Chương 297: Khuyết Thiên Hầu Lý Lăng

Hoàng Tộc Đại Chu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mạnh Tử Khánh ngẩn ngơ, không ngờ tằng Tông Chính vừa rồi còn khách khí với Phương Vân như thế, giờ lại quay sang mắng mình!

– Còn nữa, có phải ngươi có ý muốn đối phó với Phương Vân kia hay không? Hừ! Ta thấy ngươi giết nhiều hoàng tử hoàng tôn, công chúa phi tần quá nên quên mình mang họ gì rồi! Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi có cái ý nghĩ đó thì mau mau dẹp đi. Nếu không nghe lời thì sẽ chết lúc nào cũng không biết đó, tên tiểu tử Phương gia này không phải dễ đối phó như vậy đâu!

Nói xong những lời này, vị Tông Chính này phất tay áo một cái, xoay người đi sâu vào bên trong Tông Nhân phủ.

Mạnh Tử Khánh ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu không nói gì cả.

Sâu trong Tông Nhân phủ.

Ở sâu trong ấy có một cái giường bằng ngọc, trên cái giường ngọc đó còn có một bóng người màu trắng đang ngồi xếp bằng. Đạo thân ảnh này có khí tức mạnh hơn Tông Chính rất nhiều.

– Thuôc hạ tham kiến Tông Lệnh!

Tông Chính đứng ở bên ngoài, cúi đầu xuống, cung kính nói.

Thân ảnh người trên ngọc sàng khẽ gật đầu, mở miệng:

– Đã gặp rồi chứ?

– Bẩm Tông Lệnh, đã gặp rồi.

Tông Chính nói.

– Cảm giác như thế nào?

Âm thanh Tông lệnh từ sâu bên trong truyền tới, mang theo một cỗ uy nghiêm.

Tông Chính trầm ngâm một lúc, lát sau nói.

– Người này có đảm phách có can đảm, cứng mềm đều có! Hơn nữa tu vi võ đạo cực cao, rất khó đối phó!

– Ha ha ha.

Thần bí Tông Lệnh nở nụ cười.

– Người mang mệnh cách Thương Long nếu như dễ đối phó thì đã sớm chết rồi! Nếu như là khó đối phó, vậy thì đừng đối phó nữa.

Tách!

Một tiếng giòn tang vang lên, vải lụa mỏng tách ra, một tờ giấy thật mỏng truyền ra, phía trên còn có nét mực như rồng bay phượng múa. Khi Tông Chính tiếp được thì thấy nét mực còn chưa khô, hiển nhiên là vừa viết xong.

– Vị tiểu hầu gia này không phải vừa được tấn chức đại tướng quân sao? Truyền mệnh lệnh của ta, mang theo phong thư này, cộng thêm một phần hạ lễ đưa đến Tứ Phương hầu phủ đi!

Tông Chính nghe được lời này thì chấn động, trong lòng hét lớn lên: “Cấp mặt mũi lớn quá a, lớn quá rồi! Dựa vào những lời này của Tông Lệnh đại nhân, sợ rằng sau này trong kinh thành chẳng còn ai dám đối phó với vị tiểu hầu gia này nữa!”

Tông Nhân phủ thay hoàng thất giám sát thiên hạ, có mạng lưới tình báo lớn nhất. Dựa vào bức thư tự viết tay này của Tông Lệnh, Phương Vân tùy thời đều có thể sử dụng mạng lưới tình báo của Tông Nhân phủ. Đây là điều biết bao người cầu xin nhưng không được a!

– Được rồi, đi đi!

Bóng người trên sàng ngọc nhẹ giọng nói.

– Vâng, Tông Lệnh đại nhân!

Tông Chính đáp một tiếng rồi lui ra ngoài. Nhưng hắn cũng không có đi tới Tứ Phương hầu phủ mà đi vòng qua mấy gian phòng rồi bước xuống một thềm đá đi xuống lòng đất. Tông Nhân phủ ở dưới lòng đất nhìn qua còn lớn rất nhiều so với trên mặt đất. Không gian dưới này ít nhất cũng gấp năm mươi lần so với ở trên.

Dưới này có vô số căn phòng, mỗi căn cách với nhau một vách tường, trên vách tường còn có những ngọn đuốc đang cháy. Bên trong mỗi phòng đều có vô số thầy ký đang làm việc bận rộn. Trước người bọn họ có rất nhiều tư liệu đang xếp chồng lên, mà ở phía sau còn có nhiều ngăn tủ cũng chứa rất nhiều sách.

Tông Chính đi tới gian phòng cuối cùng, nơi này có năm tên thầy ký.

– Ta nói, các ngươi ghi lại!

Tông Chính lạnh nhạt nói.

– Vâng, đại nhân!

Mấy người này cung kính nói.

Sau đó, Tông Chính đọc ra những điều cần thiết, mà mấy tên thầy ký vội vàng ghi lại vào một hồ sơ còn trống.

– Được rồi.

Đợi đến khi Tông Chính nói xong chữ cuối cùng thì các thầy ký cũng ghi xong. Một người trong số họ lấy một sợi dây buộc các tờ giấy đầy chữ vừa ghi xong lại, sau đó đưa vào một giá sách hồ sơ. Trên chỗ cao nhất của giá sách này có viết tên của một người: Phương Vân!

*****

Phương Vân ngồi trong xe ngựa trở về Hầu phủ. Hoàng Hậu nương nương, Tông Nhân phủ, hai nơi cần qua đều đã đi qua, giải quyết xong hai nơi này thì Phương Vân cũng cảm giác vừa buông xuống được một tảng đá lớn, cả người nhẹ đi không ít.

Khi còn cách Tứ Phương hầu phủ một khoảng cách thì phu xe ngựa đột nhiên dừng lại.

– Hử? Chuyện gì vậy?

Phương Vân mở mắt ra.

– Tiểu hầu gia, thật sự là không tốt. Đường phía trước bị chặn rồi!

Phu xe ngựa nói.

Phương Vân cau mày lại rồi đi xuống xe, hắn vừa nhìn một cái thì nở nụ cười. Chỉ thấy ở hai bên phố trước Tứ Phương hầu phủ có rất nhiều, rất nhiều cỗ xe ngựa. Trên các cỗ xe ngựa này có rất nhiều tiêu ký khác nhau, đại tướng quân có, Bình dân hầu có, còn có một chút quan lại….vừa nhìn qua thì đã trên ngàn xe.

– Xem ra tin tức ta đạt đến Địa Biến cảnh đã truyền đi rồi!

Phương Vân thầm cười trong lòng. Phương Vân có thể nhìn thấy ở trên mỗi xe ngựa còn có rất nhiều lễ vật màu đỏ thẫm bên ngoài, Phương Vân đoán chừng việc mình được Binh bộ phong chức Bình Yêu đại tướng quân đã được truyền ra rồi. Những người này tới đây chính là tặng lễ, quy mô của lần tặng lễ này còn lớn hơn rất nhiều so với lần hắn đạt được vị trí đệ nhất thi văn võ tết Nguyên Tiêu.

– Tiểu hầu gia, là tiểu hầu gia!

– Tiểu hầu gia, là tiểu hầu gia!

Ngay từ lúc Phương Vân bước xuống xe ngựa, lập tức có người nhận ra được.

Một văn sĩ mặc trang phục Nho gia màu đen, tay cầm chiết phiến màu đen, cười híp mắt đi tới:

– Tại hạ là sư gia quận thủ Trung Châu, xin ra mắt tiểu hầu gia. Chúc mừng tiểu hầu gia được sắc phong Bình Yêu đại tướng quân!

Phương Vân mặc dù có cấp bậc đại tướng quân, nhưng cái danh đó lại không có vang dội bằng cái tiểu hầu gia. Hơn nữa, tuổi của hắn cũng không quá lớn, cho nên mọi người vẫn quen gọi là tiểu hầu gia.

– Quả nhiên là tiểu hầu gia!

Có một người nhận ra, lập tức những người khác cũng huyên náo cả lên. Từng bóng người người nhảy xuống xe ngựa, đi tới chỗ Phương Vân.

– Ha ha ha.

Phương Vân đột nhiên cười lớn, bay lên cao rồi đáp xuống trước đại môn của Tứ Phương hầu phủ.

– Đa tạ mọi người đã đến chúc mừng. Bởi vì nhiều người quá, sợ rằng không thể nhất cử tiếp đãi hết được. Phiền toái các vị lưu lại danh tự trên hạ lễ, để hạ lễ lại là được rồi.

Bởi vì có mạng lưới của Triệu Bá Ngôn, cho nên thủ hạ ngầm của Phương Vân giờ đây đã có hơn ngàn người. Đám thủ hạ này hoàn toàn khác với mấy vạn binh sĩ kia, những binh sĩ đó thì đã có triều đình phát bổng lộc thay cho, còn những người này thì tự Phương Vân phải bỏ hầu bao ra mới được. Muốn duy trì hơn ngàn người này tiếp tục làm việc cho mình thì phải có kim bảo cho họ, số kim bảo đó nếu cứ cộng dồn lại thì cũng không phải là một con số nhỏ!

– Tiểu hầu gia nói có lý!

Mọi người đã chờ ngoài cửa từ lâu, mà lúc này trời cũng đã hơi tối. Phương Vân tuy nói lời khách sáo nhưng lại đúng, sao bọn họ không làm theo cơ chứ!

– Đi ra ngoài tiếp thu lễ vật đi!

Phương Vân quay đầu nói với bọn nô tỳ, hộ vệ ở phía sau.

– Vâng, tiểu hầu gia!

Khoảng ba trăm người của Tứ Phương hầu phủ đều bị Phương Vân phái ra tiếp lấy lễ vật, mọi người cười hì hì cầm lễ vật đi vào bên trong Tứ Phương hầu phủ.

– Chúc mừng tiểu hầu gia tấn chức Bình Yêu đại tướng quân. Việc phong vương bái hầu cũng là sắp tới a!

Nhưng vào lúc này, Phương Vân cảm thấy có một bóng người đi tới. Ngẩng đầu lên thì liền thấy có một tên nam tử mặc cẩm phục, khí độ ung dung đứng trước mặt mình.

– Khuyết Thiên hầu!

Phương Vân sửng sốt một chút, liền nhận ra thân phận người này. Lần trước, khi mình trở thành tướng quân, nghe nói người này cũng từng tới hầu phủ chúc mừng. Nhưng mà, Phương Vân cũng nghe nói khi Dương Hoằng được sắc phong Võ hầu, thì người này cũng làm ra bộ dáng da mặt dầy, cười hì hì tới chúc mừng. Trong Bình dân hầu, những người “gió theo chiều nào thì theo chiều nấy” như người này rất nhiều.

– Đây là một chút tâm ý nho nhỏ, mong tiểu hầu gia vui lòng nhận cho!

Khuyết Thiên hầu Lý Lăng nở nụ cười chân thành, phất bàn tay một cái, nắm hộp được mở ra, lộ ra sáu viên bảo Lam Bảo châu màu xanh biếc.

Phương Vân nhìn về phía sau Khuyết Thiên hầu, phía sau hắn còn có mấy hạ nhân đang khiên một chiếc rương. Chiếc hộp gấm của Khuyết Thiên hầu chính là lấy từ trong rương ra, mà ở bên trong cái rương đó cũng còn rất nhiều hộp gấm nữa.

– Tên Khuyết Thiên hầu này mặc dù nhìn qua rất bình thường, nhưng không ngờ tài lực cũng không nhỏ a

Phương Vân vốn muốn cự tuyệt cái lễ này của Khuyết Thiên hầu, nhưng thấy mấy viên Lam Bảo châu trong rương thì lập tức thay đổi chủ ý. Khuyết Thiên hầu Lý Lăng mặc dù có tiếng xấu trong Bình dân hầu, nhưng gia tộc lại giàu vô cùng. Một con dê béo như vậy, đã đưa tới tận cửa mà còn không làm thịt thì phải nói là quá ngu rồi!

– Nếu Khuyết Thiên hầu đã có lòng thì phần lễ vật này ta nhận.

Loại Lam Bảo châu cực phẩm này nếu bán đi thì mỗi viên cũng thu được đến gần ngàn lượng hoàng kim. Nhìn cái rương to như thế thì ít nhất cũng bán được đến tám trăm vạn lượng hoàng kim. Đây cũng là một khoản tiền không nhỏ a.

Thấy Phương Vân nhận lễ vật, Khuyết Thiên hầu cũng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần muốn bám vào người nào đó đúng là không dễ dàng a. Trừ da mặt dày thì tài lực phải dày nưa, mỗi lần bám vào thì cũng phải xuất ra nhiều kim bảo. May mà, cái gì hắn không có chứ kim bảo lại có rất nhiều.

– Hầu gia, tại hạ có một chuyện, muốn làm phiền hầu gia.

Đột nhiên Phương Vân nói.

– Ồ? Tiểu hầu gia cứ nói.

Lý Lăng lập tức hưng phấn lên. Nịnh bợ cũng phải có thời cơ, mà thời cơ như thế này lại không có nhiều chút nào.

– Là như thế này, qua không lâu nữa chính là sinh nhật mẫu thân ta. Nhưng mà ta vẫn chưa tìm thấy lễ vật nào vừa ý cả…

Phương Vân bày ra bộ dáng khó xử.

Mí mắt Lý Lăng nhảy nhảy lên, vội nói:

– Tiểu hầu gia cứ yên tâm, chuyện này cứ để cho ta!

– Ha ha ha! Ta đây thay mẫu thân tạ ơn đại nhân trước!

Phương Vân vỗ vỗ bả vai của Lý Lăng, cười lớn đi vào trong phủ.

Nói giỡn! Khi Khuyết Thiên hầu hắn muốn được Dương Hoằng chú ý tới thì nào có đơn giản như tiểu hầu gia này! Muốn bám vào người khác mà không xuất tài lực ra là chuyện không thể nào!

Tới đêm, Phương Vân cho gọi Triệu Bá Ngôn tới, để cho hắn kiểm kê lại tài vật nhận được. Sau khi kiểm kê xong thì số hạ lễ nhận được có giá trị đến gần hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim! Trong đó lễ vật của Khuyết Thiên hầu Lý Lăng là nhiều nhất.

– Đại nhân, nhiều tiền như vậy cũng đủ để chúng ta chống đỡ trong một thời gian ngắn rồi.

Triệu Bá Ngôn sau khi kiểm kê xong thì cũng khiếp sợ. Chỉ là một lần tặng lễ thôi mà đã có đến hơn hai ngàn vạn lượng hoàng kim, đây cũng là do Đại Chu hoàng triều cực kỳ giàu có, nếu không đừng mơ tới con số này.

– Lát nữa, ngươi hãy phân nhóm những lễ vật này ra. Sau đó xem bán đổi thành tiền đi.

Phương Vân phất phất tay nói.

– Vâng.

Triệu Bá Ngôn gật đầu. Dưới tay hắn có hơn một ngàn thủ hạ, người nào cũng có. Trong đó cũng có những thương nhân, muốn bán những thứ này cũng rất dễ dàng.

– Mặt khác, gọi người của ngươi thay ta giám sát cửa cung. Một khi phát hiện Mạnh Tử Khánh rời cung thì lập tức báo cho ta biết.

Nói xong, mắt của Phương Vân liền hiện lên sát cơ.

Triệu Bá Ngôn âm thầm kinh hãi. Hắn ở kinh thành đã được một thời gian, cho nên cũng có chút hiểu biết. Mạnh Tử Khánh chính là hữu Tông Nhân của Tông Nhân phủ a! Không ngờ Phương Vân lại muốn đối phó với người này.

– Vâng, thuộc hạ làm ngay!

Triệu Bá Ngôn nói.

– Thiếu gia, Tông Nhân phủ đưa tới một phong thư!

Nhưng vào lúc này, quản gia Lương bá đi tới nói.