Chương 643: Hư Không Vận Mệnh

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hay là, đem chuyện này báo cáo lên trên, để cho vài tông lão ra tay, đánh chết tên này, diệt tuyệt hậu hoạn?”

Đồng Tu Tà Quân vừa nói vừa làm động tác một đao chặt xuống.

“Xem lại đi, vài vị tông lão tuy rằng có tu vi kinh người, đều là tu vi ngoài Tinh Mệnh cảnh. Nhưng mà khi tu vi đạt đến tình trạng này, tuyệt đối sẽ không vì một người hoặc một chuyện nhỏ mà rời khỏi Nội Thiên Địa. Nếu như vậy, người Thiên Tà Tông chúng ta muốn giết sẽ rất nhiều. Hơn nữa, suy nghĩ của tông lão cũng không phải là thứ chúng ta có thể đo lường được” Sí Diễm Tà Quân nói.

Hai người im lặng không nói gì, cũng biết lời của hắn ta là sự thật. Khi tu vi đạt đến Mệnh Tinh cảnh, trừ phi là cần thiết, căn bản là không lãng phí thời gian vào chuyện như vậy. Có thể chuyện này, trong mắt những người liên quan thì vô cùng nghiêm trọng nhưng trong mắt của cường giả Mệnh Tinh cảnh, thì nhìn cũng không nhìn.

“Đi thôi, nếu không trêu chọc, thì cố gắng đừng trêu chọc vào”.

Sí Diễm Tà Quân chủ động lên tiếng, định rời khỏi chỗ này, nhưng vào lúc này, dị biến nồi lên.

“Rầm rầm!”

Mặt biến rung động vốn chỉ là Minh Hải hơi nhộn nhạo, mà đã nhấc lên một trận sóng biện bạch sắc. Ở chỗ cách ba người khoảng ngàn trượng một mảnh nước biển dâng cao lên, lập tức trong nước biển bước ra một người thanh niên trắng như ngọc, tóc rối phủ lên vai, mặc trường sam màu da trời, bắt đầu chậm rãi di động từ đáy nước.

Dưới thân hắn, từng đợt sóng biển tụ tập lại, trong nháy mắt đã ngưng kết thành một đạo nham thạch lớn, huyền phù dưới thân hắn.

Ba người đồng thời cả kinh, với tu vị Thiên Trùng lực phẩm, mà trong một cự ly gần như vậy tự nhiên lại không có bất kỳ phát hiện nào cả.

“Người nào!”

Hai hàng lông mày của Đồng Tu Tà Quân nhíu lại, quát lớn một tiếng, bỗng nhiên bước đến trước, lướt qua Sĩ Diễm Tà Quân, khí cơ tập trung lên người thanh niên mặc trường sam màu xanh da trời kia.

“Chờ một chút’’
Sí Diễm Tà Quân vươn tay ra, chụp lấy tay của Đồng Tu Tà Quân. Nhưng đúng lúc này, cách chỗ đó không xa, người thanh niên mặc trường sam màu xanh tóc dài rối tung cũng đã chú ý đến ba người, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của ba người.

Đầu đầy mặc ngọc, mái tóc đen dài để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lãnh khốc. Sí Diễm Tà Quân liếc mắt chú ý đến đôi mắt của hắn, đôi mắt này cực kỳ trong suốt, giống như ngàn vì sao trên bầu trời vậy, lóe ra quang mang trí tuệ. Chỉ tiếc là lại giống như xuyên thủng tất cả huyền bí vậy, khiến cho ba người nổi lên một cảm giác giống như bị người ta nhìn thấu vậy.

Sí Diễm Tà Quân âm thầm khiếp sợ, hắn chưa bao giờ thấy người nào có đôi mắt trí tuệ và linh khí như vậy, trong nội tâm càng khẳng định về thân phận của đối phương hơn.

“Vị đạo huynh này, tại hạ chỉ đi ngang qua, vô ý mạo phạm, chỗ nào đắc tội, xin lượng giải cho. Tại hạ có chuyện quan trọng không quấy rối các hạ”.

Sí Diễm Tà Quân nói xong chắp tay, không nói hai lời, liền kéo tay của Đồng Tu Tà Quân, chuẩn bị rời đi.

Người thanh niên mặc trường sam màu xanh da trời kia ngồi xếp bằng trong nước, nhìn ba người, chỉ cười thản nhiên, không đuổi theo, cũng không đáp lời, tùy ý đề ba người rời đi.

“Sư huynh, xảy ra chuyện gì? Chúng ta có ba người, sao huynh lại trông có vẻ sợ người đó?”

Chờ sau khi rời đi được một khoảng Đồng Tu Tà Quân mới hỏi.

“Người này chính là Lạc Tinh Thần! Bây giờ ngươi còn muốn giao thủ với hắn sao?”

Sí Diễm Tà Quân vẫn còn có vẻ kinh hoàng nói.

Đồng Tu Tà Quân và một Thái thượng trưởng lão khác của Thiên Tà Tông đồng thời hỗ lên.

“Người này có thể không phân thắng bại với Đệ Nhất, thực lực có thể nghĩ rồi. Đế Nhất là Thiên Trùng ngũ phẩm mà có thể đánh chết cường giả Thiên Trùng lục phầm. Nhìn tình huống của hắn bây giờ cũng rõ ràng sau khi giao thủ với Đệ Nhất xong công lực lại tăng thêm một tầng đạt đến Thiên Trùng lục phẩm. Bây giờ ngươi còn tự tin, ba người chúng ta có thể đối phó với hắn sao?”
Tâm thần hai người đồng thời rung động thoáng cái đã tỉnh táo lại.

“Đi nhanh đi, Lạc Tinh Thần là Phó thống lĩnh Ngự Long Trực của đại quân chinh tiểu Đại Chu triều, nếu như đề hắn có phản ứng, mấy người chúng ta sợ rằng không đi được!”

Trong lòng ba người có một nỗi sợ, giống như là vừa mới đi qua quỷ môn quan vậy, lập tức không dám dừng lại, nhanh chóng rời đi. Vừa bay được không xa, liền thấy phía trước có một đám võ giả mặc trường bào trắng, sắc mặt âm trầm, lửa giận hiện rõ, đang phá không mà đến. Thấy ba người này lập tức dùng tiếng Trung Thổ quát lên: “Tránh ra, Minh Hoàng hoàng thất làm việc, người cản trở, giết không tha!”.

Ba người cũng không muốn bị lôi vào chuyện này, chọc vào người Minh Hoàng cho nên tự động tránh ra một bên, đề đường cho đám người kia đi. sau một hồi, từng tiếng quát mắng phát ra từ phương xa, các loại dị tượng không ngừng hiện lên trên mặt biển.

“Lệ!”

Một tiếng động chói tai vang lên, ba người vô thức quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy một đạo tiên anh thật lớn, từ đường chân trời bắn ra, mơ hồ hóa thành hình của một chân long, nhập lên trời cao. Sau đó, tất cả tiếng động toàn bộ biến mất, bao gồm cả tiếng đánh nhau.

Thân thể ba người run lên, trong lòng xẹt qua sự rùng mình.

Một lát sau, khí tức của Lạc Tinh Thần biến mất trên mặt biển. Ba người đợi thêm một lát nữa mới dám quay lại kiểm tra. Chị thấy, cái chổ mà ba người tìm được Lạc Tinh Thần đã có hơi ba mươi cái thi thể đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển, tình trạng chết rất thê thảm.

Ba người lại đồng thời rùng mình.

“Gầm!”

Một âm thanh như tiếng đồng ngâm từ phương xa truyền đến, nhìn theo hướng đó thì cũng là hướng của Minh Hoàng đại lục.

“Đi mau!” Sí Diễm Tà Quân kéo tay hai người, thần sắc hoảng sợ, vội vã rời đi. Nơi này đã là nơi thị phi, nếu như đề cho Minh Hoang hoàng cung hiểu lầm, vậy thì đúng là không ôn.

Hầu như là trong cùng thời gian đó, tại một nơi cực xa trong Bắc Minh, một đạo kiếm quang xẹt lên trên mặt biển, sau đó hai mươi thi thể của cường gia Minh Hoàng ngũ, lục phẩm đều rơi từ trên cao xuống.

Minh Hoang, đã trở thành một nơi thị phi…

Thời gian một ngày một đêm lại qua, khi bên trên Bắc Minh trở nên hỗn loạn, thì Phương Vân vẫn đang chuyên tâm tu luyện trong Thiên Địa vạn hóa chung. Sau khi đạt đến Thiên Trùng tứ phẩm, tốc độ thời gian trong Thiên Địa vạn hóa chung cũng tăng cường lên gấp một trăm hai mươi lần. Nói cách khác, bên ngoài qua một ngày một đêm, thì bên trong Thiên Địa vạn hóa chung đã qua bốn tháng.

Loại biến hóa này cũng là chỗ tốt với Phương Vân, các loại công pháp đều được Phương Vân nhất nhất tể luyện một lần. Khẩu quyết công pháp cũng xẹt qua trong lòng, càng có lý giải sâu sắc hơn về các loại công pháp này.

“Công pháp của mình hiện tại đã mạnh hơn rồi, nhưng mà lại không thuộc. Ngoại trừ một môn Đại Lực Kim Cương pháp môn ra thì hầu như không có môn võ học nào đạt đến cảnh giới viên mãn cả. Chờ khi vào Thiên Trùng ngũ phẩm, mình nhất định phải nghĩ biện pháp, đem tất cả công pháp toàn bộ lấy ra suy luận lại một lần nữa, hòa hợp các loại công pháp lại, đạt đến viên mãn!”

Trong quá trình kiểm tra, Phương Vân dần dần sinh ra một sự hiểu biết, đối với công pháp bản thân cũng tiến hành một số chỉnh lý hệ thống. Võ học mạnh nhất của mình bây giờ là Thanh Long bát thức, nhưng bởi vì cảnh giới chưa đủ, cho nên không thể tu luyện hoàn toàn. Mà Ngũ Để Tinh Túc quyền do Nhân Hoàng đưa căn bản là không trọn vẹn, phải dựa vào mình để suy luận ra.

Bây giờ võ học bản thân có thể xưng là cường đại, nhưng không thể xưng là cường thế.

Nếu như đối mặt với cường giả thông thường thì vẫn còn dư dả. Nhưng nếu đối mặt với loại thiên tài võ đạo như Đệ Nhất hay Lạc Tinh Thần, loại Thiên chi kiêu tử này, thì có vẻ không đủ thủ đoạn để chống đỡ.

Kiếm Đế Nhất, cung Lạc Tinh Thần đều là cực kỳ cực đoan, hơn nữa có vũ kỹ có lực công kích vô cùng đáng sợ. Hai người này, thậm chí có thể dựa vào vũ kỹ siêu đẳng của mình, trực tiếp giết chết đối thủ cường đại hơn mình, làm cho đối phương bỏ chạy tan tác!

“Vù!”

Đan điền chấn động khi công pháp cuối cùng hoàn thành kiểm tra, Phương Vân đứng dậy: “Có thể trùng kích cảnh giới Thiên Trùng ngũ phẩm!”

Phương Vân bước một cái, màu sắc bốn phía liền thay đổi, lập tức bước ra từ trong Thiên Địa vạn hóa chung xuất hiện trong động quật dưới đáy biển.

Con đường võ đạo, càng về sau càng khó tu luyện, Phương Vân lợi dụng Thiên Địa vạn hóa chung để gia tăng tốc độ tu luyện trong khoảng thời gian này, tương đương với nhiều thời gian của người khác. Nhưng lần này, lực lượng cũng chỉ tăng thêm được vài Thiên Long lực mà thôi. Đây chính là khó khăn của võ đạo.

Nhưng mà, tuy rằng như vậy, nhưng trên mặt khí chất của Phương Vân rõ ràng đã có sự thay đổi. Nếu như nói, Phương Vân trước đây là thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, thì Phương Vân bây giờ giống như một thanh kiếm đang nằm trong vỏ, ẩn mà đợi phát. sự sắc sảo không hề mất đi, mà ngược lại còn che giấu quang mang trở nên càng trầm ổn, nội liễm hơn, và càng trở nên đáng sợ hơn!

Trong động quật rất im ắng, những tên cường giả khôi lỗi đang canh giữ bên ngoài. Trong mắt của Phương Vân hiện lên một tia sáng sau đó đạp một cước thật mạnh xuống.

“Ầm!”.

Mặt biến rung động trong chớp mắt, chân khí toàn thân của Phương Vân đã nhập vào nội thề, lần thứ hai đi vào trong “thế giới quy tắc” đầy thần bí, tin tức quy tắc vô cùng vô tận, từ bốn phương tám hướng cuộn trào mãnh liệt mà đến. Lực chi quy tắc, Khí chi quy tắc, không gian quy tắc, đại địa quy tắc, thậm chí là còn có một phần quy tắc huyền diệu, từ hư không vọt đến… Trong nháy mắt, Phương Vân giống như là đã thấy được toàn bộ bồn nguyên thế giới. Cũng thấy được, toàn bộ Bắc Minh đã xảy ra chuyện gì.

Tin thần của hắn, trong nháy mắt đã liên kết với toàn bộ Bắc Minh, vô số tin tức lao nhanh đến, xâm nhập vào trong đầu của hắn.

Phương Vân cảm thấy được đám người Sí Diễm Tà Quân, Đồng Tu Tà Quân, cũng cảm thấy được Lạc Tinh Thần, cảm thấy được võ giả Minh Hoang đang phẫn nộ. Đây là một loại trạng thái huyền diệu, chỉ trong giây phút trùng kích cảnh giới thì mới có thể cảm giác được một lượng tin tức khổng lồ như vậy. Giờ phút này, Phương Vân giống như là đã hòa hợp với các quy tắc thành một thể. Bây giờ hắn có thể phát hiện ra người khác, nhưng người khác không cách nào phát hiện ra hắn.

Đây chính là một hiện tượng xuất hiện trong quá trình trùng kích Thiên Trùng ngũ phẩm. Nếu bỏ qua cái này, thì rất khó tiến nhập vào trong thế giới quy tắc. Phải đợi đến lần trùng kích Thiên Trùng lực phẩm, thất phẩm thì mới có thể cảm thụ lại được.

“Ầm!”

Lực lượng tinh thần của Phương Vân trong thế giới quy tắc được kéo dài vô hạn rất nhanh. Sau một khắc, một khối hư không vô hạn mở ra trong đầu của Phương Vân. Khổi hư không này, âm u không rõ, giống như là một tờ giấy ẩm ướt vậy.

Trong khối hư không ấy, Phương Vân cảm thấy có rất nhiều thứ, có lớn hoặc nhỏ, tinh thể xen giữa thực chất và hư vô. Đồng dạng vẫn thấy không rõ gì cả, thậm chí là không thể tin được, cái chỗ này có đúng là một ngôi sao hay không.

Những cái không rõ này, giống như là không có tinh thể, ở trên không trung, dựa theo một quỹ tích nào đó mà vận chuyển rất nhanh.

Một cảm giác huyền diệu này lên trong lòng. Phương Vân cảm thấy rằng phiến hư không trên đỉnh đầu của mình có một liên hệ khó nói.

“Đây là… vận mệnh sao?”

Phương Vân cảm giác về phiên hư không tự nhiên thầm nghĩ.