Chương 510: Quân Phi Quân, Thần Phi Thần

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dựa vào ký ức của thái thượng trưởng lão Thiên Tà Tông đó, tông môn trước giờ chia thành nội thiên địa và ngoại thiên địa.

Ngoại thiên địa chính là nơi ở của các trưởng lão tông môn và đệ tử, còn nội thiên địa thì chỉ có những cường giả cảnh giới Thiên Trùng trở nên mới có thể vào được.

Không những thể sau khi tiến vào thì về căn bản là tương đương với ẩn cư, chú tâm tu luyện cực kỳ ít ra ngoài

Cấp bậc đại trường lão tuy có địa vị cực cao tại ngoại thiên địa, nhưng trong nội thiện địa thì lại là không cao lắm. Phía bên trên bọn họ còn có các đời thái thượng trưởng lão, tồn tại ở giữa nội thiên địa và ngoại thiên địa.

“Chả trách triều đình có mười vạn đại quân cũng không thể đánh bại những tông phái này, hóa ra là còn có bối cảnh như này!”

– Phương Vân vô tình có được ký ức này, trong lòng hắn cũng là hơi cảm thấy bàng hoàng về bí mật của nội thiên địa, ký ức của vị thái thượng chưởng lão Thiên Tà Tông này là rất mơ hồ, chỉ có một khái niệm đại khái.

– Phương Vân cảm giác ra được, những ký ức này đều là bị một cách thức đặc thù nào đó cấm chế, làm cho người khác không thể nào đọc trộm được một cách tường tận. Điều này là giống với cách Chiêu Giác Tự dùng thủ thuật với “Kim Cang Đầu Đà”.

Thời gian tồn tại của một đại phái tông môn là cực kỳ dài có một số môn phái còn là được duy trì từ thời trung cổ đến giờ, có thể tồn tại được trong một thời gian dài như này, chắc chắn là có chỗ bất phàm của nó. Ta sau này âu cũng là cần phải cần thận, tuyệt đổi không thể sơ xuất.

Phương Vân khẽ lay động thân người, lập tức lao vút về phía xa.

Ba ngày sau, Phương Vân đến kinh thành cả kinh thành lập tức trở nên huyên náo, quan lại, tướng quân, tổng đốc của các châu phủ, thám tử của các vương hầu, thân vương toàn bộ đều dồn về cổng thành chuẩn bị quan sát người con thứ đã gây nên cơn phong ba này của Phương Gia.

Trừ những người này ra, càng nhiều hơn là một số những thư sinh, lão nho, đại nho, vương công tiểu thư. Chuyện phong hầu của Phương Vân không chỉ thu hút cực nhiều những nho gia sĩ tử phản đối hắn, mà còn thu hút cả rất nhiều những tiểu thư con nhà khuê các của kinh thành.

Người con thứ của Phương Gia này, sự từng trải mang tính chất truyền kỳ này cộng với độ tuổi vẫn chưa đến lúc kêt hôn của hắn đã gây nên sức hấp dẫn cực lớn đối với các tiểu thư của kinh thành. Cái được gọi là anh hùng xuất thiêu niên, Phương Vân còn mấy tháng nữa là tròn mười bảy tuôi quả đúng là thiêu niên anh hùng.

Từ cổng thành đến Tứ Phương Hầu Phủ, đoàn người chen chúc nhau, những tiếng ngợi ca, những tiêng chê bai những tiếng hoan hô, những tiếng chửi bới, nói chung là đủ cả. .

Phương Vân ngồi trong chiếc xe ngựa mà thủ hạ của Triệu Bá Ngôn, các thiêu thân chuẩn bị, dựa lưng vào thành xe, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh bên ngoài cửa sổ.

Tình hình của kinh thành, từ lâu đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng sau khi thật sự tiến vào kinh thành hắn mới cảm giác ra được cơn phong ba mà hắn gây nên rốt cuộc là lớn đến mức nào.

Tình hình thật sự là ghê gớm hơn rất nhiều so với dự liệu của hắn.

Hắn có thể nghe thấy những tiếng phản đổi kịch liệt của những lão nho về chuyện phong hầu của hắn, cũng nghe thấy những tiếng nói ủng hộ của một số thư sinh sĩ tử. Còn về hai bên đường phố, những tiếng hô hào kích động của một số những thương gia giàu có, vương công quý tộc và tiểu thư, làm cho Phương Vân không nén được lòng có cảm giác dở khóc dở cười.

Luật chế của triều đại Chu, đàn ông trước 18 tuổi là không được lấy vợ, hắn hiện giờ cũng không có ý định lấy vợ.

“Tránh ra, đều tránh ra hết đi!”

Lần hồi kinh này của Phương Vân đến cẩm quân cũng bị kinh động ào ào xuất động đứng hai bên đường để duy trì trật tự, phòng tránh xuất hiện hỗ loạn giẫm đạp lên nhau.

Phương Vân lần này về kinh nghe chất vấn ảnh hưởng mà hắn gây ra còn ghê gớm hơn nhiều so với lần Doãn Hầu vào thành.

Dân chúng tập trung trên đường gần như là nhiều hợn gấp mười lần so với Doãn Vi Lương. Liểc nhìn qua cửa sổ xe ngựa, đâu đâu cũng là đầu người nhấp nhô, Doãn Vi Lương cũng chỉ là thu hút được rất nhiều các quý phụ, tiểu thư của kinh thành. Còn Phương Vân thì đến các nho sinh sĩ tử cũng bị thu hút đến với số lượng khổng lồ.

Nhiều người tập trung như vậy, một khi xảy ra hỗn loạn chắc chắn sẽ gây nên thảm kịch, cho nên cấm quân không thể không xuất động.

“Đây là đệ đệ của Phương Lâm à? Thanh thế đáng sợ quá!”

“Năm ngoái lúc Phương Lâm bị đánh trọng thương trị thương ở trong doanh trại cấm quân trong kinh thành, tôi cũng từng nhìn thấy tên Phương Vân đó, không ngờ hắn hôm nay lại có thành tựu lớn như vậy!”

“Nghe nói hiện nay tam công cũng bị kinh động không biết là có nên phong hầu cho hắn không!”

Các cấm quân duy trì trật tự cũng là bàn tán ầm ầm, huynh đệ Phương Gia vô cùng có nhân duyên trong cấm quân, chỉ là rất nhiều người đều chú ý đến Phương Lâm, hoàn toàn không thể ngờ được rằng, người đệ đệ yếu đuối nổi tiếng về tài văn chương của hắm lại có được thành tựu như thế này.

Chiếc xe ngựa chạy từ từ trên đường, lúc cách Tứ Phương Hầu phủ còn một đoạn khá xa thì dừng lại.

“Đại nhân phía trước không đi được nữa rồi”.

Thiêu thân đánh xe mở miệng nói

“Hả?”. Hay lông mày của Phương Vận khẽ nhảy một cái, chầm chậm mở mắt ra, phía trước Tứ Phương Hầu Phủ tụ tập một số lượng lớn xe ngựa, trực tiếp làm tắc luôn đoạn đường lớn mà năm chiếc xe ngựa có thể cùng lúc chạy song song với nhau, giữa các xe ngựa với nhau đoàn người ôn ào náo nhiệt, đều đang đợi điều gì đó.

“Tiểu hầu gia đến rồi tiểu hầu gia đến rồi!”

Một câu nói “tiểu hầu gia đến rồi” lập tức như châm ngòi vào đoàn người, đám đông nhung nhúc lập tức tràn về phía chiếc xe ngựa của Phương Vân.

– Phương Vân biết, chỗ này không có cách nào có thể đi qua được, đẩy mở cửa xe ngựa ra, thần thái điềm đạm bước xuống

“Cứ dừng xe lại ở đây là được!”

Khi Phương Vân mặc trên người bộ hoa phục màu trắng bạc, đầu đội mũ tử dư cài cây trầm xanh ngọc bích, thân thái ung dung bước xuống, đám đông lập tức trở nên ầm ầm, một số người ào ào chen lấn đến.

“Tiều hầu gia, tại hạ là Doãn Đặc Hầu của phủ Ung Châu, đây là chút thành ý của lão gia chúng tôi…”

“Tiểu hầu gia, đây là chút lễ mọn của đại nhân nhà chúng tôi…” “… Đây là nhân sâm vạn năm!”

Những người này tuy đều là đến tặng lễ vật, nhân cơ hội kết giao với sứ giả các phương. Chuyện Phương Vân phong hầu, tuy gây rất nhiều tranh cãi, nhưng càng là gây tranh cãi thì giá trị mới càng lớn, chỉ là một chút lễ mọn mà thôi không tổn thất được cái gì cả, nhưng lại là có thể nhân cơ hội kết giao với Phương Gia, dại gì không tặng.

Phương Vân liếc nhìn cánh cổng lớn đóng chặt, hơi trau mày, y phục của hắn hơi phấp phới ánh mắt như tia chớp, quét nhanh bốn phía trầm giọng xuống nói:

“Lễ vật để lại những người khác đều lui ra hết đi!”

Phương Vân xuất thân Hầu phủ, bản thân có một khí chất cao quý, cộng thêm việc tòng quân đã lâu, tu vi càng ngày càng cao, cái khí chất đại tướng trinh chiến sa trường trên người hắn cùng với khí tức bá đạo của cường giả võ đạo kết hợp lại với nhau hình thành nên một phong độ uy nghiêm làm người khác phải nể sợ.

Giọng nói của Phương Vân vừa dứt, đoàn người trước Tứ Phương Hầu phủ lập tức trở nên im lặng, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân lập tức kèm theo sự sợ hãi bất giác bị ảnh hưởng.

Phương Vân hiện giờ bước vào cảnh giới Thiên Trùng là nhân vật cấp bá chủ một phương trong võ đạo, lại cộng thêm việc thanh thế hiện nay của hắn đang nổi như cồn, bât luận là những tiếng nói ủng hộ hay là tiếng nói phản đối đều khiển hắn trở thành nhân vật nóng bỏng tay hiện nay.

Câu này vừa được nói ra, lập tức đám đông không ai dám chần chừ, làm theo như lời hắn nói.

“Vâng, tiểu hầu gia, nhưng nhưng lễ vật…”

“Đến lúc chuyện phong hầu kết thúc ta sẽ có câu hồi đáp!” Phương Vân nói một cách cẩn thận, những người này đến từ các nơi của Cửu Châu, bối cảnh phức tạp, đại biểu cho quan lại lớn nhỏ của các châu các phủ của triều đại Chu, không nên đắc tội với tất cả họ.

Đám đông nghe vậy đều cảm thấy đại hỉ: “Đa tạ tiểu hầu gia, vậy chúng ta về trước đây!”

Đám đông ào ào để lễ vật lại, một số người thậm chí trực tiếp bỏ lại cả xe ngựa, những sứ giả của các châu các phủ này lui đi thì lập tức lại có một đám người khác mọc ra.

“Vị này chắc là Bình Yêu Đại Tướng Quân Phương Vân?” Một lão nho đầu tóc bạc phơ chắp tay bước ra từ trong đám người.

Phương Vân liếc nhìn lão nho này, chỉ cảm thấy thần sắc đối phương cực kỳ nghiêm túc, trong lòng lập tức có dự định sẵn.

“Chính là tại hạ…” Phương Vân hồi lễ theo lễ tiết của nho gia.

Thấy Phương Vân dùng lễ tiết nho gia hồi lễ, lão nho này thần sắc vẫn nghiêm túc nhưvậy, nói:

“Năm đó tết Nguyên Tiêu, hoàng thât mời Vương công quý tộc và con cháu vương hậu đến dự yên tiệc. Sĩ tử năm đó từng đoạt được là người đứng đầu văn võ bá quan, có thể thấy cùng là người từng đọc qua sách thánh hiền. Xin hỏi sĩ tử cái gì là lễ pháp đạo cương thường”

“Đến rồi!” Phương Vân khẽ giật một cái trong lòng, tự nhiên biết lão nho này đang có ý gì, lần này phong hầu, những người phản đối nhiều nhất chính là những lão nho thủ cựu này, vị lão nhọ này hiên nhiên là một người trong số đó. Một người như ông ta, các châu các phủ không biêt là có bao nhiều người.

Những người này tôn thờ nguyên tắc trong lòng, âu cũng chưa chắc đã là nhằm vào mình, cũng không nên đăc tội.

“Lễ pháp, cương thường là quân quân thần thần phụ phụ từ từ”. Phương Vân nói. “Có lời hỏi sĩ tử, nếu như quân phi quân thần phi thần thì nên làm thế nào?” Lão nho nhìn chằm chằm vào Phương Vân, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Hiện nay, Phương Gia “một nhà tam hầu”, đang nằm ở đầu sóng ngọn gió, câu nói “quân phi quân thần phi thần” này rõ ràng là nhắm vào chuyện phong hầu của Phương Vân.

Phương Vân từ sớm đã có dự liệu với chuyện này, nghe vậy cười một cách điềm nhiên nói:

“Quân phi quân, tuệ nhãn thức nhân, trong lòng nếu như có sự khoan dung nhẹ nhàng mà trị quốc đó là thánh minh chi quân; thần phi thân biệt vô nhị tâm cùng với vua gánh vác ưu lo, thay trời chấn thủ, chính là xã tắc chi thần!”

Câu nói này nói xong, tất cả đều im lặng, đến những sứ giả đến tặng lễ vật từ các châu các phủ nghe thây lời này cũng là bất giác cảm thấy chấn động trong lòng.

Phương Gia “một nhà ba hầu” bị nho gia ví là nơi bệnh tật của nho gia, chính là vi phạm “đạo quân thần”.

Quân thất thể thần đắc thể tự nhiên là trái ngược với quân thần chi đạo. Một thần tử như này, biệt vô nhị tâm thì không phải là đại thần bình thường, mà là giang sơn xã tắc chi thần. Mà nhân hoàng có thể nhẫn nhịn trước tình hình này, tấm lòng của ông ta cũng là cực kỳ bao la, không phải là quân vương bình thường có thể so sánh được, mà còn là một quân vương thánh minh hiền minh.

Một câu nói vừa tâng bốc được Phương Gia, vừa tâng bốc được Nhân Hoàng hóa giải lời nói công kích của nho gia.

“Con thú nhà Phương Gia, quả nhiên lợi hại đưa vào những lời này của hắn, chỉ sợ chuyện phong hầu đã chắc như đinh đóng cột!”

“Hay cho câu thánh minh chi quân xã tắc chi thần, những lão nho này vốn dĩ là đến gây phiền phức cho hắn , nhưng những câu nói này nếu như truyền ra ngoài những lão nho này của nho gia chỉ sợ sẽ càng tăng thêm hảo cảm với Phương Vân”.

Trong đám người đứng xem có không ít sứ giã của các châu các phủ lập tức cảm giác ra được rất nhiều thông tin từ trong câu nói những người này không ít người là nhân vật kiêm diễn vai trò thám tử, họ chính là sở trường nhất việc phân tích thông tin.
Những người này sau khi quay về đều lập tức viết thư gửi về các nơi báo cáo tình hình.