Chương 438: Hổ Khẩu Đoạt ThựcHổ Khẩu Đoạt Thực

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ầm ầm ầm!”

Liên tiếp ba tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, Phương Vân dùng nhị thập lục (26) thiên long chi lực, phối hợp với tinh khí dẫn nổ của Thượng cổ Viêm Ma, nổ mạnh trên không trung. Ba Thượng cổ Viêm Ma này tiêu hao rất nhiều tài liệu luyện khí, còn dung hợp pháp khí của Viêm Ma chi tâm nữa, cho nên đạt đến một mức độ tương đương với thượng phẩm pháp khí.

Với nhị thập lục thiên long chi lực, cùng với ba thượng phẩm pháp khí, cộng lại sinh ra một vụ nổ lớn, cho dù lão hòa thượng thần bí với tứ thập (40) thiên long chi lực kia cũng không dám coi thường. Luận đơn đả độc đấu, thực lực của Phương Vân căn bản không phải là đối thủ của ông ta, nhưng pháp khí tự bạo, lại là một chuyện khác.

Lúc trước ở thượng cổ chiến trường, khí vận hoàng đế Quân Niệm Sinh, cũng dựa vào pháp khí tự bạo, cho nên đã chiếm được thế thượng phong trong khi bị Minh Vương Thái tử cùng Dương Hoằng giáp công.

Pháp khí tự bạo, thực lực càng mạnh thì uy lực càng lớn! Lúc Quân Niệm Sinh dùng chiêu này, chỉ mới thập ngũ (15) thiên long chi lực, nhưng Phương Vân hiện tại lại có đến nhị thập lục (26) thiên long chi lực, cho nên uy lực của vụ nổ càng thêm khổng lồ.

Không gian bị thần bí tăng nhân cô đọng lại, hầu như đã bị nổ tung trong nháy mắt, ngay cả bàn tay do thần bí tăng nhân phát ra cũng bị đánh văng trở về.

Cao thủ so chiêu, sống chết trong nháy mắt. Ngay trong lúc bàn tay năm ngón của thần bí tăng nhân văng ra ngoài, thì Thiên địa vạn hóa chung lập tức kêu lên một tiếng, rồi triển khai một đạo ánh sáng, biến mất không thấy.

Ngoài mấy trăm trượng. Thiên địa vạn hóa chung bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, một dòng đan dược kia cũng lập tức biến mất theo nó. Cùng lúc biến mất, còn có hơn hai mươi viên đan dược đỉnh cấp có dược lực cường hãn, đan khí phát ra, đẩy toàn bộ những viên đan dược yếu hơn ra xa.

“Ầm!”

Một bàn tay to đầy chưởng văn, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, chụp vào Thiên địa vạn hóa chung. Trong tích tắc khi bàn tay to ấy chụp xuống, thì Thiên địa vạn hóa chung lại chấn động lần hai, sớm phát động không gian lực, bay thẳng ra ngoài cửa ra không gian. Trên đường đi cũng không ngừng hút dòng đan dược vào trong.

Thực lực của thần bí tăng nhân quá kinh khủng, càng ở lâu trong cái không gian này thì càng gặp nguy hiểm hơn giống như đang nhảy múa với tử thần vậy. Tứ thập thiên long chi lực, đủ để bóp chết mọi người như bóp chết một con kiến vậy.

Cơ hội duy nhất của Phương Vân chính là nằm ở chỗ dù thực lực của thần bí tăng nhân đã đạt đến cảnh giới cấp Thiên Trùng tam phẩm, nhưng vẫn không nắm rõ quy tắc không gian, không tinh thông về nó bằng hắn. Dựa vào không gian lực của Thiên địa vạn hóa chung, Phương Vân miễn cưỡng có thể dây dưa với thần bí tăng nhân này một chút. Nhưng ở đây nguy hiểm trùng trùng, có khả nàng bị bàn tay của hắn nắm lấy, bị hắn ta thi triển không gian lực lần thứ hai để bắt, thì Phương Vân cũng không có pháp khí nhiều như vậy để làm nổ tung bàn tay của hắn.

Ánh sáng chợt lóe. Thiên địa vạn hóa chung lập tức lao đến cửa ra.

Nhìn thấy đám người này cướp lấy một lượng đan dược rất lớn, và sắp biến mất khỏi không gian này, thần bí tăng nhân rốt cục đã không nhịn được, niệm ra một phật gia chân ngôn:

“Mưu!”

Chữ thứ nhất của chân ngôn vừa ra, không gian liền rung động, tất cả đan dược bên trong không gian này lập tức rung lên giữa không trung. Thiên địa vạn hóa chung liền bị một lực lượng vô hình đánh trúng, tốc độ đột nhiên giảm xuống rất nhanh.

“Mễ!”

Chữ thứ hai của chân ngôn cũng đã ra, không gian chung quanh Thiên địa vạn hóa chung đã lần thứ hai bị cô đọng lại, muốn động cũng không thể động được. Tâm của Phương Vân nhất thời trầm xuống. Chân ngôn trong miệng của tăng nhân này có uy lực tuyệt luân, quỷ thần khó lường, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.

Thiên địa vạn hóa chung tuy rằng cường đại, nhưng trong trạng thái hiện tại thì cũng khó lòng chống được.

“Chư thiên ức vạn phật đà! Thí chủ, xin mời ở lại!”

Thần bí tăng nhân nói ra một tiếng phật hiệu, rồi tung một phật chưởng mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, chụp vào Thiên địa vạn hóa chung vẫn không nhúc nhích được.

Tâm của Phương Vân vốn đã trầm xuống, thần bí tăng nhân lợi hại như vậy, mỗi một chân ngôn còn lợi hại hơn chữ trước, vốn chỉ cần đọc thêm vài chữ thì bản thân hắn sẽ chết không cần nghi ngờ. Lúc này lại thấy lão hòa thượng đột nhiên ra tay, lập tức không còn kinh sợ mà ngược lại vui mừng nói:

“Ha ha ha, đại hòa thượng, chờ sau khi ông học hết chân ngôn phật gia thì hãy giữ ta lại!”

Phật gia chính thống đã bị thất truyền từ lâu rồi, hòa thượng này hiển nhiên cũng không cách nào học hết được chân ngôn của phật gia.

“Nổ cho ta!”

Một tiếng hét vang lên. Phương Vân lại tung ra hai viên Thượng cổ Viêm Ma còn thừa lại, mãnh liệt nổ ra. Chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm rung trời vang lên, không gian bị lực lượng của chân ngôn làm đọng lại lập tức phát nổ lần hai. Nhưng mà lần này chỉ có hai viên Thượng cổ Viêm Ma thôi, không đủ để chống lại chưởng lực của tăng nhân thần bí này.

“Ầm!”

Hai viên Thượng cổ Viêm Ma phát nổ, tạo thành sóng xung kích, bị phật chưởng của thần bí tăng nhân áp diệt đi, và chưởng lực vẫn đi tới như cũ, oành một nhát đánh lên trên Thiên địa vạn hóa chung.

“Phụt!”

Trong Thiên địa vạn hóa chung, ba người đồng thời phun ra máu, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị hai ngọn núi đè lên vậy, còn nặng hơn cả lần bị đè trước nữa, nội tạng hầu như muốn bị ép ra ngoài. Cũng may Phương Vân đã chịu phần lớn lực trùng kích, hơn nữa bản thân Thiên địa vạn hóa chung cũng đã giảm bớt thương tổn cho hắn, nếu không với công lực của Tôn Thế Khôn và Lục Vũ hiện tại, bảo đảm là chết ngay tại chỗ.

“Trốn!…”

Lục Vũ hét lớn, đồng thời tung một chưởng lên người của Phương Vân, đem hết chân khí còn dư truyền vào trong cơ thể của Phương Vân. Chỉ cần có thể chạy khỏi chỗ này, dựa vào những viên đan dược cướp được ở đây, thì cái tổn thất gì cũng có thể bù đắp lại được!

Trong cùng lúc đó. Tôn Thế Khôn cũng hiểu ý, tung một chưởng về phía sau Phương Vân và đem hết chân khí hùng hậu của mình truyền cho Phương Vân.

(Thiếu )