Chương 578: Phong Ấn Huyền Tử

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lực lượng Phương Vân cường đại đến mức nào chứ? Cho dù là lực lượng võ giả Thiên Trung ngũ phẩm cũng không hơn được hắn, huống hồ chỉ là võ giả Thiên Trùng tứ phầm đình. Sau khi Vạn Hóa Tuần Hoàn của hắn tăng mạnh, thì Vạn Hóa Chưởng mà bên trong bao gồm những Kim Cương Chưởng Băng Thiên Đại Thủ Ấn, Thương Khung Đại Thủ Ấn. Đại Lực Thần Ma Chưởng… uy lực cũng cường đại lên rất nhiều.

Huyền Huyễn Tử căn bản là không được!

Trong khoang mạch nguyệt phách thạch, Huyền Huyền Từ một thân huyết nhiễm, xương cốt nát vụn. Chân khí trong thế nội bị đánh tan không ít. Nhưng lúc này hắn không đề tâm đến điều ấy. Sắc mặt trắng bệch, trong đầu là một mảnh kinh hãi: “Sao có thể? Hắn sao lại có lực lượng mạnh đến như thế?!”

Trong ấn tượng của Huyền Huyễn Tử, lực lượng khi đạt đến mức này, sớm đã bước vào Thiên Trùng ngũ phẩm, Thiên Trùng lục phẩm. Khi chui vào lòng đất, tiểu tử kia vẫn phải dựa vào không gian pháp khí, sao lực lượng lại có thể hùng hậu như thế.

“Đi!”

Huyền Huyền Từ có nén thương thế, sử xuất một môn bí pháp, cổ họng rít lên một tiếng: “Vạn Lý Huyết Quang Thuật!”

Thanh âm vừa dứt, cả người hóa thành một cầu vồng máu, ầm ầm ầm, phá tan địa tầng hướng phía trên bỏ chạy. Võ đạo tranh đấu, đánh không lại người phải bỏ chạy, ấy là quy luật đứng đầu. Bằng không một khi đánh không lại, còn ngạnh kháng chẳng phải muốn chết hay sao?

Khác với bầu trời, bầu trời chỉ là hư vô, còn đại địa tầng tầng lớp lớp. Độ khó khi phá vỡ không gian dưới đất đối với võ giả so với trên không trung không chỉ hơn gấp trăm lần. Càng đi vào sâu, càng cảm thụ được lực bài xích mãnh liệt của đại địa.

Lực lượng tiêu hao trong quá trình ấy ít nhất là tám thành. Tiêu hao như vậy, một khi gặp phải tình huống bất ngờ, sẽ chẳng khác nào tự sát, chết chắc.

“Trốn đi đâu…”

Mắt thấy Huyền Huyền Từ đánh không lại bỏ chạy, Phương Vân đâu thể bỏ qua. Trên một ngọn núi trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung hắn chợt đứng lên, thân thể chợt lóe, âm một tiếng, hóa thành Côn Bằng viễn cổ, lập tức thao túng Thiên Địa Vạn Hóa Chung, đuổi theo Huyền Huyễn Tử.

Ầm! Ầm! Ầm!

Khí tức Thiên Địa Vạn Hóa Chung bộc phát ra kinh thiên động địa. Chị thấy vút một tiếng, một đạo kim quang xẹt qua, trong lòng đất sâu thẳm, tầng tầng nham thạch đứt gãy, đại địa đình trệ, đổ nát, dường như một gian miếu thờ bị gãy cột chống không ngừng đổ sập xuống.

“Nhanh! Quá nhanh!”

Cảm giác được khí tức ào ạt, dị thường hung mãnh đang vụt đến, mặt Huyền Huyền Tử tím ngắt. Vạn Lý Huyết Quang Thuật chính là bí thuật dùng để chạy trốn nhất đẳng nhưng không ngờ, đạo kim quang kia lại còn nhanh hơn cả bí thuật mà hắn thi triển, quả thực đáng

Huyền Huyền Tử đã ẩn tàng nhiều năm, căn bản chẳng biết Quan Quân Hầu là ai, càng không biết trên người Phương Vân có tinh huyết của Côn Bằng Lấy thân phận của hắn đương nhiên không thèm để ý đến bảng Thiên Tượng.

Cho nên hắn không biết được tốc độ của Côn Bằng là vô địch trong thiên hạ. Vạn Lý Huyết Quang Thuật tuy rằng lợi hại, là công pháp bảo mệnh, nhưng luận về phi hành lực trong không gian, đầu thế so bì với Côn Bằng viễn cổ.

“Ngươi rốt cuộc là ai?! Sao lại đùa cợt với Huyền Huyền Tử đến mức này chứ!”

Huyền Huyền Từ gào thét, vẻ mặt kinh hoàng vô cùng cấp bách, bỗng nhiên xuất một chưởng về phía sau. Cho dù thế nào hắn cũng không tin rằng một tiểu tử Thiên Trùng tam phẩm, lại có thực lực đáng sợ như vậy. Phản ứng và kinh nghiệm của Phương Vân, thoạt nhìn so với hắn càng thêm lão luyện, càng thêm có tư cách là cường giả võ đạo.

“Quan Quân Hầu…”

Ba chữ vừa nói xong, Phương Vân sử xuất Ngũ Đế Tinh Túc Quyền, chỉ thấy một thanh long bay chân, chợt xuất hiện giữa bóng tối. Vô số quang mang lấp lóe, tiếp đó Ngũ Đế Tinh Túc Quyền hoàn toàn hóa thành một cực quyền bằng cà ngọn núi lớn, oanh kích lên thân thể Huyền Huyền Tử.

“A!

Huyền Huyễn Tử không ngừng kêu rên thảm thiết. Thân thể tựa như một miếng thịt bị dập nát, bị đánh cho lăn lê bò toài, trực tiếp phá tan bảy tám tầng nham thạch, thụt sâu vào trong lòng đất.

“Tiền bối, tha mang tha mạng đi mà! Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa phục vụ tiền bối!

Trên mỗi phần, mỗi ngóc ngách thân thể hắn đều có một ngôi sao nhỏ găm sâu. Từng ngôi sao ấy mơ hồ cấu thành hình ảnh thanh long bảy chân, làm cho chân khí hắn đình trệ. không thể lưu chuyển.

“Võ giả Thiên Trùng tứ phẩm, sinh mệnh lực quả nhiên là cường đại. Như vậy mà cũng không chết!”

Phương Vân thấy Huyền Huyền Tử như vậy vẫn chưa chết, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi đối với sinh mệnh lực cường hãn của cường giả Thiên Tùng tứ phẩm. Thân thể bọn họ khi lớn khi nhỏ, tới một mức nào đó, sinh mệnh lực đã vượt qua phạm trù võ giả bình thường.

Phương Vân thao túng Thiên Địa Vạn Hóa Chung hóa thành một đạo kim hồng dọc theo thông đạo mà Huyền Huyền Tử phá vỡ tạo thành, lao xuống phía dưới.

“Làm trâu làm ngựa ta không cần, ta chỉ cần khối lỗi!”

Phương Vân huyền phù trước người Huyền Huyền Từ, trực tiếp hạ xuống một chưởng, kim quang chợt lóe, lập tức phong ấn Huyền Huyền Tử đang bị trọng thương

Từ khi hắn xuất thủ đến khi kết thúc, chẳng qua chỉ trong chớp mắt. Y Vi Lương kiến thức hết thảy thủ đoạn của Phương Vân, trong lòng chấn động không thôi, trong chốc lát không thể mở miệng.

Sau khi Phương Vân phóng ấn Huyền Huyền Tự, liên tiếp nhận ký ức của hắn… Huyền Huyền Từ nguyên lai là một trong ba tên có biệt danh là Tam Ma Tử.

Tam Ma Tử có ba người, phân biệt là Huyền Thương Tử, Huyền Minh Tử, Huyền Huyền Tử.

Cả ba người thủ đoạn hết sức độc ác, giết người không gớm tay, đã ra tay là giết cả nhà. Hơn nữa hắn còn tu luyện ma công, giết người lấy tinh khí là chuyện như cơm bữa. Bởi thế Phương Vân giết hắn, thực cũng không tính là ngộ sát.

Trong Tam Ma, Huyền Huyền Tử đứng cuối cùng, thực lực cũng kém nhất. Tam Ma độc lai độc vãng khi cần hành động sẽ cùng ra tay, nhưng bình thường lại phân ra ba nơi, khoảng cách cũng không quá xa.

Huyền Huyền Tử sở dĩ nhìn trúng nơi này, lựa chọn mở động phủ ở đây, một là muốn bí mật, hai là vì nguyệt phách thạch tỏa ra ánh sáng trong suốt, dùng để kiến tạo động phủ, nhìn qua có vẻ xa hoa đại khí rất có khí phái, rất có thân phận. Bởi thế nguyệt phách thạch hắn thu thập tính ra cũng không nhiều, hay nói cách khác, gần như còn đề cả lại cho Phương Vân.

Phương Vân theo trí nhớ của Huyền Huyền Tử, biết rõ ràng tin tức về Tam Ma, trong lòng khẽ động: “Lần trước khi ra khỏi Liệp Lộc Viên, thái thượng trưởng lão Thiên Tà Tông Liễu Bá Nguyên bị Thiên Vũ Hầu giết chết. Cường giả bị phong ấn trong tay ta hiện tại không còn tên nào. Tam Ma này, kẻ nào cũng thủ đoạn tàn độc, là kẻ tàn ác vô nhân tính, không bằng thừa dịp chúng đang bế quan, tiêu diệt từng tên rồi phong ấn hết, luyện thành khôi lỗi. Như vậy sau này có đối phó với Phàn Vũ Ngọc và Tà Vấn Thiên, phần thắng cũng nhiều hơn!”

Một vài tuyệt chiêu cường đại, khi thi triển, cực kỳ hao tồn chân khí. Cho dù là Phương Vân cũng không dùng được quá vài lần. Có điều, nếu phong ấn vài tên cường giả Thiên Trùng dùng thân thể chúng làm nơi chứa đựng chân khí, đến khi cần lấy chân khí của chúng có thể chuyển bại thành thắng!

Sau khi Vạn Hóa chân khí của Phương Vân đột phá đến sáu vạn vòng tuần hoàn nhỏ, uy lực đã tăng lên rất nhiều. Hiện tại, chân khí tà đạo như thế này, căn bản không cần chuyển hóa, mà trực tiếp dùng Vạn Hóa Chân Khí thông phệ là được!

Phương Vân tâm niệm khẽ động tạm thời không để ý đến Y Vi Lương, khoanh chân ngồi xuống lấy võ đạo phù triển trong cơ thể Huyền Huyễn Tử ra rồi cẩn thận đưa vào trong Vạn Hóa Chân Khí nơi đan điền.

Trong thể nội Huyền Huyền Từ sở hữu hai mươi mốt đạo phù triện, toàn bộ đều là công pháp ma đạo. Công pháp cường đại nhất, được gọi là Ám Ma Phong Bạo.

Vạn Hóa Chân Khí sau khi tôn phệ hai mươi mốt đạo phù triện, thể nội Phương Vân lập tức tăng thêm gần hai ngàn vòng tuần hoàn nhỏ, đạt đến sáu vạn ba ngàn vòng tuần hoàn nhỏ!

“Vạn Hóa Thân sau khi đạt đến sáu vạn tám ngàn vòng tuần hoàn, coi như có chút thành tựu. Bây giờ còn thiếu năm ngàn nữa…”

Phương Vân âm thầm tự nhủ.

Trầm mặc trong chốc lát, Phương Vân vận chuyển huyền công. Sáu vạn ba ngàn vòng | tuần hoàn nhỏ rung động chỉ trong nháy mắt, hai mươi mốt đạo phù triện võ đạo, không ngừng theo Vạn Hóa Chấn Khí sinh sôi. Những phù triện này trải qua Vạn Hóa Chân Khí thối luyện, phẩm chất được tăng cường không ít.

Phương Vân cẩn thận chuyện ngược lại hai mươi mốt đạo phù triện vào trong đan điền Huyền Huyền Từ, chậm rãi ôn dưỡng thương thế của hắn.

Làm xong mọi việc, Phương Vân mở mắt, nói: “Trước thu lấy khoảng mạch này đã. Sau đó ta sẽ đưa cô quay về thành Vị Nam!”

Y Vi Lương hơi chần chờ, tiếp đó gật đầu. Nàng là nữ hầu duy nhất của triều Đại Chu, nhất cử nhất động đều bị kẻ khác để tâm. Bởi thế không thể rời khỏi thành Vị Nam trong thời gian dài.

“Hây! Thương Khung Đại Thủ Ấn!”

Một đại thủ cực lớn, từ trên trời giáng xuống bốc lấy toàn bộ khoáng mạch nguyệt phách thạch dài hơn một ngàn hai trăm dặm, sau đó không ngừng thu nhỏ nó lại. Trong nháy mắt, khoáng mạch chỉ còn bằng một nắm tay, trong suốt. Bên trong khoang mạch co lại, tỏa ra ánh sáng như ánh trăng im lặng, lấp lánh.

“Được rồi. Chúng ta về thôi!”

Phương Vận thu được nguyệt phách thạch rồi, lập tức phá vỡ không gian, mang theo Y Vi Lương trở về thành Vị Nam.

“Việc mà ta giúp người, cũng chỉ có như vậy thôi. Sau này, khi nào rảnh rỗi, ngươi đến thăm Phiên Nhiên đi, nàng ấy là cô gái tốt.”

Y Vi Lương nói.

Phương Vân cười cười: “Lúc rảnh ta sẽ tới. Còn thứ này cho cô!”.

Phương Vân nói xong, liền đưa khoang mạch nguyệt phách thạch ra. Hắn không phải là kẻ lòng tham không đáy. Từ khi hắn tế luyện thành Ngũ Ngục Cốt Hoàng liền lấy toàn bộ tài | liệu còn lại đưa cho Y Vi Lương, coi như là thù lao. Bằng không thì Y Vi Lương quả thực là làm không công.

Y Vi Lương cũng không lưu ý, tự nhiên nhận lấy, liếc liếc mắt, mới phát ra một tiếng thét kinh hãi: “A! Chờ một chút, ngươi…”

“Rầm!”

Hư không rung lên, Phương Vân đã sớm hóa thân Côn Bằng phá vỡ không gian, biến mất không thấy đâu.

Trong vùng núi hoang dã Phương Vân triệu hóa Huyền Huyền Tử, toàn lực trị thương cho hắn. Sau ba ngày, thế lực Huyền Huyền Tử hoàn toàn khôi phục, thậm chí công lực còn cao thêm một tầng. Lúc này Phương Vân mới thu công.

“Hiện tại có thể đi gặp Huyền Minh Tử rồi.”

Thân thể nhoáng lên, Phương Vân lập tức hóa thành một hạt bụi vàng chui vào trong ngực Huyền Huyền Tử.

“Ha ha ha, Huyền Minh Từ, huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp nhau như vậy, cũng đã đến lúc nên nhìn thấy nhau..

Tay áo phiêu phiêu, Huyền Huyền Tự cười lớn, thân thể nhoáng lên, lập tức phá vỡ hư không biến mất không thấy đâu, đến khi xuất hiện, đã ở ngoài mấy trăm dặm. Thân thể trầm xuống, lập tức chui vào sâu trong đại địa, cách mặt đất hơn một ngàn bốn trăm mười dặm, bước đến một tòa cung điện bằng đồng