Chương 582: Thuận Tức Vạn

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhân vật đại thống lĩnh đại quân chinh tiêu cỡ như Phan Vũ Ngọc, hạ thủ giết chết khí biết bao nhiêu cường giả tông phái, không ngờ hôm nay lại bị mấy cường giả tà đạo nhìn chằm chằm, sao lại không tức giận, chẳng qua, hắn vẫn chưa hồ đồ.

“Trước cứ tìm được Phương Vân đã, việc này quan trọng hơn. Chỉ cần đánh chết Phư Vân, lập tức đã lập hạ được đại công lao. Còn về phần ba tên cường giả tà đạo, tạm thời cứ rời đi đã. Chị bằng danh nghĩa đại quân chinh tiêu của triều đình, ta không giết bạn cũng đã là không tệ. Mà chúng cũng không dám đến gần ta. Chờ ta gọi thêm mấy cao trong quân đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài lại, sẽ trấn áp hết bọn cao thủ tà đạo này. Đến đó, nhất định là đại công rồi, có thể tiến vào trong Càn Khôn Đồ, kiếm được nhiều trả thưởng.”

Phàn Vũ Ngọc không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền đưa tay ôm lấy mấy cọc Tam Hoàng trên bàn, đi thẳng ra ngoài. Nếu là bình thường có thể đám người Tả Vấn Thiên vì ngại thực lực đại thống lĩnh của hắn, không dám động thủ, hành động thiếu suy nghĩ.

Có điều, hiện tại, đám người Ta Vấn Thiên đã có chủ ý từ trước, lầm tưởng rằng Phương Vân và Phàn Vũ Ngọc là bạn đồng hành, cho nên không giống như trước.

“Tả sư huynh, người kia đi rồi. Hiện tại phải làm sao? Có cần theo dõi hắn hay không?”

Chu Ngọc Kỳ nói. Tả Vấn Thiên, vẻ mặt âm tình bất định, trầm ngâm một lát, mở mi nói: “Chỉ là một cái thành Mặc Lĩnh nho nhỏ, lại dẫn tới một đại thống lĩnh đại quân Chiêu.

Tiêu triều Đại Chu. Xem ra, hắn là vì chúng ta mà tới. Đi, mau đuổi theo hắn, xem hắn đi đâu. Chỉ cần theo hắn, hắn là có thể tìm được thứ tử Phương gia!”

“Ừ!”

Hai gã thái thượng trưởng lão khác gật đầu. Bất kể là Phương Vân hay là người có thân phận đại thống lĩnh này, đều khiến cho họ có lý do lớn để hạ thủ.

“Chờ chút, ba vị khách quan, ba vị khách quan… Các ngươi không vào phòng trọ sao? Ta còn chưa dẫn các vị vào mà?!”

Một gã tiều nhị kêu lớn.

Ba người không buồn đề ý, dứt khoát bước nhanh ra ngoài. Phàn Vũ Ngọc ở phía trước, ba người phía sau, vội vã mà đi.

Phàn Vũ Ngọc cảm giác được cước bộ ở phía sau, nhất thời sắc mặt biến đổi, chân tức bước nhanh hơn. Hắn tăng tốc, đám người Tả Vấn Thiên càng cho rằng hắn cố tình dụ bọn họ rời đi, chân càng bước vội hơn. Nhà

Phàn Vũ Ngọc hơi trầm tư, chợt đi về phía cửa thành. Tiếp đó, chân đạp mạnh một tiết âm, lập tức tiến vào hư không tại tầng tầng không gian, rất nhanh lặng lẽ biến mất.

“Chạy đi đâu!”

Phàn Vũ Ngọc vừa tiến vào không gian, đám người Tả Vấn Thiên nhất thời biến sắc, to một tiếng, ba người đồng loạt tiến vào tầng tầng không gian, tựa như thiểm điện hắc: cực nhanh đuổi theo Phàn Vũ Ngọc ở phía trước.

“Ầm ầm ầm!”

Ba người cùng vút đi, từng luồng tà khí âm hàn, như bài sơn đảo hải đuổi theo Phàn Vũ Ngọc. Chi lấp lóe mấy cái, cả ba người không còn thấy đâu nữa.

“Hai con cá đã mắc câu, đến lượt ta xuất thủ rồi!”

Bốn người vừa biến mất, trong người một gã giáp sĩ đứng ở cửa thành, kim quang chói lóa, Thiên Địa Vạn Hóa Chung chợt phá không đuổi theo.

“Ầm ầm ầm!”

Phương Vân vừa đuổi theo, trong hư không liền ầm ầm vang lên tiếng đứt gãy, tiếp đó lặng. Song phương giao thủ, thanh thế kinh người, từng tiếng động chói tai không ngừng vang lên.

“Dám cả gan tập kích trong thần triều đình, chính là từ tội! Mấy người các ngươi chết chắc rồi. Không những thế, Thiên Tà Tông các ngươi cũng sẽ bị diệt sạch, chó gà khi tha!”

“Ha ha ha… Người cứ nghĩ xem làm sao để bảo vệ được cái mạng nhỏ của người đi. Chỉ cần chúng ta nhanh tay nhanh chân một chút, hôm nay chính là ngày người chết rồi!”

Từng loạt tiếng cười to từ hư không truyền đến, trong nháy mắt, hư không đổ nát, trận địa u ám. Một hư ảnh Tà Thần khổng lồ, tám tay, răng sắc nhọn, toàn thân đen kịt, xuất hiện giữa hư không Tám cánh tay, móng tay dài sắc, hung hăng đánh về phía Phàn Vũ Ngọc.

“Phản rồi, các ngươi thực sự làm phản rồi… Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền!”

Từ rất xa, Phàn Vũ Ngọc hai mắt lộ ra vẻ dữ tợn, chợt đạp vào hư không, toàn thân có động, một thân ảnh khổng lồ chợt đứng sừng sững giữa không trung. Đạo thân ảnh này, để y, đầu đội hoàng quan, quanh thân ánh sáng mờ ảo vạn trượng mây bay xung quanh, ra một cỗ khí tức tôn quý, uy nghiêm, từ bi, vương đạo của bậc đại để thượng cổ tôn quý!

Chỉ cần khẽ liếc nhìn cũng khiến người ta tâm sinh thần phục, tựa như muốn quỳ xuống khom người bái lễ!

Phương Vân cách đó cực xa, lợi dụng Thiên Địa Vạn Hóa Chung thu liễm toàn bộ khí tức, lặng lẽ đuổi theo sau. Chợt thấy Phan Vũ Ngọc sử xuất Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền, mí mắt Phương Vân giật giật: “Sao có thể! Nhân hoàng sao lại truyền tuyệt học của Nghiêu vào trong quân được chứ!”

Nhân Hoàng sáng tạo ra Ngũ Đế Ngự Long Quyền, Ngũ Đế Tinh Túc Quyền, hết thảy đều là dựa trên tuyệt học không đầy đủ của Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Vũ Đế Thuấn Thang.

Phàn Vũ Ngọc tu tập tuyệt học của Đế Nghiêu, hiển nhiên ở trên cấp bậc, vượt cả tu học Ngũ Đế. Có điều là, tuyệt học Ngũ Đế cho dù lợi hại, nhưng Phương Vân lại khu nghiên cứu sâu. Còn Phàn Vũ Ngọc thì khác, tạo nghệ của hắn trên môn quyền pháp này cực kỳ cao thâm.

Chỉ thấy Phàn Vũ Ngọc triệu ra hư ảnh Để Nghiêu, toàn thân tỏa ánh sáng lấp lánh, như hết thảy ánh sáng, chính nghĩa, công bằng lẽ phải trong thiên địa đều lấy nơi này trung tâm mà lan tỏa. Chỉ một quyền đánh ra, thiên địa lập tức tỏa ánh sáng rực rỡ, lực lực trang nghiêm, thân thành, bao phủ hư không.

Ầm ầm!

Hư ảnh Đế Nghiêu khổng lồ mãnh liệt va chạm với hư ảnh Tà Thần khổng lồ giữa không trung. Nhất thời vũ trụ như gãy đoạn, nghiêng ngả, toàn bộ hư không tầng tầng sập đổ, một cỗ lực lượng mang tính hủy diệt, cuồng bạo, như sóng lớn cuốn ra khắp nơi.

“Lực lượng thật là đáng sợ!”

Phương Vân thu liễm kim quang của Thiên Địa Vạn Hóa Chung ẩn thân trong một phiến không gian cực nhỏ, vô thanh vô tức thoát khỏi oanh kích bất ngờ của lực lượng kia.

“Tà Thần Hàng Lâm!”, “Tà Thần Diệt Thế!”, “Tà Thần Phúc Thiên!”, “Đế Nghiêu Vô Cương!”

Bốn người ác đấu trong tầng tầng hư không song phương lần lượt tung ra các tuyệt học. Từng đạo công pháp kinh thiên động địa, tại trong tay bốn người được thi triển ra. Phàn Vũ Ngọc, thân mặc huyết điểm chiến giáp không ngừng tỏa ra ánh lửa lấp lóe, như chiến thần giữa trái đất, cùng với Tả Vấn Thiên, Chu Ngọc Kỳ ác đấu.

Chiến đấu giữa các cường giả Thiên Trùng Cảnh, cực kỳ khó lường. Đám người Ta Vẫn Thiên mặc dù nhân số chiếm ưu thế, nhưng Phan Vũ Ngọc lại thắng ở cường thế. Tướng quân thân được bách luyện qua biết bao cuộc chiến, về phần kinh nghiệm chiến đấu so với đám người Tả Vấn Thiên cao minh hơn rất nhiều. Mỗi chiêu mỗi thức đều có khả năng xé trời xé đất. Nếu không phải Tả Vấn Thiên có thêm hai huynh đệ đồng loạt xuất thủ chiếm được ưu thế, sợ rằng sẽ bị Phan Vũ Ngọc trân áp.

“Phàn Vũ Ngọc quả nhiên lợi hại, không ngờ lại được hoàng thất bạn cho tuyệt học Đế Nghiêu. Môn tuyệt học này trong tay hắn, quả thực uy lực hãi nhân! Thậm chí có thể sánh ngang với Thanh Long Tham Trảo của ta!”

Thanh Long Bát Thức, càng về sau, uy lực càng mạnh. Thanh Long Liệt Thiên vốn là chiêu thứ hai, nhưng khi Phàn Vũ Ngọc thi triền ra tuyệt học của Đế Nghiêu, dưới tình huống như hiện tại, uy lực của nó mặc dù không bằng Thanh Long Liệt Thiên của Phương Vân, nhưng không kém bao nhiêu.

Đây cũng là nhờ vào việc hắn đắm mình tu luyện bộ tuyệt học Đế Nghiêu trong thời gian dài, đạt đến cảnh giới thu phát như ý.

“Phàn Vũ Ngọc cứ thế này không kiên trì được bao lâu nữa rồi!” Phương Vân nhìn về phương xa, trong lòng thầm nói. Tuy rằng Phan Vũ Ngọc rất uy mãnh, nhưng dù sao cũng là lấy một địch ba, bị thua cũng chỉ là sớm muộn.

“Hát! Vào cả đi!” Tựa hồ chính Phàn Vũ Ngọc cũng cảm giác được điều đó, liên hét lớn một tiếng, quyền đầu chấn động. Một luồng quang hoa vô hình, từ trong cơ thể bắn ra, chỉ nháy mắt kéo đám người Tà Vấn Thiên vào bên trong. Trong phương viên vài dặm, hư không uốn khúc, đột nhiên, cả bốn người biến mất không thấy đâu nữa.

“Phàn Vũ Ngọc thi triển không vực tuyệt học rồi…”

Phương Vân thầm nhủ. Cái gọi là không vực tuyệt học cũng chính là không gian do võ giả tự mình ngưng luyện ra. Võ giả ở trong đó, chính là trời, chính là đất, điều khiến hết thảy, sở hữu các loại ưu thế.

Lúc trước, đại chiến Mãng Hoang đám người Thần Vũ Hầu, Uy Vũ Hầu, Vũ Dùng Hầu chính là thi triển ra tuyệt học, khiến đối thủ bị cuốn vào không vực, sau đó triển khai các đòn công kích sấm sét. Lấy khả năng của Thần Vũ Hầu, khi thi triển ra tuyệt học không vực, đương nhiên cực kỳ kinh khủng, ngay cả Cực Nghê Yêu Hoàng cũng phải chết ở bên trong

Phàn Vũ Ngọc hôm nay tu vi Thiên Trùng ngũ phẩm, hiển nhiên cũng hiểu được tuyệt học này! Hắn vừa thi triển, lập tức kéo ngay mấy gã thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông vào bên trong.

Phương Vân vẫn như trước, âm thầm ẩn mình trong bóng tối, không hề hiện thân. Ánh mắt hắn lấp lóe, trong lòng có chút đăm chiêu: “Song quyền nan địch tứ thi, hảo hán không chịu nổi nhiều người. Có ba gã cường giả Thiên Trùng ngũ phẩm ở trong Phàn Vũ Ngọc hẳn là sẽ không hồ đồ như vậy.” Tựa hồ là đáp lại suy đoán của Phương Vân, tại nơi bốn người biến mất, không gian đột nhiên vặn xoắn, trở nên mơ hồ.

“A!” Một tiếng hét thảm chợt vang lên. Một đạo hỏa diễm bừng lên đỏ rực, từ trong hư không bay ra ngoài. Phàn Vũ Ngọc tay bấm pháp quyết, lập tức sử xuất công pháp kích thích tiềm năng Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp, chớp mắt biến mất…

“Ta Vấn Thiên! Bàn tọa sẽ tìm các ngươi! Lần sau tái kiến, chính là lúc các ngươi phải chết!”

Thanh âm ầm ầm vang vọng trong thiên địa, tiếp đó Phàn Vũ Ngọc đã biến mất không thấy đâu nữa!

“Sư huynh, có cần đuổi theo hắn hay không?”

Thân hình Chu Ngọc Kỳ nhoáng lên, định đuổi theo. Tuy rằng Phan Vũ Ngọc bị trọng thương nhưng mấy người bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

“Chậm đã, cứ để hắn đi đi. Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp chính là tuyệt học vạn lý độc hành… Môn công pháp này chính là sau khi phái đó bị triều đình tiêu diệt, rơi vào trong tay đại quân chinh tiêu. Chúng ta đuổi cũng không kịp…”

Tả Vấn Thiên đưa tay cản Chu Ngọc Kỳ lại.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Chẳng lẽ cứ thả hắn đi như thế hay sao?”

Một tên thái thượng trưởng lão khác nói.

Tả Vấn Thiên trầm mặc không nói, một lát mới mở miệng: “Chuyện này có chút kỳ quặc. Đại thống lĩnh này, tựa hồ không ngờ rằng chúng ta sẽ ra tay. Sợ rằng chúng ta đã hiểu lầm… Hắn và Phương Vân không đi cùng nhau!”

Tả Vấn Thiên tuy rằng không cảm giác được mấy người họ bất tri bất giác rơi vào tầm bắn của Phương Vân, nhưng vẫn cảm thấy, Phương Vân không hề đi cùng Phan Vũ Ngọc.

“Chuyện tông chủ phân phó làm, chúng ta phải hoàn thành trước. Bây giờ cần phải điều tra tin tức Phương Vân!” Ba người nhoáng thân, lập tức biến mất không thấy đâu. Ở một phương hướng không ai chú ý đến, một quả chuông thu liễm ánh sáng lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm.

“Phàn Vũ Ngọc! Ngươi không thể trở về được đâu..

Trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung ánh mắt Phương Vân lấp lóe, thân thể nhoáng lên, hóa thành Côn Bằng viễn cỗ, lao vút đi.

Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp tuy rằng là thiên hạ vô song, chính là bí pháp trốn chạy giữ mạng định cấp. Bọn người Tà Vấn Thiên không thể làm gì, thúc thủ vô sách cũng là bởi vậy. Nhưng là, Phương Vân không như vậy. Côn Bằng tốc độ nhanh tới mức nào chứ?! Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp người khác đuổi không kịp, nhưng Phương Vân lại có thể đuổi kịp!