Chương 585: Trực Tiếp Khiêu Chiến

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phương Vân suy nghĩ thật lâu vẫn không tìm ra manh mối, liền đơn giản ngồi xuống đỉnh núi, yên lặng tu luyện.

“Vù!”

Một đạo kiếm khí như thất luyện, xé rách không gian, cách không mà đến. Kiếm khí hội tụ, hóa thành một nữ tử mặc váy màu trắng xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen như mực, buông dài trên lưng, cực kỳ tiên mỹ.

“Phương Vân, người gọi ta đến từ vạn dặm, rốt cuộc là muốn gì?”

Cô Xạ quận chứ bước lên hai bước, ngón tay rung lên, một phong thư nghiêng nghiêng bắn đến, rơi xuống chỗ Phương Vân. Trên phong thư, Phương Vân cố ý lưu lại khí tức dùng để dẫn đường.

“Ha ha…” Phương Vân đưa tay ra, bắt lấy phong thư, mở mắt, cười nói: “Tìm người đến, đương nhiên là có lợi cho ngươi. Còn nhớ truyền nhân của Bắc Đầu Bát Cung không? Đối tượng lần này không khác gì mấy. Có ba gã thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông đang đuổi theo ta. Giết chết bọn chúng lợi ích chúng ta chia đôi.”

Cô Xạ quận chúa liếc mắt nhìn Phương Vân, sóng mắt lưu chuyển, lập tức cười nhạt: “Lợi ích chia đôi? Hừ, mấy tên thái thượng trưởng lão thì có cái gì đáng giá trên người? Nhiều lắm là vài món pháp khí tuyệt phẩm. Chẳng có gì có thể so sánh với Am Tinh Bàn. Phương Vân, những gì người nói thực không có tí thực lòng nào.”

“Hắc, nếu thực sự có thiên nguyên pháp khí ta sẽ không gọi người rồi.”

Phương Vân chợt động sau lưng, quang mang chợt lóe, Huyền Minh Tử, Huyền Huyền Tử thiên trùng tứ phẩm lập tức xuất hiện. Hai người đứng thẳng đạo bào rung rung trên người tàn ra một cỗ khí tức kinh khủng.

“Nếu thực sự có thiên nguyên pháp khí trong tay mấy tên thái thượng trưởng lão, ta sẽ tự mình gánh cả, còn gọi người làm gì?”

Cô Xạ quận chúa nhìn hai gã cường giả thiên trùng tứ phẩm, sắc mặt hơi đổi:

“Phương Vân, ngươi luyện công pháp gì vậy? Cường giá thiên trùng tứ phẩm, đại tiểu như ý, chính là cường gia đình cấp trong võ đạo, người lại có thể phong ấn, biến họ thành khôi lỗi!”

“Nếu ngươi có thể đoạt được tinh huyết Côn Bằng đương nhiên cũng có thể biết được những bí pháp này!??

Phương Vân mỉm cười nói, cố ý đi ngược lại hướng của Cô Xạ quận chúa.

Cô Xạ quận chúa nhìn Phương Vân, hơi đăm chiêu: “Trong truyền thuyết, Chân Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là những thánh thú, đều có ký ức truyền thừa. Người đoạt được tinh huyết Côn Bằng chẳng lẽ cũng có năng lực ấy ư?”

Trước khi Phương Vân đoạt được tinh huyết Côn Bằng ít ai được nhìn thấy nó. Có điều, một vài truyền thuyết về Côn Bằng thì từ xưa ai ai cũng biết. Tinh huyết Côn Bằng, mỗi một người đoạt được, đều là cường giả kinh khủng không ai không kiêu hùng. Nếu như Phương Vân đoạt được ký ức của những người này, vậy cũng dễ hiểu.

Phương Vân cười cười: “Ta không hề nói như vậy.”

Phương Vân càng phủ nhận, trong lòng Cô Xạ quận chúa càng thêm khẳng định. Đột nhiên, tâm niệm khẽ động tựa như nghĩ tới cái gì, Cô Xạ quận chúa nói: “Thảo nào trên người người có tuyệt học của Thương Khung Ma Quân và Huyết Luyện Quân Vương. Hóa ra ngươi lấy được từ trong ký ức của Côn Bằng!”

Cô Xạ quận chúa vẫn cho rằng Thương Khung Đại Thủ Ấn vốn là Phương Vân kỳ ngộ mà đạt được, hôm nay xem ra, hiển nhiên là hoàn toàn ra ngoài dự liệu của nàng.

“Nói đi, ngươi có thể cho ta cái gì nào. Đối với chúng ta, những truyền nhân của các tông phái thượng cổ, trên người đều có thiên nguyên pháp khí tuyệt phẩm pháp khí với chúng ta không có lực hấp dẫn. Mấy tên trưởng lão của Thiên Tà Tông với ta càng không có gì hấp dẫn!”

Cô Xạ quận chúa không thèm vòng vo, mở miệng nói thẳng thể hiện rõ bản tính vốn mạnh mẽ của nàng.

Phương Vân trầm ngâm chốc lát, mở miệng: “Lần này nếu người xuất thủ, coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình. Sau này người cần gì, đương nhiên ta sẽ ra sức giúp ngươi!”.

Cuộc nói chuyện này, có thể nói khá thẳng thắn, không chút nào bí bí hiểm hiếm. Có điều trên mặt Cô Xạ quận chúa lại lộ ra vẻ chấn động.

Tiến cảnh võ đạo của Phương Vân, cực nhanh. Lần này gặp lại, Cô Xạ quận chúa có thể cảm giác được, hiện tại hắn đã tiến bộ không ít. Không nói gì khác, chi bằng hai tên cường giả thiên trùng tứ phẩm sau lưng hắn, đã đủ để định phân lượng cho bản thân hắn, tăng lên rất

nhiều. Phương Vân mời nàng tới hỗ trợ, chẳng khác nào mời ba cường gia hỗ trợ hắn, rõ ràng giao dịch này cực kỳ có lợi.

“Phương Vân, là người nói đấy nhé. Sau này, khi ta cần đến, ta mặc kệ người đang làm gì, đều phải y ước mà đến!”

Cô Xạ quận chúa nói, thẳng thắn chấp nhận đề nghị của Phương Vân.

“Ha ha, yên tâm!” Phương Vân cười: “Ta nếu đã nói ra, đương nhiên sẽ làm được!”

Liên minh giữa hai cường giả võ đạo, thường thường ban đầu chỉ là giúp đỡ nhau. Chính là người này thiếu người kia một cái nhân tình.

“Nói đi, mấy người kia ở đâu?”

Cô Xạ quận chúa hỏi.

“Ta đang chờ câu này của ngươi. Theo ta!”

Phương Vân đứng lên, thân thể chớp động lập tức tiến vào hư không phá không mà đi. Cô Xạ quận chúa cũng theo sát phía sau, thân hóa thành một đạo kiếm khí.

Trong thành Mặc Lĩnh, đám người Ta Vấn Thiên không biết rằng Phan Vũ Ngọc đã bị Phương Vân phong ấn. Chỉ là ba người có chút kỳ quái, cảm thấy khó hiểu.

“Ta sư huynh, huynh nói Phương Vân có thể phát hiện ra chúng ta đang truy sát hắn không?”

Chu Ngọc Kỳ nói.

Ta Vấn Thiên nhíu nhíu mày: “Hắn là không đầu. Quyết nghị của thái thượng trưởng lão đoàn chúng ta, hắn không thể biết được. Hơn nữa, trong thời gian này, chúng ta đã cực kỳ cẩn thận, mỗi địa phương dừng lại không dài. Hắn hẳn không có năng lực biết được chúng ta đến đây đâu.”

“Nhưng là, cuối cùng ta cảm thấy không đúng. Chúng ta đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra hành tung của hắn chưa nói, ngay cả cái tên đạo tặc độc hành gì đó mà hắn giương cờ gióng trống truy sát kia, sợrằng đã sớm chạy thoát rồi!”

Chu Ngọc Kỳ nói.

Ba người cùng thầm suy nghĩ, trầm mặc không nói.

“Đợi thêm hai ngày nữa, nếu như không có tin tức, chúng ta sẽ dứt khoát rời khỏi đây, đến thẳng thành Hoài An, bắt lấy mười vạn bộ hạ của hắn!”

Tả Vấn Thiên đột nhiên ngẩng đầu nói. Trong mắt hắn, một tia lệ sắc xẹt qua. Ba cường giả Thiên Trùng ngũ phẩm, muốn tàn sát một đám võ giả Khí Phách Cảnh, Tinh Phách Cảnh quả thực chẳng khác gì giết chó.

“Ừ. Tiểu tử này hành hung khó đoán, cũng chỉ còn cách như vậy.”

Chu Ngọc Kỳ gật đầu.

“Tả Vấn Thiên, Chu Ngọc Kỳ, các ngươi ở đâu, mau ra đây chịu chết!”

Đúng vào lúc này, một thanh âm ù ù, xẹt qua hư không vang lên trong phòng ba người. Thanh âm vang dội, tựa như tiếng sấm sét, khiến cho cả gian phòng cũng rung động

Ba người nhất thời biến sắc, sau đó, thiên địa rung động trong cảm ứng của ba người, một đạo tinh mang rung trời chuyển đất, xông thẳng lên trời. Khí tức này, bá đạo, mạnh mẽ.

Đây chính là lời khiêu chiến trực tiếp!

“Phương Vân!”

Một ý niệm tựa như thiểm điện xẹt qua trong đầu. Vào thời khắc này, có kẻ lại dám thẳng thắn khiêu chiến bọn họ thì cũng chỉ có vị Quan Quân Hầu mới được triều đình sắc phong mà thôi.

“Đi!”

“Rốt cục hiện thân rồi!”

“Giết hắn!”

Ba người gần như cùng lúc chui vào hư không lao vút ra ngoài thành Mặc Lĩnh. Ba người cũng không để ý tại sao Phương Vân lại biết họ ở trong khách phòng nọ.

Trong đầu bọn họ, hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất, ấy là giết chết Phương Vân. Thật vất vả mới tìm được hành tung của hắn, mặc kệ là hắn có âm mưu gì, ba người đều không thể để hắn chạy trốn.

“Thực sự là đi nát giày không tìm thấy… Lúc này hắn lại tự mình vác xác đến!”

Ba người âm thầm mừng rỡ, từng đạo ý thức cường hãn, phá không mà ra, tập trung lên Phương Vân.

“Đi!”

Phương vẫn thấy mục đích đã đạt được, không hề dừng lại, chỉ lấp lóe một lần, lập tức bay vút đến một nơi cách xa thành Mặc Lĩnh. Bởi lẽ nếu chỉ vì chuyện này mà tạo thành thương vong cho quá nhiều bình dân, không chỉ là đám người Tả Vấn Thiên sẽ lọt vào vòng truy sát của triều đình mà ngay cả Phương Vân hắn cũng bị kéo vào vòng lao lý.

Đây là thời thanh bình, không thể so với loạn thế. Thời đại như hiện tại, nếu hai người chiến đấu mà ảnh hưởng đến bình dân, tuyệt đối sẽ khiến dân chúng phẫn nộ.

“Rầm!”

Y bào Phương Vân và Cô Xạ quận chúa cùng rung động song song tiến vào không gian, xa xa chạy đi.

“Đuổi theo!”

Đám người Tà Vấn Thiên trong tầng tầng không gian không ngừng tăng tốc đuổi theo. Ba người bọn họ đều hiểu rõ rằng Phương Vân như vậy là vì sợ ảnh hưởng đến bình dân bách tính tổng thành, nhưng có điều họ cũng không quan tâm, chỉ cần tìm được Phương Vân, hết thảy những thứ khác chỉ là vụn vặt.

Chỉ chớp mắt đã qua vạn dặm. Hiện tại là vùng hoang sơn dã lĩnh vắng vẻ không người

Bang bang…

Bầu trời vang lên hai tiếng nổ, Phương Vân, Cô Xạ quận chúa, cùng với đám người Ta Vấn Thiên phân thành hai nhóm, mỗi nhóm lựa chọn một ngọn núi, cách nhau một khoảng tương đối xa rồi đứng nhìn nhau.

“Phương Vân, nếu như người lại chạy trốn, ba người chúng ta lập tức quay lại thành Mặc Lĩnh, giết sạch toàn bộ bách tính ở trong thành, bao nhiêu tội lỗi đổ hết lên người ngươi!”

Thần sắc ấm lạnh, Tả Vấn Thiên nhìn chằm chằm Phương Vân, rất có quyết đoán chỉ cần Phương Vân dám di động một bước, lập tức sẽ khiến cả thành Mặc Lĩnh máu chảy thành sông.

“Ha ha ha. Tên ngu ngốc Tà Vấn Thiên ngươi, ngươi có thể bớt ngu ngốc chút được không? Người cho rằng ta là lão nho cổ hủ sao? Nếu người thực sự có đủ can đảm thì cứ việc đồ sát bách tính trong thành Mặc Lĩnh. Ta đã sớm có ý huy quân Bắc thương diệt đạo thống | Thiên Tà Tông. Chẳng qua chỉ còn thiếu một cái lý do mà thôi. Hắc hắc, Tả Vấn Thiên, chúng ta đánh cuộc nhé, sao nào? Chỉ cần người quay lại thành Mặc Lĩnh bây giờ, ta dám cược rằng trong vòng ba ngày, mười vạn đại quân chinh tiêu của triều đình sẽ san bằng Thiên Tà Sơn. Trong tông phái giới sẽ bớt đi một phái đấy!

Phương Vân thần sắc lạnh lùng, khi mở miệng càng là khí phách. Vào lúc này, hắn đương nhiên biết không thể tỏ ra yếu kém. Bằng không mà nói, hậu quả khó mà tưởng tượng nôi.

Ba vị thái thượng trưởng lão Thiên Tà Tông đều chấn động Thiên Tà Tông nhúng tay vào chiến tranh vịch Hoang cấu kết với vương hầu triều đình. Những thứ này đều là trọng tội, nhưng chưa đủ lý do để triều đình thu hết lực tiêu diệt Thiên Tà Tông.

Có điều, nếu như Thiên Tà Tông đồ diệt một thành trì. Vậy sẽ khác. Đến lúc đó ngay cả các tông phái khác cũng sẽ không có lý do để ngăn cản triều đình tiêu trừ tận diệt Thiên Tà Tông!

Mặc dù tông phái đối lập với triều đình, nhưng loại chuyện tàn sát sinh linh, thì những tông phái chính đạo cũng không tán thành.

“Phương Vân, người cho rằng như vậy là có thể uy hiếp chúng ta sao? Nói đi thì phải nói lại, bách tính thành Mặc Lĩnh nếu như bị đồ diệt, nguyên nhân chính là tại người. Nếu không phải người, mấy người chúng ta cũng sẽ không đến thành Mặc Lĩnh nho nhỏ này. Hoàng thất Đại Chu nếu thực muốn hạ tội, thì cũng sẽ diệt sạch Phương gia ngươi. Về phần đại quân

chinh tiêu, cùng lắm thì chúng ta lại tiến sâu hơn về phía Bắc một chút, đến bên cạnh Tứ Cực Ma Tông hoặc thậm chí là Bắc Minh. Ta không tin, triều đình có lá gan lớn như vậy, dám đắc tội Khung Vũ Đại Đế, Huyền Kình Liệt Hài Đại Đế.”

“Ha ha ha…”Phương Vân ngửa mặt lên trời cười to, tựa như vừa được nghe chuyện tiếu lâm buồn cười nhất thiên hạ: “Ta Vấn Thiên Chu Ngọc Kỳ, Thiên Tà Tông các ngươi qua thực là rất biết cách tạo dựng mặt mũi đấy. Một cái Thiên Tà Tông nho nhỏ, trong mắt Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế và Huyện Kinh Liệt Hải Đại Đế chẳng qua chỉ là con kiến hội. Cho dù là Tứ Cực Ma Tổng diệt vong. Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế cũng chưa chắc đã xuất thế | huống hồ là một Thiên Tà Tông nho nhỏ. Các ngươi thật là ấu trĩ một cách đáng thương. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng mấy vị đại đế là chó do Thiên Tà Tông các ngươi nuôi, chỉ nó cắn chỗ nào nó cắn chỗ ấy ư?”