Chương 581: Xua Hổ Nuốt Sói

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thành Mặc Lĩnh, dòng người đông đúc, hối hả từ khắp các nơi chảy vào thành.

Nơi của thành rộng lớn, ba gã nam tử áo đen, nhíu nhíu mày.

“Kỳ lạ quá! Một cái thành nhỏ bé như Mặc Lĩnh sao lại có nhiều người như vậy?”

Một trong số ba gã nam tử thấp giọng nói.

“Đừng để ý nhiều như vậy. Trước tìm một chỗ ở đã. Không nên để người khác chú ý, chờ khi giết Phương Vân rồi thì rời đi…”

Tả Vấn Thiên trầm giọng nói.

“Ù…”

Ba người hơi gật đầu, theo dòng người bước vào thành Mặc Lĩnh.

“Khách quan, nghỉ ngơi hay ở trọ?” Trước một khách sạn bình dân, tiểu nhị tươi cười hỏi.

“Trước cứ chuẩn bị thức ăn tốt nhất cho ta, sau đó thì chuẩn bị một phòng thượng hạng.”

Một gã thái thượng trưởng lão nói: Mấy kẻ không khác gì kiến hôi như thế này, nếu là bình thường hắn một cước giâm chết, sẽ không buồn quan tâm. Những hiện tại, vì không muốn đã thảo kinh xà, khiến cho Phương Vân có chuẩn bị, cho nên chị đành chịu ủy khuất.

“Ba vị khách quan, thật xấu hổ.”Vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, tiều nhị nói: “Nếu như nghỉ ngơi thì tệ điếm có rượu và thức ăn ngon nhất. Nhưng nếu như ở trọ thì rất xin lỗi, trong thành gần đây nhân khí thịnh vượng, khách điếm đã sớm chật cứng. Nếu các vị không tin cứ đi các nơi khác nhìn thử một phen…”

“Khốn kiếp!” Một gã thái thượng trưởng lão giận dữ quát lên. Đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Tà Tông địa vị cao quý không gì sánh bằng mở miệng nói chuyện với tên tiểu nhị đã là hạ thấp tư thái, có phần nhục nhã thân phận, vậy mà không ngờ lại bị tên tiểu nhị này cự tuyệt. Ánh mắt chợt lóe, định ra với tên tiểu nhị kia.

“Ngươi, các ngươi định làm gì…”

Tiểu nhị cảm thấy luồng sát khí kia, vẻ mặt tái nhợt, bình bịch lui về phía sau.

“Bỏ đi. Đại sự quan trọng hơn, đừng so đo với một tên tiểu nhị…”

Ta Vẫn Thiên đưa tay ra ngắn tên trưởng lão kia lại.

“Thành vệ quân đến, nhường đường, nhường đường…” Trong tiếng bước chân, vài tên giáp sĩ toàn thân mặc giáp trụ, phát ra tiếng chói tại đang chậm rãi đi đến. Trong thành Mặc Lĩnh, người chợt tăng thêm nhiều thành vệ quân phải xuất hiện để duy trì trật tự.

“Đi thôi…”

Tả Vấn Thiên không muốn phát sinh sự cố, hấp dẫn chú ý của kẻ khác. Trong ý nghĩ của ba người, Phương Vân hắn vẫn chưa biết Thiên Tà Tông muốn truy sát hắn. Cho nên không muốn bại lộ thân phận.

Ba người vốn cho rằng chỉ là ngẫu nhiên mà một hai khách điếm không còn phòng. Có điều, liên tiếp hỏi thêm vài nơi khác cũng không còn phòng trọ, không khỏi nhíu nhíu mày.

“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao thành Mặc Lĩnh lại không còn phòng trọ…”

“Đừng vội kết luận, cứ đi tìm kiếm tiếp xem sao…”

Tả Vấn Thiên khoát tay áo, tiếp tục đi về phía trước.

Trong một tầng ngầm tại nhà dân cách phủ thành chủ không xa, Phương Vân ngồi ngay ngắn trên ghế dựa. Ở bên cạnh là thành chủ thành Mặc Lĩnh, đại tướng quân trấn thành cùng với vài tên thiêu thân đầu mục ở tại thành Mặc Lĩnh. Ai nấy đều cúi đầu, quy củ đứng sau lưng Phương Vân, rất mực cung kính.

“Hầu gia, dựa theo phân phó của ngài, hiện tại toàn bộ tám vạn binh sĩ đã tuần tra toàn thành…”

Đại tướng quân cung thanh nói. Thế lực Phương gia, hiện tại như mặt trời giữa trưa. Phương Vân càng thêm phú quý, là Quan Quân Hầu, ở bất kỳ đâu cũng có quyền điều động binh mã. Mệnh lệnh của Phương Vân, cho dù là hắn cũng không dám vi phạm.

“Ừ…” Phương Vân hơi gật đầu, lại chú ý vào xem tình báo trong tay: “Lần này mục tiêu chúng ta định bắt đều là những cự kình tà đạo có thể hủy diệt một tòa thành trì. Người của ngươi tốt nhất nên an phận, không được trêu vào bọn chúng. Nơi này là triều Đại Chu, cho dù chúng có vũ lực cường đại, thì theo bản tính của bọn chúng cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của triều đình. Bởi vậy, các ngươi không cần quá lo lắng.”

“Thuộc hạ minh bạch…”

Đại tướng quân triều đình cung thanh nói.

“Tôn thành chủ, lần này bắt bọn người trong tà đạo, khả năng sẽ tạo ra chút ít bất tiện cho thành Mặc Lĩnh. Người tận lực trấn an dân chúng để họ yên tâm…”

Phương Vân không nhanh không chậm phân phó.

“Hầu gia yên tâm, đây là việc của thuộc hạ. Hơn nữa hầu gia đang phụng mệnh triều đình, truy bắt tội phạm quan trọng Tốn mỗ đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp…”

Vóc người cao gầy, Tôn Hưng Tôn thành chủ nói.

“Ừ, chuyện này không quan hệ gì nhiều đến các ngươi. Các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện nội thành là được rồi. Còn chuyện truy bắt tội phạm không cần nhúng tay vào. Phương Vân thản nhiên nói.

“Dạ, hầu gia…”

Tôn Hưng cung thanh nói.

“Ừ!” Phương Vân hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua tình báo vừa được đưa đến hơn nửa nén hương trước. Ba người bọn Tả Vấn Thiên cũng không biết rằng tuyệt đại bộ phần người trong thành Mặc Lĩnh này đều là thiêu thân của hắn.

Những người làm nhiều việc khác nhau, từ buôn bán nhỏ, đồ tể, bán dạo, ca kỹ thanh lâu, nói chung toàn bộ đều là vì bản chức mà diễn xuất. Bởi vậy thành Mặc Lĩnh có thêm người nào, Phương Vân lập tức biết rõ.

Đám người Ta Vấn Thiện, Phàn Vũ Ngọc thu liễm khí tức, ẩn trong đoàn người, đó là vì nghĩ rằng dựa vào lĩnh vực của mình, ai nấy đều là những kẻ vô hình.

“Tả Vấn Thiên tới rồi, Phàn Vũ Ngọc hẳn là cũng sớm đến thôi!” Phương Vân gõ khe khẽ ngón tay lên mặt bàn, yên lặng nghĩ thầm. Đúng lúc này, một gã thiêu thân, tay cầm mấy bức họa, đẩy cửa bước vào: “Đại nhân, phát hiện nay tử như trong tranh ngài vẽ…”

Người trên bức họa, đương nhiên chính là Phan Vũ Ngọc. Bản thân Phan Vũ Ngọc Phương Vân chưa từng nhìn thấy, bức tranh này do người của Tông Nhân Phủ vẽ ra.

“Rất tốt, để bọn họ tiến vào khách sạn Vân Hương đi!” Phương Vân chợt ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra từng tia quang mang rất gai mắt.

Nơi cửa thành, một gã nam tử thần thái uy mãnh, vừa đi vừa bước nhìn quanh. Trên người hắn tản ra khí tức giết chóc lăng lệ!

“Trước cứ tìm khách sạn đề ở đã. Tiếp đó tìm được Phương Vân, lập tức nhất cử giết chết!” Phàn Vũ Ngọc ngẩng đầu nhìn sắc trời, hung hăng thầm nói. Dự định của hắn khá đơn giản, chính là đợi ở một khách sạn, ôm cây đợi thỏ, đợi khi nào Phương Vân bại lộ khí tức, sẽ một kích tất sát.

Võ đạo đến cảnh giới như Phương Vân, ấn dầu khí tức và tinh mang số mệnh đã là bản năng Phàn Vũ Ngọc tuy rằng là cường giả Thiên Trùng Ngũ Phầm, nhưng nếu muốn dựa vào cảm ứng khí tức phát hiện ra Phương Vân, đó chính là điều không tưởng. Cho nên, hắn mới có loại kế hoạch như vậy.

Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Triều Đại Chu chính là thiên hạ của Nho gia. Tuy nói Chinh Tiêu đại quân không bị luật pháp thể tục chế ước, nhưng nếu nhiều loạn trật tự của một thành trì giết chết quá nhiều bình dân sẽ khiến Nho gia phẫn nộ.

Những người Nho gia chỉ cần dâng thư lên, cho dù là đại thống lĩnh như Phan Vũ Ngọc, cả ngày ở trong Liệp Lộc Viên cũng sẽ rất đau đầu. Ngay cả tồn tại như Nhân Hoàng Nho gia còn dám chính điện can gián, đừng nói một đại thống lĩnh như hắn.

Leng keng!

Một cọc tiền Tam Hoàng vụt qua không gian, rơi lên trên quầy hàng phát ra thanh âm vui tại. Phàn Vũ Ngọc nhìn lướt qua chưởng quỹ, lạnh lùng nói: “Ở trọ!”

“Khách quan, thật là xấu hổ. Tệ điếm đã đông người quá rồi. Đừng nói là phòng trọ, ngay cả phòng ăn cũng không còn nữa…”

Vẻ mặt cười trừ, chưởng quý đưa tiền trả lại cho Phàn Vũ Ngọc: “Không chỉ tệ điếm, ngay cả các các điểm khác cũng không còn phòng đâu. Nếu khách quan thực sự muốn ở trọ, chỉ còn cách đến Vân Hương khách sạn xem thử. Nghe nói bên đó còn phòng trọ đấy!”

Chưởng quỹ nói, chỉ vị trí khách sạn Vân Hương.

“Hả?” Đôi lông mày Phàn Vũ Ngọc hơi chau lại, nhưng không mở miệng, nắm lấy mấy cọc tiền Tam Hoàng, không nói thêm lời nào, đi thẳng ra cửa.

Phàn Vũ Ngọc cũng không tới các nơi khác, đi một mạch đến khách sạn Vân Hương.

“Chưởng quỹ, ở trọ!”

Phàn Vũ Ngọc ném ra năm đồng tiền Tam Hoàng cầm một tiếng rơi trên bàn, trầm giọng nói. Phàn Vũ Ngọc, thân thể khôi ngô, trên người lại có khí tức của đại thống lĩnh, bởi thế rất nổi bật trong dòng người. Hắn một chưởng vỗ lên mặt bàn như thế lập tức hấp dẫn rất nhiều chú ý.

Đột nhiên, Phàn Vũ Ngọc cảm nhận được ánh mắt lăng lệ nhìn về phía mình, mang theo sát khí nhàn nhạt. Liếc mắt nhìn lại, lập tức thấy cách đó không xa, ba gã nam tử mặc hắc bào đang đứng trong đám người, chăm chú nhìn mình.

“Tà đạo!”

Thấy ba người này, Phàn Vũ Ngọc tựa như bị kim châm, tròng mắt mạnh mẽ co lại. Vừa định bỏ qua lại vừa muôn lao lên.

Phàn Vũ Ngọc xuất thân từ đại quân Chinh Tiêu, cường giả tông phái chết dưới tay hắn không biết bao nhiêu người. Chỉ cần liếc mắt nhìn ba người kia, lập tức hắn biết rõ thân phận của họ. Khí tức có thể che giấu, nhưng khí chất mà công pháp tà đạo tu luyện thành không thể thay đổi được. Mà càng tu luyện lâu thì càng dễ nhận thấy.

“Binh lính của triều đình! Hừ, thảo nào tên thứ từ Phương gia kia kiêu ngạo như vậy. Hóa ra là dựa vào bên người có cao thủ!”

“Người này tận lực che giấu, nhưng khí chất cường đại lại không thể thay đổi. Khí chất quân ngũ thật nặng. Trong triều Đại Chu, có thể cùng lúc sở hữu hai loại khí chất này, ngoại trừ mấy vũ hầu ra, cũng chỉ những người xuất thân từ đại quân Chinh Tiêu mà thôi!”

Hai tia ý thức ba động xẹt qua hư không. Tựa như Phan Vũ Ngọc có thể thấy rõ được thân phận của mấy người Ta Vấn Thiên, đám người Tà Vấn Thiên cũng ngay lập tức nhận ra được lại lịch của Phan Vũ Ngọc.

“Cường giả đại quân Chinh Tiêu!” Thân phận này vừa được phơi bày, trong mắt ba người sát ý càng thêm mạnh. Trong khách sạn, nhiệt độ không ngừng tụt xuống. Cường giả tông phái và đại quân Chinh Tiêu chính là tử địch của nhau.

Chỉ cần nhìn thấy nhau, không cần bất kỳ lý do gì, là có thể băm vằm đối phương thành ngàn vạn mảnh.

Đại quân Chinh Tiêu thành lập được hơn một ngàn sáu trăm năm, tông phái bị đại quân này tiêu diệt, không biết bao nhiêu. Kẻ ngu si cũng biết rằng mục đích của đại quân này, chính là càn quét hết thảy các tông phái. Thiên Tà Tông hiện tại tuy chưa bị diệt nhưng mai này, khẳng định sẽ phải đối phó với đại quân Chinh Tiểu là chuyện như ván đóng thuyền.

Trong lúc nhất thời, ba người Tả Vấn Thiên sinh ra sát ý nồng đậm.

Nghe nói thứ từ Phương gia cũng gia nhập đại quân Chinh Tiêu. Người kia, ít nhất cũng là cấp bậc đại thống lĩnh. Hắn xuất hiện ở đây, chỉ sợ Phương Vân cũng có mặt ở đây rồi. Chỉ cần theo hắn là có thể tìm được Phương Vân!”

Thái thượng trưởng lão Thiên Tà Tông Chu Ngọc Kỳ nói. Phương Vân tiến vào đại quân Chinh Tiêu, đã sớm không phải là cái gì bí mật. Chu Ngọc Kỳ mặc dù chỉ nói mấy câu, nhưng đã xếp cả Phương Vân và Phàn Vũ Ngọc vào một hàng.

Cao thủ trong đại quân Chinh Tiểu như mây, nhưng những nhân vật cấp bậc thống lĩnh như Phan Vũ Ngọc lại không nhiều. Nếu như giết Phương Vân, thuận tay giết luôn được cả một vị đại thống lĩnh của đại quân Chinh Tiêu, thì rõ ràng đã khiến cho triều Đại Chu rung động một phe. Bởi thế, chỉ cần làm thật tốt, không để lại bất kỳ chứng cứ nào, thì tên đại thống lĩnh ắt là chết một cách “sạch sẽ”!

Trong lúc nhất thời, ba người âm thầm động lòng, ngay cả Tả Vấn Thiên cũng động tâm. Nếu như chỉ có mình hắn, hắn sẽ không xung động như thế. Nhưng nơi này có cả ba huynh đệ, đều có tu vi Thiên Trùng ngũ phẩm, gần như “ăn đứt” Phan Vũ Ngọc.

Trực giác của cường giả, kinh khủng tới mức nào chứ?! Cho dù chỉ là dùng ý thức giao lưu, nhưng Phàn Vũ Ngọc là ai đây? Hắn là đại thống lĩnh đã giết không biết bao nhiêu cường giả tông phái. Cường giả thân chinh bách chiến như hắn, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm, thậm chí so với đám người ăn sung mặc sướng như Tà Vấn Thiên còn lợi hại hơn.

“Hỗn trướng! Mấy tên phế vật này, không ngờ dám động sát ý với ta!”

Phàn Vũ Ngọc âm thầm giận dữ. Đại thống lĩnh thiệt huyết, xuất thân từ giết chóc như hắn, hoàn toàn khác với những cường gia trong tông phái một đời khổ tu. Luận về kinh nghiệm chiến đấu và thủ đoạn độc ác, mấy người Tà Vẫn Thiên, Chu Ngọc Kỳ không thể so bì.

Con người cũng giống như cà rốt vậy, có phân cấp bậc. Nhưng cho dù là cà rốt giống nhau thì cũng có to có nhỏ. Đồng dạng là Thiên Trùng ngũ phẩm, Phàn Vũ Ngọc không thể nghi ngờ là một tồn tại cường đại như vậy.