Chương 514: Bảy bước vũ hầu

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chính tại thời khắc cánh cổng sơn đỏ của Thiên Vũ Hầu phủ sắp sửa mở ra hoàn toàn, một âm thanh uy nghiêm mà vang dội đột nhiên truyền đến từ phía sâu trong Thiên Vũ Hầu phủ, tiếp đó cánh cổng lớn “uỳnh” một tiếng mở ra hoàn toàn, giống như là Thiên Vũ Hầu chủ động để cho Phương Vân bước vào vậy.

Đồng thời bên trong cổng lớn của Thiên Vũ Hầu phủ, một luồng gió thổi qua, bụi hơi bay lên, luông khí bá đạo vừa nãy Phương Vân phóng ra lập tức bị một luông sức mạnh vô hình khác hóa giải.

Không còn luồng khí bá đạo này đè nén, bên trong Thiên Vũ Hầu phủ đám đông ào ào đứng dậy, ánh măt chúng nhìn về phía Phương Vân lập tức có sự khác biệt, mang theo chút gì đó của sự mê sợ.

Cổng lớn của Thiên Vũ Hầu phủ vốn dĩ không nên tập trung nhiều hộ vệ như vậy, một sự giải thích duy nhât là họ được phái đên để đối phó với Phương Vân, chỉ đáng tiếc thực lực của Phương Vân vượt quá xa so với dự liệu của chúng.

“Đa tạ Vũ hầu!”

– Thiên Vũ Hầu đã xuất thủ rồi Phương Vân cũng không cần thiết phải miễn cưỡng nữa, hăn thu lại khí tức của mình phủi vạt áo bước vào trong Thiên Vũ Hầu phủ.

Bầu trời phía trên Thiên Vũ Hầu Phủ, những đám mây đen kéo đến đó sau khi Phương Vân thu lại khí tức thì cũng lập tức biến mât.

Tiến vào trong Thiên Vũ Hầu phủ, Phương Vân liền cảm thấy như bước vào trong một không gian khác, từng luồng cảm giác thù địch, cảm giác bức ép phát ra từ các nơi khóa chặt lấy người hắn, trong đó còn có một số cường giả của cảnh giới Thiên Trùng.

Phương Vân cảm giác thấy những sự thù địch truyền đến từ những chỗ tối trong lòng hắn không hề quan tâm. Vũ hầu Phủ tuy ngọa hổ tàng long, từ trong cảm giác của hắn thì đến những người đạt đến tam phẩm, tứ phẩm của cảnh giới Thiên Trùng cũng là có đến mấy người, nhưng họ đều không có cách nào uy hiếp được hắn.

Thực lực hiện nay của Phương Vân, những kẻ dưới cảnh giới Thiên Trùng hắn đều không xem ra gì, còn những cường giả dưới tứ phẩm cũng là không thể uy hiếp được hắn. Trong Thiên Vũ Hầu phủ, ngoài Thiên Vũ Hầu và một số những cao thủ tuyệt thể ẩn mình ra thì những người khác đều là không có chút lực uy hiếp nào đối với hắn, mà ngược lại hắn thậm chí có thể uy hiếp lại những người này.

Nhịp bước của Phương Vân không nhanh không chậm, ung dung tự tại hắn đi xuyên qua hua viên hồ nước, cuối cùng tiến vào trong đại đường của Thiên Vũ Hầu phủ, vừa bước qua cửa hắn liền nhìn thấy một tấm hoành phi lớn có viền màu vàng kim, bên trên có viết mấy chữ: “Vũ Huân Cái Thể”.

Bên dưới tẩm hoành phi đó có đặt một cái ghế thái sư. Một người đàn ông trung niên ánh mắt sắc lạnh như đao, thần thái uy nghiêm, ngồi trên chiếc ghế đó, hai cánh tay thon trắng đặt trên thành ghế, vô hình chung lộ ra một nét quyền thế thao thiên.

“Thiên Vũ Hầu!”

Khi Phương Vân nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trong đầu hắn lập tức lóe lên một ý nghĩ, người đàn ông này ngồi ngay ngắn trên cao đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Vân, những chỗ mà ánh mắt ông ta quét qua. Phương Vân lập tức có cảm giác như là có dao sắc lướt qua vậy, tạo nên cảm giác đau rát.

Lúc này đây, dựa vào thực lực có thể đối đầu với cường giả Thiên Trùng tứ phẩm mà còn có thể tạo cho hăn cảm giác như vậy, tât nhiên cũng chỉ có vị Thiên Vũ Hầu ngữ xuât bất tôn đó mà thôi.

“Phương Vân bái kiến Vũ hầu đại nhân!”

Trong đại đường, ngoài Thiên Vũ Hầu ra không còn ai khác, Phương Vân bước chân qua bục cửa, tay phải đặt lên ngực, hơi cúi người hành một cái lễ.

“Hỗn xược, bản tọa ngay trước mặt còn không mau quỳ xuống!”

Thiên Vũ Hầu đôi lông như hai con dao, thấy Phương Vân không quỳ xuống đôi lông mày nhảy dựng lên, lập tức quát lớn, trong đại đường lập tức giông như là một quả bom phát nổ, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ như là thủy triêu ập đến, vây chặt lây Phương Vân vào giữa.

“Theo quân luật của Đại Chu, người có quân vụ tại thân thì không cần phải quỳ gối khi hành lễ. Phương Vân phụng lệnh của lục bộ, vào kinh nghe chất vẫn đến nay lục bộ chất vẫn vẫn chưa xong, vẫn là có quân vụ tại thân chiếu theo quân luật của Đại Chu, không bắt buộc phải quỳ khi hành lễ! Dựa vào uy nghiêm của Vũ hầu, chắc là có thể thông cảm cho tại hạ!”

Phương Vân lúc này trên người mặc áo giáp toàn thân, nếu như nói là quân vụ tại thân thì miên cưỡng cũng được xem là đúng.
Giáp trụ không giống với thường phục, lúc hành lễ quỳ bái cực kỳ không tiện, cho nên các đời các triều đại khi trinh chiên trên sa trường các tướng sĩ chỉ cân đặt tay lên ngực cúi người hành lễ là được, hoàn toàn không phải là chỉ có Đại Chu mới có chuyện này.

Phương Vân lúc này không phải là đang trinh chiến trên sa trường nói một cách nghiêm khắc thì điều lệnh quân luật này được dẫn dụng không khéo lắm, chỉ là lục bộ chất vẫn nói trên một mức độ nào đó quả thực cũng được xem là quân vụ, nói như vậy thì những lời Phương Vân nói cũng không phải là sai.

Hai người vừa mới gặp nhau liền một công một thủ, mùi sát khí lan tỏa khắp nơi.

“Hừm!” Thiên Vũ Hầu hừm một tiếng nặng nề, lạnh lùng nói: “Giảo biện! Bản tọa quen biết vô số người, loại người như ngươi vừa nhìn là biêt ngay là loại cơ mưu gian xảo, một kẻ như ngươi mà cũng dám giành ngôi vị Vương hầu, bản tọa sao có thể dung tha cho ngươi!”

Thiên Vũ Hầu nói rồi giậm chân một cái xuống mặt đất, cả đại điện như bị chẩn động đồng thời thân người hắn toát ra một luồng khí tức vô cùng hùng hậu, chậm rãi đứng dậy.

Hắn vừa đứng dậy thì cái khí thế bá đạo hùng hậu đó lập tức như được tăng lên gấp bội.

“Khí thế thật là mãnh liệt! Vũ hầu chi thân quả nhiên danh bất hư truyền!”

Phương Vảm cảm giác hai vai nặng trĩu, một nguồn lực vô hình cực lớn đang đè lên thân thể hăn, dường như muôn đè gầy xương sống của hăn.

– “Trước mặt bản tọa mà cũng dám láo xược! Hôm nay ta muốn xem xem, ngươi có thể từ chối quỳ gối trước mặt bản tọa được trong bao lâu!”

Vũ Hầu nói rồi lại giẫm mạnh chân xuống nền nhà, lại là một tiếng “uỳnh” vang lên, áp lực vôn dĩ mãnh liệt một lần nữa tăng lên, một nguôn áp lực khổng lồ đè xuông, giống như là muôn đè bẹp Phương Vân như đè bẹp một con kiên vậy.

Vũ hầu chi thân, danh chấn thiên hạ, giẫm một nhất chân, chấn động thiên hạ, chỉ một bước đạp xuống là cả một mạch núi có thể sụt vào lòng đất đâu nào chỉ là hư danh hành động thể hiện thực lực này của Thiên Vũ Hầu làm cho Phương Vân cảm thấy một áp lực cực lớn. Nhưng nói thế nào thì cũng chỉ là cực lớn

“Hừm, nực cười! Địa vị Vũ hầu của ngươi chẳng qua cũng chỉ là truyền từ đời này qua đời khác mà thôi nhưng lại dám vọng ngôn thiên hạ, tự phụ mình là người chấp chưởng đạo đức chính nghĩa của thiên hạ! Ngươi nói ta tâm địa gian trá, sự gian trá này của ta có thể được thi ca xưng tụng có thể lãnh binh trinh chiến, an bang phục quốc. Ngươi nói ta cơ mưu gian xảo, sự gian xảo của ta phía bắc có thể trấn áp Thu Hoang Thiết Kỵ, phía Tây có thể bình định mỗi loạn Tông Phái dẹp trừ mỗi họa dịch bệnh, phía đông có thể đánh bại dị tộc Mãng Hoang xin hỏi tâm địa của ngươi thì dùng để làm gì? Cơ mưu của ngươi ở chỗ nào? Địa vị Vũ hầu quyền cao chức trọng nếu như có chỗ đáng để tôn trọng thì Phương Vân tuy có sợ hãi những cũng sẽ không quỳ gối. Thiên Vũ Hầu, không biết ngươi là tiêu diệt Thu Hoang hay là bình định Bát Hoang? Lại có chỗ nào đáng để Phương Vân ta quỳ gối hành lễ đây? Ngươi nói ta xảo ngôn ngươi lại há không phải là ăn nói hàm hồ! Một nhân vật như ngươi, cũng xứng được gọi là Vũ hầu!”

Lời của Phương Vân như dao dóc thịt, nói cho Thiên Vũ Hầu mặt cắt không ra giọt máu, kiểu nói thẳng thừng như Phương Vân thực ra rất nguy hiểm. Nhưng hữu đạo là “người làm mùng một, ta làm ngày mười lăm”. Thiên Vũ Hầu vô lễ trước, Phương Vân âu cũng là không hề có chút sợ sệt.

Nếu như truy cứu trách nhiệm, thì cả hai sẽ đều bị trị tội Thiên Vũ Hầu sẽ chỉ càng bị phạt nặng hơn mà thôi đó chính là tác dụng phụ đem đến do có địa vị quá cao. Phương Vận cũng là biêt rõ, tât cả những gì xảy ra ở đây. Thiên Vũ Hầu sẽ không để cho bât cứ ai truyền ra ngoài.

– Không những thế hiện giờ Phương Vân đang nhận lệnh của lục bộ về kinh nghe chất vân. Nếu như hăn chết ở trong Thiên Vũ Hầu phủ thì Thiên Vũ Hầu kể cả có nhảy xuông sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch hêt tội

Đừng thấy Thiên Vũ Hầu chấp chưởng sở quân cơ, địa vị đứng trên cả lục bộ, nhưng nếu như hắn thật sự làm ra chuyện này, lục bộ liên kết với nhau trình tẩu chương lên thì có thể làm cho Thiên Vũ Hầu chết không có chỗ chôn thân nhân hoàng có xuất đầu lộ diện thì cũng không giữ được mạng sống của hắn võ công có cao hơn thì cũng là vô dụng.

“Hỗn xược!”

Thiên Vũ Hầu bị Phương Vận bật như vậy, lập tức đại nộ, cảm giác giống như một con sư tử bị người ta tè một bãi lên đầu.

“Phương Vân, trong vòng bảy bước chân, nếu như ngươi còn có thể đứng vững, bản tọa sẽ cho ngươi ung dung rời khỏi đây, còn nếu không dựa vào cái tội sỉ nhục vũ hầu ngày hôm nay của ngươi, ta có thể cắt đứt kinh mạch toàn thân của ngươi, kể cả lục bộ có biết thì cũng không có lời nào để nói!”

Thiên Vũ Hầu nói rồi “uỳnh” một tiếng bước chân này giẫm xuống khí thể của Thiên Vũ Hầu lại một lần nữa tăng mạnh toàn thân Phương Vân khẽ rung lên một cái, đến mở miệng nói cũng trở nên khó khăn hơn.

Với thực lực Thiên Trùng thất phẩm của Thiên Vũ Hầu, thực lực của Phương Vân mặc dù tiên triển rât nhanh, nhưng so sánh với vũ hầu thất phẩm của cảnh giới Thiên Trùng thì vẫn là kém mây bậc.

“Uỳnh!

Không đợi Phương Vân mở miệng. Thiên Vũ Hầu lại giẫm thêm một bước, mỗi một bước đều là kinh thiên động địa. Phương Vân chi cảm thấy trên vai như đang gánh trăm ngàn ngọn núi không gian xung quanh như ra sức điên cuồng ép về phía hắn. Phương Vân ngưng tụ sức mạnh lại, không thể không dốc toàn lực ứng phó.

“Uỳnh! Uỳnh ! Uỳnh!”

Ánh mắt Thiên Vũ Hầu sáng như sao chổi, sắc nhọn như gươm đao. Hắn bước liên tiếp ba bước liên, căn bản là không cho Phương Vân có cơ hội mở miệng.

Bước thứ tư, bước thứ năm. bước thứ sáu…

Bước thứ sáu đạp xuống, cả đại điện lẫn không gian quanh đó đều rung lên một cách mãnh liệt, Phương Vân chỉ cảm giác thây như sức mạnh của cả trời đất đang phủ xuông đầu hắnm trên trán hắn mồ hôi toát ra như mưa.

Để chống lại uy lực của Thiên Vũ Hầu, chân khí trong người của Phương Vân bị tiêu hao một cách nhanh chóng đem y phục bên dưới giáp trụ cũng là bị mô hôi thâm ướt hêt cả.

“Bước thứ bảy!”

Trong mắt Thiên Vũ Hầu lóe lên ánh tàn khốc, bàn chân giơ lên cao cao cách chỗ Phương Vân khoảng mây trượng sau đó đạp mạnh xuông đât.

“ Ầm!”

Đá dưới chân vỡ vụn bắn lên tung tóe, cả bầu không khí của đại đường như vỡ tung các khớp xương của Phương Vân vang lên những tiếng “rắc rắc”. Dưới áp lực khổng lồ như này, Phương Vân gần như quỳ sụp xuống đất, trong không khí cái luồng sức mạnh bá đạo đó chạy xuyên qua toàn thân Phương Vân, chạy vào trong cơ thể hắn, như muốn phá vỡ kinh mạch toàn thân hắn, phế đi võ công của hắn.

“Uỳnh!”

Chính tại khoảnh khắc Phương Vân sắp quỳ xuống, một chân của hắn thò ra ngoài một thước, giẫm mạnh một cái lên mặt đất. Cú giậm chân này làm cho sàn nhà vỡ nát, trời đất rung chuyển, cùng một thời gian, hơn một ngàn chín trăm) luồng chân khí nhỏ chạy tuần hoàn trong người của Phương Vân, đồng thời chẩn động luồng sức mạnh vô hình chạy trong người hắn của Thiên Vũ Hầu lập tức bị hóa giải.

Phượng Vân lúc này dựa vào một tư thể quỳ mà không phải quỳ đứng trên mặt đất. Thân người hăn run lên từng hồi chậm rãi nhưng kiên định từ từ đứng lên.

“Thiên Vũ Hầu”. Phương Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng băng lộ ra nét khinh thường và châm biêm: “Ngươi so với phụ thân ta còn kém xa lắm!”

Nói xong câu cuối cùng, Bào Vân thận người bỗng nhiên đứng thẳng tắp, giống như một thanh trường kiêm cắm thẳng vào lòng đât.

Tứ Phương Hầu Phương Dận bất luận là xét về tu luyện hay là ý chí võ đạo, đều là vượt xa so với Thiên Vũ Hầu. Nếu như không phải là Phương Gia không có huyết thông hoàng tộc, dựa vào thực lực của Phương Dận địa vị của ông ta chưa chăc đã dưới Thánh Vũ Hầu.

Lúc đầu rời khỏi Mãn Hoang Tứ Phương Hầu Phương Dận từng đem ý chí võ đạo của mình cách ẩn vào một miếng Tinh Thần Thiết, sau đó phong ấn vào trong hộp gẫm. Phương Vân luyện tập trong thời gian dài đến ý chí võ đạo của cha hắn là Phương Dận cũng có thể chống đỡ được một thời gian, há lại không chống đỡ được bầy bước của Thiên Vũ Hầu.

Khoảnh khắc Phương Vân đứng thẳng người lên, sắc mặt của Thiên Vũ Hầu biển thành trắng bệch, máu dường như không còn chảy qua khuôn mặt vốn dĩ hồng hào của hắn, giống như là vừa bị người ta tát cho một cái tát thật mạnh. Phương Vân chống lại được uy lực bá đạo từ bảy bước chân của ông ta, nhiều lắm cũng chỉ là nằm ngoài dự liệu của ông ta làm cho ông tạ nhìn hắn bằng con mắt khác, nhưng câu nói cuối cùng của Phương Vân thì lại là như một cái tát đau điếng nặng nghìn cân tát thẳng
vào mặt ông ta. “Ngươi so với phụ thân ta còn kém xa lắm!”

Câu nói này cứ vang vọng mãi trong đầu Thiên Vũ Hầu