Chương 593: Đế Ma Tông

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thương Khung Ma Quân là người thừa kế tinh huyết Côn Bằng đời thứ nhất, thực lực không cần phải nghi ngờ. Công pháp của hắn lấy tốc độ tăng tiến không khác gì với tính chất của Côn Bằng. Thậm chí ở thời thượng cổ, ngoại trừ đại đế, không ai đối phó được hắn, bắt giữ nỗi hắn.

Một vị bá chủ như vậy, tuyệt học của ông ta, đương nhiên phải có điểm đặc thù là không phải bàn cãi.

Thương Khung Ma Quân, công pháp thành danh chính là Ức Vạn Không Gian Độn Hình Đại Pháp. Nhưng công pháp này rất khó tu luyện, lấy tư chất và năng lực của Phương Vân, hiện tại cũng vẫn chưa đủ tư cách ấy. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một cơ hội.

“Hư Không Đại Thủ Ấn… là do Khung Thương Đại Thủ Ấn biến hóa thành. Mà hư không Đại Thủ Ấn chính là cách duy nhất làm cơ sở để tu luyện Vạn Ức Không Gian Đại Pháp. Chỉ cần tu luyện thành Hư Không Đại Thủ Ấn, lập tức có thể tu luyện được võ học cường đại nhất của Thương Khung Ma Quân. Tuy rằng đó là chuyện không thể nhanh được, nhưng tụ thành võ học này là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Phương Vân âm thầm mừng rỡ, trong tinh huyết Côn Bằng có rất nhiều ký ức của các đời bá chủ trước đây, mà các loại võ học thượng cổ kinh thiên động địa càng không ít. Chỉ là, điều kiện tu tập cực kỳ hà khắc. Phương Vân mặc dù biết tâm pháp nhưng cũng không tu luyện được. Thế nhưng hiện tại có một tuyệt học đinh cấp lại mở cửa với hắn.

“Hư không vắng vẻ, vĩnh hằng bất diệt…”

Phương Vân niệm động Hư Không Đại Thủ Ấn, cùng lúc không ngừng đưa Vạn Hóa chân khí vào trong Hư Không phù triện, để Hư Không chân khí không ngừng sinh ra.

Từng luồng sinh ra, tựa như có như không ăn nhập vào trong chân khí bản thân Phương Vân. Xung quanh Hư Không phù triện, chân khí không ngừng sinh ra. Phương Vân dựa theo pháp quyết của Hư Không Đại Thủ Ấn, đưa những Hư Không chân khí này tiến nhập vào trong kinh mạch. Hình thành các vòng tuần hoàn.

Hư Không chân khí chui vào kinh mạch, sau mỗi vòng chu thiên nhỏ, trở lại đan điền, chui vào trong Hư Không phù triện. Hư Không phù triện tựa như được nuôi dưỡng bởi nguồn dinh dưỡng nào đó từ bên ngoài, tương ứng sinh ra một ít biến hóa, càng lúc càng thêm tinh xảo, hoàn chỉnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trung tâm của Hư Không phù triện, sinh ra một cỗ lực lượng kỳ dị, mở rộng ra bốn phía. Ở bên trong phiến lực lượng kỳ dị này không ngờ lại sinh ra một Hư Không ám ảnh trong suốt.

Phương Vân đang định tiếp tục tu luyện thì đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền vào óc:

“Vân nhi, ta chiến đấu với Tứ Cực Ma Tông chủ, đã kết thúc. Hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn. Sau chuyện lần này, ta sẽ quay lại Man Hoang con cũng đi đi. Còn Liệp Lộc Viên, tạm thời con đừng trở lại. Đám Dương Thúc Tử và Thiên Vũ Hầu, ta sẽ tự mình xuất thủ đối phó bọn chúng.”

Thanh âm Phương Dận có phần hỗn loạn, có phần yếu ớt nhưng sự mạnh mẽ, khí phách không hề giảm sút.

“Dạ, phụ thân đại nhân!”

Phương Vân âm thầm tự nói. Đây là một loại liên lạc huyết mạch, vượt qua cả không gian.

“Ừ. Tứ Cực Ma Tông chủ cũng bị thương không nhẹ, đã quay về Địch Hoang rồi. Con không cần lo hắn sẽ quay lại đối phó con. Mặt khác, lần này ta cùng Tứ Cực Ma Tông chủ chiến đấu, tốn quá nhiều thời gian. Sau khi chuyện này truyền ra, tất nhiên sẽ khiến triều đình chú ý. Bởi vậy sau này phụ thân khó mà rời khỏi Man Hoang. Hết thảy mọi chuyện con phai dựa vào chính con, cho nên phải cẩn thận hơn nữa.”

Phương Dận nói.

“Hài nhi rõ rồi!”

Phương Vân gật đầu đáp.

Chủ tướng trong quân, không thể rời khỏi đại quân quá lâu. Tứ Cực Ma Tông chỉ sau khi rời khỏi, ắt sẽ lợi dụng điều này, kiềm chế phụ thân. Sau này, Phương Dận muốn hành sự sẽ không dễ dàng nữa.

Phương Vân rõ ràng rằng điều này cũng có nghĩa là sau này phụ thân sẽ không giống như hiện tại, tự thân xuất thủ giúp đỡ hắn. Rất nhiều chuyện, một khi bị những nhân vật khắp nơi quan tâm, chú ý đến, sẽ bị bó buộc, phải cẩn thận hơn.

Khí tức Phương Dận, rất nhanh biến mất trong cảm ứng của Phương Vân, đi về Man Hoang. Biết phụ thân không sao, Phương Vân cũng quyết định thật nhanh, trầm ngâm giấy lát, thân hình chợt mở rộng lao xuống phía dưới.

Nơi Phương Vân dừng lại, cách mặt đất vạn dặm. Cho dù sở hữu hóa thân Côn Bằng viễn cô, cũng không phải dễ dàng quay lại. Lấy mỗi lần vượt qua năm ngàn dặm để tính toán, Phương Vân ít nhất cũng phải mất hai mươi lần thiêu đốt chân khí không ngừng như con | thoi đề lao đi mới tới được mặt đất.

Mặc dù chân khí của Phương Vân rất hùng hậu, nhưng không thể duy trì hai mươi lần vượt không gian như thế, cho nên vẫn phải vừa phi hành vừa dừng lại.

Khoảng cách vạn dặm, mười vạn dặm, chín vạn hai ngàn dặm, tám vạn dặm…

Phương Vân ẩn thân trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc hạ xuống mặt đất. Qua hai ngày hai đêm, Phương Vân rốt cục ở cách mặt đất chừng bốn vạn dặm.

Vút, vút!

Phương Vân đang định rời đi, đột nhiên trong mắt hiện lên ba đạo lưu quang màu đen từ cực xa vút qua.

“Hả? Khí tức rất quen thuộc!”.

Phương Vân âm thầm suy tính, rất nhanh đã tìm được ra thân phận chủ nhân của đạo lưu quang kia: “Là truyền nhân của Phệ Ma Đạo thượng cô!

Khi Phương Vân từ Thiên Trùng nhị phần tiến vào Thiên Trùng tam phẩm, đã từng bị tên truyền nhân này đánh lén một lần, còn muốn cướp đoạt huyết nhục của hắn tăng cường công lực bản thân. Có điều vào đúng thời khắc then chốt, Phương Vân đã sớm tấn cấp thành công, trái lại đánh cho người này một trận chạy trối chết.

Có điều, đáng tiếc, vào lúc tối hậu, tên truyền nhân này tung ra một thượng cổ chân phù do một cường giả mệnh tinh cảnh luyện chế, nhờ thế mà trốn thoát.

“Thực đúng là oan gia ngõ hiệp, không ngờ lại gặp hắn ở đây. Ở bên cạnh hắn, hình như còn hai kẻ khác, có lẽ cũng là người trong ma đạo, hẳn là đồng bọn của hắn. Mấy người này vội vã như vậy, không biết là âm mưu gì đây. Ta đi theo nhìn chút coi sao.”

Phương Vân không lập tức xuất thủ mà đi rất xa ở phía sau, theo đuổi bọn họ. Lúc này, Phương Vân muốn tìm đến hang ổ của chúng sau đó một lần dọn sạch.

Trong cường phong mênh mông ngày đêm không kể, ba gã truyền nhân ma đạo thượng cổ, hắc y ma bào, vội vã phi hành. Ba người căn bản không chú ý, tại một nơi rất cao, có một cái chuông nhỏ đang bay theo bọn họ.

“Đại hội ma đạo lần này, quần ma tụ tập, không chỉ có các truyền nhân của các ma đạo thượng cổ khác, còn có các cường giả ma đạo của các phái và các trưởng lão tông phái hiện tại. Chưởng giáo đã hạ lệnh, mượn lần đại hội này tiếp xúc thân cận hơn với các truyền nhân ma đạo thượng cổ khác, lôi kéo bọn họ.”

Triệu Vị Ương nói. Ba người vừa bay đi, vừa nói chuyện phiếm.

“Đúng lắm. Chuyện này nếu để hỏng, sợ rằng sau khi quay về, chưởng giáo chân nhân sẽ lột da ta.”

Lý Tri Tiểu phẫn nộ nói.

“Thượng cổ thịnh thế, tuy rằng lấy tông phái kiếm đạo đứng đầu, nhưng tông phái ma đạo chúng ta lại nhiều nhất. Hơn nữa còn bảo lưu được cũng rất nhiều. Rất nhiều tông phái thậm chí còn chưa chịu chút ảnh hưởng nào. Lần này, ngoại trừ Phệ Ma Tổng thượng cô chúng ta, Huyết Ma Đạo và Cô Ma Tông còn có rất nhiều tông phái cự phách thượng cổ nữa. Những người này không thể đắc tội được. Lý huynh, người nên thu liếm một chút. Ta nghe nói, lần này truyền nhân của Đế Ma Tông thượng cổ cũng đến. Không biết bao nhiêu thời đại đã qua đi, không ngờ Đế Ma Tông lại vẫn có thể tiếp tục bảo tồn!”

Dạ Vô Ưu nói.

“Cái gì Đế Ma Tông ư?”

Lý Trị Tiêu, Triệu Vô Ương nghe thế, sắc mặt kinh hãi.

Thượng cổ có mười vạn tông phái, Kiếm Tông đứng đầu. Tiếp theo đứng thứ hai là Minh Tông có điều đáng tiếc ở chỗ Minh Tông mặc dù quật khởi rất sớm, khi ở thời thịnh thế, cũng rất hùng mạnh, nhưng lại bị Kiếm Tông đánh tan, cuối cùng chỉ làm cho uy danh Kiếm Tông càng thêm hiển hách.

Lần ấy sau khi tông phái chiến tranh, Minh Tông bị hủy diệt, từ sáng chuyển vào tối, tuy rằng truyền nhân đạo thống của Minh Tông vẫn như trước khi ân khi hiện. Có điều, Minh Tông cũng bởi vậy mà xuống dốc. Mặc dù không có vài cường giả tuyệt thể xuất hiện, nhưng đã không thể coi là tông phái hoàn chỉnh.

Tại thời kỳ Kiếm Tông đứng đầu, người của Minh Tông gần như không ai dám tiếp xúc, càng không dám câu kết. Dù sao, những người cầu kết với phái này, chẳng khác nào khiêu chiến uy nghiêm của Kiếm Tông đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, hơn nữa còn là tự tìm tử lộ.

Chân chính được xưng là tông phái đứng đầu ma đạo, không phải Minh Tông cũng không phải là những tông phái như Cổ Ma Tông mà là Đế Ma Tông.

Tông phái này quật khởi so ra muộn hơn Minh Tông đôi chút. Tổ sư phái này, danh tiếng thời đó, chỉ dưới chưởng giáo đời thứ nhất của Minh Tông một ít. Chỉ là, khi đó ông ta còn chưa sáng tông lập phái.

Khi Minh Tông và Kiếm Tông đối địch, Đế Ma Tông mới thành lập. Đồng thời lấy tốc độ phát triển cực nhanh để trưởng thành. Đến khi Minh Tông bị Kiếm Tông tiêu diệt thì Đế Ma Tông đã trở thành đại phái đứng đầu ma đạo.

Tại thời cổ đại, Đế Ma Tông đứng thứ năm. Nhưng đây cũng không phải nói rằng thực lực của họ chỉ đứng thứ năm. Sự thực thì hạng năm này, chẳng qua là Đế Ma Tông tự đặt cho mình. Bọn họ tự nguyện đứng thứ năm.

Bởi vì từ thứ tư đến thứ năm toàn bộ đều là những tông phái giao hảo với Kiếm Tông hoặc có chút ít quan hệ. Có vết xe đổ là Minh Tông Đế Ma Tông sẽ thông minh hơn, không ngu xuân đến mức vào lúc ấy lấy cái tiếng hão đối đầu với Kiếm Tông đệ nhất thiên hạ.

Tuy rằng các tông phái khác không cho rằng Đề Ma Tông có bao nhiêu thực lực, nhưng toàn bộ các tông phái ma đạo, đều đã xác nhận, Đế Ma Tông thực sự là đại tông phái đứng hàng thứ hai.

Nguyên nhân rất đơn giản, tỏ sự tông phái từ đứng từ thứ hai đến thứ tư, đều đã từng bị một gã cường giả ma đạo khiêu chiến, hết thảy đều bị đánh bại. Vị cường giả ma đạo này tự xưng là tán tu, có điều, hết thảy cường giả tông phái ma đạo đều rất rõ ràng ở thời đại thượng cổ, không có cường giả nào có đủ khả năng đánh bại các tổ sư chưởng giáo của các tông phái động từ thứ hai đến thứ tư.

Ở trong toàn bộ các tông phái ma đạo, thể lực duy nhất như thế cũng chỉ có tổ sư của Đế Ma Tông. Trên thực tế, một vị tổ sư ma đạo sau khi lập tông phái, chưa bao giờ xuất thủ. Hành vi như vậy, thực sự cũng phù hợp với mục đích khiêu chiến cường giả của hắn, chính là xác minh võ học.

Về phần nguyên nhân khiêu chiến tông chủ Kiếm Tông tính ra lại rất đơn giản.

Tại thời địa này, địa vị của tông chủ Kiếm Tông được toàn thể mọi người công nhận là đệ nhất cao thủ. Đây là nhận thức rất chắc chắn. Toàn bộ các tông phái đều ủng hộ phái đứng đầu ma đạo, nhưng không ai cho rằng tổ sư Đế Ma Tông có thể chiến thắng được tông chủ kiếm tông một tồn tại không khác gì một chiến thần luôn chiến thắng.

Đó chân chính là thần, không thể chiến thắng.

Tổ sư của Đế Ma Tông một khi xuất thủ, không chỉ không thể thắng hơn nữa lấy kiến thức, kinh nghiệm, ánh mắt của tông chủ Kiếm Tông liếc mắt là có thể thấy được thân phận của tổ sư Đế Ma Tông.

Đây là nguyên nhân duy nhất ông ta không khiêu chiến tông chủ Kiếm Tông.