Chương 511: Huynh đệ tương thương

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão nho bức hỏi Phương Vân nghe thấy những lời này cũng là không nén được lòng cảm thấy ngạc nhiên, miệng lão hơi há ra hồi lâu không nói ra được lời nào, nhất thời nghẹn họng, một câu nói của Phương Vân đã chặn lại được tất cả thế tấn công của mấy người bọn họ, thậm chí trong lòng họ còn là khen thầm bản lĩnh của hắn.

– “Lão tiên sinh nếu như không còn việc gì khác, tại hạ còn phải quay về trong phủ diện kiến cao đường. Tại hạ dẫn quân ra bên ngoài đã lâu, khó tránh nỗi nhớ mẹ cha da diết, không tiếp các vị được nữa.”

Phương Vân nói một cách điểm nhiên, một câu nói này của hắn làm những lão nho này phải kinh ngạc, nhìn hắn mà không nói ra được câu gì. Phương Vân cũng không thèm nói thêm gì, phẩy tay áo đi thăng vào trong Hầu Phủ.

Đám đông nể sợ trước khí chất và trí tuệ của hắn, bất giác đều là nhường đường cho hắn đi qua.

Ngay trong khoảnh khắc Phương Vân bước lên bậc thềm trước cổng Hầu Phủ, một lão nho áo trắng khác nói vọng ra từ trong đám đông.

“Tiểu Hầu gia, xin hãy chậm bước!”

“Ồ?” Lông mày Phương Vân khẽ nhảy một cái, hắn không quay đầu lại, nói: “Còn có chuyện gì sao?”

Lão nho đứng chắp tay, trầm giọng xuống, nói: “Tiểu Hầu Gia xin đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta hoàn toàn không có ác ý gì với Tiểu Hầu Gia, chỉ là mỗi một nhà ba hầu có quan hệ trọng đại mong thiếu gia suy nghĩ kỹ càng.”

Phương Vân hơi mỉm cười, khua khua tay, nói một cách ung dung:

“Lão tiên sinh không cần thiết phải nói nhiều, chế độ luật lệnh và quân công của đại Chu đều là được quyết định bởi thái tổ, có phong hầu hay không thì cũng đã có chư vị đại nhân của 6 bộ cùng nhau thương thảo bàn bạc. Hiện nay thiên hạ thái bình cũng đều là công lao của chư vị đại nhân trong triều đình. Lão tiên sinh cho dù là không tin tại hạ thì chắc cũng phải tin tưởng chư vị đại nhân của lục bộ phải không? Dựa vào phẩm đức của họ, chuyện này tự sẽ có sự định đoạt, chúng ta cũng không cần phải lo lắng không đầu làm gì!”

Phương Vân nói xong liền phủi vạt áo đi thẳng vào trong Hầu Phủ. Bên trong cánh công lớn của Hậu Phủ, từ sớm đã có hạ nhân của phủ nhìn lén qua khe cửa, quan sát tình hình bên ngoài thấy Phương Vân bước đến, vội vàng mở cổng ra nói:

“Thiếu gia, người về rồi!”

“Ừm”. Phương Vân khí độ ung dung hơi giơ tay lên: “Cổng không cần thiết phải đóng nữa. Hầu Phủ có khí độ của Hầu Phủ, họ sẽ không bước vào đâu!”

Lúc này, bất luận là quan sử sứ giả của các châu các phủ, hay là những lão nho từ các nơi tụ tập đên trước công Phủ Tứ Phương Hầu để khuyên giải, đều đã bị Phương Vân làm cho kinh sợ, nào còn dám làm bậy.

-“Vâng, thiếu gia”. Hạ nhân trả lời.

Bên trong Phủ Tứ Phương Hầu, từ sớm đã có người đi thông báo cho Hoa Dương phu nhân và Phương Lâm, còn công chúa Phúc Khang thì đã quay trở về hoàng cung. Phương Vân sau khi chào hỏi mẫu thân và huynh trưởng xong, cả ba liền tiến vào trong đại đường, ngồi cạnh một cái bàn tròn đặt trong đó.

. Cả nhà đoàn tụ, đương nhiên là bầu không khí vui vẻ, không tránh được màn hỏi han ân cần.

Hoa Dương phu nhân hoàn toàn không hiểu những chuyện trong quân ngũ của Phương Vân, trong cuộc nói chuyện cũng là không tránh được việc hỏi đến những vấn đề đó, đặc biệt là quãng thời gian Phương Vân ở bên nước ngoài việc Phương Vân giết chết hoàng tử Thu Hoang bà càng là hỏi một cách cặn kẽ.

Phương Vân tự nhiên cũng là không giẩu giểm gì người nhà, chỉ là một số chỗ không cần thiết nói ra thì hắn tự nhiên cũng là giấu kín tránh làm cho mâu thân cảm thấy lo lắng.

“Vân Nhi, con đã lớn rồi chuyện phong hầu lần này, trong ngoài triều đình đã gây nên sự chấn động rất lớn, nhưng thân nương cảm thấy, con đã là làm như vậy thì chắc chắn là có cách nghĩ của riêng con, chuyện này ta cũng không hỏi nhiều nữa. Thân nương chỉ hi vọng con xử lý thật tốt chuyện này”. Hoa Dương phu nhân nói

“Chuyện này hài nhi không nói trước với mẫu thân, là do hài nhi suy nghĩ thiếu thẩu đáo. Nhưng mâu thân yên tâm, con sẽ xử lý thật tốt”. Phương Vân nói

“Ừ!” Hoa Dương phu nhân gật gật đầu, nói: “Con vừa trở về, đi tắm trước cái đã về nhà nghỉ ngơi một thời gian!”

“Vâng thưa mẫu thân!”Phương Vân gật gật đầu nói

Hoa Dương phu nhân cũng không nói nhiều nữa rời đi để cho Phương Vân và Phương Lâm nói chuyện với nhau.

“Tiểu đệ, chuyện lần này, đệ chuẩn bị làm như thế nào?” Hoa Dương phu nhân vừa rời khỏi Phương Lâm lập tức vào thẳng vấn đề chính.

– “Tình hình của Phương gia chúng ta không giống với người khác, muốn sống một cuộc sống yên ôn đó là điều không thể, lần phong hầu này, chính là một bước ngoặt, đại ca, chuyện của Thiên Vũ Hầu, huynh đã nghe nói đến chưa?”

Phương Vân nói. Trước mặt đại ca mình, hắn cũng là không có gì giấu giểm cả.

“Ừm, Thiên Vũ Hầu có tuyên bố, ai dám giúp đỡ Phương gia chúng ta cũng chính là đối địch với hắn!”

Phương Lâm nói giữa hai hàng lông mày của hắn thoáng hiện lên nét u ám.

Quyền thế của Vũ hầu là rất lớn, có quyền được điều động binh mã của sở quân cơ, một vũ hầu lâu đời thế tập như Thiên Vũ hầu, nếu như muôn đối phó với Phương Gia, thì sẽ là một sự bất lợi cực lớn.

“Đối địch với hắn thì có làm sao? Nếu như là trước đây, dựa vào thân phận của hắn, chúng ta quả thực là phải sợ hắn vài phần, nhưng hiện nay tinh tượng thể hiện ra cục diện “quần hổ phệ long” cục diện này là dấu hiệu cho sự đại loạn của thiên hạ, tất cả các thể lực, vương hầu, vũ hầu, đại tướng quân, tướng quân, bao gồm cả thể lực các tông phái tất cả đều
muốn nổ ra một cuộc đại thanh trừ. Hắn hôm nay vẫn là vũ hầu, nhưng ngày mai là cái gì thì cũng là khó nói thời khắc đặc thù như hiện nay chạy ra ngoài làm càn, đúng là không biết sống chết là gì!”

Phương Vân nói một cách lạnh lùng, trong lúc tĩnh lặng, hắn thi triển thuật “thiên lung địa nha” cách ly nơi này với bên ngoài

“Bất luận như thế nào, quyền thế của vũ hầu vẫn là rất lớn, chỉ cần hắn muốn là có thể điều chúng ta đến bất cứ nơi đâu, không thể không cẩn thận. Chuyện này vần là cần phải thận trọng!”

Phương Lâm thần sắc nặng nề, nói

“Ừm, đệ sẽ cẩn thận, nhưng lần phong hầu này, hắn đã bày tỏ rõ lập trường loại người này là kẻ địch, chúng ta cũng không cân phải quá khách khí với hắn, còn về việc hắn cai quản sở quân cơ, có năng lực điều động đại quân, thì càng không cần phải sợ!”

– Phương Vân nói rồi kể ra chuyện hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Trùng, thậm chí phong ấn được một cường giả tứ phẩm của cảnh giới Thiên Trùng cuối cùng hắn nói:

“Hiện nay, đệ và hắn đều là cường giả ở cảnh giới Thiên Trùng nếu như hắn muốn mượn đao giết người, đó là chuyện không thể biên giới bốn hoang, thống soái có thể đạt đến cấp Thiên Tượng đã là khá lắm rồi những cường giả đạt được trên Thiên Trùng Cảnh thông thường sẽ không bao giờ xuất hiện trên chiến trường. Không những thể những cường giả Thiên Trùng Cảnh bình thường căn bản không phải là đối thủ của đệ. Trừ phi hắn ta đích thân động thủ, nếu không căn bản là không thể làm gì được đệ!”

Võ đạo đạt đến được Thiên Trùng Cảnh chính là những nhân vật cấp bá chủ, là chư hầu một phương trong thế giới võ đạo, nói trên một mức độ nào đó, Phương Vân hoàn toàn có thể ngang hàng bằng vai phải lứa với Thiên Vũ Hầu, sự khác biệt duy nhất chỉ là khác biệt giữa tiểu chư hầu, chư hầu và đại chư hầu mà thôi.

Thiên Vũ Hầu quyền cao chức trọng võ lực kinh thiên động địa, trên người còn có bảo bổi được hoàng thất ban tặng nếu như hắn ra tay thì Phương Vân tự nhiên không phải là đối thủ, nhưng thân là vũ hầu của Đại Chu, quyền thế thông thiên, nhất cử nhất động của hắn âu cũng là bị mọi người chú ý.

Đó là một sự vinh dự, cũng là một sự gò bó, địa vị càng cao thì sự trói buộc gò bó càng lớn. Giống như việc khi Phương Vân vẫn chỉ là một tiểu tướng quân, hắn không có gì kiêng kị cả, có qua lại với người trong tà phái thì cũng không có gì, nhưng sau khi được phong hầu, nếu còn qua lại với người trong tà đạo thì cũng là không ổn, đó chính là một sự gò bó về thân phận.

Dựa vào thân phận của Thiên Vũ hầu, việc hắn ra tay với Phương Vân gần như là không có khả năng.

“Chả trách hóa ra đệ đã đạt đến Thiên Trùng Cảnh.”

Phương Lâm đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, tiếp đó là đại hỉ, thầm mừng thay cho tiểu đệ của mình thực lực của Phương Vân càng cao, tự nhiên là càng có lợi cho Phương Gia. Dựa vào sự tu luyện của Phương Vân, cũng được xem là nhân vật cấp bá chủ võ đạo một phương dựa vào thực lực này, đương nhiên là cũng không cần thiết phải quá khách khí với Thiên Vũ Hầu.

Càng huống hồ hai huynh đệ cũng biết rõ, Thiên Vũ hầu nhìn thì thấy thực lực to lớn, nhưng nếu thật sự động thủ, cũng chưa chắc đã là đổi thủ của phụ thân Phương Dận.

Hiểu được thực lực của Phương Vân hiện giờ, Phương Lâm gật gật đầu, nói: “Xem ra đúng như lời mẫu thân nói trước khi đệ làm chuyện này đã có suy nghĩ vẹn toàn, vậy thì huynh cũng không nói nhiều nữa, nếu như có chỗ nào cần dùng đến đại ca, đệ cứ trực tiêp nói là được rồi.”

“Da”

Phương Vân gật gật đầu, trong lòng hắn cảm thấy cảm động huynh đệ vĩnh viễn là huynh đệ!

Phương Vân sau khi tắm rửa thay quần áo xong hắn một mình đi quanh Phủ Tứ Phương Hầu một vòng rất nhiều những hồ nước hoa viên quen thuộc lọt vào trong mắt hắn, lúc đi qua Tử Long Viên, Phương Vân dừng lại, trong đầu hắn bỗng nhớ lại cảnh tượng đại ca hắn dạy hắn luyện quyền trong Tử Long Viên hai năm trước đây.

Tất cả mọi thứ trong Phủ Tứ Phương Hầu đều duy trì bộ dạng trước đây, chỉ là hắn không còn là thiêu niên đơn giản trốn trong Tử Long Viện tập luyện quyên pháp ngày đó nữa, và giờ hắn cũng không còn cần dựa vào đại ca bao bọc che trở cho mình nữa.

Hắn của bây giờ, võ đạo cao siêu, cường giả tứ phẩm Thiên Trùng hắn cũng có thể giết chết, tuy nhiên việc bảo vệ Phương gia, nếu chỉ là võ lực đơn thuần thì vẫn là chưa đủ, còn cần phải hiểu được sự gian xảo của nhân tâm cơ mưu biến hóa. Hắn của bây giờ, có thể khơi dậy sóng gió thiên hạ, cuốn cả thiên hạ vào trong cơn sóng đó.

Phương Vân có một cảm giác, cùng với việc hắn biết càng ngày càng nhiều, chân tướng được khai phá càng nhiều thì hắn cũng là càng bị cuốn sâu vào bên trong chắc chắn đến một ngày nào đó, cuộc sống tĩnh lặng yên lành như này sẽ khó mà có thể được hưởng thụ nữa.

– “Ta hi vọng có một ngày, không cần phải cơ mưu giảo quyệt như này nữa, càng không cần phải theo đuôi sức mạnh càng lớn hơn nữa, cứ tĩnh lặng như này cùng với phụ thân, phụ mâu, huynh trưởng sống cuộc sống đoàn tụ”.

Phương Vân tự nhủ trong lòng, vì bảo vệ Phương Gia, hắn hiện giờ không còn cách nào khác là theo đuổi sức mạnh càng to lớn hơn, một sức mạnh đủ để không chế tât cả, có lẽ điều này chính là “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ!”

Phương Vân quay về phòng của mình, hắn nằm một cách yên tĩnh trên giường, ngủ một đêm.

Tuy nhiên đêm này, trong kinh thành không biết là có bao nhiêu người mất ngủ, thông tin Phương Vân hồi kinh đã đẩy phong ba ở đây lên đến đỉnh điểm, hiện giờ đã không còn đơn giản là chuyện phong hầu cho một ai đó nữa rồi đây càng là trung tâm của sự tranh chấp giữa dòng dõi quý tộc với dòng dõi bình dân, rất nhiều người đang phải đối diện với một câu hỏi lựa chọn.

Cuộc nói chuyện giữa Phương Vân với các lão nho trước cổng Phủ Tứ Phương Hầu đã được lan truyên rộng ra bên ngoài chi tiết câu chuyện đều là không bị bỏ sót chút gì, tất cả đều được viết thành những bức thư, truyền đến tay của các nhân vật các phương.

Câu nói của Phương Vân giải thích về “quân phi quân thần phi thần” đã làm cho rất nhiều người có cảm giác bất an mãnh liệt, sự hồi kích vô hình như này, đều là đáng sợ và chí mạng hơn bất cứ loại võ công nào.

Trong Bình Đỉnh Hầu, cả đêm đều là không ngủ, Dương Hưng và Hiển Hoa phu nhân ngồi trong đại đường, lo lắng không yên. “Lão gia, bất luận thể nào đều không thể để cho Phương Gia nhất môn tam hầu, nếu không chỉ sợ Bình Đỉnh Hầu phủ chúng ta sẽ thật sự là kết thúc mất thôi!”

Hiển Hoa phu nhân nói một cách mệt mỏi.

Dương Hưng nhắm mắt lại, phẩt phẩt tay, không nói gì cả.

Một đêm cứ như vậy hai vợ chồng cứ ngồi nhìn nhau không hề chợp mắt!