Chương 487: Trù Tính Chung Toàn Cuộc

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng vấn đề tất phải giải quyết. Chuyện đại ca phong hầu, tuyệt đối không cho phép nảy sinh biến số.

Hơi trầm ngưng, Phương Vân gọi Chu Hân, Sở Cuồng tới, sau khi phân phó hai người toàn quyền xứ lý sự vu ở đây, liền bước vào trong Thiên địa vạn hóa chung, một mặt điều khiển không gian chi lực, chạy tới Hoài An thành, một mặt khôi phục chân khí

Vào Đại tướng quân phù, Phương Vân trực tiếp đem Triệu Bá Ngôn gọi vào thư phòng.

“Nói, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “ Phương Vân nói.

“Đại nhân. Thế tử tại Binh bộ nhận chức, đang tại tiếp nhận đại nhân tất cả bộ xét hỏi. Nhưng mà, lại đột nhiên nhận được công văn tiền nhiệm nguyên sĩ Lưu Chính Huân Nói là, thế tử phẩm đức không đủ để đảm nhiệm vương hầu vị, xin lục bộ đại nhân nghĩ lại”.

Triệu Bá Ngôn quy củ đứng ở trong thư phòng, lựa chọn yếu điểm, tự thuật một lần.

“Phẩm đức không đủ..

Phương Vân ánh mắt nhắm lại, trong mắt ánh sáng chớp động, lập tức từ trong câu này, cảm giác được điểm đáng ngờ. Ngoại công cùng Phương phù hơn mười năm không có qua lại. Phương phù bất kể là đại ca Phương Lâm, hay là mình, đều chưa từng gặp qua ngoại công. Hắn từ nơi nào mà nói đại ca phẩm tính không được?

Hơn nữa, ngoại công vài chục năm đối với Phương gia không nói không hôi, lại lựa chọn lúc đại ca phong hầu quan trọng mà đột nhiên làm khó dễ. Điểm này quá khả nghi.

Phương Vân nhanh chóng tỉnh táo lại. Cảm giác được chuyện này, tựa như cũng không bình thường như mình tưởng tượng.

“Bá Ngôn, nội dung lục bộ chất vấn, chính là tuyệt mật. Như loại văn thư này nội dung trong đó càng bí ấn. Dựa theo lệ cũ của triều đình, ngay cả đại ca ta cũng không biết. Ngươi tại sao do thám biết được nội dung? “ Phương Vân hỏi.

Triệu Bá Ngôn trầm mặc xuống, mở miệng nói: “Cái này… cái này thật ra không phải Thiêu Thân chúng ta do thám được. Mà là Trung Tín hầu nhờ chúng ta truyền đạt cho người”.

Phương Vân giật mình. Trước mắt thời cơ gấp gáp, cũng không nói lời rườm rà.

“Triệu Bá Ngôn, cho Thiêu Thân tại kinh thành toàn lực sưu tập tất cả quý tộc hầu, cùng với Lưu Chính Huân buộc tội, có bao nhiêu người ra vào chỗ hắn ở. Mặt khác, ta lập tức viết một lá thư; ngươi lập tức sai người đưa cho lão sư Quách Bá Tế của ta”.

Phương Vân nói, thanh âm vừa đứt, đã cầm bút lông chấm mực viết.

“Chuyện này, nhanh chóng đi làm. Càng nhanh càng tốt! “

Thanh âm lượn lờ, quanh quẩn trong thư phòng. Nhưng Phương Vân người đã biến mất không thấy. Giờ khắc này, Phương Vân đã thể hiện ra thủ đoạn lôi đình.

“Gầm… “

Ngoài thành Hoài An, một tiếng thét dài. Lập tức bầu trời tối sầm lại, mây trôi cuồn cuộn, một đạo bóng đen khổng lồ, hướng về phía bắc bắn đi như điện. Tại triều đình, tướng lãnh cấp bậc Đại tướng quân, tự tiện rời đi khối nơi trú đóng là tội lớn. Phương Vân việc này chỉ có thể bí mật mà đi.

Cũng may thành Hoài An ở vào phá nam Đại Chu, cách kinh thành cũng không phải quá xa. Phương Vân mấy lần sứ đung lực lượng xuyên phá không gian của Côn Bằng. Mấy ngày sau, rốt cuộc đã chạy tới bên ngoài kinh thành.

Kinh thành hối hả, toàn thành náo nhiệt. Trong phố xá, rất nhiều người đàm luận đều là trường từ Phương gia phong hầu việc. Đại Chu triều lần này phong hầu, cũng không chỉ một người. Rất nhiều người cũng biết, ngoại trừ trưởng tử Phương gia Phương Lâm, còn có một người gọi là Quản Công Minh, mặt khác còn có một người tên là Lai Trứ cũng đang thương nghị việc phong hầu. Nhưng duy chỉ có chuyện Phương Lâm là khiến người ta quan tâm nhất. Ngoại trừ liên luy đến hoàng thất Phúc Khang công chúa, cũng bởi vì, thời gian gần đây trong đám người phản đối Phương Lâm phong hầu còn nhiều thêm cha của Hoa Dương phu nhân. Rất nhiều người đều chỉ biết, tiền nhiệm nguyên sĩ Lưu Chính Huân phản đối Phương Lâm phong hầu, nhưng nguyên nhân cu thả lại không rõ ràng lắm.

Phương Vân biến hóa dung mạo, một đường lắng nghe người qua đường nghị luận. Hắn cũng không có quay về Phương gia, cũng không có đi tới chỗ ở của ngoại công Lưu Chính Huân, mà là trực tiếp đi vào một gian tửu lâu.

“Khách nhân, mời lên trên lầu”.

Một tiểu nhị, vai vắt khăn lông trắng, cười hì hì nói.

Phương Vân cũng không để ý tới, trực tiếp đi vào bên trong.

“Đứng lại! “

Vài tên đáng người vạm vỡ, gầm lên một tiếng, ngăn ở trước người Phương Vân.

Phượng Vân một lời không nói, tay áo rung lên, bàn tay xuất hiện một cái lệnh bài, lóe lên rồi biến mất.

Hai gã đại hán vạm vỡ nhìn thấy lệnh bài, như gặp phải sét đánh, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân, lộ ra vẻ sợ hãi: “Người..

“Gọi chưởng quầy của các ngươi đến đây”.

Phương Vân khoát tay áo, ngăn trở hai người. Sau đó đi nhanh vào trong tửu lâu.

Phương Vân tốn hao mấy trăm triệu lượng hoàng kim, Thiêu Thân dưới tay trải rộng các ngành các nghề. Tòa tửu lâu này, chính là Triệu Bá Ngôn thay Phương Vân chế tạo thế lực. Hơn nữa, vì biểu thị địa vị của Phương Vân. Triệu Bá Ngôn chế tạo hai cái lệnh bài, một cái là lệnh bài của mình, dùng hoàng kim chế tạo, thể hiện địa vị. Một cái khác, chính là lệnh bài vàng tím của Phương Vân.

Rất nhiều Thiêu Thân, cũng không biết mình thuần phục là ai. Làm như vậy, là phòng ngừa mạng lưới tình báo, bị người khác thẩm thấu, lợi dung, thậm chí lừa dối. Nhưng mà, những người này đều gặp qua đồ án của hai cái lệnh bài này. Lệnh bài của Phương Vân, chính là lệnh bài có quyền lực cao nhất trong đó.

“Ra mắt đại nhân”.

Phương Vân đi vào trong nội đường, một diện nam tử trung niên đi vào gian phòng. Hắn cấp bậc hơi cao một chút, biết được người trước mắt là ai.

“Truyền mệnh lệnh của ta, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành, thu thập văn thư trước đây của đại nho Lưu Chính Huân, có bao nhiêu người ra vào chỗ ở của hắn”.

Phương Vân dứt lời, liền nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Mạng lưới tình báo của Triệu Bá Ngôn, tốc độ không có khả năng nhanh hơn so với hắn. Sự có nặng nhẹ, vì đại ca có thể thuận lợi phong hầu, Phương Vân chỉ có thể tạm thời tiếp quản mạng lưới tình báo kinh thành.

“Vâng, đại nhân”.

Chưởng quầy không có nhiều lời. Lập tức xốc màn của lên nhanh rời đi.

Kinh thành là đô thành Đại Chu, cũng là địa phương mà thế lực tình báo khắp nơi tập lực sưu tập thông tin, tụ tập lượng lớn thám tử. Phương Vân một câu, Triệu Bá Ngôn bố trí Mấy ngàn Thiêu Thân trong kinh thành, lập tức công việc bận rộn hẳn lên.

Lớn đến thương nhân, cự phú, nhỏ đến người buôn bán nhỏ, đều công việc bận rộn. Nơi đại nho Lưu Chính Huân ở, tất cả mọi người, toàn bộ trở thành đối tượng dò xét.

Đến chạng vạng tối, một xấp tình báo chi tiết dày cộm, xuất hiện ở trên bàn của Phương Vân. Xem hết tất cả tư liệu, Phương Vân thở ra một hơi thật dài:

“Bình Định hầu, Trấn Quốc hầu, các ngươi quả nhiên không tệ!… “

Bình Định hầu, Trấn Quốc hầu hành tung có lẽ bí ẩn, nhưng nếu muốn giấu diếm tất cả mọi người là không thể nào. Ngoại công Phương Vân trước khi buộc tội, có người nhìn thấy Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu, xuất hiện ở phụ cận lều cỏ của đại nho Lưu Chính Huân.

Hai người này, lại có thể nghĩ tới lợi dung ngoại công Phương Vân để đối phó Phương Lâm. Dùng người Phương gia đối phó người Phương gia, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

“Phương Lâm phẩm đức không đủ để phong hầu” Một lão nhân nhiều năm sống một mình tại lều cỏ, chân không bước ra khỏi nhà, làm sao có thể hiểu được người mà mình chưa từng gặp mặt, là phẩm hạnh gì đó? Hiện tại đáp án công bố, là bởi vì lời nói của hai vị đương kim Hầu gia.

Phương Vân mắt nhắm lại, trong mắt xẹt qua hào quang suy nghĩ. Tất nhiên đã biết rằng là hai người kia giở trò, rất nhiều nghi hoặc đã có thể dễ dàng giải quyết.

Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu là đương kim vương hầu, còn có quý tộc huyết thống. Dùng thân phận bọn họ, muốn hắt nước bẩn vào đại ca, thật sự quá dễ dàng.

Phương Vân thậm chí có thể đoán được, hai người này tất nhiên không hề không đề cập tới quân quyền tranh chấp giữa bản thân cùng Tứ Phương hầu Phương Dận, mà sẽ đem mình nhắc tới với ngoại công cùng một góc độ, theo phương diện phẩm tính mà nói xấu Phương gia.

Phương Vân thậm chí đoán được, bọn họ có khả năng lợi dung đến chuyện Đông Giao săn bắn, đại ca đã đem thế tử Hứa Quyền cột vào cột cờ. Ngoại công Lưu Chính Huân trọng nhất là dòng dõi, một khi nghe nói loại chuyện này, tất nhiên lập tức tựu đối với đại ca tồn ác cảm.

Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu loại lão hồ ly này, muốn đối phó một nho sinh cổ hủ, thật sự không cần phí bao nhiêu cân não.

“Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu hai người này, mọi cách làm khó dễ. Thật không thức thời vu, sớm muộn phải diệt trừ! “

Phương Vân trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, đây cũng không phải là bọn họ lần đầu đến làm khó. Nếu không phải bởi vì trên người bọn họ còn trên danh hiệu quý tộc hầu, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Ngẫm nghĩ, Phương Vân viết vài phong thự trực tiếp phái người đưa đến mấy vị đại nho cùng lão sư Quách Bá Tế giao hảo ở trong kinh thành.

Nhưng mà, Phương Vân cũng không có khiến các đại nho này vì đại ca cầu tình. Đại nho cũng có sự kiên trì của đại nho, hành vi thường ngày nếu là giành tư lợi, đừng nói lão sư Quách Bá Tế. Thể diện của Phu tử cũng không thể bán được. Nhưng lúc này lại hoàn toàn ngược lại.

Phương Vân theo góc độ nhân luân, khiến cho mấy vị đại nho khuyên bảo ngoại công Lưu Chính Huân. Khiến cho hắn buông tha quan niệm, dòng dõi cổ hủ, một lần nữa thừa nhận mẫu thân cùng phụ thân.

Ngoại công lần này buộc tội, một mặt là bởi vì Trấn Quốc hầu cùng Bình Định hầu nói dối. Nhưng về phương diện khác, cũng là bởi vì hắn thành kiến đã sâu. Quan niệm đối với Phương gia, thâm căn cố đế, mới có thể bị người lợi dung.

Sau khi làm xong những cái này, Phương Vân lại lặng lẽ rời khỏi tửu lâu, đi đến Trung Tín hầu phủ.Vi này lão thành tinh, loại nhân vật như Trung Tín hầu, dùng ti tiện xuất thân, lẫn vào triều đình vương hầu, hơn nữa ở trong thế lực khắp nơi như cá gặp nước, phương nào cũng không đắc tội. Hắn làm người, đều có chỗ hơn người.

Phương Vân trước khi bái phỏng ngoại công, hy vọng nghe một chút vi Hầu gia trứ danh này dùng trí tuệ cùng mưu lược này cho ý kiến.

Ở trong thư phòng Trung Tín hầu trong, Phương Vân gặp được vị Hầu phủ này, Phương Vân cũng không quanh co lòng vòng, thẳng vào chủ đề, biểu lộ ý tứ của mình.

Trung Tín hầu trầm ngâm một lát, nhấp một ngụm trà thơm, mỉm cười nói:

“Thật ra, nếu nói là thành kiến dòng dõi. Lệnh phu hôm nay quý là vương hầu, phú quý vô cùng. Muốn xứng Hoa Dương phu nhân, đó là dư dã. Nói đến dòng dõi, tất nhiên không thật. Ngoại công ngươi trong lòng, đến nay không chịu tha thứ cho lệnh tôn, chưa hẳn thật sự là bởi vì hắn xuất thân thảo mang”.

“Hầu gia ý là gì? “ Phương Vân lộ ra thần sắc lắng nghe.

Trung Tín hầu mỉm cười, một câu nói toạc ra chân tướng:

“Có câu, gọi là đâm lao phải theo lao. Lệnh tôn càng thành công, chỉ biết chứng minh hắn lúc trước càng sai lầm. Hơn nữa, trong lòng hắn, tạo thành hắn và Hoa Dương phu nhân cha con không thể nhận nhau, cũng là lệnh tôn. Đây mới là nguyên nhân thực sự hắn đến nay vẫn không chịu tha thứ cho lệnh tôn, lệnh đường. Hơn nữa giang sơn dễ đối, bản tính khó dời. Ngoại công ngươi trời sinh tinh như thế, giống như việc này, cũng không kỳ quái. Nhưng mà, ngoại công ngươi cùng Hoa Dương phu nhân trong đó, ngược lại cũng không phải là không có đường sống”.

Phương Vân trong lòng khẽ động: “Vậy nói như thế nào? “

Trung Tín hầu cười cười, ánh mắt chợp động như ánh nến: “Ngoại công ngươi nếu là thật sự không chịu nhớ tình cha con, còn chưa hẳn sẽ buộc tội Thế tử. Hắn lại đi làm như vậy, vậy nói rõ, trong lòng của hắn vẫn có một tia đường sống quay lại. Ta thậm chí có thể khẳng định, Trấn Quốc hầu cùng Bình Định hầu, tất nhiên xuất phát từ quốc thể mới khuyên động ngoại công ngươi. Hai huynh đệ các ngươi, nói cho cùng vẫn là dòng họ của hắn. Nho gia lấy thiên hạ làm trọng, nếu là huyết mạch của hắn nguy hại đến quốc thể. Hắn tất nhiên sẽ ngồi không yên”.

Dùng một chút, Trung Tín hầu nói: “Ngươi lần này đi gặp hắn, hòa hầu phải nắm giữ cho tốt. Hiểu đúng nghĩa mới là cần thiết, nhưng không thể bức quá gấp, nếu không sẽ phản tác dụng. Hắn có thể kiên trì hơn hai mươi năm không thừa nhận lệnh đường, bản tính của hắn có thể thấy được. Ngươi đi gặp hắn, cần mềm mỏng, ngươi không phải đi cùng hắn biện luận, mà là đi thuyết phục hắn. Nhớ lấy không thể tức giận, việc này, ta tặng hai chữ Nhân luân”

Phương Vân trầm mặc không nói, trong lòng có chút hiểu được:

“Đa tạ Đại nhân, Phương Vân thụ giáo! “

“Ha ha, đi thôi” Trung Tín hầu dứt lời, đứng dậy.