Chương 610: Đế Thuấn Hãn Hải Quyền

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Duy nhất đáng được mừng là, Mạnh Vô Thường phong ấn cường giả Thiên Trùng ngũ phẩm, thiên nhiên so ra kém bực Đại thống lĩnh đại quân chinh tiểu thần kinh bách chiến như Phàn Vũ Ngọc, mặc dù có sáu gã khôi lỗi Thiên Tùng ngũ phẩm, nhưng đại bộ phận đều là tu vi Thiên Trùng ngũ phẩm sơ cấp, cảnh giới cũng không phải rất cao. Đừng nói Phàn Vũ Ngọc, ngay cả Ta Vẫn Thiên so ra cũng kém hơn.

Nếu không phải nguyên nhân vì vậy, chỉ sợ lần đầu tiên đối mặt, Phương Vân đã bị Mạnh Vô Thường dẫn đại quân mười hai tên khối lỗi, oanh thành bị thương nặng.

“Mạnh Vô Thường tại chinh tiểu đại quân biểu hiện ra thực lực, không có cường đại như vậy. Người này tuyệt đối tâm cơ khó lường, có mưu đồ khác”.

Với thực lực Mạnh Vô Thường vừa rồi thể hiện ra, coi như là gặp gỡ võ giả Thiên Trùng lục phẩm, cũng không sợ. Cho dù là chống lại đệ nhất thiên tài đại quân chinh tiểu Lạc Tinh Thần, Mạnh Vô Thương cũng chưa chắc sẽ không có lực chính diện đối chiến.

Người này tuy cuồng vọng kiệt ngạo, nhưng ở trên chuyện Lạc Tinh Thần, một mực áp dụng thái độ hạ thấp. Không thể không nghi ngờ dụng tâm của hắn.

“Phương Vân, hắc, người vừa rồi sử dụng chính là thượng cổ Huyết luyện quân vương “Huyết luyện đại pháp”. Môn công pháp này, người khác không biết. Nhưng không dấu diếm qua ta. Huyết luyện quân vương cường đại nhất là “Bát hoang huyết luyện tung hoành đại pháp”. Môn công pháp này phi thường bá đạo, một khi vận khởi lên, chỉ cần người chung quanh cảnh giới kém hơn một chút, lập tức sẽ bị khống chế huyết khí trong cơ thể, bạo thế mà chết. Coi như là cao thủ đồng cấp, cũng muốn bị áp chế. Huyết dịch toàn thân di động một khi không lưu khí sẽ máu phun như suối, muốn ngăn cũng ngăn không được. Loại bí ẩn này, người khác không biết, nhưng mà không thể gạt được ta”.

Mạnh Vô Thường từ trên cao nhìn xuống quan sát Phương Vân, ánh mắt khinh thường phảng phất đế vương cao cao tại thượng bao quát một thứ dân quyền sinh sát trong tay vậy:

“Ngươi muốn dùng môn này để đối phó, cũng là tính toán rất tốt. Chỉ đáng tiếc, tu vi của người quá nhỏ bé. Ngươi nếu như tu thành Bát hoang tung hoành huyết luyện đại pháp ta có lẽ sẽ có chút ít kiêng kị. Nhưng mà, một môn Huyết luyện đại pháp cấp thấp như vậy đã muốn đối phó ta, thật sự là si tâm vọng tưởng”.

Lời nói của Mạnh Vô Thương đối với Phương Vân xem thường không chút khách khí.

“Mạnh Vô Thương ngươi rốt cuộc là từ đầu đến? Với thực lực của ngươi, làm một Đại thống lĩnh cũng dư dả. Nhưng người lại chịu ngồi ở vị trí một Phó Thống lĩnh. Còn nữa, Đại Yến Tán Nhân cùng người có quan hệ gì, ngươi tại sao có Phệ Thần Ma Công của hắn?”.

Phương Vân trầm giọng nói. Trong đại quân chinh tiêu cao thủ như mây, Mạnh Vô Thương không thể nghi ngờ là người nổi bật trong đó, loại cơ hội này, cũng nên tìm hiểu lại lịch lúc của hắn.

“Hừ muốn dò xét lại lịch của ta sao?”

Mạnh Vô Thương nhường này, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh. Phương Vân cũng cho là hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ Mạnh Vô Thương lại có thể không chút nào che dấu:

“Đại Yến Tán Nhân chính là người giết sao? Ta tại sao biết Phệ Thần Ma Công của hắn? Hừ nói cho người biết cũng không sao, Phệ Thần Ma Công của hắn căn bản chính là ta dạy, hắn vốn là một thuộc hạ đắc lực của ta, lần này là muốn làm quân cờ, đánh vào trong những thượng cổ ma đạo kia. Không ngờ, lại bị người giết. Bồn tọa tốn hao nhiều tâm huyết như vậy, cứ như vậy bị người trong nháy mắt gạt bỏ. Phương Vân, ngươi nói ngươi có nên giết hay không”.

Mạnh Vô Thương tay áo hất lên, chuyên người nói: “Nhưng mà, hiện tại đã vô vị. Chờ ta đem ngươi phong ấn, luyện thành khối lỗi. Những khối lỗi trên người của ngươi, tất nhiên sẽ thuộc về ta. Một Đại Yến Tán Nhân, đổi lấy một Quan Quân hầu Đại Chủ thực lực cường đại hơn, cùng với mây khôi lỗi Thiên Trùng cảnh trên người của ngươi, thật sự là có lời thật lớn. Cũng đúng lúc đền bù tổn thất của ta. Phương Vân, người nhận mệnh đi”.

“Ha ha ha, Mạnh Vô Thường người đang ở đây đánh chú ý tới ta. Ta lại làm sao không phải đang đánh chú ý tới người. Người tu vị cao như vậy, trên người còn phong ấn nhiều khôi lỗi như vậy. Ta nếu đem ngươi phong ấn, luyện thành khôi lỗi. Những Thái thượng trưởng lão đã biến mất của các phái này, lập tức thuộc về ta. Ta tu luyện lâu như vậy, một mực khuyết thiếu cơ hội như vậy. Chỉ cần đem ngươi phong ấn, ta lập tức thực lực đại tăng. Cho dù đụng với cường giả Thiên Trùng lực phẩm, cũng không chút nào sợ”.

Phương Vân cười to nói. Mạnh Vô Thường tự cho là nắm chắc đại cuộc, đoán chắc ăn được mình. Lại làm sao biết được Huyết luyện đại pháp căn bản không phải võ học cường đại nhất của mình.

Phương Vân chỉ là cảm thấy võ học của Mạnh Vô Thương cùng Phệ Thần Ma Công của Đại Yến Tán Nhân có chỗ tương tự, mới vô ý thức vận dụng Huyết luyện đại pháp. Chính thức luận bàn, võ học cường đại nhất của Phương Vân, căn bản không phải Huyết luyện đại pháp, mà là Ngũ Để Tinh Túc Quyên cùng Thanh Long Bát Thức.

“Muốn chết”.

Mạnh Vô Thường ánh mắt phát lạnh, đem mười hai tên khối lỗi phong vào thể nội, đồng thời tay vỗ tới, lập tức một chưởng bay ra. Không gian sụp đổ, thiên địa chấn động một cỗ lực lượng tà ác đời non lập biên, hướng về Phương Vân mà đến.

“Mạnh Vô Thương ngươi sơ suất quá rồi. Vạn Hóa Chi Chưởng”.

Phương Vân hét lớn một tiếng, lập tức sử xuất Vạn Hóa Chi Chưởng cường đại. Chỉ nghe đây trời rộng ngâm, phật, ma ca xướng, một mảng chân khí mênh mông muôn hình vạn trạng đánh về phía Mạnh Vô Thương.

Một chương này của Phương Vân, so với Huyết luyện đại pháp vừa muốn cường hãn hơn rất nhiều. Mạnh Vô Thương gấp rút không kịp phòng không ngờ Phương Vân sử xuất võ học bực này, lập tức cảm thấy chưởng kình bị đánh tan, lại còn bị chấn bay ra ngoài. Trong ngực khí huyết bốc lên, lập tức giận tím mặt:

“Trời tác nghiệt có đường sống tự gây nghiệt không thể sống. Phương Vân ngươi đây là đang bức ta giết người”.

Mạnh Vô Thương hai vai run lên, đột nhiên bay ngược ra, đang ở giữa không trung tay chụp tới, bốn phía tà khí cuồn cuộn, hóa thành vấn hai xoắn đinh ốc, từ bốn phương tám hướng, hướng về trung ương Mạnh Vô Thường tràn tới:

“Đế Thuấn Hãn Hải Quyên”

Chỉ nghe ông một tiếng, tà vận cuồn cuộn tách ra, một tòa thượng cổ đế vương cực lớn, đột nhiên đứng lên, đứng ở trong hư không. Vị đế vương này chân long đế y, đầu đội Bình thiên đế quan. Cùng với đế vương khác có sự khác biệt, vị đế vương này mặt chữ quốc, râu ria rậm rạp. Đặc biệt nhất là mắt của hắn, lại là trọng hoa, đó là trong mắt có hai đồng tử trùng vào nhau, khi mở ra, tinh quang bắn ra bốn phía, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ bá đạo có một không hai.

Đế Vũ bị thương nhân hậu, Đế Nghiêu vương đạo dụ dỗ, mà đến Đại đế Thuấn, đó là khí tức bá đạo uy liệt hoàn toàn khác biệt. Thượng cổ Ngũ Đế, thủ đoạn trị thế đều có sự khác nhau. Đế Nghiêu là dụ dỗ nhất, Đế Thuấn thì là bá đạo kịch liệt nhất. Thượng cổ Ngũ Đế chinh phục năm phương mà thủ đoạn Đại đế Thuận, là kịch liệt nhất trong đó.

Lúc trước bình định Di hoang, Đại đế Thuấn hầu như là dẫn quân một đường sát phạt, chinh chiến tới. Những cường giả cô lão Di hoang kia, hầu như là trong ngắn ngủn nửa tháng đã bị Đại đế Thuấn đánh chết hầu như không còn. Tốc độ này, ở trong Ngũ Đế là nhanh chóng nhất. Nhưng cũng là bộ phận tôn thất nặng nhất.

Đại đế Thuấn, lôi lệ phong hành, nói một không hai. Luận về bá đạo, trong Ngũ Đế cũng không ai bằng.

Phương Vân không ngờ rằng Mạnh Vô Thương lại có thể có môn tuyệt học Đế Thuấn này. Hơi suy nghĩ, Phương Vân cũng lập tức rõ ràng. Mạnh Vô Thường phong ấn nhiều Thái thượng trưởng lão tông phải như vậy, không hề nghi ngờ là lập được công lao hiển hách. Môn tuyệt học Đế Thuấn, không thể nghi ngờ chính là hoàng thất thưởng cho.

“Nếu được môn tuyệt học Đế Thuấn này, chỉ sợ Ngũ Đế Tinh Túc Quyền của ta lập tức tu vi lại tiến…”

Phương Vân trong lòng thầm nghĩ. Nhưng mà, hắn cũng rõ ràng cũng chỉ có thể là nghĩ. Mạnh Vô Thường thực lực mười phần cường đại, đặc biệt, hắn lại có thể có võ học ma thần hoàn chỉnh trên Cứu Khâu phi thường khó đối phó.

Phương Vân thân hình chấn động trong miệng hét to một tiếng, lập tức sử xuất võ học mà Nhân Hoàng sáng chế ra: “Ngũ Đế Tinh Túc Quyền”.

“Ông”.

Thiên địa chấn động không gian phảng phất muốn sụp đổ. Một tấm màn đen bao phủ thiên địa, tiếp đó đây trời ngôi sao, nổi lên các phương nam bắc.

“Răng rắc”.

Chỉ nghe hai tiếng nổ liên tiếp, Đại đế Vũ, Đại đế Nghiêu hóa thân hai vị thượng cổ đại đế, lập tức từ trong hư không đứng lên, đinh thiên lập địa, trên người tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố, ngạo nghễ sừng sững trong hư không.

“Ngũ Đế Tinh Túc Quyền”.

Mạnh Vô Thường kinh hô một tiếng, thanh âm từ tà khí vận hải phát ra, chỉ nghe thanh âm của hắn, không thấy thân thể:

“Không ngờ, Nhân Hoàng lại có thể đem môn võ học kinh thế này truyền cho ngươi. Bất quá cái này cũng vừa vặn, thực lực ngươi càng cao, đối với ta mới càng hữu dụng”.

Mạnh Vô Thương quát lớn một tiếng, liền thấy được dưới bầu trời, Đại đế Thuần hóa thân, tiến lên trước một bước, đột nhiên một quyền đánh ra. Một quyền này đánh ra, trong hư không truyền đến thanh âm sóng biển vang dội, Đại đế Thuấn quanh người tà khí cuồn cuộn, hướng trên đỉnh đầu, càng hiển lộ ra hư ảnh mênh mông bốn biển.

Trung thổ thần châu tứ phía linh hải mênh mông khôn cùng. Đế Thuấn Hãn Hải Quyền của Đại đế Thuấn, đúng là hư ảnh hiền hóa biển rộng bốn phương

Biển rộng mặc dù có lúc ôn hoà bình tĩnh, nhưng mà cũng có một mặt cuồng bạo, bá liệt. Đại đế Thuấn hóa thân trên đỉnh đầu hiển hiện hư anh bốn biển, lập tức sóng cuốn ngàn thước, biến thành cuồng bạo, kịch liệt, đây mới là uy lực của Đế Thuấn Hãn Hai Quyền.

“Ông”.

Đồng thời khi Mạnh Vô Thường ra tay, Phương Vân dùng Ngũ Đế Tinh Túc Quyền hiền hóa ra hóa thân Đế Thuấn, Đế Nghiêu, đồng thời tiến lên trước một bước, hai tòa thượng cổ đại đế, đồng thời xuất kích.

“Oanh”.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hóa thân Đế Thuấn mà Mạnh Vô Thường triệu hoán ra trong nháy mắt sụp đổ, tinh lực lạnh như băng cuồng bạo, càng tiến một bước đem chân thân Mạnh Vô Thương bức ra, đánh cho bay ra ngoài.

Đế Thuấn Hãn Hải Quyền của Mạnh Vô Thương, tuy bá đạo, kịch liệt, uy lực rất mạnh. Nhưng Ngũ Đế Tinh Túc Quyền của Phương Vân, lại tập hợp hai môn tuyệt học thượng cổ Đại đế, lĩnh ngộ mà thành. Chỉ cần ở trên cảnh giới, đã so với Mạnh Vô Thường được tuyệt học Đế Thuấn từ hoàng thật mạnh hơn. Mạnh Vô Thường tuy lực lượng mạnh hơn một ít, nhưng đối mặt với Ngũ Đế Tinh Túc Quyền của Phương Vân cảnh giới cấp bậc cao hơn rất nhiều, lập tức cũng không phải là đối thủ.

“Mạnh Vô Thương hôm nay ta đánh cho người chịu phục.

Phương Vân một quyền đánh đồ Mạnh Vô Thương thân hình rung lên, lập tức nhảy vào không trung thét dài một tiếng, hai cánh triển khai, lập tức hóa thân Côn Bằng cực lớn, hiền hiện không trung. Lực lượng nguyên bản của Phương Vân, so với Mạnh Vô Thường phải kém hơn một chút, nhưng một khi hóa thân viễn cổ Côn Bằng lực lượng lập tức tăng vọt, ngược lại áp qua Mạnh Vô Thương.

“Mạnh Vô Thường tiếp Thanh Long tuyệt học của ta. Thức thứ nhất, Thanh Long Tham Trảo”.

Trên lưng Côn Bằng thò ra một thanh long cự trao, duỗi ra hư không nhẹ nhàng vỗ tới, Mạnh Vô Thương còn chưa có kịp phản ứng, lập tức xuất hiện ở phía trước Phương Vân.

“Thức thứ hai Thanh Long Liệt Không”.

Thức thứ hai sử ra, thanh long gầm rú, Mạnh Vô Thường trong không vực, không gian từng khúc vỡ vụn, một long trào che kín sau vạn tám ngàn cái long lân, từ trong vận khí cuồn cuộn duỗi ra, vươn về phía Mạnh Vô Thương

“Tà Đạo Chiếu Thương đại pháp”.

Mạnh Vô Thương nổi giận, lại có thể không tránh né, sử ra một môn thượng cổ công pháp. Bốn phía mây đen cuồn cuộn, một vòng ta nhật màu đen hiện hiện hư không trong chớp mắt, ta nhật rơi rụng hóa thành tuệ tinh màu đen cực lớn, đập về phía Phương Vân.

Chỉ nghe oành một tiếng, tà nhật chia năm xẻ bảy, Mạnh Vô Thương rên thảm một tiếng, bay ra ngoài, toàn thân huyết vụ phun tung toé. Phương Văn hóa thân Côn Bằng lập tức so với hắn mạnh hơn nhiều.