Chương 583: Phong Ân Phàn Vũ Ngọc

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một hơi thở, hai hơi thở…

Côn bằng giương cánh, chỉ trong vòng hai cái hô hấp, đã lập tức xẹt qua tầng tầng không gian, đuổi theo Phàn Vũ Ngọc đang thi triển Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp. Chỉ thấy trong hư không tối om, một bóng người như hỏa diễm, tựa như thiểm điện bắn về phía trước.

“Phàn Vũ Ngọc, chạy đi đâu…”

Phương Vân quát lớn, từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung tức thì xuất ra một đại thủ che trời, lấy thế lôi đình vạn quân hạ xuống một chưởng. Chỉ nghe Phàn Vũ Ngọc kêu thảm một tiếng, tựa như bóng cao su bị Phương Vân đánh bay qua tầng tầng không gian.

Trong dãy núi nhấp nhô, giữa hoang dã mênh mông bỗng nhiên, trên trời cao, âm một tiếng, rung động. Lại nghe một tiếng “a…” thê lương. Một tàn ảnh rơi thẳng xuống đất.

“Ông…”

Thân núi rung động. Thân thể Phàn Vũ Ngọc xuyên thủng tầng tầng đá rắn, đập thẳng vào sâu trong lòng núi. Lập tức, Phương Vân vẻ mặt tái nhợt, từ trong hư không từng bước đi ra ngoài, quan sát phía dưới.

“Phương Vân! Là ngươi!…”Một tiếng thét phẫn nộ đến cực điểm, tựa như tên rít, phá tan hư không đâm thẳng vào trời cao. Thanh âm vừa dứt, cả tòa hùng phong nổ tung Phan Vũ Ngọc, dáng vẻ bệ vệ dựng thân bay lên, lao đến chỗ Phương Vân.

Trong mắt hắn, một mảnh hàn ý, tràn ngập phẫn nộ: “Hết thảy đều là cái bẫy của ngươi!” Phàn Vũ Ngọc cuối cùng cũng không ngu ngốc nữa, thấy Phương Vân xuất hiện, lập tức biết rằng tất cả mọi việc, đều do một tay Phương Vân dựng lên.

“Bản tọa sẽ siêu sinh cho ngươi! Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền…”

Toàn thân Phàn Vũ Ngọc hừng hực lửa, khí thế hội tụ, thân ảnh khổng lồ của Đế Nghiêu lại một lần nữa sừng sững trong hư không lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Vân. Thân thể vị thần ấy, phóng ra vô số ánh hào quang rực rỡ.

“Ầm…”

Theo quyền Phàn Vũ Ngọc đánh ra, hư ảnh Đế Nghiêu khổng lồ cũng đồng dạng tung ra một quyền, thể đảo thiên địa, đánh về phía Phương Vân.

“Thực không biết tự lượng sức! Thanh Long Liệt Thiên! Phá…”

Phàn Vũ Ngọc lúc toàn thịnh, có thi triển ra Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền cũng vẫn kém hơm Thanh Long Liệt Thiên của Phương Vân chút ít, huống hồ dưới tình huống hắn thụ thương. Chỉ thấy Phương Vân hơi vươn cô lên, cánh tay vừa nhấc, lập tức một cỗ khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra. Trong mấy trăm dặm lấy Phương Vân làm trung tâm, hết thảy trong chớp mắt bị nghiền nát. Một long trào xanh ngắt cực lớn, lẫn giáp lấp lánh, mang theo không gian lực cường liệt, xé rách không gian, chấn thân ảnh Đế Nghiêu mà Phan Vũ Ngọc triệu ra thành phần toái.

“Rầm!” Phàn Vũ Ngọc tựa như diều đứt dây, bay vọt đi. Đang ở giữa không trung thân thể run lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng cũng tụt xuống vài thành. Sau khi bay liên tục hơn mấy ngàn trượng Phàn Vũ Ngọc nặng nề đụng vào mặt đất. Chỉ nghe rắc rắc, một cái khe cực lớn xuất hiện trên mặt đất. Toàn thân Phàn Vũ Ngọc đều bị tụt vào trong.

Phương Vân đi từng bước trong không trung, tay áo phiêu hốt, không nhanh không chậm tiến về phía Phàn Vũ Ngọc ở phía dưới: “Được làm vua thua làm giặc! Phàn Vũ Ngọc, ngươi có thể nhắm mắt được rồi!”

“Nhắm mắt? Chưa chắc đâu! Phương Vân, tiếp chiêu!” Thanh âm ầm ầm, cực độ không cam lòng từ trong lòng đất truyền đến. Chỉ nghe đại địa ẩm âm chấn động sau đó vô số bụi đất bắn lên, nhắm về phía Phương Vân mà tới.

“Đúng là đã nghèo lại còn đòi mặc áo gấm! Phàn Vũ Ngọc, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!” Phương Vân đại cục đã nắm, căn bản không sợ Phàn Vũ Ngọc tung ra quỷ kế. Tay áo hắn rung lên, một bàn tay thon dài từ trong ống tay áo vươn ra, lập tức là một cự chưởng lớn cỡ bằng ngọn núi, áp toàn bộ bụi đất xuống phía dưới.

“Ngươi dám chắc thế sao???

Trong cát bụi, một hạt bụi đột nhiên rung động lập tức tiến hóa thành Phàn Vũ Ngọc. Hữu quyền hắn xoắn đến, mắt phóng hàn quang chợt quát lên: “Vào cho ta!”

Ầm ầm. Trong phương viên trăm dặm, không gian sụp đổ. Phàn Vũ Ngọc lần thứ hai thi triển tuyệt học không vực. Phương Vân chỉ cảm thấy bốn phía không gian lóe sáng sau đó lập tức xuất hiện trong cõi thiên địa xa lạ.

Dãy núi bốn xung quanh không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là hải dương mênh mông xanh ở dưới chân hắn.

“Phương Vân, người phạm thượng ấy là tử tội! Bây giờ, ta bắt người mang về Liệp Lộc Viên, giao cho đại đô thống xử lý! Người chết chắc rồi…”

Thanh âm của Phan Vũ Ngọc từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn truyền đến.

“Phạm thượng sao? Ha ha ha…”Phương Vân cười ha hả, phảng phất như vừa được nghe truyện cười hay nhất thế gian: “Ta chính là Quan Quân Hầu đương triều, là nhất phẩm hầu gia, ngươi chẳng qua chỉ là một đại thống lĩnh, lĩnh suất vài ngàn binh lính. Ngươi dám lén rời khỏi Liệp Lộc Viên, theo đuổi ám hại ta, chính là phạm vào tử tội đại nghịch bất đạo! Cho dù có đến tại Thánh Vũ Hầu, ta vẫn có thể giết người…

“Hừ! Ngươi cho rằng ngươi luyện thành không vực, ta không làm gì được ngươi sao! Hãy xem ta phá nát mọi thứ của ngươi đây…”

Phương Vân mạnh mẽ dựng thân bay lên. Thân hình lấp lóe, lại hóa thành Côn Bằng viễn cô. Lúc này, Phương Vân hề thu nhỏ lại thân thế nữa, hai cánh Côn Bằng vỗ mạnh, mở rộng ra, chính là ba ngàn dặm. Mây gió theo hai cánh Côn Băng mở rộng không ngừng vọt ra bên ngoài. Nhìn từ xa lại, không khác gì một đại lục lơ lửng giữa không trung mênh mông

“Ông…”

Cùng lúc ấy, trên lưng Côn Bằng kim quang lóe lên. Huyền Huyễn Tử, Huyền Minh Tử trong “Tuế Hàn Tam Mao lập tức xuất hiện giữa hư không. Thân thể hai người lóe lên, lập tức phóng ra khí tức kinh khủng, hai đạo tinh mang xanh ngắt phóng tận trời cao.

“Phương Vân, người tự tìm tử lộ rồi đó..

Phàn Vũ Ngọc phẫn nộ gào lên. Ca khỏi thiên địa đều rung động. Chợt nhiên, thiên địa dị biến, đại dương mênh mông trào lên phong ba hải lãng, vô số sóng biển cuộn lên, cao vút, tiếp đó, hóa thành vô số những đại thủ cực lớn, từ bốn phương tám hướng phá mây che trời, bồ về phía Phương Vân.

“Ầm ầm ầm…”

Bầu trời mây đen ùn ùn, vạn long gào rít. Từng đạo thiểm điện lớn bằng cái thùng gỗ, hóa thành hình rồng long trào vũ động, chụp vào Phương Vân. Trong khối không gian này, cảnh tượng như ngày diệt vong.

“Thanh Long Băng Địa!”

Phương Vân lập tức thi triển thức thứ ba trong Thanh Long Bát Thức, Thanh Long Băng Địa. Côn Bằng khổng lồ, lợi trào sắc nhọn, cứ thế trảo xuống. Thiên địa vào lúc này, mây đen vần vũ, tiếng long ngâm cổ xưa vang lên. Chỉ thấy một hư ảnh thanh long lớn đến mấy ngàn dặm, cuộn người trên không trung hợp nhất với thân thể Côn Bằng tiếp đó, bốn chân khổng lồ xuất hiện, từ trên trời giáng xuống xuyên qua mây đen.

Ấm! Trong vòng mấy ngàn dặm, vô số những đại thụ khổng lồ bằng nước biển tràn ngập lập tức bị chấn tan tác. Toàn bộ hải dương, cuồn cuộn sóng nước biển bị cuốn lên cao gần ngàn trượng Mơ hồ người ta có thể nhìn thấy được cả những núi non, khe vực trong lòng biến. Dưới sự chấn động kinh người của cỗ lực lượng khổng lồ kia, ngay cả núi dưới biển cũng đều xuất hiện từng vết nứt kinh hoàng. Lúc này, một tia sáng từ bên ngoài truyền đến…

Chỉ một kích, Phương Vân lập tức chấn động hết thảy không gian của Phan Vũ Ngọc. Một chiêu khổng lồ mạnh mẽ như thế đã khiến cho giọng nói của Phan Vũ Ngọc cũng phải run rẩy: “Đây, đây, đây… Đây là tuyệt học gì! Ngươi sao lại tu luyện được tuyệt học kinh khủng đến mức này…”

Thanh Long Bát Thức, càng về sau càng mạnh mẽ. Chiêu thức Thanh Long Băng Địa này, luận uy lực, so với Thanh Long Liệt Thiên càng thêm lợi hại. Đây cũng là vì cảnh giới Phương Vân đề thăng hơn nữa khi hóa thân thành Côn Bằng đạt đến chín mươi thiên long lực.

Phương Vân căn bản không thèm chú ý đến Phàn Vũ Ngọc. Tuy rằng hắn chỉ là cảnh giới Thiên Trùng tam phẩm, nhưng hắn đã nhận được những chỉ điểm của phụ thân Phương Dận cùng với những hiểu biết từ ký ức của Côn Bằng biết được rằng tuyệt học không cực, mặc dù có thể cấm chế đối phương hấp thu nguyên khí từ hư không cũng hạn chế năng lực của đối phương, thế nhưng lại có nhược điểm.

Ấy là, nếu như đủ vũ lực, có thể dùng vũ lực ấy phá vỡ không vực của đối phương tiêu hao hết năng lượng mà đối phương dùng đề kiến tạo lên không gian đó. Mà một khi năng lượng bị tiêu hao đến một mức nhất định, không gian kia sẽ tức thì tan rã.

ana

“Toàn lực xuất thủ…”

Một đạo ý thức từ Phương Vân truyền vào óc Huyền Huyền Tử, Huyền Minh Tử. Cùng lúc ấy, hắn lần thứ hai thi triển ra tuyệt học cường đại nhất!

“Thanh Long Liệt Thiên…”

“Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp!” “Thanh Long Băng Địa”.

Trên đỉnh đầu Phương Vân, Huyền Minh Tử, Huyền Huyền Từ ngăn trở tầng tầng lối quang, các loại tuyệt học ma đạo cũng được thi triển tới tấp:

“Huyền Minh Hóa Công Chưởng!”

“Ám Ma Phong Bạo!”

Hai gã cường giả Thiên Trùng tứ phẩm, thi triển thần thông đại tiểu như ý lớn hơn ngàn trường tựa như ma thần viễn cổ, sừng sững giữa không trung. Từng tuyệt học cường đại, liên tục từ trong tay bọn họ được thi triển ra.

Phương Vân liên thủ với Huyền Minh Tử, Huyền Huyễn Tử, cùng lúc xuất thủ. Chỉ chớp mắt, thanh thế kinh thiên động địa, khiến trời xanh sợ hãi, tiến sát đến mức độ nứt vỡ không gian!

Phương Vân, tiếp chiêu!” Phan Vũ Ngọc rốt cục không thể kiềm chế, đưa tay ra, cánh tay dài cả mấy ngàn dặm, từ chân trời vụt đến, chụp vào người Phương Vân.

“Tới đúng lúc lắm! Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp!”

Một phù triện khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu Phương Vân. Chân khí cuồn cuộn trong cơ thể hắn chảy ầm ầm vào trong phù triện. Chi nháy mắt, bầu trời sụp đổ. Một ma thần khổng lồ đứng yên giữa hư không mắt như chuông đồng mặt xanh nanh vàng, đỉnh đầu là nhật nguyệt, chân đạp sao sáng. Ma thần ấy há miệng gào lên một tiếng, phất tay, chém đến.

“Rắc rắc!”

Khoảnh khắc hai người giao thu, phiến không gian này lần thứ hai không chịu nổi lực lượng quá lớn, vài tiếng rắc rắc vang lên, bầu trời nứt ra từng phần, một luồng không khí mới mẻ từ bốn phương tám hướng vọt đến.

“Rầm…”

Phàn Vũ Ngọc đã bị thương lại càng thêm bị thương rốt cục không nhịn nổi nữa, oa một tiếng, từ phiến không gian ấy rơi xuống dưới, đập lên một khối đá núi. Phương Vân từ trên không trung nhìn thấy hết thảy, cười nhạt, phi thân hạ xuống. Giày đạp mạnh lên ngực Phan Vũ Ngọc, vững vàng đóng chặt hắn xuống mặt đất.

“Phàn Vũ Ngọc, ta từng gặp nhiều kẻ ngu xuẩn, nhưng chưa thấy ai như người. Trong Liệp Lộc Viên ta nhìn người, người lại thực cho rằng ta sợ ngươi. Buồn cười! Ngươi tự cho rằng người công lực lật trời, không ai sánh bằng không ngờ lại nghe theo lời Dương Thúc Tử đến đây truy sát ta! Thực là làm càn mà! Quả thực là làm càn không thể sống…”

Phương Vân vung đại chưởng lên, lập tức phong ấn Phàn Vũ Ngọc Phương Vân xuất thủ cực nhanh, Phương Vân vừa bị Phương Vân cuốn đến, lập tức đã khiến không gian nội thề của hắn rối loạn, chân khí hao tồn, ngay cả năng lực thi triển Thuấn Tức Vạn Lý Đại Pháp cũng không có.

Một luồng nội lực hùng hậu, từ trong cơ thể Phương Vân cuộn ra ngoài, tiến vào trong cơ thể “Phàn Vũ Ngọc bị phong ấn. Phương Vân đặt chân lên đỉnh núi, cảm thụ được chân khí đang từ đó truyền vào cơ thể, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc này đây, hắn thực sự vui mừng!

Phương Vân lấy thực lực Thiên Trùng tam phẩm, phong ấn một cường giả Thiên Trùng Ngũ Phẩm không nói, mà tiện nghi hơn, chính là mọi công trạng của Phan Vũ Ngọc trong Càn Khôn Đồ đều thuộc về hắn!

Đại thống lĩnh như Phan Vũ Ngọc, công trạng được tưởng thưởng hơn Phương Vân nhiều. Bằng những phần thưởng này, Phương Vân có thể từ Càn Khôn Đồ, đối lấy một ít tài liệu luyện khí quan trọng, dùng để chế luyện Ngũ Ngục Cốt Hoàng.