Chương 520: Khẩu chiến quân nho (2)

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hừm.” Chu Quân Lý cười một tiếng lạnh lùng:

“Ta cũng muốn nghe một cách tường tận xem thế nào.”

Phương Vân cũng không thèm để ý đển lão ta, nói:

Đại thế thiên hạ, hợp hợp tan tan chiến loạn Biên Hoang cũng là như vậy. Cứ cách một chắc chắn sẽ có nạn binh đao, đó là thiên sổ đã định không hề có liên quan đến con người, thời viễn cổ có ba vị Thánh Hoàng giáng thế lúc đó chiến loạn không yên, sinh linh lầm than, ba vị thánh hoàng có năng lực hơn người, phò tá thiên hạ, cho nên mới có sự giáo hóa nhân văn thời viễn cổ. Nếu như theo lời tiên sinh nói sau khi ba vị thánh hoàng xuất thể không những không thể lập tức quét sạch chiến loạn Bát Hoang, mà ngược lại chiên loạn càng thảm khốcc, há chăng phải là không xứng với danh nghĩa bậc thánh hiền?”

“Điều này”

– Nghe thấy Phương Vân nhắc đến danh của ba vị thánh hoàng thời viễn cổ, Chu Quân Lý bẩt giác im thin thít, trong điển tích của nho gia, ba vị thánh hoảng là những người trực tiếp được phong là thánh hiền, vô cùng được nho giạ sùng bái Chu Quân Lý từng chấp chưởng lễ bộ, cảng là vô cùng quen thuộc với những điển cổ như này. Những câu nói kinh điển của nho gia trước giờ đều được xem là thánh luật, nếu như nói ông ta phủ nhận lời của ba vị thánh hoàng thì đó là điều không thể.

Nhưng Chu Quân Lý xét cho cùng không phải là loại người dễ dàng thua cuộc, nghe nói vậy liên vung tay lên, nói một cách tức tối:

“Hoang đường ba vị thánh hoàng là những nhân vật như thế nào, ngươi dám đánh đồng ngươi với ba vị thánh hoàng ư?”

Phương Vân nghe thấy vậy liễn phá lên cười:

“Tất nhiên, tâm tư của ba vị thánh hoảng ta không thể nào so bì được. Tuy nhiên, đại bàng bay vạn dặm, ý chí của nó lẽ nào quần điểu có thể hiểu được? Tâm tư của ta, lão tiên sinh liệu hiểu được mấy phần đây?”

“Lúc phượng hoàng học bay thì cũng là non nớt không khác gì những loài chim khác, nhưng có ai dám nói nó không phải là phượng hoàng. Lúc ta tòng quân mới chỉ mười lăm tuổi. Năm đó Thu Hoang chiến loạn. Thu Tộc phái hoàng nữ của mình là Tạ Đạo Uẩn ra lãnh binh, cô gái này thống lĩnh mấy chục vạn binh mã của Thu Hoang tung hoành ngang dọc, có rất ít người có thể địch được. Phương Vân lúc đó mới chỉ là một hiệu úy, nhưng lại có thể đánh bại Tạ Đạo Uẩn, lão tiên sinh cho rằng có mấy người có thể làm được điều đó. Đại chiến Mãng Hoang phía Đông Phương Vân lúc đó nhiệm chức đô úy, giết chết vô số người của Yêu Tộc, những nơi đi qua, xương trắng đầy đồng Không những thể sau trận đại chiến, các bộ đều có sự tồn thất, chỉ có các bộ hạ bên dưới của Phương Vân là tổn thất ít nhất, trong số các tướng quân thì có mấy người có thể làm được như thế?”

“Biên sâu bát sát, vô bờ vô biển, năm đó Hải Tộc tấn công, cũng chỉ là một số những chiến sĩ người cá cấp thấp đã có thể làm chi triều đình tồn thất nặng nề, thành trì bị phá hủ tướng sĩ chết vô sô. Phương Vân tự động xin được đi đánh giặc, tiến ra ngoải hải ngoại tiến sậu vào lãnh địa Hải Tộc, giết vô số những người lãnh đạo của Hải Tộc, các chiến hạm gẫn như không có tổn thất gì. Lão tiên sinh ngài cho rằng lại có mấy người có thể làm được? Hoàng tử Thu Hoang A Địch Quải, SaMaKha củạ Mãn Tộc, tướng quận của Hải Tộc là Áo Phố Lộ Tư, những người này từng gây nên tôn thất cực lớn cho triều đình chúng ta, lão tiên sinh cho rằng có mấy người có thể giết được những người này trên biển? Nhân tài của giang sơn xã tắc, ở cái tuổi này của ta, chắc cũng chỉ đến thế thôi phải không?”

“Đại bàng bay vạn dặm, đầu tiên cũng cần phải vỗ cánh tung mây, sau đó mới có thể bay lượn cả vạn dặm. Phương Vân chẳng qua là thiếu niên, giống như là côn bằng đang sải cánh chuẩn bị bay lượn, lão tiên sinh sao có thể biểt ta không thể bay xa vạn dặm, là thần tử của giang sơn xã tắc?”

“Triều đình hiện nay, văn có tam công, võ có Vũ Mục, Đại Chu tuy Biên Hoang chiến loạn liên miên, nhưng sâu trong đất liên lại thanh bình, bách tính an cư. Đây đều là công lao của Vũ Mục và Tam Công không giông như những loại lúc nào cũng chi thích tâng bốcc lời mình nói hư danh vô thực, đền khi gặp phải nguy cơ thì trăm người không vạch định ra được kế sách gì, văn bất kiêm tề thiên hạ, võ không thể an bang định quốc, trở thành trò cười của thiên hạ.”

Những lời này của Phương Vân, làm cho Chu Quân Lý không bật lại được câu nào.

Bỗng một người khác đang ngồi đó cười lạnh một tiểng, nói: “Hừm, nói qua nói lại, tướng quân đều là muốn tự khen mình là thần tử của xã tắc, ta muốn hỏi tướng quân, ngài nếu đã là được phong danh hiệu binh yêu đại tướng quân, dưới chướng tự nhiên là có binh mã. Xin hỏi tác chiến ngoài Biên Hoang này, mười mấy vạn bình mã của ngài đều là ở chỗ nào? Chiến loạn Biên Hoang chính là lúc triều đình đang cần dùng người, tướng quân lại yếm binh ở Hoài An án binh bất động đó chẳng nhẽ chính là hãnh vi nên có của một chi thàn của xã tắc.”

Lời này nói quá sắc bén, lúc Phương Vân ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra người này tện là Hàn Phiên, cũng là một doanh nho của Ung Châu, có rất nhiêu học sinh, lúc nhiều nhất có khi lên đên ba nghìn người, cực kỳ được tôn trọng ở Ung Châu.

Phương Vân nói: “Triều đình có ngàn vạn binh mã, nhân tài đông đảo, binh mã của bốn hoang tuy khí thế hùng dũng nhưng các binh sĩ ở biên hoang là hoàn toàn đủ để ứng phó, không những thể triều đình tích lũy quân sự bị với số lượng lớn, những cuộc chiến như thể này chính là thời cơ tốt nhất để huấn luyện tướng sĩ. Điều động binh mã trước giờ đều là được định đoạt bởi quân cơ, không cần Phương Vân phải quan tâm lo lắng. Mà doanh trại hai mươi bảy tuy tập trung ở Hoài An, nhưng lúc nào cũng tích cực chuẩn bị lúc nào cũng có thể lao ra chiến trường. Đó được gọi là Thiên hạ hưng vong ai cũng có trách nhiệm. Các tướng sĩ dưới chướng của ta, không hiểu thi từ, không biết hát ca, chỉ có tấm lòng một mực hướng về quốc gia xã tắc có đến hơn ba ngàn học sinh không biết nhập sĩ triều đình báo hiếu thiên hạ mà chỉ an cư ở một chỗ, hưởng thụ cuộc sống phong hoa tuyễt nguyệt hư danh vinh hoa, không biết tiên sinh có mặt mũi nào để chỉ trích Phương Vân?”

Hàn Phiển sắc mặt đỏ gay, không thể trả lời được gì.

Lại có một người đứng dậy hỏi: “Phương tướng quân ăn nói sắc xảo, quả nhiên lợi hại có điều chuyện phong hầu lần này có quan hệ trọng đại Phương tướng quân muốn dùng những lời đàn bà đó để thuyết phục lục bộ và những người trong đại đường này, há chẳng phải là rất nực cười sao?”

Người này có tên là Tổng Thiên Đạo, một thư sinh đọc sách trong kinh thành đang chuẩn bị thi khoa cử, có từng lầm một số bài thơ, rất được khen ngợi, văn chương cũng là viết một cách rất phong lưu, cũng là rất có danh vọng trong số những sĩ tử của kinh thành. Trong số các sĩ tử thì địa vị củ này là cao nhất, cho nên lục bộ mới chọn hắn đến.

“Các vị đại nhân của lục bộ là nhân tài của giang sơn xã tắc, ánh mắt sáng như ngọn đuốc, lại há là ai cũng có thể thuyết phục được. Tổng thư sinh trong lời nói có đề cập đển loại đàn bà, lời nói ý nghĩa sâu xa, chẳng nhẽ ngươi không biết đương kim hoàng hậu cũng là đàn bà, nhưng lại có đức của bậc mẫu nghi thiên hạ”

“Năm đó Doãn Hầu cũng là đàn bà, nhưng lại có chiến công giết địch huy hoàng đển cái cơ thể của ngươi cũng là được sinh ra từ đàn bà. Tổng thư sinh cũng dám chê cười chẻ nhạo đàn bà sao?”

Tổng Thiên Đạo im bặt,

Đột nhiên lại nghe thấy một người nói:

“Cương thường chi đạo của nho gia là quân quân thần thần phụ phụ tử tử, không biết tướng quân nghĩ thế nào?”

Phương Vân liếc mắt qua nhìn, nhận ra đó là Nguyễn Ôn Hạo, là một nho sĩ trong viện hàn lâm của triều đình.

“Kinh tịch của nho gia đời đời tương truyền tự nhiên có đạo lý của nó.”

Trên mặt Nguyễn Ôn Hạo lộ ra nụ cười: “Nói hay lắm, Phương tướng quân nếu như được phong hầu, thì tức là Phương Gia phụ tử ba người đều được phong hầu. Không biết đến lúc đó Phương tướng quân sẽ như thế nào với Tứ Phương Hẫu? Là ngang vai ngang vế, hay là khom người hành lễ? Nếu như là ngang vại ngang vế thì phụ tử chỉ đạo sẽ như thế nào? Còn nếu là khom lưng hành lễ thì không biết để lễ pháp của triều đình ở đâu?”

Phương Vân nghẹ vậy cười nói: “Quân vi thần cương, ra ngoài thì tức là vương thân, tự là ngang vai ngang vế; phụ vi tử cương, trong nhà thì tức là phụ tử, tự là khom lưng hành lễ. Tiên sinh cũng là nho sinh của viện hàn lâm, nhưng lại chỉ có kiến thức của một đứa trẻ con, không xứng để cùng với chuyện với những bậc cao sĩ.”

Nguyễn Ôn Hạo lập tức im bặt.

Đột nhiên lại có một nho sĩ đứng dậy, nói lớn: “Những điều Phương tướng quân nói, hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lý, không cần tiếp tục nói nữa. Phương tướng quân tự cho mình là nhân tài của giang sơn xã tắc, đã là chuyện ai cũng biết. Tuy nhiên từ xưa đến nay nhân tài của giang sơn xã tắc đều là có tài kinh thiên vĩ địa. Phương tướng quân có xuất thân là học quan, còn từng đoạt được vị trí đứng đầu của cụộc thi văn tết nguyên tiêu. Ta muốn hỏi Phương tướng quân học kiên thức của nhà nào, rồi dùng kiên thức của nhà nào để đi phò tá thiên hạ?”

Phương Vân nhìn về phía phát ra âm thanh nhận ra đó là hàn lâm Tô Lam. Những kinh tích của nho gia được truyền lại người giải thích khác nhau thì sẽ có trường phái phong cách khác nhau. Trên thì có đại nho của trung cổ, giữa thì có đại nho của triều Ân, Thương dưới thì có đại nho của triều Chu, những trường phái trong thiên hạ nhiều như sao trên trời học kiền thức của bất kỳ phái nào cũng đều có chỗ hay chỗ dở, Tô Lam đây là đang muốn đánh ngã Phương Vân từ phương diện lý luận.

Phương Vận nói: “Lỗi nói thiên về trích dẫn câu nói của người xưa là hành vi của hủ nho, sao có thể an bang trị quốc được? Không những thế. Phương Vân đọc sách kinh thư, cũng không nghe nói những bậc thánh hoàng như tam hoàng thời viễn cổ, Ngũ Để thời thượng cổ họ học tập kiển thức gì. Ngay đến thải tổ của triều Chu chúng tại có nguồn gốc từ người dân bình thường không thông thi từ văn chương, nhưng vẫn có thể định ra được chế độ văn võ chia ra cai trị ân trạch bách thế. Ý của tiễn sinh chẳng nhẽ là muốn tại hạ bắt chước những thư sinh thủ cựu, học được cái bề ngoài mà không học được cái sâu xa bên trong đó, chi biêt nói mà không làm được gì?”

Tô Lam cũng lập tức không nói được gì để phản bác lại.

Phương Vân đổi đáp một cách đỉnh đạc chắc chắn, đám đông đều là bất giác mặt mày thất sắc.

Các thượng thư của lục bộ cũng là bẩt giác lộ dị sắc, ngẫm thán phục trong lòng.

“Thằng bé này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi lại có thể dẫn binh đánh trận, tung hoành ngang đọc âu cũng là không nói. Nhưng đến học vấn của nho gia, công phu mồm mép không hề kém cỏi chút nào, những người có mặt ở đây có ai là không thông tường kinh thư, không ngờ để cho một thiếu niên phản bác cho diện vô nhân sắc.”

Binh bộ thượng thư Liêu Nguyên Kiệm nghĩ thầm trong lòng, đây không phải là lần đầu tiên ông trông thây Phượng Vân, nhưng thật sự được chứng kiên sự bất phàm của người thiểu niên này thì đây vẫn là lần đầu.

“Văn có thể xuất khẩu thành chương, võ có thể phò tá đất nước, lại còn là một thiếu niên trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng, tuy hơi có chút ngông cuồng nhưng có thể sẽ đúng như những lời hắn nói trong tương lai xã tắc sẽ có thể một nhân tài. Một người như này, cứ chèn ép hẳn như này quả thực là khó tránh có chút đáng tiếc.”

Hình bộ thượng thư Lý Cư ánh mắt lấp lánh trong lòng thầm gật đầu khen hay, ông ta hiện giờ đôi với người thiêu niên này là càng nhìn càng thích.

“Dựa vào sức lực của một cá nhân, có thể khẩu chiến quần nho, trong lời nói còn hàm chứa cả binh pháo chi đạo, đứa bé này đúng là kỳ tài nếu như nhập sĩ. thì triều đình sẽ có thêm một đại nho, chỉ là lại nhập vào binh gia…”

Sử bộ thượng thư trong lòng cảm thấy đáng tiểc, nghĩ thẩm…

Công bộ thượng thư và hộ bộ thượng thư đều là gật gật đầu, rõ ràng là rất hài lòng về Phương Vân. Sau khi cuộc biện luận này kết thúc, kết quả thương nghị của lục bộ cũng là phải có rồi đây.

Chỉ có lễ bộ thượng thư Trương Công Kỳ là cứ kỳ quái như thể nào, hắn liếc nhìn lề bộ thượng thư tiền nhiệm Chu Quân Lý, cảm xúc trong lòng phức tạp.

Những người đại biểu của lễ bộ thực ra đều là những lão hủ nho chỉ thích trích dẫn lời của thánh nhân. Phương Vận thắng cũng đồng nghĩa với việc lễ bộ thất bại cảm xúc của ông ta đương nhiên là không vui đặc biệt là Chu Quân Lý còn là lễ bộ thượng thư tiền nhiệm.

“Xem ra chuyện phong hầu cho Phương Vân là không thể nào khác được rồi ít nhất chuyện lục bộ quyết định phong hầu là không thể làm khó được hắn. Tiếp theo chỉ có thể xem ý của tam công, võ mục và nhân hoàng thôi…”

Trương Công Kỳ tự nhủ trong lòng, về kết luận của lẫn thương nghị này của lục bộ, ông ta cũng là đã có dự tính trong lòng.

Chính tại lúc 6 vị thượng thư của lục bộ đang ngầm gật đầu, thì trong số những người dưới đại đường có một người nóng ruột nói”

“Đủ rồi.”

Một bóng người đứng phắt dậy từ chỗ ngồi, ánh mắt nhìn thẳng vào Phương Vân, không ngờ lại chính là Bình Định Hầu Dương Hưng.

“Phương vân, kể cả ngươi là một kẻ ăn nói sắc xảo, nhưng hôm nay ngươi cũng đừng hòng được phong hầu.”