Chương 508: Giữa Đường Chặn Giết

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tu luyện trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung “một ngày bằng một tháng ở bên ngoài”. Sau bảy ngày Phương Vân cuối cùng cũng luyện thành môn “Huyết Luyện Côn Băng” này, không những thế “vạn hóa thân” cũng nhiều hơn gần hai trăm vòng tuân hoàn nhỏ.

Tu luyện bảy ngày trong chuông, tương đương với bày tháng tu luyện ở bên ngoài dùng thời gian dài như vậy để tu luyện một môn công pháp, đủ để thấy sự tinh thâm của môn công pháp thượng cổ này.

– Cảnh giới đại thành, so sánh với đại viên mãn mà nói còn là khoảng cách rất xa. Nhưng đối với Phương Vân mà nói đã là đủ rồi. Ít nhất lần sau khi hóa thân Côn Bằng sẽ không còn không lồ ở cỡ ba ngàn dặm nữa.

Côn Bằng có khởi nguồn từ vùng biển Bắc Minh thức ăn của nó là long xà và hung thú. Những hung vật thời thượng cổ đó, đều là có thể hình cực lớn. Cho nên cơ thể của Côn Bằng càng ngày càng to lớn, dài đến ba ngàn dặm, chỉ cần há mồm ra là có thể nuốt cả hung thú dài nghìn trượng.

Nhưng khi võ giả đổi chiến, cơ thể khổng lồ này của Côn Bằng sẽ rất khó phát huy được uy lực.

Sau khi tu luyện xong “Huyết Luyện Côn Bằng”. Phương Vân lại tiện thể học luôn các môn công pháp khác của Huyết Luyện Quân Vương bá chủ Côn Bằng đời thứ hai

Điều kiện tu luyện của “Bát Hoang Tung Hoành Huyết Luyện Côn Bằng” là cực kỳ khắc nghiệt, không phải là Phương Vân lúc này có thể luyện được. Nhưng trên người hắn, những công pháp Huyết Luyện trung đẳng lớn nhỏ khác, đối với Phương Vân mà nói là cực kỳ hữu dụng.

Những công pháp huyết hệ lớn nhỏ này tu luyện được, vòng tuần hoàn chân khí của “vạn hóa chi thân” không ngờ được tăng thêm hơn ba ngàn vòng

Gần như là tương đương với nửa bộ “Bát Hoang Thần Long Hộ Thể”.

Thời đại thượng cổ, dựa vào “Bát Hoang”, “Côn Bằng” chỉ các đời của thiên hạ, thời đại trung cổ lấy “Trung Thổ Thần Châu” để chỉ các thời đại của thiên hạ “cách gọi thời trung cổ” cũng là từ đó mà ra thời đại cận cổ khi nói đến thiên hạ thường là dùng “triều đình”, “hải ngoại” để phân chia.

Cho nên thời đại trung cổ, rất nhiều công pháp đều được đặt tên là “Bát Hoang”, “Côn Bằng” để thể hiện bá khí Ngũ Đế là như vậy, những cường giả trung cổ khác cũng là như vậy.

Công pháp bình thường của “Huyết Luyện Quân Vương” làm cho các vòng tuần hoàn “vạn hóa chân khí” được tăng thêm hơn ba ngàn vòng làm cho Phương Vân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Muỗi tuy bé, nhưng cũng là có thịt. Công pháp của Huyết Luyện Quân Vương tuy không so sánh được với Ngũ Đế, nhưng hơn là ở chỗ sổ lượng nhiều. Cái được gọi là kiến đông cắn chết voi các vòng tuần hoàn chân khí của Phương Vân sau khi tăng thêm hơn ba ngàn vòng phẩm chất của chân khí lập tức được nâng lên, thuần khiết hơn không ít.

Phương Vân đang tu luyện thì đột nhiên cảm thấy khí huyết hơi có chút rung động.

“Có người đến!”

– Phương vân lập tức dừng tu luyện lại, võ giả sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Trùng cơ thể và thiên địa quy tắc hợp nhất, trong đó có cả sự cảm ứng, có thể xuyên qua hệ thống quy tắc của thiên địa để cảm giác ra được cát hung họa phúc.

Điều này cũng giống như là một con nhện chiếm cứ vị trí trung tâm của mạng nhện, mạng nhện chính là “quy tắc của thiên địa”, còn nhện chính là võ giả. Nhện và mạng nhện hợp thành một thể, một khi có kẻ khác xâm nhập, nhện lập tức có thể sinh ra sự cảm ứng nhanh chóng lao đến.

“Uỳnh uỳnh uỳnh…”

Những tiếng uỳnh uỳnh như sẩm nổ vang lên, những âm thanh này truyền đến từ phía bắc. Trong nháy mắt, những đám mây đen kéo đến ngùn ngụt, với tốc độ làm người khác phải kinh hãi che phủ bầu trời.

“Tiểu súc sinh ngươi giết chết con rể của ta, ta lấy mạng ngươi”.

Thiên địa gian đột nhiên cuồng phong bạo khởi một bàn tay đen si còn to hơn cả một ngọn núi phá vỡ từng lớp mây đen, đánh về phía chiếc xe ngựa đang chạy trên đường.

“Con rể? Con rể nào?”

Nghe thấy tiếng hét này, Phương Vân hơi ngơ người, đầu hắn nhanh chóng lọc các thông tin cũng không biết cường giả đột nhiên xuất hiện này đang nói đến kẻ nào. Hắn lần này trinh chiến bên ngoài những kẻ dị tộc bị hắn giết là không ít, chỉ tộc, hải tộc di tộc, lực tộc đều có. Trước đó không lâu, thậm chí còn giết cả hoàng tử của Địch tộc là Hà Quải Mi và đại tướng quân của Mãn tộc là Tất Ma Đả. Phương Vân cũng không biết rốt cuộc tên đó là tên nào trong số những người hắn giết mà lại dẫn đến sự báo thù của một cường giả võ đạo như này.

Nhưng nghi hoặc quy nghi hoặc, Phương Vân tuyệt nhiên không thể nào để cho chiêu này đánh bại được, thân người hắn khẽ lắc một cái vọt người ra khỏi xe ngựa, khi thân người ở lưng chừng trời liên lập tức đánh ra một chưởng.

“Uỳnh!”

Một bàn tay che cả bầu trời phóng lên, va chạm với cự chưởng đánh từ trên xuống chỉ nghe uỳnh một tiếng, thân người Phương Vân hơi rung lên, mượn thế bắn ra ngoài nghìn trượng theo đường chéo, còn đạo chưởng lực đã bị suy yếu đi rất nhiều đó thì lao vút qua bên dưới người Phương Vân, một chưởng đánh cho chiếc xe ngựa dừng trên đường của Phương Vân vỡ nát thành trăm nghìn mảnh.

“To gan lớn mật, dám hành thích đại tướng quân của triều đình.”

Phương Vân sau khi lùi về sau mấy nghìn dặm, ngẩng đầu nhìn lên trời quát lớn. Chưởng lực dùng để đỡ đòn vừa nãy, hắn chỉ là thuận túy dùng chưởng lực, cũng không có sự biến hóa nào. Tính toán một chút, thực lực của đối phương ở vào mức khoảng tám mươi con thiên long cường giả Thiên Trùng tứ phẩm, có phép thần thông “to nhỏ như ý”.

Tuy trình độ quy tắc mà đối phương nắm vững tuy là tương đối cao, nhưng Phương Vân có năng lực thiên phú về không gian của Côn Bằng âu cũng là không hề sợ hãi hắn.

– “Hừm, đại tướng quân? Kể cả ngươi là Vương Hầu của triều đình Đại Chu, ta cũng có thể muốn giết là giết, kẻ nào dám làm gì ta?”

Từ trong tiếng hừm lạnh lùng đó bầu hư không đột nhiên chẩn động, một khoảng không gian nứt toác ra, bước ra một lão giả mặc áo đen tóc trắng như tuyết, lão giả này chống một cây gậy long đầu, ánh mắt sắc lạnh.

Hắn vừa bước ra ngoài Phương Vân lập tức cảm giác hư không như biển thành bình địa, bầu không khí nặng nề như bị hàng trăm ngọn núi đè xuống, một áp lực vô hình toát ra từ người của lão giả, cứ như là muốn đè nát người khác.

Càng đặc biệt hơn là, không khí bên trái và bên phải lão giả, một bên có màu đỏ rực như lửa, như một cái lò nung lớn muốn đốt cháy cả bầu trời; còn một bên khác thì dường như là dòng sông băng vạn năm cực kỳ lạnh lẽo… đem không khí cũng như muốn đóng thành băng giá.

Một đỏ một trắng biến thành một thái cực chuyển động từ từ xung quanh võ giả, đây chính là “thủy hòa giao dung” trong cơ thể của cường giả Thiên Trùng tứ phẩm rõ ràng là tu vi võ đạo của ông ta là cực kỳ cao minh, đã đạt đến cảnh giới cực cao của Thiên Trùng tứ phẩm.

Thái cực thủy hòa chầm chậm chuyển động xung quanh người lão giả, một nguồn áp lực nặng nề được giải phóng ra. Phương Vân đứng ở trong phạm vi của khoảng hư không này lập tức cảm giác được một bàn tay vô hình đang có ý đồ khổng chế huyết dịch trong cơ thể của mình, đẩy máu của mình ra ngoài cơ thể.

“Hay đấy, ngươi đang có ý đồ khổng chế sự cân bằng thủy hỏa trong người ta sao?”

Phương Vân nhìn lão giả một cách cợt nhả, trên người hắn có Ngũ Ngục Phong có thể trấn áp được thủy hòa không nói vừa nãy còn tu luyện được công pháp bá chủ thời thượng cổ là Huyết Luyện Quân Vương, vị cường giả trước mặt này không ngờ lại muốn thông qua sự khác biệt về cảnh giới để làm mất cân bằng thủy hỏa trong người mình làm mình phát nổ, đúng là mực cười.

“Hừm, không ngờ trên người ngươi lại có pháp khí cân bằng thủy hỏa! Nhưng trước mặt lão phu, ngươi cũng là đừng hòng chạy thoát. Bây giờ ngươi hãy đền mạng cho Tiết Nhi của ta!”

Ánh mắt lão giả lạnh lẽo như băng một chưởng “ngũ chỉ cơ trương” đánh về phía Phương Vân, chính ngay khoảnh khắc lão giả xuất thủ trời đất tối sầm quỷ khóc thần sầu, vô vàn phù triện tà ác bay ra từ bàn tay của hắn, ở phía sau hắn ngưng tụ thành những sợi “xích phù triện” dài rồi xoáy vặn vào nhau thành một “phù triện tà thần” khổng lồ.

“ Ầm!”

– Năm ngón tay của lão giả nhất đột nhất điểm trong không trung chưởng lực “phù triện tà thần” với khí thế phá núi phá sông đánh mạnh về phía Phương Vân.

Phương Vân roẹt một cái lập tức lùi tiếp về sau vài nghìn trượng ánh mắt của hắn khẽ lóe lên một cái, đổi phương sử dụng tuyệt học của Thiên Tà tông phái lúc này còn không đoán ra được thân phận của đối phương thì đúng là ngu nhất quả đất.

“Hóa ra là Tiết Liệt vì hai cây Thiên Đô thương mà bán rė bản thân mình để đổi lấy tên nhạc phụ rẻ tiền này, ngươi nóng lòng muốn báo thù cho Tiết Liệt như thể này. Đáng tiếc, đứa con rể này của ông trước lúc chết còn cằn nhằn về người vợ xấu xí mà mình lấy phải !”

Phương Vân vừa cười lớn vừa đánh ra một “vạn hóa chưởng”, lập tức bầu hư không trở nên tối mịt, bầu không gian vỡ nát, chưởng “phù triện tà thần” mà lão giả đánh ra lập tức bị hóa giải.

“Muốn chết!”

Lão giả tóc tai dựng đứng. Phương Vân vừa nãy nói là “người vợ xấu xí”, làm ông ta lập tức đại nộ giống như một con rồng bị cạo vẩy.

“Uỳnh!”

Lão giả đột ngột nuốt hận vào trong lòng mà xuất thủ, chưởng này tốc độ nhìn thì chậm nhưng kỳ thực là rất nhanh. Trên dưới bốn phía xung quanh Phương Vân khói đen mù mịt, vô số chỗ không gian bị bóp méo, thiên địa quy tắc bị dao động mạnh mẽ.

“Không hay rồi hắn đang điều động thiên địa quy tắc!”

Phương Vân kinh hãi trong lòng, trong đầu liền lóe lên suy nghĩ này, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy chỗ mà không gian bị bóp méo đột nhiên xuất hiện những ngọn núi hùng vĩ, vắt ngang qua bầu hư không.

Cường giả Thiên Trùng tứ phẩm có thể khổng chế thiên địa quy tắc, biến khí thành núi

Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt trào dâng trong lòng, Phương Vân khẽ lắc lư thân người, đang chuẩn bị thi triển tuyệt học thì đột nhiên trước mặt tỗi sầm lại, lập tức không cử động được gì, đồng thời với đó, những lớp đá mọc lên từ bổn phía bao vây hắn vào giữa.

Nhìn từ bên ngoài vào, chỗ mà Phương Vân đứng đột nhiên biển thành một lớp đá hình bầu dục cực lớn. Cường giả Thiên Trùng tứ phẩm, không chỉ có thần thông “to nhỏ như ý”, mà còn có thể ngưng đọng không khí hóa thành ngọn núi giam giữ đổi thủ vào trong đó. Nếu như là người bình thường cho dù là cường giả của cấp Địa Biến thì chỉ sợ lúc này đến cơ thể cũng bị biển thành nham thạch rồi

Ngay trong khoảnh khắc Phương Vân bị giam lại, trên dưới bốn phía hàng trăm nghìn ngọn núi lớn nhỏ đồng loạt rơi xuống, đập xuống ngọn núi đang giam giữ Phương Vân, đồng thời chi nghe thấy một tiếng “ầm”, hư không nứt toác, một bức tà thần bên ngoài cao đến vài dặm, toàn thân khắc đầy phù văn huyền ảo đột nhiên phá vỡ màn hư không đánh một quyền về phía Phương Vân.

“Uỳnh!”

Thời khắc nguy cơ, Phương Vân nghĩ cũng không thèm nghĩ, “Ngũ Ngục Phong” vừa mới luyện thành lập tức hắn ra ngoài cơ thể Phong Lôi. Thủy, Hỏa. Thổ được phát động từng đợt, đây áp lực “thiên địa quy tắc” đang giam giữ hắn ra bên ngoài

“Thanh Long Liệt Không!”

Phương Vân hét lớn một tiếng, lập tức sử dụng “Thanh Long Bát Thức” của đại đế Vũ, một long trảo màu xanh cực lớn bay ra, lập tức đâm xuyên qua cả ngọn núi phá vỡ thân núi đồng thời sức mạnh hủy diệt khủng khiếp như một cơn bão quét sạch bổn phía, chỉ nghe thấy những tiếng “uỳnh uỳnh uỳnh” liên tiếp vang lên. Những ngọn núi ập đến từ bốn phương tám hướng đến cả “Tà Thần’’ được chiêu đến cũng đều bị “Thanh Long Liệt Không” đánh cho mát vụn.

Thanh Long Bát Thức là tuyệt học xưng bá của đại đế thời thượng cổ. Thiên Tà tông phái tuy cũng là một phái lớn, nhưng tuyệt học của môn phái so sánh với tuyệt học của Ngũ Đế, vẫn là thua kém không ít. Tà Thần cực lớn lập tức vỡ nát, trong cảm ứng của Phương Vân thì chính là được đánh đi từ chỗ mà lão giả này đang đứng.

“Uỳnh ầm ầm”. Chỗ mà lão giả này đang đứng bị sức mạnh khủng khiếp của “Thanh Long Liệt Không” hủy hoại trong nháy măt, bầu hư không tan tành như tấm gương vỡ mát.

“Tuyệt học quá khủng khiếp… đáng tiếc vẫn là không làm gì được lão phu”.

Một giọng nói già nua mà lạnh lùng vang lên từ trong bầu hư không trống rỗng, thoáng cái một hạt bụi rung động ở không xa phía trước người Phương Vân biến thành một lão giả áo đem tóc bạc, măt lạnh như sương.

Nhìn thấy lão giả này, trên mặt Phương Vân lộ ra nét kinh ngạc và hoảng hốt, dường như là hắn chưa dự liệu đến chuyện này.

“Chết đi!”
Lão giả nhìn thấy thần sắc của Phượng Vân, trong mắt hiện lên nét đắc ý. Tay phải lập tức biến thành một ô trảo đen xì, đánh về phía Phương Vân. Chiêu này quá đột ngột bất ngờ, không thể tránh đỡ, nhanh như sét giật.