Chương 633: Bá chủ biển sâu

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Lập tức rời đi, kiếm chỗ tiêm tu!”

Sau khi lấy hài cốt Minh Thú xong Phương Vân lập tức muốn rời đi. Trong Phan Dương cung còn nhiều bảo vật khác, nhưng mà đều có bày cấm chế cả. Lỡ tay đụng vào, lập tức bị Hắc Viêm lão tổ phát hiện. Với tâm trí của Phương Vân, có được thu hoạch này rồi, đương nhiên sẽ không phạm phải cái sai lầm cơ bản như thế.

Chỉ cần đạt được Thiên Trùng tứ phẩm, sau đó ngao du thêm một thời gian, tấn thăng lên Thiên Trùng ngũ phẩm, đến lúc đó, với năng lực của mình có thể đem hết toàn bộ bảo tàng này đi mà không cần lo lắng về Hắc Viêm lão tổ.

“Vù!”

Y bào rung động Phương Vân muốn thì người rời đi.

“Chờ một chút!” Vạn Tái Giai Không nhìn thấy Phương Vân muốn đi, lập tức khẩn trương Phương Vân tính không thèm để ý đến nó, chân khí đan điền rung động trong nháy mắt đã rung động tầng tầng toàn bộ kết cấu không gian của Hắc Viêm động phủ lập tức rơi vào trong mắt hắn.

Nhưng mà, sau một khắc, Phương Vân liền dừng lại.

“Chờ một chút, ta biết nhiều địa điểm bảo tàng thời Trung Cổ. Nếu người mang ta đi, ta có thể nói cho người biết địa điểm của bảo tàng!”

“Nói có thật không?”

Phương Vân bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về Vạn Tái Giai Không đang đứng sừng sững trong bóng đêm, lóe lên ánh sáng huyết sắc nơi xa kia.
“Đương nhiên, ta đã nói dối khi nào? Ngươi nghĩ ta là ai? Trải qua vô số chủ nhân, bảo tàng của bọn họ, ta đều biết toàn bộ. Thậm chí là bảo tàng từng khiến cho Trung Cô phát sinh cuộc tranh giành đẫm máu, ta cũng biết”

Trung Cổ tà binh Vạn Tái Giai Không hoảng loạn nói. Nó thật sự rất sợ Phương Vân rời đi. Nó bị phong ấn trong này không biết bao nhiêu lâu rồi, Hắc Viêm lão tổ thiết kế cấm chế rất lợi hại, cho dù là mục rửa cũng không có ai tiến vào. Nó còn không biết là phải chịu đựng cô độc đến bao lâu nữa. Đối với một thứ sản sinh khí linh, đồng thời còn là một tà binh có dã tâm mà nói, đây chính là một cực hình khó chịu!

Phương Vân im lặng không nói gì cả, ánh mắt lóe lên, giống như đang suy nghĩ.

Vạn Tái Giai Không cho rằng đã làm Phương Vận động lòng, lập tức nói:

“Thời đại Trung Cổ bị mấy Đại đế liên thủ tiêu diệt, có rất nhiều bảo tàng còn chưa được mở ra. Chỉ cần người giúp ta phá giải phong ấn, các loại bản tàng của tông phái Trung Cổ, cùng với bảo tàng nhân gian vơ vét được, ta đều cho ngươi tất cả. Ngươi muốn làm hoàng đế cũng được, muốn thống trị giới tông phái cũng được, có những tài nguyên này, người đều có thể thực hiện được”.

Toàn thân Vạn Tái Giai Không lóe lên, trong lúc nói chuyện với Phương Vân, còn dùng thêm công phu mê hoặc.

Phương Vân bỗng có cảm giác, đột nhiên phục hồi tinh thần lại cười khẽ nói:

“Ngươi không cần lãng phí thời gian. Ta không có dã tâm lớn gì cả. Cái công phu mê hoặc của ngươi, đừng có lãng phí trên người ta, vô dụng thôi”

“Vậy… người quyết định sao?”

Vạn Tái Giai Không có chút thấp thỏm, lại có chút phẫn nộ cùng một chút bất an. Nếu như không phải nó bị thương quá nặng từ thời Trung Cổ, lại bị phong ấn. Thì đối phó với một tên vãn bối không biết trời cao đất rộng đâu cần phải nhiều lời như vậy, làm cho nó trở nên khẩn trương rất nhiều. Phải biết rằng thời đại Trung Cổ, vì muốn có nó mà không biết bao nhiêu võ giả đã trở nên điên cuồng. Lần này đúng là bị mất hết mặt mũi rồi.

“Nhịn một chút nhận một chút… Chờ khi hắn rút mình ra, sẽ lập tức khống chế thần trí của hắn, biến hắn thành nô lệ của mình. Tên vãn bối hậu sinh này, đúng là đáng giận”.

Trong lòng Vạn Tái Giai Không không ngừng oán hận.

“Trước khi rời khỏi Bắc Minh, ta sẽ đến tìm người. Nhưng mà trước đó, ngươi cứ ở trong Phan Dương Cung một thời gian đi”.

Phương Vân dứt lời xong liền xoay người rời đi.

Năng lực khống chế tâm thần của Vạn Tái Giai Không Phương Vân cũng không e ngại gì. Dù sao thì Thiên Địa vạn hóa đã nói rằng nó có thể khống chế được thanh tà binh này. Các bảo tàng trong miệng của Vạn Tái Giai Không cũng có chút hấp dẫn đối với Phương Vân. Nhưng mà, đề thăng thực lực bản thân mới là nhiệm vụ hàng đầu, bảo vật trong Phan Dương cung thì đến lấy lúc nào cũng được.

Rời khỏi Phan Dương cung, thân hình của Phương Vân lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, phá không mà đi.

Hắc Viêm động phi là do Hắc Viêm lão tổ khai bổ ra từ trong không gian bình hành dưới đáy biển Bắc Minh, chỉ có một cửa ra.

Nhưng mà, cái này không làm khó được Phương Vân, trong lúc phi thân ấy, khi đến cửa ra, lập tức khởi động Thiên Địa vạn hóa chung rồi trong tình huống không gây kinh động

cho bất kỳ kẻ nào, thoát thân ra ngoài Hắc Viêm động phủ.

Đồng thời, trước khi đi, Phương Vân còn hạ lệnh cho Trương Phương để cho hắn ta tiếp tục ở cùng một chỗ với đám người Đỗ Ngạn, giống như trước đây, tìm hiểu tin tức của Trung Cỗ Minh, Phương Vân tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, Hắc Viêm lão tổ không có khả năng phát hiện ra dị trạng.

“Ầm!”

Vừa ra khỏi Hắc Viêm động phủ, một màn nước biển âm lãnh và tối đen lập tức đập vào mặt. Một luồng hàn khí lạnh thấu xương đang dần đi vào, khiến cho Phương Vân rùng mình một cái, giống như là vừa mới tiếp một chiêu của vị Minh Hoàng đại tướng quân kia vậy.

“Lạnh thật!”

Những cường giả võ giả thông thường đều không bị nóng lạnh xâm nhập, căn bản là không có cảm giác với nhiệt độ bình thường. Nhưng mà dưới đáy biển Bắc Minh này thì không thể dùng lẽ thường để nói được. Chị như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà khí tức âm hàn trong nước biển đã theo lỗ chân lông xâm nhập vào trong cơ thể của Phương Vân. Trong lúc nhất thời làm cho tay chân tê dại có cảm giác không điều khiển được.

” Trách không được lần nào Hắc Viêm lão tố cũng nhắc nhở, không được tự ý rời khỏi

Hắc Viêm động phủ. Cái cảm giác này lạnh vô cùng, cho dù là cường giả Thiên Trùng tam phẩm cũng bị động đến chết!”

Phương Vân không dám chậm trễ, vội vận chuyển Vạn Hóa chân khí Làm cho hàn khí bốn phía không thể xâm nhập vào được, và nhanh chóng bức ra. Một cảm giác ấm áp từ trong cơ thể truyền ra, dần dần sưởi ấm tứ chi.

Công lực của hắn chỉ là Thiên Trùng tam phẩm, nhưng thực lực thì cường đại hơn so với cảnh giới này nhiều. Trong lúc nhất thời cũng không đến mức bị nước biển đông cứng cá chân khí.

Nước biển dưới đáy Bắc Minh lạnh hơn so với mặt biển gấp mấy vạn lần. Hơn nữa, nước

đây rất cổ quái, nhiệt độ rất thấp, trong tình huống bình thường mà có thể kết bằng được. Nhưng nước ở đây không hề kết bằng mà hơn nữa nước biển rất nặng giống như nước sắt vậy. Áp lực nước biển sâu giống như chất chống lên nhau, đè ép bốn phía. Võ giả cấp Thiên Tượng khẳng định sẽ chết không nghi ngờ nữa. Mà võ giả cấp Thiên Trùng nếu có công lực không sâu, sợ rằng cũng chẳng thể đi một bước nào ở đây.

“Chủ nhân, tiến vào trong chung đi. Nước biển ở đây lạnh vô cùng, cho dù là thân thể của người cũng sợ là khó chịu đựng được”.

Thiên Địa vạn hóa chung đột nhiên chui ra từ trong lòng của Phương Vân, tản ra kim quang nhàn nhạt, đẩy lùi nước biển bốn phía đi.

Phương Vân suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:

“Không cần, nước biển ở đây cực lạnh, thậm chí có thể động chân khí người lại, nguy hiểm trọng trọng. Nhưng mà, cái này là thiên nhiên, trợ lực tu luyện chân khí. Bây giờ ta đã rõ ràng vì sao không ít cường giả lánh đời, cùng với cường giả Trung Cổ lại chọn nơi này bế môn, tu luyện võ công. Cái đó không cần đâu, cứ như vậy đi”.

Bản năng của Thiên Địa vạn hóa chung là bảo hộ chủ nhân của mình, nhưng mà nghe Phương Vân nói vậy, nó cũng không kiên trì nữa. Kim quang chợt lóe, trộn vào trong đan điền của Phương Vân.

Nước biển vừa lạnh vừa tối, không thể nhìn đường được, chỉ có thể dùng ý thức để tìm kiếm.

“Rầm!”

Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm truyền tới, Phương Vân còn chưa kịp quay người lại, thì đã nghe thấy những tiếng nước biển ù ù truyền tới, một tiếng gầm gừ kinh khủng trong nước truyền tới, làm cho bốn phía long trời lở đất, một lực hút đáng sợ đang đến từ phía sau.

Thần sắc của Phương Vân liền biến đổi: “Hung thủ Bắc Minh!”

Đây chính là loài bá chủ biển sâu vừa đen vừa cực kỳ khổng lồ, cả người của nó có thể dài đến vạn trượng. Mở miệng không lỗ ra có thể nuốt chửng cả một ngọn núi. Từ lúc con cự thú ấy mở miệng thôn phệ ra, thì Phương Vân cảm thấy giống như loại năng lực thần thông “thôn phệ không gian” vậy. Nói cách khác, nếu như bị nuốt vào trong bụng thì cũng không hoàn chỉnh khi tiến vào trong bụng của bá chủ biển sâu này, mà đầu tiên là sẽ bị cái lực không gian này xé nát, sau đó mới bị đưa vào trong bụng.

“Muốn chết!”

Phương Vân giơ chưởng vỗ ra, vùng nước xung quanh trăm dặm ngưng kết lại một chỗ, hóa thành một cự chưởng đen kịt, vung chưởng đánh tới phía sau. Đầu của con cự thú này bị chân khí bá đạo của Phương Vân chấn vỡ cái rầm, thân thể khổng lồ phân ra làm bốn năm mành, phân tán trong nước biển.

Hung thú trong Bắc Minh tồn tại rất nhiều năm, lợi hại từ thời Viễn Cổ, Thượng Cổ và Trung Cổ kéo dài cho đến ngày nay.

Thân thể của những con hung thủ này rất khổng lồ, nhỏ thì như một hòn đảo nhỏ vậy, còn lớn thì còn to hơn cả một tòa thành nữa. Giống như cự nhân trên lục địa vậy.

Sinh mạng của chúng nó rất dài, võ giả căn bản là không thể so bì được. Nhưng mà, ông trời rất công bằng những hung thú biển sâu này, tuy rằng mạng rất dài, ngay cả võ giả cũng phải kém xa, nhưng mà nó chỉ như là những đứa trẻ thôi, cũng có sinh ra trí tuệ, linh thức, con lợi hại nhất cũng chỉ tương đương với một đứa trẻ vài tuổi.

Xét về mặt lực lượng thì bọn chúng có thể đánh ngang với võ giả Thiên Trùng cảnh, thậm chí là ngay cả võ giả Thiên Trùng ngũ, lục phâm cũng không làm gì được nó. Nhưng

mà lại không được như võ giả Thiên Trùng cảnh, không điều khiển quy tắc, xuyên qua không gian. Rời khỏi mặt nước rồi thì cho dù là bá chủ biển sâu lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ có thể mặc cho con người xâm lược. Giống như Côn Bằng vậy, thoát thân khỏi nước, tiến nhập lục địa, liên tự tạo bản thân thành truyền kì, vạn trung vô nhất!

“Rống!”

Một chưởng của Phương Vân đánh chết con hung thủ Bắc Minh, máu tươi loãng ra trong biển sâu, dung nhập vào biền. Xa xa, bốn phía truyền đến những tiếng hung thủ gầm gừ, liên tiếp. Mỗi một lần gầm gừ là làm cho sóng biển dao động kịch liệt.

Tìm cỗ khí tức cuồng bạo, nguy hiểm xuất hiện từ các phương hướng, hiện lên trong nhận thức của Phương Vân. Chỉ sau một thời gian, Phương Vân lập tức cảm giác được, một lượng lớn mãnh thứ Bắc Minh xuất hiện trong cảm ứng tinh thần, đang lao nhanh cấp tốc đến hướng của hắn. Mà trên người của chúng nó tản ra một cô uy áp khá mạnh.

Hung thủ Bắc Minh cực kỳ nhạy cảm với máu tanh. Đặc biệt là máu của đồng loại, càng kích thích sự điên cuồng của chúng nó hơn.

Phương Vân lơ lửng trong nước biển, một mặt chống cự lại hàn khí một mặt bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Minh thú đáy biển càng tụ càng nhiều hơn mười con, hơn mấy trăm con… bốn phía đã xuất hiện gần ngàn con hung thú khổng lồ.

Sắc mặt của Phương Vân cũng có chút ngưng trọng nhưng không hề hoảng hốt.

“Rống!”

Những con hung thú biển sâu đến phi nhanh, thân thể không lỗ giống như một lưỡi đao sắc bén vậy, cực kỳ nguy hiểm.

“Rầm!”

Trong lúc đó, một chưởng của Phương Vân đã đánh ra, hơn mười cường giả Thiên Trùng cảnh trong cơ thể, được vận khơi. Nếu luận về thực lực thì Phương Vân còn khổng lồ hơn cả những hung thú biển sâu này,

“Rầm rầm!”

Trong nước biển, lại có thêm những con hung thủ Bắc Minh hóa thành cái bóng lao nhanh mà đến.