Chương 525: Thiên Trùng Nhị Phẩm

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phương Vân từ sớm đã có dự liệu sẵn về kết quả này, nhưng khi nó được chứng thực thì cũng là có chút cảm thấy chấn động trong lòng, Dương Hưng thất bại trong cuộc tranh đấu, lập tức rơi vào cảnh sao gia diệt tộc (tịch thu tài sản và giết cả nhà). Kết cục như thế này âu cũng là khó tránh có chút bi thảm.

Nhưng đấu tranh chính trị chính là tàn khốc như vậy. Trong cuộc chiến đấu này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chính là vì không để cho Phương Gia rơi vào kết cục như vậy, nên thủ đoạn như này là bắt buộc phải có, Phương Vân tuy trong lòng có cảm thấy thương tiếc cho Dương Hưng, nhưng cũng chỉ là chớp mắt qua thêm, hoàn toàn không có thêm chút gì cái được gọi là sự từ bi đó.

“Thiếu gia, Thần Tiễn Hầu đến thăm.”

Lúc Phương Vân đang trầm tư trong thư phòng Lương Bá bước vào, nói.

“Ồ.” Lông mày Phương Vân khẽ nhảy một cái: “Nhanh mời ông ta vào đi.”

Người chết thì đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống bất luận bè phái Bình Định Hầu trước đó hưng thịnh như nào, nhưng vận mệnh sao gia diệt tộc đã là được định đoạt, nếu như cứ nấn ná lưu luyến người đã chết thì chi bằng tạo mối quan hệ tốt với Phương Gia đang trỗi dậy mạnh mẽ.

Đó là lẽ thường tình của con người, Phương Vân âu cũng là có dự liệu đến kết quả này, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất ngờ.
Thần Tiễn Hầu Chu Trung nổi tiếng thiên hạ nhờ tài bắn cung, tên Chu Hân thuộc hạ dưới chướng của Phương Vân cũng chính là đứa con được sinh ra bởi tì thiệp của ông ta. Đối với đứa con này, Châu Trung vốn dĩ không quan tâm lắm, nhưng hiện nay mẹ dựa vào con mà cao quý, cha dựa vào con mà vẻ vang dựa vào mối quan hệ giữa Chu Hân với Phương Gia, Thần Tiễn Hầu cũng là bắt buộc cần phải tạo mối quan hệ tốt với Phương Gia.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên khí thế bất phàm bước từng bước lớn vào trong thư phòng của Phương Vân.
“Tại hạ Chu Trung bái kiến tiểu hầu gia.” Thần Tiễn Hầu Chu Trung chắp tay nói.

“Hầu gia khách khí rồi, tại hạ quả không dám nhận”.

Phương Vân vội vàng đứng dậy hồi lễ, hai người ngồi xuống hàn huyên một lúc, Chu Trung mở miệng nói: “Lần này Chu mỗ đến chơi thực ra là vì hai chuyện, chuyện thứ nhất Chu mô muốn cảm tạ tiểu hầu gia, thay Chu mô giáo huấn tên nghịch tử bất tài đó, tên nghịch tử đó có ngày hôm này hoàn toàn là nhờ vào ơn của tiểu hầu gia.”

Chu Trung nói rồi đứng dậy vái một vái thật sâu.

Chu Trung là phụ thân của Chu Hân, Chu Hân lại là hảo hữu của Phương Vân, chỉ dựa Chu Hân, Phương Vân cũng là phải nể mặt Thần Tiễn Hầu mấy phần, thấy ông ta làm vậy Phương Vân vội vàng đứng dậy, hồi lễ nói: “Hầu gia khách khí quá rồi.”

“Chuyện thứ hai, …..lần phong hầu này của tiểu hầu gia, quả thực là làm nở mày nở mặt mấy chục vị vương hậu của triều đại Chu ta, bè phái bình dân hầu của triều ta nếu như có thể có được sự tiến triển trong vòng một trăm năm tới thì đều là công lao của tiểu hầu gia. Chu Trung bất tài, thay mặt cho bè phái quý tộc hậu sau này cảm tạ tiểu hầu gia, sau này nếu tiểu hầu gia có gì cần sai khiến, Chu mỗ chắc chắn sẽ không dám chối từ.”

Chu Trung nói rồi lại cúi người hành một lễ thật sâu.

Phương Vân có sẵn dự tính trong lòng, Chu Trung nói thì hay vậy, nhưng thực ra lần này đến là muốn biểu lộ sự trung thành, dựa vào tính cách của vị này, nếu như thật sự giống như những lời ông ta nói, chỉ sợ từ lâu đã đến rồi chứ chả phải đợi đến bây giờ khi mà lục bộ đã thông qua quyết định phong hầu cho Phương Vân rồi mới đến.

“Hầu gia nặng lời rồi, lần phong hầu này không chỉ là có lục bộ thông qua, Tam Công Vũ Mục và nhân hoàng vẫn chưa đồng ý thì vẫn chưa được xem là phong hầu thành công.”

Phương Vân chắp tay nói một cách bình thản.

“Tuy chưa biết kết quả nhưng cũng là không nằm quá xa ngoài dự đoán, chiếu theo lệ thường thì chỉ cần lục bộ thông qua là cơ bản cuối cùng đều có thể phong hầu, tiểu hầu gia cứ xem như là Chu mỗ đến chúc mừng trước… đây là chút lễ mọn, bất thành kính ý.”

Chu Trung nói rồi lôi ra một cuốn sách khá dầy, bìa sách hơi ngả màu vàng, mang theo một khí tức thời gian rất mãnh liệt, rõ ràng là một cuốn sách cổ.

Phương Vân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ viết trên bìa sách thì lập tức gật đầu đồng ý:
“Nếu đã như vậy, vậy thì Phương Vân cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phương Vân nhận lấy cuốn sách mà Chu Trung đưa đến, sau đó đặt lên bàn.

“Quyết định của lục bộ vừa mới được đưa ra, chắc sẽ còn nhiều người khác đến chúc mừng, Chu mô cũng không làm phiền nữa, trong quân còn có quân vụ khác, tại hạ đi trước vậy.”

Chu Trung thấy Phương Vân nhận lấy quà chúc mừng, nói: “Nếu đã như vậy thì Hầu gia đi cẩn thận, thứ lỗi Phương Vân không tiến xa được.”

Phương Vân tiễn ông ta ra ngoài cửa xong quay đầu lại nhìn cuốn sách trên bàn, trên bìa sách cũ kỹ có viết mấy chữ “Vẫn Tinh Tiền Quyết”.

Phương Vân không tu luyện tiễn thuật, môn công pháp này rõ ràng là muốn tặng cho Chu Hân, Thần Tiễn Hầu không tặng nó cho Chu Hân mà lại hào phóng tặng môn công pháp có phẩm cấp không hề thấp này cho mình, dụng ý trong đó đã là quá rõ ràng, Thần Tiễn Hầu đang là muốn dựa vào phương thức này triệt để cho thấy rõ sự ủng hộ của ông ta đối với Chu Hân.

Đồng thời cũng là một sự biến tướng biểu lộ thái độ đứng về phía Phương Gia một cách triệt để, nếu không một môn tuyệt kỹ đặt đáy hòm như này Chu Trung tuyệt đối sẽ không giao ra như này.

Phương Vân tùy ý lật mấy trang hắn cũng là hơi có chút hiểu biết đối với môn công pháp này, thật không ngờ môn tiễn pháp “Vẫn Tinh Tiễn Quyết” này khi tiễn pháp đạt đến cảnh giới cao nhất thì có thể giúp cho mũi tên hắn được đến các vì sao, chỉ cần dựa vào điềm này thôi, môn “Vẫn Tinh Tiễn Quyết” này đã là một môn tuyệt học vô cùng quý báu.

Cần phải biết, khoảng cách giữa các vì sao với mặt đất là cực lớn, khoảng hơn ba mươi vạn km, ngay cả Phương Vân của hiện giờ hóa thân thành Côn Bằng cũng không thể bay được khoảng cách xa vậy.

Loại tuyệt học từ ngàn xưa này, rõ ràng là không phải được hoàng thất bạn tặng, đây chắc chắn là kết quả của một cuộc kỳ ngộ của Thần Tiễn Hầu, chỉ tiếc người này công lực không đủ môn “Vẫn Tinh Tiễn Quyết này rơi vào tay ông ta, cũng chỉ là giành được danh hiệu “Thần Tiễn Hầu”, khoảng cách với cường giả thực sự vẫn là còn khá xa.

Thần Tiễn Hầu rõ ràng là gửi gắm hi vọng vào Chu Hân, đó cũng xem là một người đắc đạo chó gà cũng được thơm lây, Thần Tiễn Hầu chính là hi vọng Phương Vân có thể đem cuốn sách này ban tặng cho Chu Hân.

Sau khi tiễn Chu Trung về, liên tục có các vương hầu đến thăm hỏi, bè phái bình dân hầu, ba mươi tám vị vương hầu ủng hộ Phương Vân, hoàn toàn là dựa vào Trung Tín Hầu đứng ở giữa để làm người liên lạc then chốt.

Sau khi lục bộ có quyết nghị, Phương Gia đã thực sự trở thành một phần của bình dân hầu, những người này tự nhiên cũng là đến mượn cớ chúc mừng để kéo gần quan hệ với Phương Gia.

Tất cả những bình dân hầu này đều là sức mạnh trong ngoài triều đình của Phương Gia sau này, Phương Vân lấy lại tinh thần mà tiếp đãi, xoa dịu vỗ về những bình dân hầu này, bắt đầu từ bây giờ, sức mạnh của những bình dân hầu này từ từ sẽ chuyển dịch từ trong tay của Trung Tín Hầu sang tay của Phương Gia, hoặc giả nói một cách càng chính xác, là nằm trong tay của Phương Vân.

Tiếp đãi xong hết khách thì trời đã tối muộn.

“Hahaha.” Những tiếng bước chân xen lẫn với tiếng cười vang đến, Trung Tín Hầu cầm theo một bàn cờ dùng vải che bước qua cửa: “Bàn cờ này ta đã giữ lâu lắm rồi, hiện nay ta cần phải đánh cho xong ván này rồi đây.”

Phương Vân cười, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, chắp tay, nói: “Hầu gia có lệnh, sao dám không tuân theo…mời!”

Một lát sau, bàn cờ với các quân cờ đen trắng được bày bố tung hoành khắp bàn cờ, sau khi đánh xong một nước, Phương Vân ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Hầu gia, ngài thua rồi…”

Chiếu theo trình tự phong hầu của đại Chu, sau khi lục bộ quyết nghị, sẽ phát đi hai lần công hàm quyết nghị, chia ra gửi đến Vũ Mục của sở quân cơ và Tam Công của điện Thái Hòa, để tiến vào bước quyết định tiếp theo.

Cả quá trình này mất khoảng mười ngày, và quá trình này không thể vội vã nóng ruột được, Phương Vân liền yên tâm ở lại trong phủ, chăm sóc cho mẫu thân và Lục Tiểu Linh, thời gian còn lại thì thảo luận với đại ca Phương Lâm những kinh nghiệm của võ đạo, thời gian tu luyện thật sự của hắn thành ra cũng không nhiều.

Cứ như vậy trải qua khoảng bảy ngày, Phương Vân cảm thấy tâm thần vững chãi, căn cơ hùng hậu, lập tức cảm thấy cũng sắp sửa xong xuôi rồi: “Được rồi, có thể tiến vào Thiên Trùng nhị phầm rồi đấy.”

Với thực lực của Phương Vân, từ lâu đã có thể tiến vào cấp bậc Thiên Trùng nhị phầm, nhưng do căn cơ không vững chắc, nếu như mạo hiểm tiến vào sẽ chỉ gây nên hậu họa cực lớn, mồm ngậm nhiều quá thì nhai không nát.

Phương Vân sau khi bước vào Tứ Phương Hầu Phủ, rời khỏi hoàng thành, tâm niệm nhất động, lập tức khống chế “quy tắc thời gian” rời xa nơi cách kinh thành cả trăm dặm, rồi hóa thân thành “Thiên Tượng hóa” biến thành Man Bằng dài vài trượng lóe cái biến bất trong hư không.

Man Bằng khống chế lực không gian, chớp mắt cái đã là năm ngàn dặm, lóe lên mấy cái Phương Vân lập tức đã đến Man Hoang, Phương Vân lúc đầu là nhận sự yêu cầu của lục bộ, lúc quay về kinh thành, do lục bộ có lệnh triệu tập, cho nên hắn cũng là có sự băn khoăn, nhưng hiện giờ thì có thể thoải mái được rồi.

Man Hoang là vùng đất trấn thủ của phụ thân hắn là Phương Dận, ở đây thăng cấp lên Thiên Trùng nhị phầm chắc chắn là không có vấn đề gì phải lo lắng.

Tìm được một ngọn núi, Phương Vân sau khi bổ sung đầy đủ chân khí liền lập tức triệu ra thiên địa vạn hóa Chung trực tiếp quá trình xung kích lên Thiên Trùng nhị phầm.

“Ầm!”

Tâm thần nhất động Phương Vân lập tức chìm vào trong thế giới quy tắc bao la bát ngát mà hư vô, cái đối ứng với Thiên Trùng nhị phầm là “quy tắc khí”, Phương Vân vừa mới chìm vào thế giới quy tắc, thông tin của “quy tắc khí” vô cùng vô tận lập tức tràn vào trong đầu của Phương Vân.

Nguyên khí, chân khí, canh khí, quỷ khí, thi khí, âm khí, lệ khí….tất cả đều là thuộc vào phạm vi thống trị của quy tắc khí, đạt đến cảnh giới này, bất luận là số lượng hay tốc độ hấp thu thiên địa thiên khí đều là được tăng lên một cách rõ rệt.
Thậm chí trong tình trạng công lực đối phương cao hơn, chỉ cần nhìn một cái là có thể xuyên qua khí của đối phương nhìn thấy hết công pháp và quỹ tích vận hành của đối phương thậm chí có thể trực tiếp biết được sự ảo diệu về công pháp của đối phương đó chính là điều tuyệt diệu của “quy tắc khí.”

Phương Vân giống như một cái động không đáy, ra sức hấp thu mọi thứ trong thế giới quy tắc, hấp thu sự ảo diệu của những quy tắc khí vô cùng vô tận, cũng không biết sau bao lâu Phương Vân cuối cùng cũng chân khí cạn kiệt, ý thức lại được quay trở về với bản thể.

“Uỳnh!”

Trên ngọn núi mà Phương Vân tu luyện, từ xa nhìn thì chỉ thấy một cột sáng rực rỡ xung thiên tiếp đó chu vi xung quanh vài trăm dặm, cuồng phong thổi ào ào bầu không khí như đổ sập xuống hình thành nên một vòng xoáy cực lớn, bầu trời mây đen ngùn ngụt, giống như ngày tận thế đã đến.

Chỉ nghe thấy những tiếng “uỳnh uỳnh”, ngọn núi bên dưới người Phương Vân sập xuông ầm ầm, cả ngọn núi biến thành cát bụi, tan vào cõi hư vô.

Cuồng phong, điện lôi, mây đen, bụi bay mịt mù, hình thành nên một tâm bão khổng lồ, còn thân người của Phương Vân thì nằm giữa trung tâm cơn bão, bị quy tắc khí xuyên qua người tiến hành cải tạo lần thứ hai.

Quá trình tu luyện giai đoạn thất phẩm thiên trùng thực chất là quá trình đem sức mạnh của cơ thể nhập vào thất phách, làm cho nó đại thành rồi cuối cùng thoát ra mà thành. Mà trong quá trình này, cơ thể của võ giả sẽ xảy ra sự cải tạo lần thứ bảy, từ đó quy tắc thiên địa với cơ thể hợp thành một thể, trở thành một bộ phận của thiên địa quy tắc, rồi từ đó có được năng lực khống chế quy tắc thiên địa.

“Haaaa!.”

Trung tâm cơn bão, Phương Vân đột nhiên thở ra một hơi, mở mắt ra, lúc này phổi tạng của hắn yếu như là vừa mới hoàn thành công đoạn lột xác, trở thành một sự tồn tại giữa thực chất và năng lượng.

Cơ thể của Phương Vân bị yếu trong thời gian ngắn rồi tiếp tục đột phá lên cấp độ Thiên Trùng nhị phẩm.