Chương 261: Luyện Hóa Thiên Long Nhãn

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thực lực của Kim Cương Đầu Đà vô cùng cường đại, áo bào chỉ rung lên một cái thì đã vượt qua núi. Tốc độ của hắn tuy nhanh, nhưng dường như tốc độ của thạch yêu kia còn nhanh hơn. Chờ sau khi hắn đuổi đến thì đã không còn thấy bóng dáng thạch yêu đâu nữa.

– Hừ!

Kim Cương Đầu Đà nhìn qua tứ phương, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi tà tà rơi xuống, không biết lại như thế nào mà đứng trên một tảng đá trông vô cùng bình thường. Đầu bàn chân vừa mới chạm vào tảng đá này thì lập tức có một cổ kình lực nặng tựa ngàn cân đè áp xuống.

– A! A! Ta nhận thua! Ta nhận thua!

Bỗng nhiên có hai cánh tay từ tảng đá này duỗi ra ngoài, đong đưa ở bên ngoài. Thân thể của thạch yêu mặc dù rất cứng rắn, nhưng còn không chịu được lực áp của một cường giả Địa Biến cảnh. Một chân này của Kim Cương Đầu Đà thiếu chút nữa đã đem nó đè bẹp xuống.

– Nếu như đã thua, sao còn không hiện thân?

Kim Cương Đầu Đà lạnh nhạt nói.

– Ta lập tức hiện, ta lập tức hiện!

Đầu thạch yêu này nhận thua vô cùng dứt khoát, lập tức có thêm một cặp chân đưa ra hóa thành hình người. Nó quỳ trên mặt đất, không dám có cử động nhỏ nào. Phật lực trên người Kim Cương Đầu Đà làm nó khó chịu vô cùng, thống khổ như muốn chết. Nó tự biết mình không phải là đối thủ nên cũng không dám chạy trốn, biết điều quỳ trên mặt đất.

– Đại gia, đại gia! Ta không phản kháng, không trốn, chỉ cầu đại gia lưu cho ta một mạng nhỏ!

Thạch yêu quỳ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng đáng thương.

– Giết ngươi mang về, cũng được ban thưởng lớn a.

Kim Cương Đầu Đà nói.

Thần sắc thạch yêu cứng đờ, bộ dáng như sắp chết vậy.

– Nhưng mà, lưu ngươi một mạng cũng không phải không thể.

Âm thanh Kim Cương Đầu Đà phát ra, tiếp tục nói:

– Nhưng ngươi phải thể hiện được giá trị của ngươi, để cho ta cảm giác thấy đáng giá thả ngươi ra.

Thạch yêu nghe được có một đường sinh cơ, giật mình nói ra:

– Đại gia muốn ta làm gì, ta nhất định sẽ làm theo!

– Tốt lắm, lần sau chúng ta xuất chinh, điều ngươi phải làm đó là đem những Yêu tộc khác kêu đến. Hoặc là nói đường đi của Yêu tộc cho ta biết. Chỉ cần ngươi làm được những điều này thì ta sẽ lưu cho ngươi một mạng.

– Đại gia yên tâm, ta nhất định làm được!

Thạch yêu chỉ lên trời thề thốt.

– Nếu như ngươi đã đáp ứng, vậy thì đi làm đi!

Kim Cương Đầu Đà nói xong thì cong ngón tay lại. Một luồng Phật quang bay ra hóa thành một Kim Cương Đầu Đà cao khoảng ba tấc, bay vào bên trong thạch yêu.

– Đây là một pho tượng Kim Cương Đầu Đà, có thể áp chế hết mọi yêu khí yêu tộc. Nếu như ngươi có ý phản bội hoặc làm việc không được thì ta lập tức cho ngươi nổ tung ngay!

– A!

Thạch yêu nghe vậy thì rùng mình một cái, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt xám tro lại.

– Đi đi!

Kim Cương Đầu Đà cũng lười nói nhiều nữa, nói xong câu này thì lập tức bay về phương đại quân. Phía sau, thạch yêu than thở một tiếng rồi bay về sâu trong Mãng Hoang.

Ở ngay sườn núi, Phương Vân mặc chiến giáp của binh sĩ bình thường đang ngồi đó chờ. Thấy Kim Cương Đầu Đà thì hắn cũng không nhiều lời, bàn tay trở một cái đã thu Kim Cương Đầu Đà vào trong bức họa hoàng kim.

– May mà có phong ấn Kim Cương Đầu Đà, nếu không chuyện này cũng sẽ không dễ dàng như thế!

Phương Vân lần đầu tiên sử dụng Kim Cương Đầu Đà, cảm giác cực kỳ thuận buồm xuôi gió. Thân hình thoáng một cái, Phương Vân đã từ trên sườn núi đáp xuống, rồi nhân lúc không ai chú ý, liền trở lại đại quân.

Lúc này thì việc quét dọn chiến trường cũng đã xong, tất cả Yêu tộc cũng đã bị xử lý tốt.

– Đại quân trở về doanh!

Chu Hân lập tức hạ lệnh nói. Có những tên Yêu tộc này thì căn bản đã có thể phụng mệnh trở về. Đối với mệnh lệnh của Dương Hoằng thì mọi người phải chấp hành, không thể làm trái. Nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe theo được, cứ làm một cách gọn gàng rồi trở về phụng mệnh là xong.

Chỉ chốc lát sau, đại quân đã trở về doanh trại, sau khi đem những tên Yêu tộc đó nộp lên thì cũng không bị làm phiền nữa.

Trên một ngọn núi tuyết, gió lạnh gào thét dữ dội. Nhưng có một trướng bồng gió lạnh không thể tới gần được, bão tuyết cũng không tới được, dường như có một cổ lực lượng vô hình ngăn trở gió lạnh cùng bão tuyết kia. Tuy khắp nơi trên đỉnh núi tuyết này đều trắng như tuyết, lạnh vô cùng, nhưng chung quanh cái trướng bồng đó lại là một mùa xuân, trên mặt đất chẳng những không có tuyết đọng, mà còn có hoa cỏ màu xanh.

– Cái gì? Bọn họ còn bắt sống vài tên Yêu tộc?

Dương Hoằng đang mặc áo choàng, nhắm mắt suy nghĩ. Nhưng sau khi nghe được tin tức kia thì bỗng nhiên mở mắt ra.

– Vâng, Hầu gia. Hơn nữa bọn họ cũng không có bị thương bao nhiêu cả. Theo người ở dưới nói thì có một tên gọi là Kim Cương Đầu Đà xuất thủ giúp hắn?

Phong giám sát sứ nói.

– Có phải là Phương Vân hay không?

Trong mắt Dương Hoằng hiện lên sát cơ rét lạnh.

Hắn là Anh Vũ hầu, chức cao tước trọng, nhưng cũng có rất nhiều trói buộc. Như cuộc chinh chiến quy mô thế này thì hắn nhất định phải ở trong quân trấn giữ, không chỉ như vậy, người ở phía dưới hắn cũng không thể đi ra khỏi quân doanh.

Nếu nói quân lệnh như núi thì cho dù hắn là Võ hầu, nhất định cũng phải tuân theo. Cho nên, việc đối phó với Phương Vân thì hắn không thể nào ra tay được lúc này, chỉ còn cách nhờ người thám thính xung quanh!

– Không phải, đại nhân. Nghe nói là một hòa thượng tên Kim Cương Đầu Đà xuất thủ giúp bọn họ.

Phong giám sát sứ tiếp tục nói.

– Ồ!

Dương Hoằng cau mày:

– Thì ra là người của Phật tông! Bọn người này trong những năm gần đây không ngừng từ Phệ Đà châu tới, nghe nói là tìm tòi đạo thống đã mất ở Trung Thổ, chắc là giờ cũng tìm tới Mãng hoang rồi!

Dương Hoằng suy nghĩ một chút, nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng như vậy!

– Số mệnh của Phương Vân là hồng trung mệnh tử. Là Kim Cương Đầu Đà hay là Phương Vân, ta nhìn cái là biết!

Trong bóng đêm, Dương Hoằng bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài trướng bồng.

Trong hư không mấy ngàn trượng, dưới gió lạnh, Dương Hoằng dùng lực quán hai mắt nhìn về chỗ đóng quân của đạo quân số hai mươi bảy. Từng đạo tinh mang trong đêm tối lập tức đập vào trong mí mắt.

Trong đêm tối, từng đạp tinh mang màu đỏ của các sĩ tử ở kinh thành cũng tinh mang của các binh lính phóng lên cao, nhưng không hề mãnh liệt. Số mệnh hồng trung mệnh tử của Phương Vân căn bản không phải là bộ dáng này!

– Chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?

Dương Hoằng nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói.

Những ngày kế tiếp, Dương Hoằng vẫn như cũ phái đạo quân số hai mươi bảy ra rất nhiều. Nhưng Phương Vân có đầu thạch yêu kia hỗ trợ nên lúc làm việc cũng dễ hơn nhiều, không cần thường xuyên dùng đến Kim Cương Đầu Đà nữa.

Mỗi lần đại quân xuất chinh thì cũng có gặp một chút Yêu tộc, nhưng thực lực của chúng cũng không quá mạnh, cũng không quá yếu, vừa lúc đủ tiêu diệt!

Trong khoảng thời gian này, Phương Vân không có việc gì làm nên tiếp tục tu luyện. Đồng thời hắn cũng bắt đầu đem một bộ phận của Lực Phách Đại Thủ Ấn cùng Khí Phách Đại Thủ ấn truyền thụ xuống, giúp cho bộ hạ tăng cường Lực Phách cùng Khí Phách!

Phương Vân hoàn toàn có thể đoán trước được, với sự trợ giúp này thì chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, trong quân đội sẽ xuất hiện không ít cao thủ Lực Phách cảnh cùng Khí Phách cảnh. Còn bản thân các cao thủ khác cũng sẽ tăng lên thêm một tầng.

Suy nghĩ một chút, nếu như trong một quân doanh tám vạn người lại có hàng trăm hàng ngàn võ giả Lực Phách cảnh cùng Khí Phách cảnh thì xe hoa cỡ nào! Phải biết rằng, theo quy củ của triều đình Đại Chu thì chỉ cần đạt đến Khí Phách cảnh là đã có tư cách làm tướng quân!

Trong một quân doanh của An Quốc tướng quân lại có một lượng lớn tướng quân trấn giữ, cái này không phải là xa xỉ thì còn là gì chứ?

Khoảng chừng mười ngày sau, Phương Vân cảm giác được hắn đã ổn định được cảnh giới Địa Biến cảnh.

– Hiện tại đã có thể thử trùng kích bình cảnh rồi!

Phương Vân ngồi xếp bằng trong doanh trướng, thầm nghĩ. Trải qua một thời gian lâu như vậy, hắn cảm giác được lực lượng của hắn đã rất gần với một thiên long lực viễn cổ!

Cảnh giới của võ đạo, khi đến một trăm con long lực thì phải trùng kích lên tầng tiếp theo!

Thân hình thoáng một cái, Phương Vân đã thừa dịp bóng đêm bay ra khỏi doanh trướng. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ lóe lên một chút thì đã biến mất.

Thực lực khi đến một trăm long lực thì sẽ có biến hóa cực lớn. Trong quân doanh tuy có nhiều người, nhưng Phương Vân cũng không muốn bị Dương Hoằng phát hiện!

Phương Vân rất dứt khoát, trực tiếp thiêu đốt nội lực, một hơi đi ra xa hơn trăm dặm. Khoảng cách xa như vậy, cho dù có dao động thì cũng rất khó truyền đến quân daonh được.

Trên một ngọn núi tuyết, Phương Vân ngôi xếp bằng xuống, bàn tay lật một cái đã thì đã có một con mắt màu hoàng kim hiện ra. Con mắt này đầy máu, tản ra một cỗ long uy nhàn nhạt, cao quý bất khả xâm phạm.

– Lấy thực lực Địa Biến cảnh đỉnh phong của ta, việc luyện hóa viên Thiên Long Nhãn* này là nước chảy thành sông!

Đối với những vật như Thiên Long Nhãn, thực lực càng cao thì tác dụng sẽ càng rõ ràng. Điều này là do Lục gia ở Tụ Bảo các nói cho hắn, nếu như thực lực không đủ thì tác dụng của Thiên Long Nhãn sẽ giảm đi rất nhiều.

– Thiên Long Nhãn, luyện hóa cho ta!

Phương Vân vứt con mắt khổng lồ này lên,. sau đó một cỗ nội lực quấn lấy, trực tiếp luyện hóa.

Rống!

Nội lực của Phương Vân vừa quấn lấy thì đã có một tiếng long ngâm vang lên trong đầu Phương Vân. Cỗ âm thanh này mang theo sự tức giận, giống như là trời long đất lở.

Long là sinh vật cao quý, không bao giờ muốn hàng phục người nào. Phương Vân hiện tại muốn luyện hóa nó, để cho con mắt này vì hắn mà phục vụ thì lập tức làm cho tính cao ngạo của con mắt này trỗi dậy. Nó không muốn khuất phục người nào cả, cho dù đây chỉ là một con mắt.

– Ta có ý chí của Côn Bằng! Ngay cả máu huyết Côn Bằng cũng phải hàng phục ta, để cho ta sử dụng. Ta sử dụng ngươi thì làm sao có thể bôi nhọ ngươi!

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, một cỗ ý chí bàng bạc bay ra, trực tiếp xóa đi cái ý chí không khuất phục trong Thiên Long Nhãn. Rồi từ trong đan điền bay ra vô số phù chú, tụ quanh Thiên Long Nhãn. Những phù chú này hợp lại thành một ngọn lửa bao trùm Thiên Long Nhãn màu hoàng kim. Trong nháy mắt, Thiên Long Nhãn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một con mắt như người bình thường. Phương Vân lập tức dùng tay lấy viên Thiên Long Nhãn này để ngay phần giữa hai con mặt ( Huyệt Thiên Linh).

Ầm!

Thiên Long Nhãn vừa tiến nhập vào thì Phương Vân lập tức cảm giác được có một làn long huyết cực nhỏ theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể. Sau đó, lực lượng của Phương Vân cứ thế mà tăng lên, vừa lúc chạm đến một con thiên long lực!

Ầm!

Bỗng nhiên mây đen trong hư không hội tụ lại, sấm sét hiện lên. Quang ảnh ở phía sau Phương Vân biến ảo, một trăm con phi long lực bay ra, tiếng long ngâm vang lên đầy trời. trong nháy mắt, hư ảnh của phi long càng ngày càng nhạt đi, nhưng tiếng vang lại càng ngày càng dữ dội.

Rống!

Ngay giây khắc hư ảnh một trăm con phi long biến mất thì tiếng long ngâm đầy trời hội tụ lại thành một tiếng long ngâm chấn động cả thiên địa. Sau đó, quang ảnh ở phía sau Phương Vân sáng rực lên, một cái móng vuốt xé rách hư không, rồi một con thiên long viễn cổ đang từ từ xuất hiện.

Hai con mắt khổng lồ của nó như ánh đèn lung linh vậy, ở trên cao nhìn xuống cả vùng đất, như là chúa tể của cả cõi nhân gian!

————————————

*: Thiên Long Nhãn: Xem lại chương 196.