Chương 527: Tám trượng thảm lông dê

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Anh cùng Phương Vân, một trước một sau, hai người vừa đi vừa nói, Trương Anh một bên đưa Phương Vân đi thăm Lan Đài Bí Uyển, một bên kỹ càng giới thiệu một số đồ vật của Lan Đài Bí Uyển.

Lan Đài Bí Uyển điển tịch cao nhất là Phu Tử dùng “Bát Tác” làm đầu “Chu Dịch” làm gốc, đặc biệt vì nho gia sáng tạo “Hoàng Cực Kinh Thế”.

“Chu Dịch bản thân quá mức huyền ảo, thâm thuý, “Bát Tác” rất khó nắm giữ. Cả nho gia, cũng chỉ có Phu Tử là một người nắm giữ chân chính. Vì dễ dàng cho nho gia nắm giữ môn tuyệt học này, Phu Tử liên sáng tạo môn “Hoàng Cực Kinh Thế” này.

Trong Lan Đài Bí Uyển, trước mắt chỉ có sáu gã Tinh Tượng Sư nắm giữ môn tuyệt học này. Xưng là Tinh Giám, Đại Chu triều vì gia đình vương hầu, quan lại, phú cỗ xuất hành, tế bái cung cấp dương lịch, cùng nông lịch chỉ đạo nông nghiệp sản xuất, chính là một vận dụng của “Hoàng Cực Kinh Thế”.

Lan Đài Bí Uyển ngoại trừ thôi diễn tinh tượng thiên cơ xu thế cùng khí hậu biến hóa, cũng là chỗ tàng thư của hoàng thất. Đại Chu triều Hàn Lâm môn, thường xuyên muốn tới hoàng thật tàng thư thật dưới đất tại Lan Đài Bí Uyên mượn xem ột ít cô bản, sách quý. Cho nên Lan Đài Bí Uyển ngoại trừ Tinh Tượng Sĩ, còn có thể xuất hiện một số Học sĩ Hàn Lâm viện.

“Lan Đài Bí Uyên tổng phân sáu tầng trên mặt đất ba tầng dưới mặt đất ba tầng Tàng thư Hoàng thất chính là hai tầng phía dưới cùng. Tàng thư Hoàng thất theo ta được biết, dưới mặt đất Lan Đài Bí Uyển, tầng phía trên giữ là nho gia kinh điển. Kinh, sử, tử, tập từ trung cổ đến cận cổ. Dưới nữa chính là vũ kinh, thủ vệ phi thường nghiêm mật, ít mở ra với người ngoài. Hơn nữa cửa vào cũng không tại Lan Đài Bí Uyển, mà ở địa phương khác Trương Anh cất lời giải thích.

Phương Vân tâm niệm vừa động thần thức phá thể ra, chui vào dưới mặt đất, sau khi xâm nhập hai tầng lập tức gặp được một tầng vách ngăn vô hình, đem thần thức của mình bắn ra. Một hồi đau đớn mơ hồ từ trong đầu truyền đến, hiên nhiên bị loại cấm chế này chấn bị thương rất nhỏ.

“Cấm chế thật là lợi hại. Thực lực của ta, chỉ theo lực lượng mà nói, hầu như tương đương với cường giả ngũ phẩm. Không ngờ, lại có thể xuyên không thấu tầng cấm chế này. Xem ra Trường Anh nói không sai. Dưới lòng đất này, quả nhiên ấn dấu vũ kinh của hoàng thất. Nhưng mà, tầng này tuy cũng coi như lớn, nhưng muốn cất chứa tất cả tàng thư của hoàng thất, chỉ sợ vẫn chưa đủ. Như thế xem ra, trong hoàng cung chỉ sợ không chỉ có một chỗ tàng thư”.

Phương Vân thô sơ giản lược quét xuống, lập tức cảm giác hư không nguyên bản bình tĩnh không có nổi sóng nổi lên một hồi rung động. Mấy chục đạo thân thức cường đại làm cho người kinh hãi phá không mà ra, hướng về phía nay lướt đến.

Phương Vân trong lòng khẽ động vội vàng thu trở về.

“Hoàng thành trọng địa, nghiêm cấm nhìn xem. Kẻ nào trái lệnh, chết”.

Một ý thức già nua mà uy áp, ở trong cảm ứng của Phương Vân vang lên. Thanh âm vang dội, giống như thiên địa phát ra vậy. Thanh âm vừa dứt, cô ý thức lập tức biến mất vô tung.

“Hoàng cung quả nhiên không hồ là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nhất của Đại Chu triều, ngay cả rất nhiều chưởng môn tông phái, cũng không dám đơn giản xâm phạm. Hôm nay xem ra, cũng không phải là không có đạo lý”.

Phương Vân đối với cái này cũng không kỳ quái. Đại Chu triều cũng tuyệt đối là tư thế cường thế, trấn áp bát hoang hoàng cung là trung tâm của Đại Chu triều, trong đó ngọa hổ tàng long, cũng là bình thường.

Phương Vân dùng thần thức điều tra hoàng cung, nhìn như lỗ mãng kì thực là tinh tế. Nơi hắn tìm tòi đều là chung quanh Lan Đài Bí Uyển, một số khu vực cũng không quan trọng. Giống như ném đá nhập đầm, cũng không cần tự mình vượt nước, làm ra cũng chỉ là rung động chỉ cần đủ chừng mực là được.

“Người vừa rồi, ít nhất là cường giả Thiên Trùng lục phẩm, thậm chí có thể tiếp cận thất phẩm là vũ hầu, vương hầu sau trăm tuổi của các đời Đại Chu triều, biến mất không thấy. Hôm nay xem ra, ngược lại rất có thể, đều ở hết trong hoàng cung”.

Phương Vân trong lòng hiểu rõ, nhưng mà không biểu hiện ra. Vẫn đi theo Trương Anh, đi về phía bên trong của Lan Đài Bí Uyển. Leo lên bậc thang, trước mặt chính là Quan Tinh Đài.

Trên Quan Tinh Đài, trải một tầng thảm lông dễ dày. Rất nhiều đại nho, trong tay ôm một xấp bản vẽ độ dày không đồng nhất, qua lại trong đó. Ánh mắt bọn họ hầu như đều chăm chằm vào trong tay, cũng không có nhìn cái khác.

Ca Quan Tinh Đài có hình tròn, bán kính chừng hơn năm trăm trượng không gian trong đó, chia làm từng gian phòng. Tất cả gian phòng đều phân loại, cực kỳ nghiêm khắc. Rất nhiều nho sinh ở bên trong bận rộn, hoặc là chỉnh lý hồ sơ, hoặc là vẽ bản vẽ, hoặc là phân loại tư liệu…

Lan Đài có chín trăm chín mươi chín gian phòng, từng gian phòng đều tương đối nhỏ. Tổng cộng chia làm chín loại, liên quan đến thiên văn, tinh tượng số học, địa lý, lịch pháp… Ta trước kia ở trong này thật ra chỉ là chân chạy việc. Nhưng mà, cũng nhờ sự giúp đỡ này, đối với từng loại đều có chỗ rõ ràng. Không lâu trước, Thái Phó đem ta thăng chức đến Toán Thuật thất, tuy vẫn là chân chạy việc, nhưng mà, tiếp xúc đến vẫn thêm được một ít” Trương Anh nói.

Hai người cười cười nói nói, một đường hướng ở chỗ sâu trong Lan Đài đi đến. Chỉ chốc lát sau, một hành lang thật dài xuất hiện ở trước mặt hai người, trên hành lang trải thả lông dê, cách một đoạn lại rủ xuống một đạo màn che. Ở trong này, cũng không có hàn lâm xuất hiện, cũng không có Lan Đài Tinh Tượng Sư, có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Trương Anh ở trước hành lang thì dừng lại, an tĩnh lại: “Phương huynh, đến rồi. Cuối hành lang, chính là phòng của Thái Phó. Ta cũng không thuận tiện tiến vào”.

Phương Vân liếc nhìn bên trong hành lang, gật nhẹ đầu nói: “Ừm. Ta đi vào trước”.

Dứt lời, không nhanh không chậm dọc theo hành lang mà đi vào trong. Trường Anh nhìn theo một lát, liền xoay người rời đi.

Hành lang có vẻ rất yên tĩnh, Phương Vân hậu như có thể nghe được thanh âm rất nhỏ của tiếng bước chân của mình đạp lên thảm lông dê.

Ba mươi trượng hai mươi lăm trượng hai mươi trượng…

Phương Vân xuyên qua một tầng màn che, hướng về chỗ của Thái Phó đi đến. Thái Phó, Thái Tề, Thái Bảo là Tam Công chấp chương đại quyền triều chính. Phương Vân tuy hai năm trước, cùng với Thái Phó từng có một tia duyên phận, nhưng mà đến hiện tại vẫn chưa gặp qua.

Tại Đại Chu triều, Tam Công cùng Vũ Mục ngồi ngang hàng phân ra Đại Chu triều văn võ đại quyền. Lúc này muốn gặp nhân vật cấp thái sơn bắc đầu này, Phương Vân trong lòng không khỏi hơi có chút khẩn trương

Mười trương chín trượng tám trượng…

Khi còn cách gian phòng của Thái Phó chừng tám trường Phương Vân một bước bước ra, dị biến đã nổi lên…

“Oanh…”

Một bước hạ xuống Phương Vân lập tức cảm giác bản thân phảng phất như một ngôi sao băng rơi rụng giữa hố, thiên toàn địa chuyền, hù dọa đầy trời rung động. Dưới chân nguyên bản mặt đất kiên cố, trong tích tắc sóng gió trập trùng mãnh liệt bành trướng. Một cỗ lực lượng mênh mông khó có thể nói rõ, hóa thành một đạo lực lượng mênh mông trong nháy mắt xỏ xuyên qua linh hồn của Phương Vân.

Kinh sợ, vô cùng kinh sợ.

Thái Phó là Tam Công đức cao vọng trọng Phương Vân không ngờ rằng tiến đến Lan Đài Bí Uyển gặp Tam Công còn có thể gặp được loại trạng thái vượt ra ngoài ý muốn này. Phương Vân hầu như là còn không kịp phản ứng, liền bị loại lực lượng khủng bố, không cách nào nói rõ này, trong nháy mắt xỏ xuyên qua.

Trong tích tắc cảm ứng này, Phương Vân cảm giác bản thân tựa như một tù phạm, đứng trước hình giá mà bị tra hỏi, mà người đang tra hỏi mình, không phải người khác, lại hoàn toàn chính là bản thân mình.

Dài dằng dặc giống như một thế kỷ, lại phảng phất chỉ như một tích tắc. Trong tích tắc, Phương Vân sau khi trong đầu trải qua một thời gian ngắn trống rỗng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.

Thảm vẫn là thảm như trước, hành lang vẫn là hành lang như trước, bốn phía im ắng, kinh nghiệm vừa rồi, phảng phất là một hồi cảm giác hoảng hốt. Duy nhất biến hóa là, Phương Vân cảm giác tâm tình của mình, đã giống bị ngàn vạn dòng nước chảy mài qua một lân, thông thấy rất nhiều.

Phương Vân đứng ở trên thảm lông dê ở tại hành lang, vẫn không nhúc nhích, thần sắc kinh nghi bất định. Hắn hiểu rằng vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác. Dưới thảm lông dê, tất nhiên đã bị động tay chân. Tâm niệm vừa động Phương Vân thần thức trong tích tắc đảo qua lớp thảm dưới chân, nhưng mà dưới chân trống rỗng ngoại trừ mặt đất kiên cố, cái gì cũng không cảm giác. Tựa như tất cả những gì vừa rồi phát sinh, thật sự là ảo giác vậy.

“Vào đi…”

Một thanh âm già nua, từ sau màn che phía trước truyền tới. Trong tích tắc đạo thanh âm này truyền ra, Phương Vân chỉ cảm thấy một quyển sách cô, ở trong hư không trước người mở ra, một cỗ khí tức lịch sử trầm trọng mênh mông cuồn cuộn, gào thét mà đến.

“Thái Phó”.

Phương Vân hầu như lập tức đã khẳng định thân phận của đối phương. Thanh âm nói chuyện, đều có thể làm cho người ta một loại khí tức trầm trọng như thế, cũng chỉ có Tam Công.

Phương Vân trong mắt lóe lên một tia hào quang suy nghĩ, hắn hầu như là lập tức tựu khẳng định, Thái Phó xác thực là đang khảo nghiệm mình. Rõ ràng điểm ấy, Phương Vân không hề lưỡng lự, tâm thần ngưng tụ, lập tức một lần nữa bước ra.

“Thịch…”.

Bước chân vừa bước ra, lại khởi biến hóa. Phương Vân chỉ cảm thấy hãm thân ở trong liệt hỏa hừng hực, cỗ liệt hỏa này thiêu đốt như muốn hòa tan xương cốt, bản tâm mà mình đã luyện ra, lộ ra ngoài càn khôn của bản thân ở bên trong. Qua trong giây lát, lại là một đạo khí tức tinh mang mênh mông trong nháy mắt xỏ xuyên qua Phương Vân.

Phương Vân khẽ cắn rằng một lần nữa một bước bước ra.

“Thịch…”

Bão cát đập vào mặt, sa mạc mênh mông trải ra, đầy trước mắt đều là ánh sáng trắng chói mắt. Sa mạc giống như hé ra cái miệng rộng vĩnh viễn đói khát, muốn hút hết từng giọt máu nước cuối cùng trong cơ thể của Phương Vân.

“Thịch…”

“Thịch…”

“Thịch…”

Phương Vân từng bước một, thong thả những dị thường kiên định, dọc theo tám tượng thảm lông dê cuối cùng, hướng về tấm màn che màu đen cuối cùng rủ xuống mà đi đến.

Bước chân của hắn càng ngày càng chậm, càng ngày càng trầm. Một cái giơ tay nhấc chân cũng như là cung som lở núi. Một nhân vật hô mưa gọi gió ở bên ngoài, giờ khắc này, cùng một người bình thường cũng không có gì khác nhau, cực kỳ khó đi tới. Gương mặt hắn run rẩy, tựa như lâm vào trong một ảo cảnh cực kỳ lợi hại nào đó, trên trán thanh tú, đang chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn.

Ở phía sau tấm màn che màu đen, một đôi mắt già nua, dị thường ngưng trọng theo dõi hắn, vẫn không nhúc nhích.

Liên tiếp xuyên qua bảy trượng thảm lông dê, Phương Vân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ còn lại có một bước cuối cùng”.

“Thịch…”

Một bước cuối cùng bước ra, Phương Vân lập tức sắc mặt đại biến. Trong tích tắc này, hắn chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên đưa thân vào trong một mảng hư vô, dưới chân có một điểm đen, đột nhiên xoay tròn hóa lớn, trong nháy mắt, hóa thành chín châu thiên địa núi sông Phương Vân trong vùng trời đất này. Một ngọn xuân thu thiết bút dài đến vạn trượng vắt ngang ở trong thiên địa.

Ngay khi Phương Vân hiện thân ở trong vùng thiên địa này, xuân thu thiết bút dài hơn vạn trượng này, bỗng nhiên thoăn thoắt, trong chớp mắt, ở trong thiên địa, viết xuống một chữ “Trung ngay ngắn, ngưng đọng mà không tán!

Chữ này vừa ra, núi sông đảo ngược, thiên địa sụp đổ. Lực lượng thiên địa vô cùng vô tận, lập tức hướng về Phương Vân mà áp đến.

Phương Vân trong nháy mắt không thể động đậy, cột sống thẳng tắp, bị từng tấc một áp cúi xuống. Lực lượng bốn phía vọt tới, vô cùng vô tận, Phương Vân trong cảm giác nội tạng cũng muốn nổ tung lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ của tử vong…