Chương 577: Hết Thảy Sung Công

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tìm được rồi!”

Phương Vân mang theo Y Vi Lương đi hơn ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được tung tích của mạch khoáng Nguyệt Phách Thạch, ở sâu trong lòng đất hơn một ngàn hai trăm dặm. Một mạch khoáng màu ánh trăng tựa như hổ phách, trong bóng đêm tản ra ánh sáng yếu ớt.

“Chúng ta phải chui xuống đất mới có thể thu được mạch khoáng này… Người có thể thi triển Tiềm Hành Thuật không?”

Y Vi Lương nhìn Phương Vân hỏi.

“Không thể!” Nếu muốn hắn sử dụng các loại năng lực để di chuyển sâu trong lòng đất, hắn buộc phải đạt đến Thiên Trùng Tứ Phẩm, nắm giữ quy tắc đại địa. Cảnh giới hiện tại của hắn chưa đủ để làm việc này: “Có điều, ta tự có cách riêng.”

Thân thể Phương Vân nhoáng lên, lập tức hóa thành một cái chuông nhỏ bé, chui vào lòng đất, hướng theo phương vị cảm ứng để chạy đến.

“Chờ ta một chút…”.

Y Vi Lương kêu lên một tiếng, lập tức chui vào lòng đất. Mạch khoáng này do tiền bối của Thần Hành Tông phát hiện, nàng cũng chưa thấy qua. Tổn hao nhiều tinh lực như vậy, đến đây rồi nếu không xuống dưới nhìn một chút, có vẻ như có lỗi với chính mình.

Hai người không ngừng chìm vào trong lòng đất. Phương Vân trực tiếp chui vào Thiên Địa Vạn Hóa Chung lấy lực lượng của nó để lao xuống phía dưới. Không gian phía trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung đủ rộng cho nên Phương Vân cũng không lo lắng hít thở không thông.

Y Vi Lương thì không như vậy. Khi Phương Vân phát hiện Y Vi Lương thi triển Hành Thổ Thuật, xung quanh người tản ra ánh sáng rực rỡ, toàn bộ bùn đất đến gần tầng ánh sáng ấy, đều hóa thành thứ như sóng nước, đề nàng vụt qua.

“Thần Hành Tổng thượng cổ, quả nhiên không tầm thường Võ giả Địa Biến Cảnh, là có thể tu thành Hành Thồ Thuật, đi lại như trên mặt đất. Thảo nào mà môn phái này được gọi là vô địch thiên hạ về tìm bảo vật.”

Phương Vân chậm lại chờ Y Vi Lương cùng nhau đi xuống.

Dưới lòng đất là một mảnh đen kịt, không thể dùng mắt thường để quan sát mà chỉ có ý thức của võ giả là hữu dụng.

Thực lực của Y Vi Lương một khi tiêu hao chân khí sẽ không thể duy trì quá lâu, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh Phương Vân, dựa vào hắn, liên tục xuất ra chân khí để bù đắp lượng chân khí nàng tiêu hao.

“Không được rồi. Hành Thổ Thuận không thể xuyên qua được nham thạch, Phương Vân, chỉ đành dựa vào người thôi!”

Sau khi tiến sâu chừng ba trăm dặm, Y Vi Lương lập tức không thể chịu nổi nữa, Cảnh giới của nàng đã khiến cho tu vi Hành Thổ Thuật trong tay nàng không quá cao. Phá vỡ bùn đất cứng rắn còn có thể, nhưng nham thạch thì không thể.

“Vốn đang định dựa vào phương thức này giúp người chui rèn chân khí một chút nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể như thế thôi!”

Phương Vân nhìn lướt qua Y Vi Lương, trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung khẽ phất tay, một luồng chân khí vàng óng bay ra, lập tức cuốn Y Vi Lương vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

“Ầm!”

Sau khi thu nạp Y Vi Lương, Thiên Địa Vạn Hóa Chung chợt tăng tốc, âm một tiếng, thanh thề vụt tăng vun vút phóng qua tầng tầng nham thạch, vọt sâu vào trong lòng đất.

Thiên Địa Vạn Hóa Chung chỉ nhỏ cỡ bằng đầu ngón tay, dưới sự thối động của Phương Vân, muốn phá tan tầng tầng nham thạch, quả thực dễ dàng.

Từng tầng nham thạch không ngừng bị ầm phá. Những tầng nham thạch này ẩn chứa rất nhiều khoáng có thuộc tính kim loại, cực kỳ cứng rắn, hơn nữa trải qua thời gian dài cô đọng càng đi xuống sâu, mật độ càng lớn càng dày, chắc, vì thế càng khó di chuyển.

Ngoài việc nham thạch cứng rắn khó bề xuyên thấu, không khí trong lòng đất càng sâu xuống càng khan hiếm. Nếu muốn tự do đi lại trong lòng đất thì hoặc là có tu vi Thiên Trùng tứ phẩm hiểu rõ quy tắc đại địa, có thể biến đất bằng thành sông biển bùn đất thành nước, hoặc giả trên người có không gian pháp khí bằng không mà nói, muốn tiến đến những mạch khoáng trân quý dưới lòng đất, gần như là vô vọng.

Sau trong đại địa một mảnh đen kịt, chỉ khác biệt là có một đạo kim quang do Thiên Địa Vạn Hóa Chung biến thành, khí thế như hồng không ngừng chìm vào trong lòng đất.

Sau thời gian chừng tàn nén hương, Phương Vân đã mang theo Y Vi Lương xuất hiện tại một nơi cách mặt đất hơn một ngàn hai trăm dặm.

“Mạch khoáng thật khổng lồ. Thảo nào lấy cách hành sự của Thần Hành Tông chúng ta vẫn phải lưu lại nó ở đây!”

Y Vi Lương xuyên qua cảm ứng của Thiên Địa Vạn Hóa Chung nhìn phía dưới, lẩm bẩm nói. Lúc này, ở ngay phía dưới Thiên Địa Vạn Hóa Chung từng khoảng mạch trong suốt, vắt ngang bóng tối, tản ra ánh sáng dìu dịu. Từ trên nhìn xuống, tựa như nhìn xuyên qua được, như mộng như ảo.

“Quả nhiên bị người ta lấy đi một mảng lớn!”

Phương Vân nhìn phía dưới nói. Tu vi của hắn cao hơn so với Y Vi Lương. Cho nên ý thức vừa cuộn ra ngoài, tức thì thấy con thân thể “cự long” kia chỉ còn lại cái đuôi.

“Số Nguyệt Phách Thạch này thừa đủ để luyện chế Ngũ Ngục Cốt Hoàng!

Ánh mắt Phương Vân chợt lóe, không chút do dự, lập tức xuất thi thu lấy toàn bộ mạch khoáng Nguyệt Phách Thạch: “Thương Khung Đại Thủ Ấn!”

Một đại thủ lớn bằng trời, dài tám trăm dặm che ngang lòng đất sâu thẳm, ôm lấy toàn bộ mạch khoáng Nguyệt Phách Thạch định bốc cả mạch khoáng này ra khỏi lòng đất.

“Ầm ầm ầm!”

Sau trong đại địa, hết thảy rung chuyển, thanh thế lật trời, tựa như toàn bộ đại địa đều đang bị lật nhào. “Thương Khung Đại Thủ Ấn không chỉ có thể hấp thu lôi điện, phong ấn đối thủ, mà ngay cả với mạch khoảng thế này cũng có thể phong ấn, biến nhỏ lại cỡ nắm tay. Bằng không mà nói, một khoảng mạch dài vài trăm dặm như thế, không một túi không gian nào chịu nổi.

“Ầm ầm ầm!”

Đang lúc tưởng chừng cả khoáng mạch Nguyệt Phách Thạch sẽ bị Phương Vân thu lấy, thì đột nhiên, ở sâu trong khoang mạch, truyền đến một tiếng thét giận dữ:

“Kẻ nào không có mắt, dám thu động phú của lão tử!.. Ra ngay đây cho ta!”

Một mảnh quang hoa màu đen, mang theo khí tức thô bạo, từ trong lòng đất phụt lên. Trong chớp mắt, phụt thành một đại thủ màu đen ma khí dày đặc, lấy thế lôi đình vạn quân, đánh thẳng đến Thương Khung Đại Thủ Ấn của Phương Vân.

Ầm ầm ầm!

Hai cường chiếu của hai cường gia va chạm nhau, cùng lúc biến mất, hóa thành hư vô. Trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung Y Vi Lương sớm đã bị dọa cho sợ hãi: “Không ngờ nơi này lại là động phủ của ta!”

Y Vi Lương chi cho rằng nơi đây vô chủ, lại không ngờ rằng ở đây có một võ đạo bá chủ, xây dựng động phủ trong khoang mạch. Hai người thầm nghĩ sẽ thu lấy khoảng mạch, mà không ngờ rằng lại lấy mất đất sống của người khác.

“Chuyện gì nhỉ? Sao lại có người tranh giành với ta?!”

Phương Vân nhíu nhíu mày. Trong khoang mạch, không ngờ lại có cường giả ân cư. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Sau khi hắn ra một chiều, không xuất thủ nữa, chỉ lẳng lặng đứng quan sát mọi việc.

Sâu trong khoang mạch đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, một hạt bụi chợt bay ra, ở ngay phía trước Thiên Địa Vạn Hóa Chung âm một tiếng, hóa thành một lão giả cao chừng tám xích, râu dài trắng xóa, mặc hắc bào. Lão già này ánh mắt hung độc, chỉ vừa liếc mắt đã toát ra một cỗ khí tức thô bạo, tựa như gió lốc, ào ào cuốn tới.

“Lão tử bế quan ở đây hơn ba trăm năm, chẳng qua vừa mới ngủ một giấc các ngươi đã đến trên đầu lão tử, hơn thế nữa còn muốn thu động phủ của ta. Tiêu bối, các ngươi thật to gan đó!”

Khi lão già nói chuyện, hai hàm răng trắng và hơi rung động khiến người ta cảm giác như lão đang nghiến răng nghiến lợi vậy.

Y Vi Lương hơi do dự, bước ra từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Người này võ đạo cao cường, có thể chiếm khoảng mạch ở sâu hơn một ngàn hai trăm dặm trong lòng đất, thì tu vị ít nhất cũng là Thiên Trùng tứ phẩm. Một khi xuất thủ, đất nung trời sập, cực kỳ kinh người, khó mà ngăn cản. Y Vi Lương cũng không muốn mạo muội động đến cường giả cỡ như vậy, vô duyên vô cớ biến thành địch nhân. Hơn nữa lần này, lỗi là ở bọn họ.

“Tiền bối, tại hạ là truyền nhân của Thần Hành Tổng thượng cổ, Y Vi Lương. Khoáng mạch này là do một vị tiền bối trong tông phát hiện ra. Lần này tới vốn muốn lấy đám Nguyệt Phách Thạch này, chỉ là thật không ngờ, tiền bối đã sớm tới đây mở động phủ, ân cư bên trong. Chẳng may có đắc tội chỗ nào, mong tiền bối đại lượng mà bỏ qua cho!”

Y Vi Lương chắp tay nói. Nàng báo ra tên, hiệu bản thân, hi vọng đối phương sẽ nhìn đến danh tiếng Thần Hành Tổng thượng cổ, buông tha hai người.

Phương Vân lẳng lặng nhìn hai người nói chuyện, không chút lo lắng. Y Vi Lương cũng hiểu được cần làm gì, khoảng cách đứng, luôn ở gần Phương Vân hắn. Hơn nữa, lấy bản thân hắn, chỉ chớp mắt có thể thu Y Vi Lương vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung căn bản không sợ kẻ kia xuất thủ.

“Thần Hành Tổng thượng cô?”.

Con người lão già hơi co lại, rất không ngờ rằng mình lại gọi ra một truyền nhân của Thần Hành Tổng thượng cổ. Đang định nói chuyện mặt mũi, chợt đảo mắt nhìn thấy Thiên Địa Vạn Hóa Chung tỏa ra ánh kim quang rực rỡ trong mắt, tia tham lam hiện lên rõ ràng:

“Hề hề, cái thứ tông phái chỉ biết chạy trốn như các ngươi cũng dám mở miệng hù dọa Huyền Huyền Tử ta sao. Hừ! Dám có chủ ý cướp động phủ của ta, chính là từ tội. Lại còn dám cầm thứ này đến hù dọa ta, càng là thêm tử tội. Hai người các ngươi, toàn bộ đều phải chết!”

Lão già hắc bào Huyền Huyễn Tử mắt lóe hung quang hai tay đột nhiên vươn ra, một chụp lấy Y Vi Lương, một chụp vào Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Hắn vừa mới động thủ, chi nghe âm một tiếng, không gian rung động trời long đất nở, ma khí cuồn cuộn từ các lỗ chân lông trên tay hắn phun ra, khắp trời tràn ngập tiếng quỷ khóc thân gào.

Gừng càng già càng cao, Huyền Huyền Tử căn bản không thèm lãng phí nước bọt, lập tức xuất thủ với Phương Vân và Y Vi Lương. Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra được Y Vi Lương chẳng qua mới tu vi Linh Tuệ Cảnh. Còn về người kia, nhiều lắm cũng chỉ là tu vi Thiên Trùng tam phẩm. Bằng không mà nói, Thiên Trùng tứ phẩm đại tiểu như ý, nắm giữ quy tắc đại địa, đâu cần phải dựa vào pháp khí hình chuông kia?

Biết mình cao hơn Phương Vân một bậc cảnh giới, Huyền Huyễn Tử lập tức nổi lòng tham, muốn giết người đoạt bảo, chiếm lấy không gian pháp khí của đối phương. Phải biết rằng không gian pháp khí đều được quy về cấp bậc thiên nguyên. Huyền Huyền Tử tuy rằng là cường giả Thiên Trùng tứ phẩm định, nhưng không hề có một kiện không gian pháp khí nào bên người.

Phương Vân ở trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung đã sớm lưu ý Huyền Huyền Tử. Vừa thấy hắn xuất thủ lập tức cười lạnh nói:

“Tử tội? Hừ! Bản tọa là Quan Quân Hầu của triều đình, lúc này tuyên bố, ngươi tu luyện ma đạo, vạn ác không từ, phải xử tử! Động phủ, pháp khí bảo tàng của người phải sung công hết thảy, thuộc về bản tọa!”

Thanh âm vang vọng như sấm như sét, trong lòng đất thăm thẳm, khuếch tán.

Huyền Huyền Tử đã ác, Phương Vân còn ác hơn, thẳng thắn nói ra toàn bộ những thứ gì sở hữu trên người Huyền Huyền Tử đều thuộc về hắn.

Thanh âm chưa dứt, quang mang Thiên Địa Vạn Hóa Chung đã lóe lên, lập tức thu Y Vi Lương vào trong.

“Ầm!”

Cùng lúc ấy, Phương Vân sự xuất Vạn Hóa Chương, một đại thủ cực lớn hiện lên, cự long, thần ma, phật đà, thiền điện, lấy thế lôi đình vạn quan hung hăng ép về phía Huyền Huyền Tử.

“Rắc rắc!”

Chỉ chớp mắt, cánh tay của Huyền Huyền Từ nát vụn. kêu thảm một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, rải lên Nguyệt Phách Thạch ở phía dưới. Từng tảng lớn khoáng thạch sụp xuống tiếp đó hóa thành phần bụi.