Chương 638: Bí Mật Thiên Địa

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Anh Phách mở ra thế giới quy tắc lần này rất khác. Lần trước, từ Thiên Trùng nhất phẩm đến tam phầm xuất hiện trong thế giới trắng đen này, vĩnh viễn chỉ có một cái kén quy tắc. Mà lần này, cái xuất hiện trong thế giới ý thức của Phương Vân chính là một thế giới quy tắc loạn cả lên.

Đại địa quy tắc, cái này đại biểu cho các loại quy tắc của đại địa. Lớn là núi non quật khởi, dưới nền đất là dung nham bắn ra, nhỏ là cây cối sinh trời, hoạt động sâu, toàn bộ đều là phạm vi không chế của quy tắc đại địa.

Đại địa là gốc rễ của sự sống, là căn bản của sự tồn tại và gắn bó của tất cả sinh mạng. Nước, lương thực, tài nguyên khoáng sản… Những cái này đều xuất phát ra từ đại địa.

Đại địa quy tắc không phải chỉ có một quy tắc, mà là một hệ quy tắc phức tạp. Bao gồm vạn vật, những thứ có liên quan đến đại địa, đều được bày ra trong đó.

Quy tắc đại địa cuồn cuộn không ngừng, từ bốn phương tám hướng không ngừng tiến vào trong linh hồn của Phương Vân một cách dũng mãnh. Quy tắc đại địa tuy rằng hỗn loạn, nhưng đối với võ giả mà nói, ở đây giống như bảo khố khổng lồ vậy. Không vào bảo khố, làm sao mà lấy được bảo tàng.

Phương Vân ổn định tinh thần, vô tư vô tưởng đem tinh thần lực chia ra làm một cỗ, theo cái kén quy tắc ấy, kéo tơ của nó, lội ngược dùng về đầu nguồn quy tắc
.
Khi hắn đánh chết Đại Yến tán nhân thì bản thân đã được thất thập cửu thiên long chi lực. Đánh chết Mạnh Vô Thường thu hoạch huyết nhục tinh hoa của hắn, lại tăng thêm hai đạo nữa, đạt đến bát thập nhất thiên long chi lực. Lực lượng như vậy, đã tương đương với một cường giả Thiên Trùng lực phẩm sơ cảnh rỗi. Cho nên, với chân khí cường đại như thế, muốn trùng kích Thiện Trùng Tứ phẩm, lĩnh ngộ Quy tắc đại địa, cũng là dư dả.

“Thì ra là thế, cái gọi là hoa lục vi giang, trầm thồ tiềm địa, thì ra chính là vậy…”

Theo những tin tức đang không ngừng chảy vào trong đầu của Phương Vân một cách cuồn cuộn, làm rất nhiều chỗ mê hoặc và những thứ khó hiểu nhất thời có cảm giác bình tĩnh đại ngộ. Với bát thập nhất thiên long chi lực, trùng kích Thiên Trùng tứ phẩm, cái lợi mà Phương Vân lấy được còn nhiều hơn những võ giả khác.

Di Cảnh thuật, Đam Sơn thuật, Thần Hành chi thuật… những cái quy tắc đại địa tương thông thần thông này đang không ngừng hiện lên trong đầu của Phương Vân, khiến cho hắn mừng như điên, cùng một quy tắc, mà hắn lĩnh ngộ nhiều hơn người khác
.
Những võ giả khác đến tiếp thu phần lớn quy tắc đại địa này, sau khi trở về còn phải lĩnh ngộ một thời gian thì mới có thể ngộ ra thần thông tương ứng. Còn Phương Vân thì không cần như vậy, những quy tắc thần thông này, hắn đã được thông thấy trong nháy mắt, không còn là bí mật nữa. Tiếp cận với quy tắc nào, thì gần như là có thể lĩnh ngộ sự ảo diệu trong đó, đây chính là chỗ tốt của việc lực lượng vượt qua cảnh giới.

“Đây là… đây là Giả Hành chi thuật của võ giả Thiên Trùng tứ phẩm, có ít người lĩnh ngộ được, không ngờ tự nhiên lại để ta lĩnh ngộ được”.

Quy tắc đại địa vô cùng vô tận, giống như là tinh thần vây lấy thái dương vậy, toàn bộ đều dũng mãnh hướng về Phương Vân. Cả đống thần thông làm cho hắn mừng như điên.

Những thần thông này, tuy không thể đều dùng cho công kích. Nhưng nếu như biết vận dụng thì sẽ có hiệu quả không tưởng

Trong thế giới quy tắc, không ngày không đêm, chẳng có thời gian luôn. Khi Phương Vân cảm giác chân khí trở nên loãng và suy yếu, thì chỉ biết rằng phải lập tức rời khỏi thế giới quy tắc.

“Ầm!”

Ý thức của Phương Vân tự như một viên vẫn thạch vậy, hung hăng tiến vào trong thân thể. Theo sau đó là năng lượng và quy tắc đại địa như mãnh thú hồng hoang chạy ào vào thân thể của Phương Vân.

Thân thể của Phương Vân vặn vẹo, “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu. Một cảm giác như thân thể muốn vỡ vụn ra, sau đó được đặt lên trên bàn ủi, cẩn thận ủi cho thằng lại đang này lên trong lòng hắn.

Cái này không phải là lần đầu tiên hắn chịu đau khi tấn chức trong võ đạo, nhưng vẫn đau đớn khó nhịn. Tu vĩ võ đạo càng cao, thì thu được tiền lời càng lớn, nhưng loại thống khổ này cũng càng lớn. Đây cũng bởi vì trong thân thể bất ngờ chứa thêm nhiều quy tắc dẫn đến.

“Ầm”

Sau một khắc, thân thể liền nứt ra, lần thứ hai hóa thành một đống máu thịt không rõ. Võ đạo chính là đi trên con đường nghịch thiên, mà loại biến hóa này, cũng là cái giá phải trả cho những lực lượng cường đại thu hoạch trong thiên địa.

Phương Vân cắn răng một cái, trong lòng biết thời khắc phi thường thành bại trong giây phút. Nếu như không thể vượt qua cửa này, đem Ngũ Ngục Cốt Hoàng dung nhập vào thân thế, thì sẽ lập tức bị đại địa lực mênh mông hút vào trong vực sâu vô tận, làm cho linh hồn trực tiếp biến mất, chết cực kỳ oan uổng.

“Ngũ Ngục Cốt Hoàng dung nhập thân ta, thành tựu huyền công, bước vào Tứ phẩm!”

Phương Vân chợt quát, dùng Ngũ Ngục Cốt Hoàng đã thu nhỏ lại còn cỡ móng tay, đánh vào trong thân thể máu thịt đang bị lực quy tắc tác động.

Trong cùng lúc đó, Ngũ Ngục Cốt Hoàng nhận được lệnh của Phương Vân, bỗng nhiên chui vào trong máu thịt của Phương Vân, khí linh trong đó mãnh liệt dung nhập vào trong Anh Phách, hòa với Anh Phách làm một.

Anh Phách là cầu nối giữa con người và đại địa. Dùng pháp khí Thiên Trùng Thất phẩm, chính là đem cái pháp khí này trở thành cái lọ đựng Anh Phách. Cái này đương nhiên là không tránh khỏi đau đớn.

MO Nhưng mà, ngay cả đau đớn máu thịt, xương cột nô nức ra còn có thể chịu được, thì còn cái gì mà không thể chịu được?

“Rống!”

Sau khi Ngũ Ngục Cốt Hoàng dung hợp với Anh Phách của Phương Vân xong đột nhiên đứng lên từ trong máu thịt của Phương Vân, nó há mồm ra, phát ra một tiếng gào của cự thú hồng hoang. Sau đó thu nhỏ lại thành Ngũ Ngục Cốt Hoàng vài tấc, khói đặc và liệt viêm trên người đồng thời hiện lên. Một cô hào quang u tối từ trong hài cốt của nó khuếch tán ra, nhanh chóng thẩm thấu vào từng tấc máu thịt trên người của Phương Vân.

Sau khi có hào quang u tối kia khuếch tán hết vào trong thân của Phương Vân xong Phương Vân chỉ cảm thấy đầu như nổ tung một cái, trong ý thức đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy hắc sắc thật lớn. Trung tâm vòng xoáy có một cánh cửa, tựa hồ như thông qua một thế giới không biết. Một lực hút thật lớn xuất hiện, lập tức hút ý thức của Phương Vân vào trong vòng xoáy đó…

Đau đớn, đau đớn… đau đớn vô tận…

Khi tất cả dừng lại rồi, Phương Vân đột nhiên phát hiện ra mình đang lơ lửng trên không trung. Không có tay, không có chân, cũng không có sự sống giúp nhận biết sự tồn tại của mình.

Bốn phía vắng vẻ, khắp nơi đều là bóng tối vô tận, không nghe được bất kỳ âm thanh nào cả. Cũng không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có một bóng tối bao trùm cường liệt và hư vô.

Một cảm giác không cách nào hình dung được, vô cùng xa lại nhưng cũng vô cùng quen thuộc. Tuy rằng trong bóng tối, nhưng lại có một cảm giác ấm áp nhàn nhạt. Giống như là đang được mẫu thân ôm ấp vậy.

Sau một khắc, Phương Vận thấy được một cảnh tượng chấn động. Ngay phía dưới hắn, một biển mây hắc ám vô biên vô tận, bao trùm lên hư không. Trong phiến mây đó, hiện lên vô số những hình ảnh ký ức. Những hình ảnh này, có người, có thú, có chim, có cây, có cá, có trùng bao la vạn tượng không phải thiếu.

Nhưng chỉ là, tất cả những thứ này đều không ổn định, không có hình dáng không có ngũ quang. Chỉ có thể thấy sơ qua được thân phận của chúng. Những thứ này không ngừng uốn éo, giãy giụa, tựa hồ như muốn thoát ra khỏi đám mây đó. Nhưng mà dưới chân chúng nó giống như mọc rễ vậy, khó mà giãy được.

Đám mây dày đặc đó, giống như là một vùng biển vô hình vậy, liên tục rong rủi, dao động mang theo tất cả. Nhưng mà bất kỳ dao động nhẹ nhàng nào cũng có thể làm cho những hình ảnh trong biển mây này tan thành bọt biển.

Những hình ảnh mờ mịt kia đang giãy giụa trong đau đớn, không ngừng tan biến, không ngừng sản sinh. Sinh sôi diệt triệt, vĩnh viễn không kết thúc. Nếu như một người bình thường trong cuộc sống mà thấy được cảnh này, thì nhất định sẽ nghĩ rằng đây chính là địa ngục, còn những hình ảnh kia chính là sinh linh đang chịu tội.

Nhưng mà, Phương Vân biết không phải như vậy. Những hình ảnh trong biển mây hắc ám này, mặc dù có khí tức linh hồn, nhưng không hoàn toàn là vậy. Hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý thức nào cả. Những thứ ở trong người, thú, chim, trùng hoa, cây, cỏ kia đều không được sinh ra từ trong thế gian, mà là được sinh ra từ trong phiến mây dày đặc vô biên vô tận phảng phất như lục địa hải dương kia.

Biển mây này là cái nôi, là đất lành, là nơi những sinh linh này được sinh ra.

“Ở đây… là bồn nguyên đại địa?”

Phương Vân nhìn cảnh tượng hùng vĩ bao la đó, lẩm bẩm nói. Nơi này vốn chỉ còn lại một thế giới hư vô, không có bất luận âm thanh nào truyền ra cả. Cho nên, không ai nghe thấy Phương Vân nói gì hết.

Trước mặt biển mây dày đặc kia, bất luận là sinh linh gì đều nhỏ bé như một con kiến cả. Bất luận sự tồn tại nào cũng đều phải sinh ra bản năng kính nể khi ở trước mặt biển mây này.

Ở đây chính là nơi sinh ra tất cả vạn vật, Đại Địa Bồn Nguyên.

Trong chỗ sâu của biển mây này, có những sự tồn tại khiến cho kẻ khác kính nể. Sự tồn tại này, mãi mãi là sự tồn tại, không có sinh mạng nhưng có bản năng của mình. Võ giả trước mặt sự tồn tại này, giống như kiến hội trước núi cao, kiên càng trước biển lớn vậy.

Núi cao biển lớn không có sinh mệnh. Nhưng lại đi cường đại để cho sự tồn tại có sinh mệnh phải kính nể. Nơi này cũng như vậy.

Phương Vân cảm thấy trong bóng tối hắc ám ấy, có một loại triệu hoán cường đại. Tựa hồ như muốn mình nhập vào trong đó, quên hết tất cả. Lực lượng linh hồn của võ giả, trước mặt của triệu hoán linh hồn cỗ nguyên, nhỏ bé và hèn mọn vô cùng. Cho dù là cường giả Mệnh Tinh cảnh cũng như vậy thôi.

Có một loại cường đại khác tự mình ôm chặt lấy, chống đỡ lại loại triệu hoán kia. Phương Vân biết, đây chính là lực lượng của Ngũ Ngục Cốt Hoàng.

Trước mặt Đại địa chi hồn, bất kể là pháp khí gì, bất luận là võ giả nào, cũng không thể nào ngăn cản được triệu hoán cỗ nguyên kia.

Nhìn phía dưới, Đại địa chi hồn hóa thành biển mây màu đen lớn, Phương Vân đột nhiên hiệu được sự huyền bí của lối bạo. Thì ra, lội bạo chỉ là một biểu hiện giao cảm của trời đất.

Thiên đường địa âm, thiên cương địa nhu. Nếu như mặt đất biểu thị là hắc ám Địa hồn, vậy thì trời cao biểu thị cho quang minh Thiên hồn. Giao cảm với nhau, cũng là vô hình vô tướng nhưng lại không chỗ nào không phát sinh xung đột giữa Thiên hồn hải dương và Địa hồn hải dương.

Âm Dương, chính là hai bí mật của tạo hóa, là thứ sinh ra linh hồn con người.

Cái này cũng là lại lịch của tâm hồn. Cũng là nguyên nhân vì sao võ giả muốn thành tựu trong võ đạo phải đi qua tam hồn Thiên, Địa, Nhân. Ngưng tụ Địa hồn, chặt đứt liên hệ với Đại địa. Ngưng tụ Thiên hồn, chặt đứt liên hệ với Thiên.

Như vậy, tâm hồn viên mãn bất đọa luân hồi, không vào thiên cơ, chưởng sinh không tử, nghịch thiên sửa mệnh.

Trong nháy mắt, trong lòng Phương Vân đột nhiên dâng lên một sự rõ ràng mà trước đây chưa từng có. Một con đường lớn xuất hiện ngay trước mắt mình trong lúc hoảng hốt. Những võ gia khác thì vẫn còn mê mang không hiểu, chi biết cảnh giới võ đạo là phải đi tới cùng. Còn Phương Vân hắn đã khuy pháp thiên địa, cùng với võ đạo bổn nguyên rồi.

Con đường ấy, sự rõ ràng ấy, đã cho Phương Vân một chỗ tốt vô giá!