách một thời. Ta trước kia còn chút ít không biết rõ, nhưng mà hôm nay nhìn khí độ hắn xử trí Thiên Tà Tông Tứ Cực Ma tông. Xem ra, hắn có thành tựu hôm nay, cũng không phải là không có lý. Chi là không biết, hắn muốn ứng đối với hai phái này ra sao”.

Phương Vân có thể cảm giác được tâm tình của hai thuộc hạ. Nhưng mà, hắn nhưng không cần phải giải thích. Đối với thuộc hạ, không cần phải mọi chuyện đều giải thích rõ

ràng

“Hai người các ngươi chủ trì sự vụ Hầu phủ, ta đi ra ngoài một chuyến”.

Phương Vân nói, từ trên ghế dựa ở đại đường chậm rãi đứng dậy, dưới chân đạp mạnh, lập tức như như ảo ảnh, biến mất khỏi Quan Quân hầu phủ.

Đại Chu triều, đối phó tông phái nước ngoài, luôn có một cơ cấu chuyên môn. Đó chính là Tông Nhân phủ!

Tông Nhân phủ âm khí dày đặc, như uyên nhưngục, tản ra một cỗ máu tanh nồng đậm.

Đây là lần thứ hai Phương Vân tiến vào Tông Nhân phi, chỉ có điều, lúc này không giống ngày xưa. Lần trước đó, Phương Vân là bị bức tiến vào Tông Nhân phủ, chỉ có điều lúc này đây, Phương Vân lại là chủ động tiến vào Tông Nhân phủ.

Việc Lục bộ hội thầm, thương nghị phong hầu. Phương Vân phong ấn Tông Thái thượng trưởng lão Thiên Tà Liễu Bá Nguyên, giao cho Tông Nhân phủ Tông Lệnh, cuối cùng làm cho Dương hưng cả nhà bị chém, ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được.

Việc này trôi qua đã hơn ba tháng. Tông Lệnh cũng không có đem Vương Bá Nguyên trả lại Phương Vân, Phương Vân trong lòng biết rõ. Vị Tông Lệnh đại nhân thân bí này, là chờ đợi mình tới nhận.

Nhưng mà, mặc dù là Quan Quân hầu phủ đã xây xong Phương Vân cũng không có đi Tông Nhân phủ, lấy ra Vương Bá Nguyên phong ấn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thời cơ chưa đến, Phương Vân còn không có chuẩn bị tiếp xúc vị Tông Lệnh đương triều này. Nhưng mà hiện tại, thời cơ hiền nhiên đã đến.

Tông phái tà đạo, muốn mưu sát Quan Quân hầu chiến công hiển hách của triều đình, như vậy cũng đã đủ để khiến cho Tông Nhân phủ ra mặt, xử lý chuyện này.

“Mạnh Tử Khánh ra mắt Quan Quân hầu!”

Phương Vân vừa mới xuất hiện ở ngoài Tông Nhân phi, thì có một nam tử áo bào tro, vội vã đi ra. Quy củ đứng ở trước mặt Phương Vân, cung kính hành lễ.

“Miễn lễ”.

Phương Vân nhìn qua Mạnh Tử Khánh. Vị Hữu Tông nhân đại nhân này, giờ phút này y phục áo bào tro, nghiễm nhiên một bộ trang phục sai dịch Tông Nhân phi. Đường đường Hữu Tông nhân, cách chức làm hạ nhân, vị Tông Lệnh đại nhân ẩn ở phía sau mà này, hiển nhiên dùng cái này cho thấy, thái độ của Tông Nhân phủ đối với mình.

“Mạnh Tử Khánh có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, trước kia có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng Quan Quân Hậu đại nhân đại lượng, đừng nên trách”.

Mạnh Tử Khánh nói, cung kính cúi người xuống hành đại lễ. Thần thái của hắn cực kỳ khiêm tốn, không có nửa điểm oán hận, cùng không phục ở bên trong.

Phương Vân mới liếc nhìn, cũng đã cực kỳ kinh ngạc. Mạnh Tử Khánh này, đã uy hiếp muốn đem Tứ Phương hậu phủ tan thành mây khói, dẫn động đến sát khí của hắn. Lúc ấy chỉ cần động niệm, muốn lặng lẽ giết chết hắn. Nhưng mà, kẻ này chưa làm ra chuyện gì, đột nhiên lãng tử hồi đầu mà tỉnh ngộ, lại có thể quy củ ở kinh thành chờ đợi mấy năm. Ngược lại khiến cho hắn, không tiện ra tay.

“Chiếu theo đạo lý bình thường cho dù khẩu phục, tâm cũng sẽ không phục. Hắn nếu là hai mặt, tuyệt đối không thể gạt được ta. Nhưng mà, lần này tính tình tại sao lại thay đổi như vậy”.

Mạnh Tử Khánh chuyển biến, không phải chỗ tính tình nội liễm, mà là trực tiếp thay đổi. Phương Vân lúc đầu nghi hoặc, nhưng mà, sao đó lập tức rõ ràng. Trong khoảng thời gian này, hắn thăng cấp quá nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn, đã từ Đại tướng quân, tấn thăng đến Quan Quân hầu quan cái chư quân.

Bình Định hầu Dương Hưng nhân vật như vậy, tại Đại Chu hiền hách bao nhiêu năm. Nhưng mà, khi Lục bộ thượng nghị, quân nho đổi chất, nhịn không được nhảy ra, đối phó Phương Vân, kết quả bị Phương Vân giết chết. Nhân vật bao nhiêu năm uy danh hiển hách, một lần hóa thành tro bụi. Mạnh Tử Khánh cũng đã bị dọa bề mặt!

Hoàng thất hoàng tử, hoàng tôn, cung nữ, thái giám. Thoạt nhìn cùng hoàng thất liên quan, cao quý cực kỳ. Những nguyên một đám nuôi tại thâm cung, không có thực quyền. Nhân Hoàng cũng không phải quá quan tâm, cho nên Tông Nhân phủ mới có thể đơn giản đuổi bắt hạ ngục. Nhưng mà, nhân vật thực quyền hiển hách như Bình Định hầu, Mạnh Tử Khánh ngoài miệng có thể hung nhưng trên thực tế, căn bản không dám lộn xộn.

Khai quốc công hầu, triều đình trong thần, vương hầu thủ biên giới, nhân vật như vậy nếu như bị âm mưu quỷ kể gì, đuổi bắt hạ ngục, triều đình quân nho đều sẽ xúc động phẫn nộ, chạy tới Tông Nhân phủ, đem Tông Nhân phủ trên dưới đuổi bắt , đưa vào hoàng thất hỏi tội.

Nhưng mà, Phương Vân cứ làm như vậy, trực tiếp đem quý tộc hầu nhất mạch Đại Chu, hơn nữa tại triều đình, binh gia, nho gia lại có thể không thể phản đối một tiếng. Cái này Mạnh Tử Khánh không thể không sợ hãi.

Khi thủy chung đã cảm thấy, đối phương cùng mình không kém nhiều, thuộc về cùng một cấp bạc. Sẽ đố kỵ, sẽ oán hận sẽ ám hại! Nhưng mà nếu như chênh lệch cực lớn, tinh tường hiểu rằng hai người hôm nay đã là một trời một đất, trả thù chi càng thê thảm hơn, tất nhiên sẽ không có dám bất kỳ oán hận gì.

Mạnh Tử Khánh hiển nhiên nhận rõ loại tình thế này!

“Việc này không cân nhắc lại, Tông Lệnh đại nhân đâu?”

Phương Vân khoát tay áo nói. Mạnh Tử Khánh chỉ là tiểu nhân vật, hiện tại đã không còn gì nữa. Tất nhiên hắn thức thời, Phương Vân tất nhiên cũng sẽ không cùng hắn so đo.

“Tông Lệnh đại nhân, đang ở bên trong. Hầu gia mời” Mạnh Tử Khánh nói.

Phương Vân áo bào chấn động không nói lời nào nữa, trực tiếp bước vào trong Tông Nhân phủ. Từ ngoài vào trong một đường đi thẳng tới trước màn che trùng trùng Phương Vân rốt cục gặp được vị này Tông Lệnh đại nhân cực kỳ thần bí của Đại Chu triều này.

“Một người uống một mình, rất là không thú vị. Phương Vân, ta đợi người đã lâu. Đến đây, cùng ta uống một chén rượu”.

Một thanh âm lười biếng, từ sau màn che truyền đến. Trên giường bạch ngọc sau màn che, một nam tử áo trắng mặt trắng như ngọc, tuấn mỹ tiêu sái, đang lười biếng nằm nghiêng

trên giường bạch ngọc. Ở phía sau hắn, có mấy cung nữ trẻ tuổi như hoa như ngọc, đang cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho hắn. Bên cạnh, một mỹ nhân cung trang màu son, khuôn mặt tuyệt đẹp, da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng đang quỳ gối ở bên cạnh trung niên nam tử này, thay hắn xoa bóp.

Khung cảnh thoạt nhìn, cực kỳ kiều diễm.

Người nam tử áo trắng này, tất nhiên chính là Tông Lệnh. Về phần cô gái, nhìn thấy cô gái này, Phương Vân lắp bắp kinh hãi, cô gái này lại là Thanh Sưởng công chúa!

Nữ mười tám thay đổi, cô gái này tuy mới nhìn qua, có phần lạ lẫm. Nhưng nhìn kỹ lại, hai đầu chân mày, lại lờ mờ có thể nhìn ra dung mạo của Thanh Sưởng công chúa.

Thanh Sưởng công chúa vốn cùng Phương Vận tại học cung tranh đấu, lúc đó chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Hôm nay hai năm đã qua, tiếp cận mười tám tuổi. Đúng là thời điểm dung mạo biến hóa lớn nhất của nữ. Nguyên bản hoa còn nụ, lúc này sẽ hoàn toàn nở ra, phóng xạ ra vẻ đẹp chói mắt!

Tại Đại Chu triều, nữ mười tám tuổi, đã có thể gả đi. Hơn nữa đúng là lứa tuổi xinh đẹp nhất trong đời!

Nhìn thấy Phương Vân tiến đến, cô gái khóe mắt run rẩy hai cái, hơi có chút mất tự nhiên. Cái loại mất tự nhiên này, nếu không phải bởi vì bị Phương Vân nhìn thấy hình ảnh vô cùng kiều diễm, mà bởi vì ánh mắt của Phương Vân.

“Quả nhiên là Thanh Sưởng công chúa!”

Phương Vân trong lòng nhảy dựng, lập tức khẳng định ước lượng trong lòng. Thanh Sưởng công chúa kim chi ngọc diệp, vốn đã mỹ lệ, chỉ có điều quá mức khí thế khinh người, làm cho người ta theo bản năng phiên chán. Cho nên Phương Vân hầu như đã xem nhẹ dung mạo của nàng.

Hai năm trước, Thanh Sưởng công chúa thân thể còn chưa phát triển, trên người còn đây ngạo khí. Nhưng hai năm sau, thoạt nhìn lại nhu thuận hơn nhiều.

Phương Vân thấy một màn như vậy, cảm giác đầu tiên là không thể nào. Thanh Sưởng công chúa đã từng vênh váo hung hăng để ý tới là không buông tha người, động một chút là muốn đánh người, tại sao lại nhu thuận như trước mắt vậy. Nhưng mà, suy nghĩ lại, ngay cả mình một thiếu niên yếu đuối ai cũng có thể khi dễ, cũng có thể làm được văn võ toàn tài, thăng quan tiến tước, quan cái chữ quân, chấn động thiên hạ. Thanh Sưởng công chúa sao không thể làm được?