Chương 631: Hắc Viêm Lão Tổ

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cường giả của Trung Cổ Minh ẩn tàng tại Bắc Minh để khổ luyện luôn tập trung quan sát Phương Vân từ khi hắn xuất hiện. Tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt thinh thoảng lại hiện lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên là hắn ta đã ảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời chưa rõ là cái gì cả, rốt cuộc là có chỗ nào không thích hợp, đến nỗi là vùng lông mày phải nhíu lại thường xuyên.

Cường giả Thiên Trùng thất phẩm, không chỉ đạt đến một cảnh giới lĩnh ngộ quy tắc trời đất rồi, mà còn có một trực giác huyền diệu khó mà giải thích bằng lời được. Dựa vào bản năng hắn cảm thấy được Trường Phương tựa hồ như có vẻ không thích hợp.

“Trực giác thật đáng sợ! Nhưng mà cũng may, mình đã chuẩn bị tốt hết rồi!” Phương Vận cảm giác rằng cường giả Trung Cổ Minh ẩn mình dưới biển sâu này đang hoài nghi mình. Nhưng mà hắn không hề sợ hãi, bởi vì kẻ xuất hiện trước mặt mọi người chính là Trương Phương hàng thật giá thật. Tuy rằng sau bị Phương Vân phong ấn, khí chất có chút khác biệt, nhưng mà cũng không rõ ràng hơn nữa Phương Vân còn dùng Vô Câu đại pháp của Vô Câu lão tổ, hiện tại ngoài trừ cường giả Mệnh Tinh cảnh đích thân đến đây thì mới có thể vạch trần lớp ngụy trang của Phương Vân ra, phát hiện bí mật của hắn!

“Đúng rồi, Trương Phương quên giới thiệu với người, đây chính là trưởng lão khổ tu của Trung Cổ Minh chúng ta tại Bắc Minh, Hắc Viêm lão tổ!” Đỗ Ngạn nói.
“Trương Phương bái kiến lão tồ!” Trương Phương lập tức cúi người hành lễ.

Hắc Viêm lão tổ nhìn chằm chằm Trương Phương không nói một lời, trong mắt âm u bất định. Đột nhiên, năm ngón tay của Hắc Viêm lão tổ hé ra, rầm một cái, Trương Phương lập tức bị lỗi khỏi mặt đất, rơi vào trong tay của Hắc Viêm lão tồ: “Nói! Rốt cục là ai phái ngươi lẻn vào trong Trung Cô Minh!”

Lần này Hắc Viêm lão tổ ra tay rất là đột nhiên, chờ khi mọi người kịp phản ứng thì Trương Phương đã nằm trong tay của Hắc Viêm lão tổ rồi. Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều không khỏi kinh hộ.

“Lão tồ! Cái… cái này! Trương Phương sao có thể là gian tế được!”

“Lão tổ, Trương Phương vừa mới cứu chúng ta, ngay cả mạng cũng xém mất, sao có thể là gian tế được? Lão tổ có phải lầm lẫn hay không!”

“Xảy ra chuyện gì? Lão tổ, cái này!” Mọi người kinh hộ liên tục, ngay cả thư sinh quạt lông Đỗ Ngạn cũng đưa mắt nhìn Trương Phương có chút lo lắng: “Lão tổ, có phải là có hiểu lầm gì không. Tuy rằng ta không thích Trương Phương nhưng không thể không nói, các đệ tử của Minh, muốn nhập Minh, đều phải trải qua khảo sát nghiêm ngặt. Trương Phương có thể đi vào, tất nhiên là không có vấn đề. Lão tổ, có phải là có hiểu lầm không?”

Những Hắc Viêm lão tố căn bản là không để ý đến lời nói của bọn họ, hắn ta chỉ nhằm chằm chằm vào Trương Phương trong mắt đầy sát khí: “Tuy rằng ta không thấy được tình cảnh giao thủ của các người, nhưng mà võ giả cấp Thiên Tượng, sao có thể chạy thoát khỏi tay của võ giả cấp Thiên Trùng nhị phân, thuận lời bỏ trốn. Chẳng lẽ tên cường giả cấp Thiên Trùng Nhị phẩm ấy vô dụng vậy sao!” Hắc Viêm lão tổ nói, cô tay căng lên, làm cho hô hấp của Trương Phương trở nên khó khăn: “Nói mau! Ngươi rốt cục đã chạy trốn như thế nào! Thành thật khai báo, ta có thể giữ cho ngươi một mạng! Bằng không thì chỉ có con đường chết!”

Về mặt của Hắc Viêm lão tổ đầy sự lãnh khốc, làm ra vẻ nói một không hai, tư thế nói là làm!

“Cáo già muốn hù ta à!”

Trong lòng Phương Vân thầm mắng một câu, Hắc Viêm lão tổ nếu có nắm chắc, thì đã ra tay giết chết Trương Phương ngay từ đầu rồi, đâu cần nói nhiều lời vô ích vậy.

“Lão tổ thứ tội, Trương Phương không biết chuyện gì đã chọc cho lão tổ tức giận như vậy. Nhưng tại hạ nói thật, may mắn chạy trốn khỏi tay của Minh Hoang võ giả, tuyệt không nói láo!”

Vẻ mặt của Trương Phương đầy sự sợ hãi, kinh sợ. Trong lúc đó đột nhiên nhớ đến cái gì đó, Trương Phương liên móc ra cái Đào Sinh phù trong người, đưa lên phía trước cho mọi người cùng thấy: “Tại hạ không dám lừa lão tổ, tại hạ thật ra là có Đào Sinh phù…”

“Vụt!”

Còn chưa nói xong Đào Sinh phù trong tay Trương Phương đã lập tức rơi vào tay của Hắc Viêm lão tố.

Đưa mắt nhìn chằm chằm vào Đào Sinh Phù, con người của Hắc Viêm lão tố bỗng nhiên co rút lại, lập tức giãn ra: “Thì ra là thế…. là Vạn Nhân Đô, cái tên luyện chế phù triển không gian. Làm ta kỳ quái, một tên võ giả cấp Thiên Tượng, sao có thể chạy thoát khỏi tay của một Minh Hoang võ gia cấp Thiên Trùng…”

Hắc Viêm lão tổ buông lỏng tay ra, làm cho Trương Phương rơi xuống đất, trên mặt đương nhiên cái này không tránh được vài phần hoảng hốt rồi.

“Nơi này là đáy biển Bắc Minh, không nói về áp lực nước biển sâu, chỉ nói về cái lạnh vô cùng của nó thôi, cho dù là võ giả Thiên Trùng tam phẩm cũng sẽ bị đông cứng lại, chấm dứt sự sống. Thực lực các ngươi không đủ, mấy ngày nay ở trong đại điện của ta, không được đi loạn. Trong khoảng thời gian này, võ giả đến Bắc Minh nhiều hơn trước rất nhiều, có một số nhân vật mà ngay cả lão tô ta cũng phải kiêng kỵ ba phân. Trong khoảng thời gian này các ngươi không được đi loạn, còn Minh Hoang võ giả cũng cố gắng không nên đắc tội. Chờ khi sóng êm gió lặng, lão tổ ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Trước đó, tất cả ăn ở đây, uống ở đây và nghi ở đây. Trong động phủ của ta có vài cuốn sách, các ngươi có thể xem, một ít võ công bí tịch, các ngươi cũng có thể học. Nhưng tuyệt đối không được làm lộn xộn bên trong hiệu chưa?” Hắc Viêm lão tổ trầm giọng nói.

“Vâng, lão tồ!”

Mọi người đồng thanh trả lời. Cường giả Thiên Trùng thất phẩm, giống như hoàng đế của võ đạo vậy, mọi người có thể nhìn thấy được vị tiền bối truyền kỳ của Minh mà cảm thấy hưng phấn không ngớt.

Nào dám làm lộn xộn đồ trong động phú của hắn chứ.

Hắc Viêm lão tố liếc mắt nhìn quét mọi người, gật đầu. Lời này của hắn hình như cũng hơi thừa, bởi vì với thân phận của hắn, tin rằng những tiểu tử này cho dù có trăm lá gan lớn, cũng không dám xằng bậy ở đây. Mà ở đây là đáy biển Bắc Minh, là nơi lạnh vô cùng. Với năng lực của những hậu bối trong Minh này, cho dù có động vào đồ của hắn, thì cũng không có năng lực đi ra ngoài được!

“Ừm, gần đây Bắc Minh có chút loạn, lão tổ ta cần phải ra ngoài, nhìn xem tình huống. Đỗ Ngạn, ngươi tạm thời chủ trì ở đây một chút. Nếu như có vấn đề gì, lão tổ ta sẽ là người hỏi ngươi” Hắc Viêm lão tổ nhìn Trương Phương cuối cùng vẫn còn có chút lo lắng.

“Vâng, lão tổ!” Đỗ Ngạn cam đoan.

“Vu!”

Hắc Viêm lão tổ biến thân, chỉ thấy hắc bào tung lên, lập tức bay vào trong tăm tối, không còn thấy hình bóng.

Thời gian kế tiếp, Hắc Viêm lão tổ thinh thoảng xuất hiện một lần, có khi là hai ngày, có khi là ba ngày, mỗi lần đi ra ngoài về, thời gian càng lúc càng dài hơn. Có mấy lần Phương Vân phát hiện ra, trên người vị Hắc Viêm lão tổ còn bị thương khi trở về nữa.

Phương Vân cũng không khỏi âm thầm kinh hãi, có thể làm cho một cường giả Thiên Trùng Thất phẩm Trung Cổ Minh ẩn tu bị thương quay về, thì loại chiến đấu như thế phải ác liệt cỡ nào.

Hắn cũng dần dần tin tưởng trong khoảng thời gian này, trên Bắc Minh, chỉ sợ là thật sự xuất hiện nhiều thế lực khác.”Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bắc Minh bình thường có rất ít người xuất hiện, tại sao các thế lực đó lại tụ tập về đây?”

Trong lòng của Phương Vân không khỏi nghi hoặc. Động phủ của Hắc Viêm lão tổ cực lớn, nói là một động phủ, thật ra chính là một không gian bình hành được khai bổ ra, lớn như một tòa thành vậy, và toàn bộ bên trong được Hắc Viêm lão tố xây thành cung điện.

Động phủ tuy lớn, nhưng người cực ít. Một nhân vật như Hắc Viêm lão tổ, một lòng truy đuôi cảnh giới cao nhất của võ đạo, thích thanh tĩnh, đương nhiên là không thích bị người khác quấy rối rồi.

Trong động phủ chia ra, có diễu võ đường, duyệt võ đường, binh khí đường, luyện công đường… Trong toàn bộ động phủ, có rất nhiều chỗ đóng cửa, tựa hồ như là bị cấm. Chỉ có một phòng bí tịch được mở ra với mọi người, bên trong là một số bí tịch mà Hắc Viêm lão tổ vơ vét khi trước.

Phương Vân liền cầm một quyển lên xem, phát hiện ra công pháp bên trong đều chứa khí tức Trung Cổ cường liệt. Tất cả võ công đều là loại cực kỳ âm độc, công phu độc ác. Người chết có thảm trạng vô cùng thê thảm, chết không nhắm mắt, mà nếu không chết thì sẽ còn thảm hơn là chết.

Trung Cổ là thời kỳ của tà đạo tông phái thống trị hắc ám, loại võ công như vậy cũng rất nhiều, và cực kỳ hiểm độc!

Phương Vân cầm mấy cuốn khác lên coi, không khỏi lắc đầu, bỏ xuống từ bỏ ý niệm luyện công trong đầu.

Những công pháp này cần tử khí, từ thi đặt làm nền móng tu luyện. Nếu như mình thật sự tu luyện mấy cái này thì quả thật không khác gì so với tà đạo, ma đạo cả!

“Hắc Viêm lão tố chính là trưởng lão của Trung Cổ Minh, có địa vị cực cao trong Minh. Tu vi bản thân cũng đã lên đến mức Thiên Trùng thất phầm rồi. Loại nhân vật như vậy, tu luyện đến nay, nếu nói trong động phủ không có bảo vật thì đó là chuyện không có khả năng rồi! Tất nhiên, nếu đã trà trộn vào Trung Cổ Minh mà không đem bảo bối ra ngoài, vậy cũng chẳng khác nào đi không một chuyến”.

Sau khi Phương Vân đưa ra quyết định xong liền bắt đầu chú ý đến những căn phòng bị cấm chế phong bế của Hắc Viêm lão tổ.

Len lén tìm một cơ hội Phương Vận độn ra khỏi lòng của Trương Phương điều khiển Thiên Địa vạn hóa chung thu liễm khí tức lại, lặng lẽ hướng đến một mật thất gần tầm cung của Hắc Viêm lão tổ nhất. Phan Dương cung!

Mấy chữ chu sa lớn như rồng bay phượng múa được treo cao trên cửa. Nhưng cửa lớn đóng chặt, một quang hoa nhàn nhạt bạc như sợi tóc đang lưu chuyển bên ngoài, trong đó mơ hồ có thể thấy được một vài văn tự quỷ dị.

Đây là cấm chế!

Nếu người bình thường đến gần Phan Dương cung, cho dù lấy tay chạm nhẹ vào một chút thôi cũng lập tức kinh động đến cấm chế được thiết lập trên mặt của Hắc Viêm lão tố. Với khả năng của Hắc Viêm lão tổ, nếu như nhận thấy được dị trạng sợ rằng sẽ lập tức lóe người, trở về động phủ, xuất hiện ngay tại Phan Dương cung, ngay cả trốn cũng trốn không thoát.

“Thiên Địa vạn hóa chung, phá cho ta!”

Phương Vân niệm pháp quyết, Thiên Địa vạn hóa chung liền bắn ra một quang hoa kim sắc, dung nhập vào trong quang hoa cẩm chế. Trong cấm chế của Hắc Viêm lão tổ, khai mở ra một con đường đi cho một người đi vào.

Phương Vân khóa thân đi vào, lặng lẽ đây cửa điện ra, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Toàn bộ quá trình này, xung quanh Phan Dương cũng không ai chú ý đến. Mà cấm chế của Phan Dương cung cũng không bị kinh động.

Thiên Địa vạn hóa chung che đậy khí tức chỉ là cái đầu tiên, ngoài ra còn có nhiều năng lực khác. Bài trừ tất cả cấm chế cũng là năng lực của nó. Lúc đầu tại Bắc Minh động phủ, Phương Vân dựa vào thứ này, trong tình huống không làm kinh động cấm chế, lặng lẽ tiến vào trong Phong Thái Thương đoạt lấy Côn Bằng tinh huyết!

Cái này cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám chú ý đến bảo tàng của Hắc Viêm lão tổ!

Bước vào trong Phan Dương cung, bóng tối lập tức đập vào mặt, mà trong bóng tối, những đám quang hoa đang lượn lờ, Phương Vân định thần nhìn lại, chỉ thấy trong Phan Dương cũng có chất đống rất nhiều dạ minh châu, tỉ trần châu, tị thủy châu, tị hỏa châu…

Những thứ khó nhìn thấy trong thế tục, được chất thành đống ở đây!

Cho dù Phương Vân xuất thân từ hầu phủ, là một người nhìn quen mắt rồi, nhưng thấy nhiều bảo châu như vậy cũng không khỏi kinh hãi. Phải biết rằng trên kinh thành, linh hồn trong nhẫn một hộp hai mươi viên cũng đã rất là xa xỉ rồi. Dù sao thì mấy thứ này tuy rằng không có tác dụng với võ đạo, nhưng mà số lượng rất hiếm, dùng để tôn lên thân phận, hay là trang trí cho nhà cửa thì cũng thể hiện được sự cao quý.

Nhưng mà bây giờ, trong Phan Dương cung của Hắc Viêm lão tổ, tùy tiện nhìn một chút đã có hơi mười viên, thậm chí là không được để gọn gàng, mà chỉ tùy ý ném xuống đất, hiển nhiên là không được lưu ý rồi.