Chương 684: Viễn Cổ Ma Thần Bị Phong Ấn

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Rầm!”

Một quyền đánh ra, nước biển trầm trọng nổ tung. Phương Vân mặc Hải Thần Chiến Giáp, ở dưới đáy nước thi triển Đế Thuấn Hãn Hải Quyền, uy lực quả thật là bất khả tư nghị. Mỗi một quyền đánh ra, đều là một chân long quyền ảnh, lướt xa gần ngàn dặm.

Trong không trung của đáy biển, chỗ nào cũng là tiếng gào thét của chân long.

Phương Vân cũng không gấp, hắn ở trong đáy biển đạp bước mà đi. Thời gian chậm rãi trôi qua, mà Phương Vân thì ở trong quá trình luyện quyền này từ từ tiến vào trong cảnh giới không linh vô lo vô nghĩ.

Rầm rầm rầm.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân lại liên tiếp đánh ra mấy quyền. Đột nhiên, một loại cảm giác cực kỳ vi diệu dâng lên trong lòng. Quỷ thần sai khiến thế nào, chân khí trong cơ thể Phương Vân đột nhiên án chiếu theo một quỹ tích khác với trước kia, mãnh liệt đánh ra.

“Rầm rầm!”

Trong phạm vi ngàn dặm, sóng biển nổ tung từng tầm, giống như một nụ hoa đột nhiên nở ra, dây lên sóng lớn ngập trời. Mà trong đan điền của Phương Vân. Đế Thuấn hóa thân do Đế Thuấn Hãn Hải Quyển hóa thành đột nhiên chấn động ở bốn phía đông tây, nam, bắc của hắn xuất hiện một vùng sóng biển bồng bềnh, sôi sục. Sóng biên bốc lên, cuộn trào không ngừng, tựa hồ như vĩnh viễn ở trong một loại trạng thái vận động nào đó.

“Luyện thành rồi!”

Phương Vân đột nhiên mở to mắt, trong mắt một loạt tia sáng lóe lên rồi vụt tắt. Hắn cảm thấy thực lực của mình lại tăng thêm mấy phần. Đế Thuấn Hãn Hải Quyền là đoạt được từ chỗ Chinh Tiểu đại quân phó thống lĩnh Mạnh Vô Thương y có một thân sở học pha tạp, lợi hại nhất vẫn là công pháp Phệ Ma Thần Thông tìm được trên Đế Thuấn Hãn Hải Quyền.

Hiện giờ, Đế Vũ hóa thân, bốn phía hiện ra bốn ngọn sóng. Bốn ngọn sóng này cũng chính là tiêu chí viên mãn của Đế Thuấn Hãn Hải Quyền. Có điều, muốn ngộ được tinh túy trong tuyệt học của Đế Thuấn thì vẫn là một con đường dài chứ không phải dễ dàng như vậy.

“Đó là…”

Một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng, trong bất tri bất giác, Phương Vân đã xuất hiện một địa phương xa lạ. Mà trong phạm vi tinh thần cảm ứng của hắn, đột nhiên tồn tại một cấm khu mà tinh thần lực không thể nào thẩm thấu vào được. Hơn nữa khu vực của cấm khu này lớn vô cùng.

“Rào!”

Trong tiếng sóng biển, Phương Vân tung người, đánh tan sóng nước nặng nề, bay về phía nơi vừa cảm ứng được.

Ở giữa hải dương hạo hãn vô biên, có một vùng không gian hình khung, diện tích cực lớn.

Trong không gian hình khung là một mảng bóng tối, xuyên qua bóng tối có thể nhìn thấy một dãy hải lĩnh (núi dưới đáy biển) nguyên thủy. Dãy hải lĩnh to lớn này xuất hiện vô cùng quỷ dị. Bởi vì trên dưới trái phải hải lĩnh toàn bộ đều là nước biển. Nói một cách khác, dãy hài lĩnh tối tăm này kỳ thực là lơ lửng trong nước biển.

Ở giữa hai lĩnh tối tăm, một thần linh khổng lồ, mắt như đèn lồng, râu ria xồm xoàn, cơ bắp săn chắc, lặng lẽ nằm trong dãy hải lĩnh tối tăm này. Hai mắt hắn nhắm chặt không đồng đậy, mà đoạn cuối của sợi xích bằng đồng xanh thô to như Giang Hà phân biệt khóa chặt hai tay và hai chân hắn, cuối dây xích nối với lồng sáng hình khung và không thấy đâu.

Đây là trắng cảnh mà sau khi Phương Vân tới nơi đã nhìn thấy. Cho dù trong lòng có chuẩn bị, không biết chỗ bất phàm của nơi này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, Phương Vân vẫn có cảm giác chấn kinh vô cùng.

Ma thần, viễn cổ ma thần… còn sống sờ sờ, viễn cổ ma thần chân chính.

Viễn cổ ma thần mà hiện giờ đã trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết, ở nơi này không ngờ lại phong ấn một viễn cổ ma thân còn sống sờ sờ.

Phương Vân cuối cùng cũng hiểu, trong bức tranh của tế đàn, bức Vĩnh thế trấn áp ấy là có ý gì. Tam Hoàng thánh chi, tự mình trấn áp chính là ma thần cổ lão này.

Kết hợp với những bức họa và ghi chép trên cận cổ thời đại, Phương Vân đã gần như hiểu được chân tướng của nơi này.

Thời kỳ đầu của viễn cô là một mảng hỗn loạn, đó là thời đại mà các ma thần thống trị. Những ma thần này có thể dễ dàng đánh vỡ tinh thần (sao) ở ngoài ba mươi vạn dặm, cũng có thể dễ dàng nhấc một tòa sơn mạch lên làm vũ khí.

Bởi vì thân thể của họ vốn vô cùng to lớn, hơn nữa còn cường hãn.

Lực lượng cường đại kèm theo tự tôn và dục vọng cường đại. Mà đối với các ma thần mà nói, phương thức để thể hiện lòng tự tôn và dục vọng của mình chính là đánh ngã những ma thần khác. Thế nên ở thời viễn cổ là một vùng chiến loạn. Lực lượng khủng bố của các ma thân đã phá hủy đất trời.

Tam Hoàng xuất thế đã kết thúc sự thống trị rất lâu của các ma thần.

Đoạn miêu tả trên bích họa là thuật lại sự tình Tam Hoàng xuất thế, chinh chiến nam bắc, bình định đại lục viễn cổ. Mà thời kỳ đó, rất nhiều ma thần bị Tam Hoàng đánh ngã. Mà một số ma thần cường giả cường đại, không chịu thuần phục lại khó hủy diệt được thì bị Tam Hoàng phong ấn.

Mà ma thần khổng lồ được phong ấn trong hải lĩnh này không nghi ngờ gì nữa chính là dạng ma thần đó.

Phương Vân hít một hơi lạnh, ngây ngốc nhìn viễn cổ ma thần ở sâu trong hai lĩnh tối tăm phía trước. Ma thần này bên ngoài cơ thể đây là vết thương khủng bộ, có cái là do binh khí, có cái là do lỗi hóa để lại. Không nghi ngờ gì nữa, trước khi bị phong ấn ở nơi này, ma thân này đã trải qua chiến hỏa, là loại tồn tại cực kỳ cường hãn.

Trong Viễn cổ tiều thế giới, xuất hiện viễn cổ ma thần bị phong ấn còn sống sờ sờ này, Phương Vân không biết, điều này đối với cận cổ thời đại, bất kể là tông môn hay là đại lục, có ý nghĩa gì.

“Vĩnh thế trấn áp, chẳng trách phải vĩnh thị trấn áp, dạng viễn cổ ma thần này mà hoành không xuất thế, không biết sẽ gây nên sóng gió lớn như thế nào”.

Phương Vân vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Kết cấu Quần Hổ Phệ Long của thiên hạ đã đủ loạn rồi. Nếu còn xuất hiện thêm một viễn cổ ma thần, vậy thì chân chính xong rồi. Bất kể là đối với Phương gia hay là đối với thiên hạ đều không phải là chuyện tốt.

“Trước tiên xem thử đã.”

Phương Vân trầm ngâm một lát, lập tức quyết định tiến vào trong dãy hải lĩnh khổng lồ ngang ngửa với Địch hoang này.

Thiên địa vạn hóa chung có thể phá tất cả phong ấn cấm chế, nhưng đây lại là cấm chế của Tam Hoàng phong ấn Ma Thần. Phương Vân cũng không dám lơ là, gọi Thiên địa vạn hoa chung lên, bước vào bên trong. Sau đó cẩn thận dè dặt tiến vào trong cấm chế hình khung to lớn màu đen này.

“Bốp” trên cấm chế màu đen, bao phủ cả hãi linh lõm vào một điểm, sau đó Thiên địa vạn hóa chung đâm vào từng chút một.

“Chủ nhân, địa phương này rất kỳ quái, ta cảm thấy có trở lực rất lớn.”

Vừa tiến vào, thanh âm của Thiên địa vạn hóa chung lập tức vang lên, khác với trong tưởng tượng màn sáng này không phải chỉ có một lớp mỏng manh mà là cực dày, ít nhất cũng phải dày tới mấy chục trượng.

Loại tình huống này trước giờ chưa từng gặp phải.

“Sao, có thể tiếp tục đi không?”

Phương Vân hỏi. Hắn cũng cảm thấy, sau khi Thiên địa vạn hóa chung tiến vào trong màn sáng lập tức biến thành cực kỳ chậm, còn xa mới nhanh được như trước kia.

“Có thể… chỉ là cần một chút thời gian. Hơn nữa, ta cảm thấy có nguy hiểm rất lớn. Chủ nhân, ngài phải cẩn thận.”

Thiên địa vạn hóa chung nói, thân là một pháp khí nó không thể bị hủy diệt. Sở dĩ cảm thấy nguy hiểm rất lớn, chỉ là bởi vì nhân khí hợp nhất, cảm thụ nguy cơ đối với chủ nhân của mình là Phương Vân.

“Hả?” Phương Vân nhướn mày: “Biết rồi, nếu tình hình không ồn, ta sẽ thông tri cho người lập tức ly khai.”

“Vâng.”

Giọng nói của Thiên địa vạn hóa chung cực kỳ ngưng trọng.

Giống như là một chiếc vỏ sò, sau khi rơi vào ao đầm, từ từ chìm xuống. Kinh lịch hiện tại của Thiên địa vạn hóa chung cũng là như vậy. Một cỗ lực dính từ bốn phía truyền tới. Tốc độ của Phương Vân vô cùng chậm rãi.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân cảm thấy hô hấp đình trệ, một cỗ uy áp nhàn nhàn bỗng dưng hiện ra, ép lên người mình. Tuy chỉ là một tia cực yếu, nhưng đã đủ để ảnh hưởng tới Phương Vân rồi.

“Tên gia hỏa này chẳng lẽ chưa chết!”

Phương Vân nhìn vào sâu trong hải lĩnh, không nghi ngờ gì nữa, cỗ uy áp mờ mịt không có mục đích rõ rệt này chỉ có thể tới từ viễn cổ ma thân này.

Thiên địa vạn hóa chung chậm rãi tiến tới, mà cỗ ma thần uy áp, to lớn mạnh mẽ này cũng càng lúc càng cường đại. Ma thần cũng là thần, ở một trình độ nào đó, Phương Vân cơ hồ là đang đối kháng với thần.

“Keng!”

Hải Thần Chiến Giáp đột nhiên run lên, phát ra tiếng kêu sợ hãi. Đây là một loại bản năng sự sợ hãi của tôn tại cấp thấp đối với tôn tại cấp cao.

Hải thần chiến giáp chìm vào đáy Bắc Minh, trải qua vạn năm hóa thành rồng cũng chính là hai thần của hải tộc. Chỉ từ điểm xuất hiện của nó là có thể biết rằng cường giả năm đó mặc nó còn xa mới bằng ma thần bị phong ấn ở nơi này.

“Muốn tiếp cận viễn cổ ma thần này, e rằng cái đầu tiên phải đối phó chính là cỗ uy áp không lúc nào là không tỏa ra bên ngoài của hắn. Hai thần chiến giáp run rẩy theo bản năng đã bị áp chế về đẳng cấp rồi, không thể mặc nó nữa.”

Sắc mặt Phương Vân cũng không dễ coi, tâm niệm khẽ động, cởi Hải thần chiến giáp xuống, thu vào trong không gian thể nội ở đan điền.

Hải thần chiến giáp và ma thần ở nơi này đều có từ thời viễn cổ. Cùng xuất phát từ một nơi thì phải tuân thủ quy tắc viễn cổ. Sự áp chế của đẳng cấp được thể hiện rất rõ rệt. Điều này khiến Hải thần chiến giáp bị yếu đi nhiều. Chỉ là uy áp của một cường giả ma thần, bất kể là như thế nào cũng không phải là chuyện dễ chịu.

Ma thần cần sự phong ấn của Tam Hoàng sự cường đại của hắn, không nghĩ cũng biết.

“Phốc!”

Thiên địa vạn hóa chung cuối cùng cũng xuyên qua được màn sáng hình khung tiến vào trong hải lĩnh.Vào thời khắc này, vẻ mặt của Phương Vân thảm biến, như gặp trọng thương phốc một tiếng phun ra ngụm máu. Lỗ chân lông trên người hắn càng trực tiếp phun máu ra ngoài, trong nháy mắt đã biến thành một người máu.

Tình huống trong hai lĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phương Vân. Cỗ tinh thần lực đó không phải là đề thăng dần dần mà là trong nháy mắt tăng lên trăm lần. Cỗ uy áp khủng bố đột nhiên ập tới nay trực tiếp chấn cho Phương Vân thổ huyết.

Nhất bách tam thập (130) thiên long chi lực, không ngờ không ngăn được uy áp của một ma thân.

Trên mặt Phương Vân lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Thực lực của ma thần này qua thực là quá đáng sợ.

Đáng sợ không chỉ có vậy, vừa tiến vào nơi này. Phương Vân lập tức cảm giác được một cô thời gian chi lực cường liệt. Thời gian ở nơi này cơ hồ là đình chi. Thiên địa vạn hóa chung vừa đi vào nơi này, lập tức bị đông cứng lại trong hư không không tiến được mà cũng không lui được. Hoàn toàn dung thành một thể với không gian, thời gian của nơi này, phong ấn ở đây.

“Chủ nhân, cố chống đỡ.”.

Thiên địa vạn hóa chung kêu lên, vào lúc nguy cấp, phát động công lực bảo vệ chủ. Một cỗ thời gian chi lực từ trong chuông tỏa ra, đối kháng với Thời gian đình chỉ ở bên ngoài.

Một đợt sóng hiện ra, thời gian chi lực đang vây khốn Thiên địa vạn hóa chung lỏng ra, đồng thời, thiên địa vạn hóa chung tiến vào trong cấm chế hình khung.