Chương 254: Xuất Thủ

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe thấy Cô Xạ Quận Chúa điên cuồng kêu gào thì tên cường giả Linh Tuệ cảnh đang áp trận không vui, nhíu nhíu mày nói:

– Đồ nữ nhân không biết sống chết, hô to hô nhỏ thật là đáng ghét! Chỉ là một Lương Vương thì như thế nào, ta cũng muốn xem sau khi giết ngươi xong thì Lương Vương có thể làm gì ta!

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh này khoảng hơn ba mươi, da mặt trắng nõn, ánh mắt giống như ngôi sao toát ra vẻ cơ trí.

Ầm!

Hư không bỗng bị chấn động, một bàn tay khổng lồ lặng yên đánh vào Cô Xạ Quận Chúa. Đại chưởng này đánh vào hư không vô thanh vô tức, dường như là tan ra làm một thể với không gian.

Ngay khi bàn tay này phá không bay đến thì lập tức Cô Xạ Quận Chúa cảm nhận được một cổ diệt vong nguy hiểm. Nàng không hề nghĩ ngợi, ngay lập túc điều khiển hai cỗ khôi lỗi đi lên nghênh tiếp, chỉ nghe một tiếng ầm nhẹ vang lên, hai đầu khôi lỗi còn chưa tới gần thì đã bị đánh nát bấy!

Thần sắc Cô Xạ Quận Chúa hơi đổi, thân thể cứng ngác. Ánh mắt vẫn luôn cao cao tại thượng, tràn đầy kiêu ngạo rốt cuộc đã tràn đầy tuyệt vọng. Mấy ngàn cao thủ tông phái cùng tràn vào trong Sát Lục động phủ đã sớm làm nội lực nàng tiêu hao, ngay cả con Hổ Giao cũng bị trọng thương, đang nằm trong lồng ngực nàng.

– Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà chết đi sao?

Một cảm giác diệt vong dâng lên đầu, Cô Xạ Quận Chúa chưa bao giờ bàng hoàng tuyệt vọng như vậy. Vốn nàng ở trong thế châu chấu đá xe, có thể kiên trì đến giờ phút này coi như đã là kỳ tích. Mắt nhìn thấy đại chưởng rơi xuống, vốn tưởng đã diệt vong, nhưng khi nhìn thấy một tú sĩ trung niên đang đứng ở bậc thang thì bỗng mắt sáng lên, giống như là một người chết đang ở trong tuyệt cảnh nhìn thấy một cọng rơm cuối cùng. Cô Xạ Quân Chúa vui mừng, dùng hết sức còn lại gào lên:

– Phương Vân! Ngươi còn chưa giúp ta sao? Chẳng lẽ ngươi thật muốn xem ta chết ở nơi này?

Thấy Cô Xạ Quận Chúa hô to như vậy thì bàn tay to trên không trung cũng ngừng lại một chút, mà tất cả các ánh mắt trong đại điện cũng nhìn về Âm Dương Tú Sĩ đang đứng trên bậc thang!

– Thôi!

Phương Vân thầm thở dài một tiếng, hắn cũng biết không thể nào khoanh tay đứng nhìn nữa rồi! Hai người dù sao cũng là vương công quyền quý chốn kinh thành, một người là Quận Chúa hoàng thất, một người là con cháu Hầu phủ, hai gia tộc cho dù thế nào thì vẫn có chút ít liên quan!

Phương Vân mặc dù không thích, thậm chí có thể nói là chán ghét những nữ tử có tính cách cao cao tại thượng, coi trời bằng vung như Cô Xạ Quận Chúa này, nhưng dù sao thì đây cũng không thể là lý do để nàng chết đi!

Trừ cái này ra thì trong lòng Phương Vân còn có một lý do không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ở bên ngoài lúc nãy có đến ngàn cao thủ tông phái, trong đó còn có cường giả Địa Biến cảnh cùng Linh Tuệ cảnh, đội hình như vậy khi tiến vào thì theo đạo lý Cô Xạ Quận Chúa hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên lúc Phương Vân tiến vào đã có chủ ý: Nếu như khi mình tiến vào mà Cô Xạ Quận Chúa đã chết thì điều này nói lên nàng không phải là truyền nhân của Sát Lục kiếm phái thượng cổ, có chết cũng là hết; Nhưng nếu như nàng không chết thì nói rõ nàng đã được số mệnh của Sát Lục kiếm phái bảo hộ.

Người như vậy thì cho dù mình không cứu cũng chỉ sợ sẽ có biến cố phát sinh, rồi có người tới cứu. Tính cách của Cô Xạ quận chúa vốn cực đoan, nếu như lần này mình không cứu nàng thì sau khi nàng tránh được một kiếp này sợ rằng sẽ còn cực đoan hơn.

Lấy thân phận truyền nhân đạo thống của Sát Lục kiếm phái, hơn nữa còn có địa vị là con cháu Lương Vương dòng họ hoàng thất, một khi nàng đã hận thù ai rồi cố ý trả thù thì đúng là quá đáng sợ!

Phương Vân mặc dù không sợ hãi nàng nhưng cũng không muốn ở tình huống có thể hoàn toàn tránh khỏi mà đi trêu chọc một phiền toái như thế. Đặc biệt, nếu như điều này đã được Sát Lục kiếm phái thượng cổ đoán trước thì mình hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để Sát Lục kiếm phái thiếu mình một phần nhân tình.

Cơ hội như thế cũng không phải lúc nào cũng gặp được, cho nên Phương Vân hầu như là không nghĩ ngợi, lập tức xuất thủ!

– Thủ hạ lưu tình!

Vừa hô lên câu này thì Phương Vân liền đánh ra Đại Lực Kim Cương chưởng. Hư không rung đông, một Phật chưởng màu vàng mang theo phật lực tỏa ra hào quang của trí khôn, nghị lực mạnh mẽ đánh về tên cường giả Linh Tuệ cảnh kia.

Bởi vì cách nhau quá xa cho nên Phương Vân phải dùng kế ‘Vây Ngụy cứu Triệu’, nếu như tên cường giả Linh Tuệ cảnh này mà không thu tay thì hiển nhiên Cô Xạ Quận Chúa phải chết, nhưng bản thân hắn cũng sẽ bị thương nặng.

– Hừ!

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh này vạn bất đắc dĩ phải thu chưởng lại, đem chưởng đó đón đỡ Đại Lực Kim Cương chưởng của Phương Vân.

Ầm!

Hai chưởng vừa tương giao thì lập tức tên cường giả Linh Tuệ cảnh này cảm thấy có một cỗ lực lượng chí dương không thể nào phá nỗi đánh tới, cả người giống như là bị một chiếc xe ngựa bằng đồng đạp phải vậy, khí huyết sôi trào, lui về sau hai bước.

Cùng lúc đó thì Phương Vân cũng không nhúc nhích. Đại Lực Kim Cương chưởng là của Chiêu Giác tự, là phật chưởng tràn đầy lực lượng chí dương, rất ít tuyệt học có thể sánh lại ở phương diện này!

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh này còn chưa đến một con thiên long lực, nếu muốn nghạnh kháng lại Đại Lực Kim Cương chưởng do Phương Vân có chín mươi chín con phi long lực đánh ra thì đó là si tâm vọng tưởng, tuyệt không có khả năng! Việc tiến tới Linh Tuệ cảnh hoàn toàn không có quan hệ đến việc lực lượng tăng lên, nếu như thực lực của cường giả này mà kém hơn chút nữa thì cho dù là cường giả Linh Tuệ cảnh mà đón lấy một chiêu của Phương Vân cũng sẽ bị đánh chết.

Võ đạo một đường tới giờ phải là lực lượng và trí khôn cùng tiến. Nếu như chỉ có trí không mà không có lực lượng thì chẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hơn nữa, sự cường đại của cường giả Linh Tuệ cảnh cũng không phải là ở lực lượng!

Hai người vừa mới giao thủ thì tên cường giả Linh Tuệ cảnh rút lui, còn tên Địa Biến cảnh vẫn không nhúc nhích, mọi người xung quanh thấy thế thì kinh hãi không thôi.

Thân hình Phương Vân thoáng một cái đã hiện ra bên cạnh Cô Xạ Quận Chúa.

– Dừng tay được chứ! Mục đích của ta cũng chỉ là cứu nàng mà thôi, còn mục đích của các ngươi là bí tàng của Sát Lục kiếm phái, mục đích chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Mà chính ngươi cũng hiểu được thực lực chúng ta không xê xích nhau nhiều, nếu như còn động thủ thì đó là lưỡng bại câu thương. Nếu như ngươi còn muốn động thủ thì ta đây sẵn sàng phụng bồi, nhưng mà người ngã xuống còn chưa nhất định là ta!

Không đợi tên cường giả Linh Tuệ cảnh này mở miệng, Phương Vân lập tức mở miệng nói.

Lời này vừa ra thì ten cường giả Linh Tuệ cảnh lập tức thu tay về, nhìn Phương Vân, trong con ngươi hiện lên vẻ kiêng kỵ rất sâu. Linh Tuệ cảnh mạnh hơn Địa Biến cảnh đúng là không sai, nhưng Phương Vân lại không ở trong đó! Song phương mặc dù chỉ giao thủ một chưởng nhưng hắn cũng biết lời của Phương Vân là thật. Nếu như còn động thủ thì sợ rằng sẽ bị lưỡng bại câu thương, đến lúc đó sẽ bị người khác chiếm tiện nghi.

– Ngươi có thể đảm bảo nữ nhân này không hề nổi điên nữa sao?

Nam tử nhìn thẳng Phương Vân, lạnh lùng nói.

– Ngươi cảm thấy nàng còn có năng lực này sao?

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh nhìn Cô Xạ Quận Chúa một cái rồi nghĩ ngợi. Truyền nhân Sát Lục kiếm phái này đã như đèn cạn dầu, trên căn bản là một phế nhân, cho nên ở trong cuộc tranh đoạt này đã không còn tác dụng gì nữa. Lấy năng lực bây giờ của nàng thì cho dù có tâm tư gì đi nữa cũng là vô ích!

Làm cường giả thì phải tùy thời mà có quyền chủ động, nếu như chỉ vì một nữ nhân mà phải đấu đến lưỡng bại câu thương thì đó là không đáng giá!

– Hừ!

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh này hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu bỏ đi, không đề để ý tới Phương Vân nữa.

Nghe rõ tiếng hừ lạnh, Phương Vân biết người này đã bỏ qua.

– Được rồi, bây giờ ngươi đã có thể yên tâm rồi!

Phương Vân xoay người, vỗ vào vai Cô Xạ Quận Chúa vài cái, chờ sau khi thu hồi lại thì trên tay Cô Xạ quận chúa đã có thêm một bình đan dược!

Cô Xạ Quận Chúa ngây ngốc nhìn Phương Vân, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

– Được rồi, không nên cảm động vô vị làm gì, cầm lấy bình đan dược này rồi nhanh chóng rời đi, không nên làm phiền đến ta!

Âm thanh nhỏ như muỗi của Phương Vân bỗng nhiên truyền vào tai của Cô Xạ Quận Chúa.

– Khốn khiếp!

Chút hảo cảm vừa mới dâng lên trong Cô Xạ Quận Chúa nhất thời không còn chút gì, trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi.

– Ha ha, nếu như ngươi muốn báo đáp thật thì nói cho ta biết tên thanh niên mang mặt nạ thần bí cùng với mấy tên cường giả Linh Tuệ cảnh khác đâu rồi?

Phương Vân nói.

Cô Xạ Quận Chúa mượn thân thể của Phương Vân che giấu rồi nuốt vào vài viên đan dược thượng phẩm. Sau khi trong nội lực có lại chút nội lực thì dùng mật pháp truyền âm nói:

– Địa phương bọn họ đi ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà những thứ mà mấy tên này lấy đi, ngươi tốt nhất đừng có tranh giành!

Cô Xạ Quận Chúa có thâm ý nói.

– Ồ, ngươi nói vậy là ý gì?

Phương Vân trong lòng vừa động, lập tức hỏi tới.

– Tiểu tặc tử, những thứ này ta không thể nói được! Điều ta có thể nói cho ngươi biết là những chiến giáp, đan dược, công pháp này không phải cứ dễ dàng mà cầm đi như vậy đâu. Ta mặc dù là truyền nhân của Sát Lục kiếm phái nhưng cũng không thể động đến, nếu không thì ta cần đan dược của ngươi làm gì! Người trong Sát Lục kiếm phái ngoại trừ kiếm pháp lợi hại thì việc luyện đan cũng vô cùng lợi hại, đan dược mà bọn họ luyện chế ra hơn xa đan dược của ngươi trăm alafn! Nhưng những đồ đó ta cũng không dám động, không dám ăn!

Cô Xạ Quận Chúa nói.

– Hiểu!

Cô Xạ Quận Chúa nói đến đây cũng là dư quá rồi. Bản thân Phương Vân cũng không phải là người hồ đồ, hai bên kết hợp lại đủ biết phán đoán của mình khong sai. Người ở nơi này quả nhiên đã lọt vào cái kế của Sát Lục kiếm phái.

– Ba nghìn đại tông phái thượng cổ quả nhiên không có nơi đâu là đơn giản cả! May mắn là ta cảm thấy có vấn đều, nếu không thì sợ rằng cũng đã tranh giành cùng đám người này!

Nghĩ đến đây thì Phương Vân lập tức cảm giác được dường như đang có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào trong đại điện âm khí um tùm, hắc ám bao phủ này. Cảm giác như vậy tuyệt đối không tốt, nghĩ đến đây thì Phương Vân đã muốn thối lui rời đi.

– Ha ha ha, ta phát đạt rồi! Có cái chiến giáp của Sát Lục kiếm phái này thì ta đã đủ báo thù rồi!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tên cường giả Tinh Phách cảnh cười lớn lên, hắn mặc trên người một bộ Sát Lục chiến giáp, trong tay còn cầm vài thứ khác trong bảo khố, sau đó bay lên trời, định rời đi.

– Chờ một chút.

Tên cường giả Linh Tuệ cảnh chịu áp trận trong đại điện bỗng nhiên biến sắc, hắn không chút nghĩ ngợi nào liền tung ra một chưởng. Bảo tàng trong đại điện tuyệt đối không ai có thể mang đi, những tên võ giả Tinh Phách cảnh này chỉ có thể làm đầy tớ thôi.

Nhưng vào lúc này thì bỗng nhiên có dị biến phát sinh, tên võ giả Tinh Phách cảnh này đột nhiên hét lớn một tiếng, chiến giáp trên người bỗng phát ra thanh quang chói mắt, tốc độ tăng lên gấp đôi. Rồi từ đó tránh thoát khỏi một chưởng của cường giả Linh Tuệ cảnh kia, lướt qua khỏi biển kiếm rồi bay ra khỏi Bạch Cốt sơn.

Đại chưởng của tên cường giả Linh Tuệ cảnh kia cứ thế mà đánh vào trên vách tường. Hắn thấy thế thì ngây ngốc, cũng không ngờ biến hóa lại như vậy. Chỉ trong chốc lát mà tên võ giả Tinh Phách cảnh kia đã xuyên qua đại điện bay ra ngoài động.