Chương 587: Hậu Chiêu Phân Hiện

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đế Nghiêu Vương Đạo Quyền vốn là một tuyệt học cường đại, chính là công pháp võ học của Đế Nghiêu thượng cổ. Phàn Vũ Ngọc chìm đắm trong công pháp này trong thời gian dài, khắc khổ tu luyện, bởi thế đã đem công pháp này thôi diễn tới mức kỷ gần tới đạo. so với thức thứ hai Thanh Long Liệt Thiên của Phương Vân chỉ còn kém một chút.

Sau khi tuyệt học này dung hợp với Ngũ Đế Tinh Tú Quyền, uy lực càng mạnh thêm, so với Thanh Long Liệt Thiên mà Phương Vân vừa mới thi triển càng thêm cường đại.

Chỉ bằng một chiêu này, Phương Vân đã đánh bay vị thái thượng trưởng lão thiên trùng ngũ phẩm hơn mười dặm, chỉ một chiêu đã khiến hắn ta trọng thương,

Phương Vân, thực lực mạnh mẽ, bá đạo, kinh sợ hết thảy. Môi Tả Vấn Thiên mấp máy, khiếp sợ đến mức nói không ra lời. Hắn không ngờ rằng chỉ bằng thời gian mấy tháng, Phương Vân lại có thể tiến bộ đến mức độ kinh khủng như thế. Cho dù là hắn cũng không phải đối thủ.

“Phương Vân, ngươi căn bản không cần gọi ta tới. Ba người này, chỉ một mình ngươi là đủ để đối phó rồi!”

Sóng khí vọt qua, Cô Xạ quận chúa, y phục phiêu hốt, xuất hiện bên cạnh Phương Vân. Trong mắt vị truyền nhân Sát Lục Kiếm Phái thượng cổ, hiện lên vẻ khiếp sợ không thể che giấu.

Nàng thân là truyền nhân của tông phái thượng cổ, dựa vào bảo tàng môn phái sau lưng tích lũy đến mức kinh hồn mà có thực lực thiên trùng tam phẩm, hơn nữa trong tay còn có cả thiên nguyên pháp khí có thể cứng đối cứng với những tồn tại cấp bậc thiên trùng ngũ phẩm. Thế nhưng hết thảy những thứ ấy trước mặt Phương Vân, hoàn toàn tắt lịm, không chút nào quang.

“Chỉ mấy tháng ngắn ngủi hắn có thể đạt đến mức khủng khiếp như vậy. Tên truyền nhân Bắc Đầu Bát Cung khi trước giờ mà có gặp hắn, sợ rằng chỉ một chiều sẽ bị hắn giết chết, không cần đến ta xuất thủ!”

Cô Xạ quận chúa âm thầm khiếp sợ, hoàn toàn khác xa so với vẻ mặt trấn định của nàng.

Phương Vân âm thầm cười ung dung. Khi trước hắn gọi Cô Xạ quận chúa đến, còn không ngờ rằng mình có thu hoạch lớn như vậy. Phong ấn hai gã cường giá thiên trùng tử phẩm, một gã đại thống lĩnh thiên trùng ngũ phẩm. Mà tuyệt học trên người bọn họ lại giúp cho Vạn Hóa Thân của hắn lên tới sáu vạn tám ngàn tuần hoàn, đạt đến cảnh giới thành tựu bước đầu.

“Quận chúa khiêm tốn rồi. Nếu không có người ở bên cạnh kiềm chế, cả ba tên bọn chúng tiến lên cùng một lúc, chỉ sợ sẽ là tràng diện khác!”

Phương Vân nói, đại thủ vung lên, lập tức vô số không gian mở ra, nguyên khí cuồn cuộn hóa thành dịch thế, tựa như dòng chảy đại dương tiên vào người Phương Vân.

Bất kể là Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp, Thanh Long Liệt Thiên hay là Ngũ Đế Tinh Túc Quyền đều là những tuyệt học cực kỳ hao tổn chân khí không thể nào sử dụng vô hạn.

Phương Vân sau khi sử xuất những tuyệt học này, chân khí trong cơ thể tiêu hao không nhỏ, đành phải bổ sung lại.

Thấy quanh người Phương Vân hiện lên vô số không gian đứt gãy cùng với nguyên khí thành dịch thể cuồn cuộn, trong lòng đám người Ta Vấn Thiên không chỉ là kinh sợ nữa, mà đã thực sự chuyển thành sợ hãi.

Nguyên khí dịch thế, đây là chuyện mà chỉ những cường giá thiên trùng thất phẩm mới làm được, ai ngờ rằng Phương Vân chỉ mới thiên trùng tam phẩm cũng đã làm được.

“Ta sư huynh, Chu sư huynh, mau xuất thủ, kéo hắn vào trong không gian nội thể không để hắn bổ sung chân khí!”

Quang mang chợt lóe, thái thượng trưởng lão Thiên Tà Tông vừa bị đánh bay đi hơn mười dặm cố nén thương thế, vượt qua tầng tâng hư không đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ta Vấn Thiên. Trên mặt hắn, máu tươi đầm đìa, trên thân thể, huyết nhục mơ hồ, quần áo tả tơi, có vẻ rất thê lương, chật vật.

Trong Ngũ Đế Tinh Tú Quyền ẩn chứa lực lượng quang minh, thần thánh của Đế Nghiêu Đạo Vương Quyền, đối với tu sĩ tà phái như hắn, thương tổn cực lớn. Phương Vân chỉ một quyền đã đánh cho hắn kinh hồn táng đảm, nhưng đồng thời cũng khiến cho lòng hắn tràn lên sát khí lệch trời.

“Người này tuyệt đối không thể lưu lại!

Ý niệm này xẹt qua trong óc hắn, càng lúc càng cường liệt. Hắn vốn cho rằng tông môn mình phát ra ba thái thượng trưởng lão thiên trùng ngũ phẩm, lại thêm cả hóa thân của tông chủ, thực rất không hợp lý, cảm giác như là lấy dao mổ trâu giết gà, nhưng hiện tại, ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Giết! Phải giết bằng được! Cho dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải giết! Thiên tự như vậy, tốc độ tiến cảnh kinh khủng như vậy, chưa trưởng thành đã có khí hậu như thế, nếu chờ đến khi hắn hoàn toàn trưởng thành, chẳng phải là họa lớn của Thiên Tà Tông sao?!

Đột nhiên, hắn cảm thấy, lực lượng như hiện tại quá ít. Ba thái thượng trưởng lão vẫn là chưa đủ, còn phải thêm ba người nữa. Không những thế, ngay cả trưởng lão thiên trùng lục phẩm cũng phải xuất thủ. Nếu có thể, tốt nhất là để cho tông chủ xuất quân, tự mình giết chết thứ tử Phương gia, đánh tan mối uy hiếp này.

Người này, uy hiếp quá lớn!

Ta Vấn Thiên cũng không hề do dự. Sự đáng sợ của Phương Vân hắn cũng đã cảm giác được. Ba người liên thủ không ngờ không phải đối thủ của hắn. Ánh mắt chợt lóe, Tả Vấn Thiên tựa hồ như đột nhiên hạ quyết tâm: “Xuất thủ!”

Lực lượng Ta Vấn Thiên có thể không mạnh bằng Phương Vân, nhưng cảnh giới thì tuyệt đối cao hơn Phương Vân. Thân hình nhoáng lên, lập tức lao về phía Phương Vân, một cỗ lực lượng kỳ dị phá thế mà ra, chỉ chớp mắt, một đạo ánh sáng hình bàn tay lấy tốc độ bất khả tư nghị mở rộng ra.

“Không vực tuyệt học! Mau lui lại!

Phương Vân đang đứng cùng Cô Xạ quận chúa, thấy thế hét lên. Hai người thân hình song song lùi lại. Không vực tuyệt học này, hắn từng gặp, cũng biết được sự lợi hại của nó. Nhưng có điều, hắn đã đánh giá thấp tốc độ thi triển không vực tuyệt học của cường giá thiên tùng ngũ phẩm.

“Ông!”

Không gian uốn khúc, Phương Vân lập tức cảm giác mình chìm vào trong nước, toàn bộ thi thể đều bị một cỗ lực lượng kỳ lạ bao vây, không ngừng lôi kéo, bám lấy hắn.

Cùng lúc ấy, cách Phương Vân không xa. Cô Xạ quận chúa Lưu Tiên Nhi cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa, bị kéo vào một không vực khác.

“Không kịp rồi!”

Phương Vân chỉ kịp nghĩ như vậy, không gian trước mắt đã biến ảo, lập tức bị kéo vào một không gian khác. Trước mắt hắn, hết thảy hôn ám, tà khí cuồn cuộn tràn ngập thiên địa, phảng phất như lửa khói chiến tranh vậy.

Vô số những hài cốt nằm trên mặt đất. Nơi này chính là cảnh tượng tử vong.

“Phương Vân, đây là không gian quý của ta. Ở nơi này, toàn bộ nguyên khí năng lượng đều do ta khống chế. Ngươi không thể nào hấp thu thêm năng lượng từ bên ngoài. Nơi này, chính là mồ chôn ngươi!”

Ngoài mấy ngàn trượng tà khí cuộn lên, Tả Vấn Thiên đứng trên một một đống xương thú khổng lồ trắng xóa, từ trên cao quan sát Phương Vân, nói.

Phương Vân liếc nhìn bốn phía, lắc đầu, ngẩng mặt lên nói: “Tả Vấn Thiên, người chỉ còn cơ hội cuối cùng. Cơ hội lần này mà qua đi, ta sẽ biến tất cả các ngươi thành khối lỗi, giống như hắn!”

Đại thủ phất lên, quanh người Phương Vân quang mang chợt lóe, Phàn Vũ Ngọc một thân giáp trụ màu máu, phảng phất như hỏa điểm lập tức xuất hiện bên cạnh Phương Vân.

Phương Vân vừa xuất hiện, chiến cuộc lập tức xoay chuyền. Nguyên bản là tình thế một đánh hai biến thành hai đánh hai. Ưu thế duy nhất của Thiên Tà Tông chính là ở nhân số, nhưng hiện tại, Phương Vân đã gọi đến Cô Xạ quận chúa, Phàn Vũ Ngọc, ưu thế này lập tức biến mất.

“Là tên đại thống lĩnh của triều đình Đại Chu! Ngươi, không ngờ, ngươi lại luyện hắn thành khôi lỗi!”

Vẻ mặt Chu Ngọc Kỳ biến đổi. Hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra vị đại thống lĩnh đã từng giao thủ với ba người bọn hắn bên ngoài thành Mặc Lĩnh. Một cỗ cảm giác kinh hãi xẹt qua trong lòng. Chu Ngọc Kỳ đột nhiên sinh ra sợ hãi tột cùng đối với vị Quan Quân Hầu mới mười bảy tuổi của Đại Chu.

Tên thiếu niên này thật quá đáng sợ!

“Phương Vân! Ngươi thực là vô pháp vô thiên, ngay cả thống lĩnh của chính tiêu đại quân cũng dám luyện thành khôi lỗi. Có điều, rất đáng tiếc, ngươi nhầm rồi, đối thủ của người, không phải chúng ta!”

Tả Vấn Thiên đưa tay vào ngực, móc ra một cái lệnh bài màu vàng nhạt, hoa văn ẩn hiện.

“Tông chủ, người này quá mức cường hãn. Chúng ta không phải đối thủ của hắn, thỉnh tông chủ xuất thủ!

Tả Vấn Thiên nắm lệnh bài trong tay, thấp giọng nói. Dứt lời, ngũ chỉ nắm chặt, tà khí cuồn cuộn lập tức tiến vào bên trong lệnh bài. Được cỗ tà khí ấy kích thích, lệnh bài kim loại kia đột nhiên bay ra khỏi tay Ta Vẫn Thiên.

“Ầm!”

Chân khí tà đạo tinh thuần gấp mười lần Ta Vấn Thiên từ trong lệnh bài kim loại phụt ra. Tiếp đó, hội tụ, chỉ chớp mắt, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ, da trắng nhợt, tóc đen, mặc y phục đen.

Hắc y thiếu niên này chỉ vừa xuất hiện, liền như trung tâm của vũ trụ. Khí tức trên người hắn tán ra, hủy thiên diệt địa, ngay cả không gian Tả Vấn Thiên ngưng tụ thành cũng ong ong rung động tựa hồ tùy thời có thể nổ tan vì chống đỡ với cỗ lực lượng kia.

“Tham kiếm tông chủ!”

Ta Vẫn Thiên, Chu Ngọc Kỳ quỳ một gối, thần thái cung kính.

“Phương Vân? Thiếu niên không hề để ý đến Tả Vấn Thiên và Chu Ngọc Kỳ. Hắn chắp tay mà đứng, tiếp đó từng bước tiến lên, đưa mắt quan sát Phương Vân. Dáng tươi cười như gió xuân ấm áp: “Qua nhiên là long phượng trong cõi nhân gian, không tệ, không tệ!”

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thiếu niên hắc y đột nhiên đánh ra một chưởng. Chương hình trực tiếp vượt qua thời gian và không gian, vừa xuất hiện đã ngay lập tức đến trước mặt Phương Vân. Trên chưởng, khí tức tà ác lóe ra, không chỉ có thể hủy diệt thân thể, thậm chí còn có thể xuyên thủng linh hồn.

“Ầm!”

Một thiết quyền, cường cường hữu lực, mạnh mẽ bá đạo. Chỉ một quyền lập tức ngăn cản trảo kênh của tông chủ Thiên Tà Tông đánh nát hoàn toàn.

“Tông chủ Thiên Tà Tông người vong động rồi!”

Thanh âm bình thản, để lộ ra khí phách ung dung bình thản. Thanh âm vừa dứt, từ trong ngực Phương Vân, một hạt bụi bay ra, rung động lập tức hóa thành một nam tử trung niên mặc hầu phục, ngang tàng cao lớn.

Nam tử này không có bất kỳ động tác nào, chỉ một lần va chạm, một ánh mắt, đã để lộ ra khí phách, sự mạnh mẽ, lực áp quần hùng là hùng cứ một phương

“Tứ Phương Hầu!”

Tả Vấn Thiên Chu Ngọc Kỳ như bị đạp phải đuối, nhảy dựng lên. Vẻ mặt bất khả tư nghị. Bọn hắn căn bản không ngờ rằng Tứ Phương Hậu ở ngay cạnh Phương Vân. Hơn nữa khi xuất hiện, không phải là quyền hình cách không vạn dặm, không phải là hóa thân, mà là bản thề chân chính.

Tứ Phương Hầu đứng thẳng như đao, xuyên vào trời cao. Nghe tiếng hai người kinh hộ, Tứ Phương Hậu chi đưa mắt liếc nhìn, lập tức Tả Vấn Thiên, Chu Ngọc Kỳ như dính phải lôi đình, phốc một tiếng, phun ra hai ngụm máu tươi.

Chênh lệch giữa Thiên Trùng ngũ phẩm và thiên trùng thất phẩm không phải chỉ là một chút một ít. Huống hồ, Tứ Phương Hầu còn được truyền thừa Đế Vũ chiến giáp, ngưng tụ thành một chân long lực, là cường gia truyền kỳ.

“Phương huynh, ngươi cũng là bá chủ một phương, chỉ một cước cũng khiến trời đất lộn nhào, sao lại chấp nhặt với mấy trưởng lão trong tổng ta thế?”

Tông chủ Thiên Tà Tông mỉm cười, chuyển ánh mắt, nhìn về phía Phương Vân.

“Đến rồi!” Phương Vân thầm rùng mình, lập tức cảm giác được một cỗ uy áp tinh thần không thể chống đỡ đang áp đến.

“Uỳnh!”

Phương Vân cảm thấy mình như bị trúng một chùy vào ngực, khí huyết bốc lên, chân lùi vài bước. Nhưng không hề thu thương. Đối với uy áp tinh thần như vậy, hắn đã sớm có kinh nghiệm. Hóa thân của tông chủ Thiên Tà Tông tính là cường đại, nhưng vẫn còn kém xa Nhân Hoàng.

Khi trước phong hầu tại điện Thái Hòa, Phương Vân còn có thể chống đỡ được trong chốc lát huống hồ hiện tại, thực lực của hắn đã tăng lên không ít.