Chương 676: Chia Cắt

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cỗ kiếm khí này rất đường hoàng, chính khí cao quý, uy áp, mang theo một cỗ kiếm đạo chính thống giống như là mặt trời trên cao, chiếu rọi vạn vật, lại giống như hoàng đế đi tuần, lâm hạnh thương sinh.

Ở trước mặt cỗ kiếm khí này, bất kỳ kiếm đạo nào khác cũng đều ảm đạm mất đi màu sắc.

Giống như là đom đóm so với mặt trăng vậy.

“Kiếm tông!”.

Vệ Ngạo Thương biến sắc, trong lòng chấn động mãnh liệt! Bỗng nhiên nắm chặt tay lên trường kiểm treo bên hông. Hắn cảm giác được, trường kiểm trong vỏ giống như là nhận được lời kêu gọi cường liệt nào đó, muốn phá vỏ bay ra, muốn tới thăm bái vầng kiếm quang đó giống như là thần tử tham bái hoàng đế vậy. Thậm chí ngay cả chân khí kiếm đạo trong cơ thể cũng bị áp chế.

Đó là cường thế tuyệt đối, bá đạo tuyệt đối! Trong thiên hạ, có thể áp chế Bắc Cực kiếm đạo của hắn cũng chỉ có Kiếm tông cường đại nhất trong kiếm đạo thượng cổ mà thôi.

“Oành!”

Kiếm quang lóe lên, dung tốc độ khiến người ta không thể tưởng tượng nồi, xuyên qua tầng tầng không gian, dứt khoát mau lẹ, một phát chặt đứt lôi quang màu xanh bên ngoài cơ thể hồng hoang cự nhân, kiếm khí dồi dào, như cầu vồng kinh thiên, đâm xuyên qua ma thần khôi lỗi này.

“A!

Trong kiếm quang sang chói vô tận, chỉ nghe thấy một tiếng “A” ngắn ngủi. Sao đó một cỗ kiếm khí đáng sợ bạo phát từ trong hồng hoang cự nhân này, khiến cho nó nổ thành trăm mảnh.

“Ông!”

Kiếm quang so với mặt trời còn chói lọi hơn trăm ngàn lần này thu lại trên không trung lập tức ở phía sau màn ánh sáng lơ lửng kim hoàng thành quyền bên trên cửa vòm màu xanh.

“Tam Hoàng Thánh Chi!”

“Muốn chết!”

Trong tiếng hét đầy phẫn nộ, một loạt bóng người bay tới, vào giây phút vầng kiếm quang đó thay đổi phương hướng, giống như là vẽ ra một dây cung vô hình nào đó, khiến cho Bắc Minh cùng với cường giả của các môn các phái hét to liên tục, nhao nhao hạ sát thủ.

“Tam Hoàng Thánh Chi có quan hệ trọng đại, thứ liên quan tới thành tích của ba vị Thánh Hoàng thời viễn cổ, ngay cả Ngu Huyền và Tôn Bất Phàm cũng không thể ngồi nhìn, để nó cứ vậy bị cường giả kiếm đạo xa lạ cướp đi được.

Bên trong cả địa cung chỉ còn lại có một người không động đây, đó chính là Vệ Ngạo Thương. Con người của hắn đen kịt như môi, nhìn về vầng kiếm quang sáng chói ở nơi xa xa, miệng hết mở rồi lại đóng không biết là đang nói cái gì. Đột nhiên dưới chân rung lên, không tiền mà lui, lao ra đằng sau.

“Bốp!”

Phản ứng của mọi người nhanh, nhưng phản ứng của Phương Vân còn nhanh hơn, hầu như là đồng thời vào lúc Đế Nhất dùng tốc độ không thể tưởng tượng nói lao về phía Tam Hoàng Thánh Chi, Phương Vân cũng đồng thời bật dậy.

Trong mắt hắn lóe lên một tia hào quang kỳ dị, lúc mọi người ở đây nhao nhao ngắn Đế Nhất cướp đoạt Tam Hoàng Thánh Chi, Phương Vân thân hình co lại, nhưng lại là lao về phía hồng hoang cự nhân bị pháp khí của Đệ Nhất chém chết.

Nhục thân của hồng hoang cự nhân này chia năm xẻ bẫy rồi bắn ra bốn phương tám hướng. Nhưng Phương Vân nhìn thấy rõ ràng rằng huyết dịch toàn thân nó vẫn tụ mà không tán, đọng lại một giọt máu màu hoàng kim, lấp lóe quang mang kỳ dị, dưới sự dẫn dắt của một cỗ lực lượng kỳ dị, bay về phía sau của hình vòm màu xanh.

Phương Vân sớm đã nghĩ rất kỹ. Tam Hoàng Thánh Chỉ chính là văn tự viễn cô viết thành, hiện tại căn bản không ai nhận ra. Dù Đệ Nhất lấy được cũng chưa chắc có thể vận dụng triệt để. Vả lại, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, nhiều người như vậy nhìn thấy, nếu mình cứ vậy cướp đi Tam Hoàng Thánh Chi, lập tức sẽ trở thành cái đích của mọi người.

Đấy là còn chưa nói tới Ngu Huyền và Tôn Bất Phàm, hai đại cao thủ chính tà này một khi bắt tay với nhau, mình không thể nào chống nồi.

“Tinh huyết không tan của hồng hoang cự nhân này chính là bảo tàng lớn nhất ở đây. Lực lượng của Mệnh Tinh cảnh, nếu như có thể thôn phệ thì có thể trợ giúp lực lượng ngưng tụ hóa thành một cỗ!”

Thân hình Phương Vân chấn động lập tức hóa thành Côn Bằng phát ra một cỗ chân khí, phong ấn huyết dịch màu hoàng kinh được bao bọc trong đống thị vụn, cất vào trong Thiên địa vạn hóa chung. Nơi này cường giả quá nhiều, không tiện hấp thu tinh huyết.

Bốp! Xoẹt!

Hầu như là đồng thời vào lúc Phương Vân đoạt được tinh huyết màu hoàng kim, từng đạo thân ảnh mang theo khí tức cuồng bạo bay qua, xuất hiện ở trong màn ánh sáng lao về phía từng món pháp khí nghi thức tế lễ Thanh Đồng.

Rõ ràng không chỉ là một người có suy nghĩ giống với Phương Vân.

Chỉ có điều, những người này cũng chưa từng thu nạp tinh huyết của Hồng hoang cự nhân. Đối với tinh huyết của ma thần khôi lỗi cũng không lưu ý. Nếu không chỉ sợ cũng dừng lại có người tranh đoạt cùng Phương Vân.

“Muốn chết!”.

Có người địa phương, có người giang hồ. Mỗi một thành phẩm tế lễ đều có mấy người nhào tới. Sự nhiên mà cháo ít, lập tức dấy lên một trận huyết sát.

Vù, vù vù!

Trong màn sáng ba thanh trường tiễn Thanh Đồng đang lặng lẽ bất động đột nhiên giống như có sinh mệnh, đồng thời bay lên, co lại trên không trung hóa thành ba cầu vồng kiếm kinh thiên màu xanh, bay vụt ra ngoài.

Ba cây viễn cổ thần tiễn này thế đi cực nhanh, trong chớp mắt đã lướt qua không gian hơn mười trượng.

“Lạc Tinh Thần!”.

Phương Vân chớp mắt, lập tức cảm giác được cỗ khí tức quen thuộc. Do dự một lát, Phương Vân vẫn bỏ ý định ngăn cản. Ba mũi trường tiền này đối với hắn tác dụng có hạn. Nhưng Lạc Tinh Thần rõ ràng là xông vào địa cung với với ba thanh trường tiền này. Nếu như mạo muội ngăn cản, với tính cách của Lạc Tinh Thần, chỉ sợ sẽ lập tức quyết đấu sinh tử với hắn.

“Ầm!”

Trong tích tắc này, Đế Nhất cuối cùng cũng ra tay phản kích. Kiếm khí trong hư không bỗng nhiên phình ra gấp trăm lần. Vào sát nay này, trong địa cung, lập tức bốc lên gió bão đáng sợ. Hơn trăm vạn luồng kiếm khí, giống như là mưa ánh sáng bắn về bốn phương tám hướng, bao trùm tất cả võ giả ở bên trong.

Cùng lúc, quy tắc hệ thống trong cả không gian giống như bị một mũi nhọn vô hình rạch qua, sau đó lập tức bị chém đứt thành từng đoạn.

“Không ồn!”

Mọi người đều hoảng sợ, cường giả Thiên Trùng cảnh có thể điều khiển quy tắc, lợi dụng quy tắc ở đây có nhiều, nhưng cứ vậy chém đứt quy tắc chu thiên, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Rầm rầm rầm.

Một cỗ lực lượng lôi kéo, thân hình của mọi người lập tức không được vững, tiếp theo đó là trăm ngàn cỗ kiếm quang đáng sợ, giống như mưa ánh sáng từ trên không trung bắn xuống.

“A!!”

Máu tươi vấy ra, một bóng người không chống đỡ nổi, bị mưa kiếm đầy trời xuyên thủng thân thể, bị đâm cho thành cái rổ. Những kiếm khí này, mỗi một đạo cũng không quá manh. Nhưng mỗi một đạo kiếm khí đều lăng lệ vô cùng, vô kiên bất tồi, so với chân khí của cường giả Thiên Trùng cảnh thì càng thêm bá đạo, sắc bén, thuần túy, cao đẳng hơn. Hầu như có thể bằng được chân khí của cường giả Mệnh Tinh cảnh, thậm chí là còn hơn.

Mưa kiếm đầy trời rải xuống trong tiếng kêu gào thê thảm, từng đạo thân ảnh lập tức nổ thành phần vụn.

“Kiếm khí quá sắc bén, quả đúng là Đệ Nhất!”

Phương Vân vừa lấy được huyết dịch hoàng kim, mắt thấy kiếm khí đầy trời rải xuống thì dưới chân lóe lên một cái tránh ra xa, đồng thời cười dài một tiếng, sử ra Ngũ Đế Tinh Túc Quyền: “Đế Nhất, Tam Hoàng Thánh Chi tạm thời bảo quản ở chỗ của ngươi. Sau này ta sẽ đích thân thu hồi”.

Trong tiếng cười dài, một mảnh bóng đêm trên tinh không mở rộng ra. Ba cổ đế khí uy áp, cao quý, hàng lâm địa cung. Ngũ Đế Tinh Túc Quyền vừa được thi triển ra, lập tức đem chân võ kiếm khí kinh thiên đang băn tới.

Lực lượng của Phương Vân quá cường đại. Những người khác không ngăn được Đế Nhất kiếm khí, nhưng Phương Vân lại chống đỡ được! Thế nhưng Phương Vân trong lòng cũng thầm giật mình. Hắn mỗi một lần ra tay đều cảm giác có cô lực lượng phản chấn rất mạnh từ những kiếm khí này bắn ra. Muốn chôn vùi những này kiếm khí hắn hầu như phải tiêu hao chân khí gấp đôi.

“Đế Nhất này…”

Phương Vân nhìn lên kiếm quang sáng rực như mặt trời trên không trung. Đế Nhất tuyệt đối chưa đạt tới Mệnh Tinh cảnh, thậm chí Thiện Trùng thất phẩm còn có khả năng chưa đạt tới. Nhưng mà lực công kích hắn bạo phát ra, đã có thể so sánh cường giả Mệnh Tinh cảnh.

Hắn hầu như có thể khẳng định, cái này có liên quan tới cỗ cường khí lơ lửng trong không trung đang bao bọc lấy thân hình của Đế Nhất! Cường giả Thiên Trùng cảnh nếu muốn dung hợp lực lượng, siêu việt chân long. Biện pháp tốt nhất, là tìm được một biện pháp khí đỉnh cấp, cùng dung hợp với nó. Sau đó mượn pháp khí, đạt tới hiệu quả xấp xỉ Mệnh Tinh cảnh.

Ngũ Đế chiến giáp chính là pháp khí điển hình. Đế Nhất trong tay hiển nhiên cũng có loại pháp khí này!

Trên bầu trời mãnh liệt bắn mưa kiếm xuống cuồn cuộn không dứt. Phương Vân trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó có thể đánh trả.

“Ông!”.

Hư không run lên từng bóng mũi tên màu xanh, từ sâu trong bóng tối, bắn ra ra. Trên mũi tên phụt lên khí tức cực kỳ đáng sợ, hầu như không dưới kiếm khí mà Để Nhất phát ra. Lạc Tinh Thần rốt cục một lần nữa ra tay. Rầm một tiếng, mảng lớn kiếm khi bị chân vỡ, mưa kiểm dày đặc trong bị đâm ra một cái thông đạo.

Màu xanh hút một cái, ba thanh viễn cổ thần tiễn lập tức bắn ra như điện. Thông qua cái thông đạo này, biến mất trong bóng đêm.

“Hai người này…”

Phương Vân rõ ràng nhìn thấy rõ luồng bóng tên đó, đồng thời cũng cảm thấy trên không trung ở giữa vầng kiếm quang giống như mặt trời đó, khí tức hơi hỗn loạn.

Hiền nhiên,Đế Nhất cũng cảm giác được khí tức của Lạc Tinh Thần. Nhưng lại cũng không ngăn trở, để mặc hắn rời đi.

Phương Vân lờ mờ có một loại cảm giác, từ sau trận chiến biên cảnh. Lạc Tinh Thần cùng Đế Nhất tựa hồ đạt thành ký kết ngầm gì đó, trước khi có ưu thế áp đảo với tính quyết định, sẽ không tùy tiện khai chiến!

Rầm! Rầm!

Hai đạo thân ảnh đột nhiên từ kiếm quang chói mắt trên không trung bay xuống. Hạ xuống mặt đất, liền lùi lại mấy bước, khí tức ảm đạm. Phương Vân tranh thủ thời gian liếc nhìn, lập tức tâm thần đại chấn. Lại là Bất Bại Ma Hoàng Tôn Bất Phàm cùng Ngu Huyền!

Hai người này không ngờ lại khí tức tán loạn, quần áo trên người rách nát, vết máu loang lổ. Hai cường giả nửa bước mệnh tinh không ngờ lại bại ở trong tay Đế Nhất.

“Gầm!”
Kiếm ngân vang như rồng Tam Hoàng Thánh Chi tới tay, Đế Nhất cũng không dừng lại. Lập tức mãnh liệt bắn ra, hóa thành một đạo kiếm khí kinh thiên, rạch vỡ hư không biến mất trong bóng đêm.

Ngu Huyền, Tôn Bất Phàm lần này không có lại ngăn cản. Hai người lui sang bên, liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt, đối phương thấy được sự ngưng trọng và rung động!

“Đi!”.

Ngu Huyền thân hình nhoáng lên, phát ra một cổ chân khí bọc lấy Quân Niệm Sinh cùng hai gã đệ tử khác. Cũng không quay đầu lại, lập tức phá không bay ra.

Bên kia, mọi người đoạt được pháp khí của nghi thức tế lễ cũng không dừng lại chút nào. Lập tức chọn phương hướng, rồi bắn ra phía ngoài.

“Chạy đi đâu!”.

Từng đạo nhân ảnh mắt đỏ rực đuổi theo.

Phương Vân nhìn lướt qua bốn phía. Thân hình nhoáng một cái, muốn rời đi. Lợi ích đã được phân chia rồi. Giờ đây nên tìm một chỗ, luyện hóa huyết dịch hoàng kim ở bên trong Thiên địa vạn hóa chung.

“Chạy đi đâu!”.

Trong bóng tối, cường giả Vệ Ngạo Thương của kiếm đạo Bắc Cực các lông mày nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên gầy kiếm ra khỏi vỏ. Thiên địa chấn động, một đạo kiểm quang chói mắt xuyên thấu hư không chém về phía Phương Vân. Kiếm khí mãnh liệt, tựa hồ muốn chém nát cả Phương Vân và không gian.

“Khẹt Khẹt Khẹt!”.

Một tràng cười quái dị không giống tiếng người vang lên: “Nhân vật Thương Long mệnh cách, thật sự là khiến lão tổ yêu thích!”

Một mảnh bóng râm chụp xuống đầu, ở giữa bóng râm, hư không tách ra, một long trào to lớn vô cùng bọc thiết giáp, mãnh liệt chụp xuống nhờ kiếm quang sáng ngời, Phương Vân thấy rõ ràng đó là một long trào sáu ngón.