Chương 516: Gặp lại Lưu Triệt

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nội uyển hoàng cung, Phương Vân gặp lại Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt.

Bên ngoài cung điện hoa lệ, Thập Tam hoàng tử đang lặng lẽ ngồi trước bậc thềm đá bạch ngọc trắng bóng chờ đợi trong sự im lặng.

Mấy tháng không gặp, Lưu Triệt càng ngày càng thanh tú tuẩn mĩ, sự tôn nghiêm trên người và khí tức cao quý của hắn đã ăn sâu vào xương tủy, làm cho khí chất hoàng thất của hắn càng hiện lên một cách rõ nét.

Phương Vân cảm giác được, trên người Lưu Triệt toát ra một luồng long khí nhạt nhạt, không phải nghi ngờ gì trong mây tháng này, thực lực của Lưu Triệt đã có được sự tiến bộ cực lớn.

Sự tích lũy của Lưu Triệt trước cảnh giới Thiên Trùng càng là thâm hậu hơn so với Dương Hoằng. Đến Dương Hoằng sau khi phá vỡ cảnh giới Thiên Trùng cũng đã nhanh chóng đạt đến cấp độ nhị phẩm Thiên Trùng đồng thời còn có thành tựu sức mạnh của hơn bốn mươi con thiên long. Với năng lực của Lưu Triệt, chắc chắn sẽ không kém hơn so với Dương Hoằng

“Ngươi đến rồi à?”

Thấy Phương Vân bước đến, Lưu Triệt mở miệng nói giọng nói có chút nam tính, mái tóc dài màu vàng, từng sợi tung bay trong gió.

“Bái kiến điện hạ!”

Phương Vân hơi cúi người hành lễ.

“Ngồi đi!” Lưu Triệt chi về phía bậc thềm bên cạnh mỉm cười nói:

“Không cần đầu, ta đứng nói chuyện là được rồi!”

– Phương Vân đứng phía trước bậc thềm, điềm nhiên nói Lưu Triệt hôm nay không tiếp kiến hắn ở trong cung điện mà lựa chọn nói chuyện ở bên ngoài đông thời còn dùng phương thức tùy ý như này để tiếp kiến hắn, không phải nghi ngờ gì mục đích chính là vỗ về hắn, lôi kéo hắn.

Ấn tượng của Phương Vân về hắn tuy hoàn toàn không xấu, cũng có suy nghĩ muốn giúp đỡ hắn, nhưng không có ý định làm thần tử của hắn. Không những thế tự cổ chí kim, khó đoán được lòng vua, hôm nay trước thềm đá ngồi ngang hàng với Lưu Triệt, nhưng ngày khác khi Lưu Triệt đã lên làm vua rồi chỉ sợ cái hành động ngang vai phải lứa này sẽ là họa hoạn của mình sau này.

Lưu Triệt hiểu rõ tâm thuật để vương, trước giờ đều không phải là một quân vương nhân từ, Phương Vân tuy không đến nổi sợ hắn, nhưng cũng không cần thiết phải vì tiểu tiết này để lại hậu họa sau này. Lưu Triệt hơi giật mình, nhưng hắn cũng là người thông minh rất nhanh liền phản ứng, phất phất tay, khẽ cười, nói: “Tùy ngươi!”

“Phương Vân, ngươi là một nhân tài kể cả ta cũng không thể ngờ rằng ngươi lại đạt đến Thiên Trùng Cảnh nhanh như vậy. Chuyện phong hầu của ngươi, ta từ đầu đã quan tâm chú ý. Bên phía Thiên Vũ Hầu ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta sẽ nghĩ cách để làm suy yếu nộ hỏa của ông ta. Còn về Bình Đỉnh Hầu và Trần Quốc Hầu, ngươi cũng không cần quá lo lắng, trong tay ta vẫn đang khống chế mấy bình dân hầu và quý tộc hầu, trong hoàng thất cũng có mấy vị thân vương có mối quan hệ tốt với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp đỡ ngươi trong việc phong hầu lần này”.

Lưu Triệt nói trong ngôn từ của hắn thể hiện ra việc xem Phương Vân như người trong bè cánh của mình.

Phương Vân nghe mà trong lòng hơi có chút dao động cuộc tranh chấp giữa quý tộc hầu và bình dân hầu lần này không phải tất cả các vương hầu đều bị cuốn vào. Bên phía quý tộc hầu, còn có không ít vương hầu vẫn chưa tỏ thái độ gì, còn bên phía bình dân hầu cũng không phải là tất cả các vương hầu đều bị cuốn vào bên trong

Phương Vân biết rất rõ, những vương thất không tỏ rõ thái độ này gần như đều là đầu quân cho những thế lực khác nhau, chịu ảnh hưởng của bên trên, nhưng Lưu Triệt chính là một đại biểu thế lực trong đó.

Lưu Triệt khống chế bình dân hầu trên danh nghĩa thì cũng không nói làm gì nếu như mấy quý tộc hầu đó cũng tham gia vào chuyện này đứng về phía Phương Vân, vậy thì hiệu quả gây nên sẽ là cực kỳ chấn động.

“Đa tạ điện hạ!”

Phương Vân trả lời, hắn hoàn toàn không từ chối, thời khắc này mà từ chối một cách công khai thì chăng khác nào đẩy Lưu Triệt về phía đối lập với mình, và Phương Vân cũng không hồ đồ đến mức như vậy.

– Lưu Triệt phẩt tay, thản nhiên nói: “Cám ơn thì không cần thiết, lần phong hầu này chỉ cần ngươi có nhu cầu ta tất nhiên sẽ dôc toàn lực giúp đỡ!”

Nói rồi nhìn Phương Vân như có thâm ý, dường như là đang chờ đợi điều gì đó.

Phương Vân nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Lưu Triệt lông mày hơi chau một cái, trong mắt lướt qua thần sắc của sự thất vọng.

“Phương Vân, ngươi vừa về kinh không lâu, lần phong hầu này là cực kỳ quan trọng đối với ngươi. Ngươi về trước đi, chuẩn bị trước thật kỹ càng lúc nào cần cứ nói với ta một tiếng là được rôi”.

Lưu Triệt rất nhanh hồi phục lại bình thường phẩt tay nói

“Vâng, điện hạ, vậy Phương Vân xin cáo từ!”

Phương Vân nói

“Ừm!”

– Thập Tam hoàng tử gật gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Phương Vân, từ từ biển mât ở phía xa.

“Lục tỉ, tỉ có thể ra được rồi”

… Đợi sau khi Phương Vân rời đi, luồng khí tức thân thiện trên mặt Lưu Triệt cũng biển mât, biên thành luông bá khí của bậc đế vương đứng dậy.

Trong cung điện, những tiếng chân vang lên, công chúa Kế Đô trên người mặc bộ đồ trắng chậm rãi bước ra từ trong đại điện.

“Đáng tiểc ya. Phương Gia quyền lực càng ngày càng lớn, những gì đệ có thể cho hắn bây giờ đã là càng ngày càng ít rồi. Nếu như ngày hôm đó ở trong thành Hoài An đệ có thể ép hăm thề hoặc viết huyết thư, thì hôm nay đã không cân phải phiên phức như này”.

Công chúa Kế Đô nhìn theo hướng mà Phương Vân biển mất, than thờ nói

“Thề hay viết huyết thư chỉ sẽ làm phản tác dụng mà thôi thân phục nhưng tâm không phục. Ngày hôm đó, nêu như đệ làm như vậy thì chỉ sợ cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ không có bất kỳ một hi vọng nào, lần này đệ vốn dĩ hi vọng có thể toàn lực giúp đỡ hắn phong hầu, đổi lấy việc hắn hết lòng quy phục đệ. Không ngờ, hắn hiện giờ vẫn đang phân vân. Xem ra, những ngày ở nước ngoài những lời mà Lưu Khởi nói với hắn đã sinh ra tác dụng rồi đây!”

Lưu Triệt nói một cách lạnh lùng.

Công chúa Kế Đô trở về sau chuyển đi nước ngoài này đã quay về hoàng cung, tự nhiên là đều nói rõ tất cả mọi chuyện với Lưu Triệt, trong đó có cả chuyện Lưu Khởi chiêu an Phương Vân.

“Đệ dự định làm thế nào?” Trong mắt Kế Đô công chúa khẽ lướt qua nét lo lắng, nói.

“Lưu Khởi giấu mình nhiều năm, đến nay cuối cùng cũng lộ bản chất ra, hắn đã bắt đầu lôi kéo những hoàng tử, hoàng nữ khác. Sau khi đệ đạt đến cấp Thiên Tượng, vốn dĩ cho rằng kẻ địch lớn nhất đến từ thái tử Lưu Tú và Dương Hoằng. Không ngờ bây giờ lại có thêm một tên Lưu Khởi. Nếu như những lời tỉ nói là không sai chỉ sợ Thập Tứ hoàng thúc từ lâu đã đứng về phía hăn. Thập Tứ hoàng thúc khống chế thủy sư của triều đình, quyền lực cực lớn. nếu như ông ấy công khai đứng về phía Lưu Khởi chỉ sợ sẽ là cực kì bất lợi cho đệ…”

Thập Tam hoàng tử nói. Thập Tứ hoàng thúc ở đây không ai khác chính là Vinh thân vương.

Cuộc tranh giành giữa các hoàng tử năm đó, và cuộc tranh giành hoàng vị với đương kim nhân hoàng đại bộ phận đêu đã lắng xuông. Nhưng vân có không ít hoàng tử tồn tại được, trở thành hoàng thất thân vương.

Cái được gọi là “thân sơ hữu biệt”, nhân hoàng không phải là coi trọng tất cả các hoàng thất thân vương như nhau. Có thể làm được đến chức tổng đốc Cửu Châu, tổng đốc thủy sư, không phải nghi ngờ gì cả… đều là cực kỳ được nhân hoàng xem trọng là những người có tiếng nói trước mặt nhân hoàng.