Chương 655: Kho Báu Trung Cổ

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ầm”.

Hai người lại là một lần giao đấu. Lúc này đây, Thái Dục thần sắc lãnh khốc, phảng phất vạn năm bất biến như bị sét đánh, mặt lộ vẻ sửng sốt cực độ. Chỉ nghe một tiếng “ầm ầm”, cả người hắn bị Phương Vân hất văng xuống phía dưới phảng phất tựa viên đá nhỏ, rơi tõm vào không gian sâu thẳm, bị quăng vào trong vài tầng không gian đứt gãy.

“Không thể nào…”

Một lúc lâu, trong hư không sâu thẳm mới truyền đến một âm thanh không thể tin nổi của Thái Dục như vừa gặp phải ma quỷ!

“Rầm”.

Trong Minh Hải, một mảng lớn sóng biển tung tóe, một bóng người phá không bay lên khỏi mặt biển hàng ngàn trượng kéo theo một làn sóng nước cực dài đằng sau.

“Sao lại có thể như vậy…”.

Thái Dục toàn thân ướt đẫm đứng sững trên mặt biển. Trong mắt hắn vẫn đầy vẻ hoài nghi kinh hoàng lẫn lộn, phảng phất như vừa chịu một cú sốc lớn. Hắn đột ngột quay đầu hướng thẳng vào hướng đại lục Minh Hoang phóng đi như chớp.

Trong hư không hắc ám vô tận, Phương Vân đứng giữa hư không không chút hề hấn.

Nghĩ đến điều Thái Dục kinh hoàng, miệng hắn bất chợt nở một nụ cười, chân khí trong thể nói hơi chấn động. Ngay lập tức, một tiếng gầm thét oang oảng từ hư không truyền đến, chi trong chớp mắt một con chân long khổng lồ chui ra từ hư không bay vòng trên đầu hắn, miệng nó vẫn không ngừng rú lên những khí tiết khủng bố uy nghiêm tựa tiếng vọng ma mị từ địa ngục.

Lý do để Thái Dục hoảng hốt chính là sức mạnh của một trăm lẻ năm con thiên long này.

Võ giả không bước vào mệnh tinh cảnh, thì vô phương vượt qua sức mạnh của trăm con thiên long. Đây là làm quy tắc bất di bất dịch, là võ đạo chân lý không thể bàn cãi. Thế nhưng chân lý này lại bị Phương Vân đánh bại. Hơn nữa là ở cảnh giới Thiên Trùng tam phẩm.

Cảnh này nếu đặt trên người bất kỳ ai cũng sẽ lập tức làm tan nát nhận thức võ đạo của người ấy.

Chỉ mình hắn biết rõ nguyên nhân. “Toan Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp” của A Chiên Đà đã chuyển bốn phần mười công lực của lão vào cơ thể Phương Vân, hơn nữa “Vạn Hóa Thân” của hắn tấn chức tới tầng thứ hai. Vì thế lúc nãy công lực của hắn lại một lần nữa được gia tăng.

Hắn vốn dĩ từng nuốt qua “Hóa long thảo”, có năng lực phá vỡ quy luật được định sẵn trong thiên địa. Tăng đến một trăm linh năm con thiên long lực, hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên.

Nếu không phải bản thân hắn công lực quá cao, có đến chín mươi chín con thiên long. Hơn nữa, võ đạo càng đến hồi sau, càng khó được tăng thì chỉ cần dựa vào bốn thành công lực của A Chiên Đà, đổi lại là người khác, thực lực không biết sẽ còn tăng lên bao nhiêu lần.

“Đáng tiếc, hóa long thảo hiệu lực có hạn. Cũng vô pháp lay động quy luật thép của đất
trời. “

Phương Vân thở dài.

Hiệu lực “Hóa long thảo”, tuy có thể giúp hắn đột phá gông cùm “trăm thiên long lực”nhưng không có biện pháp giúp cho lực lượng của hắn hóa thành một luống chân lực vô kiên bất tồi.

Phương Vân muốn gộp sức mạnh của một lẻ năm con thiên long thành một thì nhất định phải đạt được Thiên Trùng thất phẩm, nghiệm thấu tả cả quy tắc, cộng thêm trảm phá Mệnh Tinh. Sau đó năng lượng ngưng tụ hợp lại thành một, vô kiên bất tồi, trăm trận trăm thắng.

Có điều dù có thể đi chăng nữa, lúc đối diện với cường giả Thiên Trùng cảnh thì lại có lợi thế lớn hơn. Chỉ là, đối diện với Mệnh Tinh Cảnh cường giả thì vẫn không phải là đối thủ.

“Lão hòa thượng cũng sắp viên tịch. Ta có thể quay về nơi ấy, thu hồi Trung Cổ bảo tàng”

Phương Vân lập tức quay người trở lại “tiều thế giới” ẩn giấu kho báu Trung Cổ.

Về phần Thái Dục, một cường giả Thiên Trùng thất phẩm, Phương Vân có để hắn trốn thoát cũng không sao. Hơn nữa, Phương Vân đến đây không phải để giết người. Võ giả Minh Hoang có giết cũng giết bất tận, mục đích của hắn chỉ là mở cửa vào “Kho báu Trung Cổ” dưới đáy Minh Hải.

……

Lúc này, trong Tiều thế giới, lão hòa thượng A Chiến Đà cũng đang đến hồi hấp hối.

Vị cường giả Mệnh Tinh Cảnh này giờ phút này đã không còn khí thế ngất trời. Khí tiết của lão yếu ớt không khác nào một người bình thường,

Chân khí toàn thân của lão hòa thượng này hiển nhiên đều truyền hết cho Bạch Ngọc Xuyên.

“Một thân chân khí của ta đều đã truyền cho ngươi, chì tiếc là hôm trước đã bị tên thiếu niên kia đồi trắng thay đen” lừa đi bốn thành công lực của ta. Giờ đây chỉ còn có thể truyền cho ngươi ba thành công lực.”

A Chiên Đà thở dài nói. “Toan Hồ Quán Đính Đại Pháp” mười thành công lực, chỉ có thể truyền thừa bảy thành. Phương Vân lấy được bốn thành, Bạch Ngọc Xuyên đương nhiên chỉ còn ba thành.

“Đại sư không cần để tâm, người này giảo hoạt, không người nào bằng Đại sư bị hắn sở lừa gạt, cũng là thường tình.”

| Bạch Ngọc Xuyên đành phải an ủi lão. Trong thâm tâm, hắn hận tím gan tím ruột. Tên Phương Vân từ đầu đến đám phỗng tay trên của hắn.

“Ưm.” A Chiên Đà gật đầu: “Một nửa phật môn tuyệt học của ta bị hắn lấy được. Cũng còn có thể dùng thần thức in lại tất cả công pháp cho ngươi. Ngày sau, chỉ có thể dựa vào khổ luyện của ngươi, nửa kia chắc sẽ tu luyện lại được… Đây Niết Bàn Cổ Kinh, vì quan hệ trọng đại, ngươi ngày sau hãy đi một chuyến Phệ Đà Châu. Đem vật này, giao cho Thánh giá thay ta, nhất định sẽ được Phật Đà Phật Tông giúp đỡ.”

“Đại sư yên tâm. Ta nhất định sẽ đem kinh thư giao đến tay Thánh giả.”

Bạch Ngọc Xuyên nói.

A Chiên Đà gật đầu, nở ra một nụ cười mãn nguyện. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lão bỗng thần sắc nghiêm tục:

“Phật Phù do chính phật chi luyện chế, nó có một phần vận khí do Phật chủ ban tăng. Nếu có thể, ngươi hãy thu hồi lại. Không nên để rơi vào tay tên thiếu niên ấy, phá hỏng đại sự.”

A Chiên Đà lúc này đã biến rõ tiền căn hậu quả trong đó.

“Đại sự yên tâm, ta nhất định sẽ thu hồi”

Bạch Ngọc Xuyên trong lòng quá hận. Hắn sớm biết rằng hôm nay sẽ phát sinh loại chuyện này. Lúc trước, hắn thế nào cũng không đề Phương Vân cầm Phật Phù dễ dàng ra đi.

Xét đến cùng, cũng do hắn lúc trước, tự cao mình là phật tông truyền nhân. Trời đất bao la, không có truyền thừa nào mạnh mẽ hơn Phật tông viên cô. Căn bản không xem Phương Vân trong mắt nên mới có ngày hôm nay.

“Ừ, như vậy ta cũng an tâm. Việc của Phật tông cứ ký thác trên mình phật tử.”

A Chiên Đà mỉm cười, tức theo lại bất động không nhúc nhích. Trong chớp mắt toàn bộ thân thể lão như hóa thành tro bụi tiêu tán trong động huyệt.

Bạch Ngọc Xuyên sau khi quỳ mấy lạy liền dặn dò hai gã hòa thường áo vàng rồi phá không ra đi.

Phương Vận mắt nhìn đoàn người bọn Bạch Ngọc Xuyên rời đi, mãi đến khi hoàn toàn biến mất mới hiện thân trở lại.

“Ầm!”

Hư không chấn động một hạt bụi bậm chuyển mình lập tức hạ xuống mặt đất, hóa thành một gã thiếu niên hoa phục, tuấn mỹ.

“Nói đi. Trung cổ bảo tàng ở nơi nào.”

Phương Vân lật ngược bàn tay gọi “Vạn Tái Giai Không ra. Đại sự trước mắt, hắn cũng không vội vã đối phó Bạch Ngọc Xuyên, tránh mấy người này sinh hoài nghi nơi đây.

“Thì ở phía trước không xa.”

“Vạn Tái Giai Không” phen này không chút đối trá. Trực tiếp dẫn theo Phương Vân, men theo nơi chỗ sâu thẳm nhất của tiểu thế giới mà đi. Một số mãnh thú, hung cầm ập đến tới đều bị Phương Vân trực tiếp dùng một kiếm kết liễu.

“Ba trăm dặm từ nơi đây xuống chính là kho báu!”

Sau một hồi, Vạn Tái Giai Không cũng chịu dừng lại.

“Ừ…” Phương Vân nhíu mày, đăm chiêu nghĩ ngơi. Một lát sau hắn lại phất phất tay: “Biết rồi!”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn liền bắt đầu thao túng “đại địa quy tắc”, mặt đất dưới chân lập tức phân ra như sóng nước dần dần chìm xuống. Một màu đen tối lập tức ập đến. Tuy ở trên dương quang sáng chói, nhưng dưới lòng đất lại chỉ một màu đen kịt.

Ngẫm lại, cũng có thể lý giải. Nếu như là ở trên mặt đất là chuyện không thể, vì A Chiên Đà chắc chắn sẽ phát hiện ra. Như thế chỉ có thể là trong mặt đất mới đủ khiến cho lão không tìm ra được.

“Tới rồi.”

Vạn tai giai không dẫn theo Phương Vân bỗng nhiên dừng lại. Trong bóng tối, một nơi cách bọn họ không xa có một màn sáng chắn mong mỏng dựng đứng trong khoảng cách sâu gần ba trăm dặm.

Màn ánh sáng này gần trong gang tấc, nhưng Phương Vân lại hoàn toàn không cảm nhận được nó, nếu không nhờ Vạn Tái Giai Không nhắc nhở có lẽ hắn cũng không phát hiện được.

Phương Vân có phần hiểu vì sao Vạn Tái Giai Không dám chắc A Chiên Đà không thể phát hiện, đây là một cấm chế cực kỳ cao minh.

Đây chính là một màn ánh sáng màu đen, nhìn qua như có thể nhìn thấy sờ thấy, rất giống một tấm gương. Nơi này nhìn thế nào cũng không giống nơi chôn giấu kho báu.

“Ngươi không phải am hiểu phá vỡ cấm chế sao? Người chỉ cần phá vỡ cấm chế này là | có thể mở một cái thông đạo. Tiến vào trong nơi chứa kho báu.”

Vạn Tái Giai Không nói.

Phương Vân nhíu mày nhìn tà kiếm trên tay.

“Đừng nhìn ta như thế, cấm chế này là do mươi hai vị Thiên Trùng thất phẩm thời Trung Cổ hợp lực thiết lập. Tuy ta biết chỗ này nhưng không có năng lực mở ra… chỉ là ta thấy ngươi có thể lặng lẽ phá đi cấm chế của Hắc Diệm Lão Tô mà không chấn động gì đến lão mới nói kho báu ở đây cho ngươi biết. Nếu ngươi không thể hóa giải được cấm chế này, ta cũng không còn cách nào khác!”

Vạn Tái Giai Không vội giải thích.

“Ngươi tốt nhất không nên gạt ta. Bằng không cũng đừng trách ta không khách khí.”

Phương Vân dứt lời, liền không nói nữa, triệu hoán thiên địa vạn hóa chung. Tiếp đó, toàn thân hắn được bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng chói lọi, cứ như vậy mang theo Thiên Địa Vạn Hóa Chung đi thẳng qua cẩm chế.

Thiên Địa Vạn Hóa Chung là khắc tinh của tất cả các cấm chế. Cấm chế của mười hai vị cường gia Trung Cổ tuy mạnh nhưng vẫn không gây khó khăn gì cho Phương Vân.

“Bụp!”

Một tiếng vang khẽ, cuối cùng Phương Vân vẫn bước qua tầng ánh sáng. Ngay lập tức, trước mặt hắn xuất hiện một thông đạo bằng đá xanh khổng lồ, cổ kính. Hai bên thông đạo la liệt hài cốt, hoặc ngã hoặc nghiêng, hoặc nằm hoặc ngửa. Trên mình hài cốt cắm đầy binh khí, một khí tiết sát phạt thảm khốc ập thẳng đến.

Phương Vân nhất thời sửng sốt.

“Năm xưa đề có bảo vật trấn phái này, cường giả hai phái tà đào theo đuổi truy sát đến đây, không ngờ cuối cùng đều chôn thân nơi đây như người đã thấy. Đây chính là hài cốt của chúng.”

Vạn Tái Giai Không bỗng nhiên lên tiếng.

Không cần nó nói, Phương Vân cũng có thể cảm nhận được nơi đây từng trải qua một trận chiến thảm khốc.

Phương Vân không nói gì, bước chân vào thông đạo. Trong bóng tối, nơi nơi đều lập lòe lửa ma trơi, thoạt nhìn cực kỳ âm trầm, kinh khủng. Dưới chân tiếng “rắc” giòn giã vang lên không dứt bên tai, bởi xương khô trải đầy thông đạo.

Hắn lúc này cũng cảm giác được, nơi này không đơn giản là một cái động. Nơi này có phức tạp kết cấu không gian phức tạp, hình thành bao đường thông đạo,từ nơi này phá không bay ra, chắc chắn sẽ không trở về được nơi đã đến.

“Năm đó, ta nhờ vào việc khống chế được một cường giả tà đạo cho nên mới tận mắt chứng kiến trận chiến này. Vì muốn đoạt được tâm tượng pháp khí tất cả mọi người đều như phát cuồng. Không chỉ có cuộc chiến giữa đám môn nhân trong cùng tông phái với đám người ngoại môn, ngay cả bọn người ngoại môn với nhau cũng có tranh đoạt. Nói chung pháp khí này , làm cho tất cả mọi người điên cuồng.”

Vạn Tái Giai Không giờ bắt đầu lầm bầm kể về chuyện năm xưa:

“Cuối cùng, trường giáo tông phái ấy đã dùng sinh mạng để trả giá, phát động pháp khí tam tượng trấn phái giết sạch bọn cường giả tà đào đuổi theo, ngay cả mười hai cường giả cũng bị trọng thương. Sau đó mười hai người bọn họ hợp lực tạo ra cẩm chế và giao ước sau khi dưỡng thương xong mọi người sẽ cùng đến mở cấm chế. Chỉ tiếc là vào thời Trung Cổ cũng không ai có thể biết rằng mình sẽ sống được bao lâu. Sau khi rời khỏi nơi đây, bốn trong số họ đã lập tức chết trong cuộc hỗn chiến tông phái. Một trong số đó thì công lực bị tổn hại, ba người còn lại cũng không đủ sức mở cửa kho báu, nhưng lại không cam lòng nó lọt vào tay kẻ khác nên không tiết lộ tin tức ra ngoài. Ta vốn dĩ định lặng lẽ đến đây mở cửa, nhưng cuối cùng lại xảy ra việc đó. Kết quả ra sao chắc không cần ta nói ngươi cũng biết rồi.”

Khẩu khí Vạn Tái Giai Không có phần bất đắc dĩ.

Phương Vân biết, nó đang nói về việc chính nó bị trọng thương bị phong ấn, thực lực bị hạo tôn nghiêm trọng.